Chương 51: Trộm thân
Thời điểm nói chuyện với cô, Đoàn Gia Hứa thường có thói quen cúi đầu xuống, đôi khi hơi khom người để nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người gần nhau trong gang tấc.
Khí tức ấm áp của anh vương vấn trước mặt cô, Tang Trĩ tựa hồ có thể cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Mặt mày anh buông xuống, ánh mắt ngậm ý cười, khóe môi hơi giương, một thứ khí chất đầy mê hoặc.
Mi mắt Tang Trĩ giật giật, không được tự nhiên lùi ra phía sau một bước, có chút vi diệu nói: "Tại sao anh lại có thể nói ra mấy câu này?"
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đứng thẳng, khí định thần nhàn nói: "Sao nào, anh đây chính là tuýp lưu manh lễ phép đấy."
"..."
"Nếu em không thích nghe." Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, một lần nữa cúi người, tiến lại gần phía cô, "Vậy anh trực tiếp _"
Tang Trĩ nghiêm mặt, khẩn trương bắt lấy vạt áo: "Trực tiếp cái gì?"
Khoảng cách hai người chỉ còn cách nhau mấy cm, đột nhiên Đoàn Gia Hứa dừng động tác, ánh mặt nhìn lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Tiểu cô nương đôi mắt to tròn, thanh thuần như nắng sớm, trong con ngươi đen huyền, sáng lấp lánh chỉ có hình ảnh của một mình anh. Có lẽ vì chưa từng trải qua chuyện này, nét mặt của cô có chút cứng ngắc, đến cả việc hô hấp cũng quên mất, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn định thần nhàn.
Đoàn Gia Hứa đứng thẳng dậy, cười khẽ: "Được rồi."
Tang Trĩ nháy mắt thở nhẹ ra, lại không hiểu sao có chút hụt hẫng.
"Vẫn là nên làm một anh chàng lịch sự, nhã nhặn đi," Đoàn Gia Hứa giơ tay lên, nhẹ nhàng cọ xát khóe mắt cô, thanh âm khàn khàn, mập mờ lưu luyến, "Sợ ai đó khóc nhè."
Lúc này mới hơn 10h tối, bởi vì phòng kí túc sinh hoạt chung, cô không muốn ảnh hưởng đến việc học tập, nghỉ ngơi của cả phòng nên quyết định về sớm một chút tắm rửa.
Đoàn Gia Hứa đưa cô đến cổng kí túc xá.
Tang Trĩ xoay người, đang muốn nói lời tạm biệt anh, đột nhiên phát hiện ánh mắt anh nhìn về một nơi khác. Cô thuận thế nhìn theo, phát hiện ra một đôi tình nhân, đang ôm hôn lưu luyến không rời gần đó.
"..."
Thời điểm này, nữ sinh ở lầu 1 kí túc xá gần như đều đang tạm biệt bạn trai trở về phòng.
Ban đêm tia sáng mờ mờ, cơ bản thì cũng không nhìn rõ mặt bọn họ cho nên nhiều đôi không coi ai ra gì thân mật như chỗ không người. Tang Trĩ gặp qua nhiều lần, nên từ lâu đã chẳng còn mấy kinh ngạc với cảnh tượng này.
Nhưng hiện tại có Đoàn Gia Hứa ở bên cạnh, còn như có điều suy nghĩ nhìn đôi nam nữ kia, lần đầu tiên cô vì cảnh tượng trước mặt mà cảm thấy lúng túng.
"Vậy em về đây." Tang Trĩ ho nhẹ, thanh âm cứng nhắc đem lực chú ý của anh kéo về, "Gia Hứa ca, đã trễ vậy rồi, anh lái xe cẩn thận."
Đoàn Gia Hứa thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi: "Theo đuổi ba ngày, thật không thể nắm tay cũng không được?"
"..." Tang Trĩ mặt không đổi nhìn anh, nhịn không được nói, "Anh là gì mà tính là theo đuổi?"
"Ừm?" Đoàn Gia Hứa giương mắt, "Không tính sao?"
"Em chính là muốn nhắc nhở anh một chút, chiến thuật theo đuổi này của anh, nếu là người bình thường thì không thể thành công được đâu."
Đoàn Gia Hứa a lên một tiếng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sao anh lại hỏi em?" Tang Trĩ rất không nể mặt anh, cau mày nói, "Chẳng lẽ giờ anh còn muốn em cầm tay chỉ việc cách theo đuổi em sao?"
Đoàn Gia Hứa ngừng lại, mặt dày đáp: "Không được sao?"
"..."
"Em vừa mách nước cho anh, cũng xem như để anh đi cửa sau rồi đó, anh không thể được 1 tấc lại muốn tiến một thước được." Tang Trĩ nghiêm túc nói, "Anh có thể lên mạng tìm hiểu, hoặc hỏi những người có kinh nghiệm ấy."
Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: "Anh làm không đúng chỗ nào?"
"Ba ngày này, bình thường đều lên Wechat nói chuyện phiếm với nhau, ngẫu nhiên gọi điện thoại." Tang Trĩ ám chỉ nói, "Hiện tại giới trẻ yêu nhau chính là kiểu, ba ngày không gặp mặt đối tượng mình theo đuổi, thì cũng sẽ thường xuyên trò chuyện thăm hỏi, nhắn tin."
Đoàn Gia Hứa: "Chúng ta không phải cũng giống vậy sao?"
Tang Trĩ: "Vậy anh cùng mấy người trẻ tuổi yêu đương qua mạng khác nhau ở chỗ nào?"
"..."
Tang Trĩ tiếp tục ra chiêu sát thương cuối cùng: "Anh lớn tuổi như vậy, còn muốn học mấy người trẻ tuổi yêu đương qua mạng sao?"
Nghe cô nói vậy Đoàn Gia Hứa mi tâm giật giật, nhớ đến chuyện tình cảm của cô trước kia. Anh nhìn về phía cô, tựa tiếu phi tiếu nói: "Em vừa nói anh học ai?"
"..."
Tang Trĩ cũng nhớ đến chuyện tình qua mạng hồi trước của mình, lập tức chột dạ nắm chặt tay, hướng kí túc xá bước nhanh: "Dù sao em cũng chỉ góp ý chân thành, anh thích nghe hay không thì tùy."
Đoàn Gia Hứa trở về xe của mình, cũng không vội vã lái xe đi. Anh suy nghĩ đến lời Tang Trĩ nói lúc nãy, cầm điện thoại di động lên, gửi cho cô một tin nhắn Wechat: [Mai em rảnh không?]
Chỉ Chỉ: [Em không.]
Mỗi lần đều nhanh gọn, lưu loát hai chữ này.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ lại nhắn tiếp: [Hiện tại anh đang vô cùng hoài nghi em lừa anh.]
Đoàn Gia Hứa: [Gửi anh thời khóa biểu xem nào.]
Đầu kia gửi đến một tin nhắn hình, bên trên lít nha, lít nhít chật ních tiết học. Giống như khá bất mãn, Tang Trĩ nhắn lại vẻ hằn học: [Chính là thời khóa biểu của em.]
Đoàn Gia Hứa: [Thật đúng là bận rộn.]
Tang Trĩ không thèm nhắn lại.
Đoàn Gia Hứa: [Oan uổng cho Tang Trĩ của chúng ta rồi.]
Tang Trĩ vẫn không thèm nhắn lại.
Đoàn Gia Hứa ném di động sang một bên, khởi động xe.
Ban đêm ít người, trên đường xe cộ đi lại cũng ít. Đoàn Gia Hứa hạ cửa xe xuống một nửa nghĩ đến câu chuyện của mình cùng Tang Trĩ ở kí túc xá lúc nãy khóe miệng không khỏi cong lên nhè nhẹ.
Suy nghĩ của Đoàn Gia Hứa có chút mông lung, dần dần anh hồi tưởng đển cuộc đụng độ với Khương Dĩnh tối nay.
Thi thoảng anh thậm chí hoài nghi có phải mình có vấn đề về tâm lý, kiểu như mệt mỏi quá độ gây ra ảo giác gặp Khương Dĩnh.
Không thì, tại sao một con người có thể trở thành dạng người như thế chứ.
Mười năm như một, dây dưa không dứt lại còn dây dưa theo một cách rất cực đoan.
Thi thoảng lại xuất hiện trước mặt anh, nói những lời cộc cằn, cay nghiệt. Cảm xúc cùng lý trí của người phụ nữ đó không những không được tháng năm bồi đắp trưởng thành hơn mà càng ngày càng tụt dốc thảm hại.
Cô ta như muốn trút hết tất cả cừu hận, oán than phát tiết hết lên người anh.
Sau lần bị Khương Dĩnh đẩy từ trên cầu thang xuống, có mấy bạn học cũng qua dỗ dành anh, khuyên anh tận lực né tránh cô ta. Không bao lâu, chuyện này, cùng lời nói của cô chủ nhiệm lúc ấy đều bị lan truyền khắp trường rồi đến tai ban lãnh đạo.
Về sau, chủ nhiệm lớp bị xử lý kỷ luật.
Cân nhắc đến quan hệ của Khương Dĩnh cùng Đoàn Gia Hứa, ban giám hiệu quyết định điều anh sang ban khác. Về sau, cũng có rất nhiều người nói với Đoàn Gia Hứa là anh không cần để ý đến những lời nói của cô chủ nhiệm, cũng không nên quá để trong lòng hành động khi đó của Khương Dĩnh.
Nhưng kỳ thật so với thái độ của cô chủ nhiệm, việc khiến Đoàn Gia Hứa khó chịu hơn cả là câu nói của những bạn học cùng lớp kia thốt ra.
"Cậu ta sao có thể mặt dày yêu cầu Khương Dĩnh xin lỗi..."
Đó là lần đầu tiên Đoàn Gia Hứa cảm thấy tôn nghiêm bị dẫm đạp.
Trước đó Khương Dĩnh ở trước mặt bạn học nhiều lần công kích, hoặc dùng lời lẽ nhục mạ khiêu khích anh, nhưng anh đều nghe rồi để đấy, không muốn phản ứng với thái độ trẻ con của cô ta. Bởi vì anh nghĩ các bạn học khác hẳn cũng nghĩ giống anh. Rằng chuyện này kỳ thực không hề liên quan đến anh.
Chỉ là Khương Dĩnh vừa mất cha, cảm thấy thống khổ dẫn đến tâm lý tình cảm cực đoan, không thể lựa lời nói chuyện được nên mới giận chó đánh mèo trút giận lên anh, cho nên anh chỉ tận lực chiều theo cô ta. Nhưng thời điểm sau khi bạn học thốt ra câu nói đó.
Đoàn Gia Hứa mới biết, nguyên nhân họ nghĩ vậy. Thì ra trong sâu thẳm tâm hồn họ luôn cảm thấy phụ thân anh tạo nghiệt, anh cũng phải trả giá, mặc kệ là đa số hay thiểu số. Nhưng câu nói kia, xác thực đã ảnh hưởng rất lớn đến Đoàn Gia Hứa. Khiến cho thời gian sau này, dù Khương Dĩnh làm đủ các loại khó dễ anh đều có thể nhịn nhục được. Anh muốn biến cảm giác với chuyện này trở nên tê liệt. Anh không muốn để cho người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Đoàn Gia Hứa chỉ có thể cưỡng ép mình lý giải cách làm của cô ta rằng, mỗi lần Khương Dĩnh nhìn thấy anh, giống như nhìn vết sẹo đau đớn trong tâm mình cho nên anh tận lực dùng mọi cách tránh xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhưng Khương Dĩnh lại nghĩ hoàn toàn khác.
Cô ta cảm thấy mình thống khổ thì cũng muốn anh sống không được thoải mái. Anh phát hiện ra điểm này chính là vì về sau khi chia ban, Đoàn Gia Hứa học ở tầng năm, nguyên bản lớp của cô ta ở lầu ba, cách một khoảng khá xa nhưng Khương Dĩnh vẫn y nguyên thi thoảng đến tìm anh gây khó dễ.
Khi ấy sắp thi cấp ba. Hứa Như Thục nghe chuyện này, còn hỏi ý kiến anh, sau đó xin trường cho anh về nhà tự ôn tập.
Lại một thời gian sau, Đoàn Gia Hứa thi đậu trường chuyên cấp ba Nghi Hà.
Khương DĨnh thành tích học tập không tốt nên không đậu vào trường của anh. Cuộc sống của anh từ lúc ấy mới dần dần dễ thở hơn.
...
Bất tri bất giác, anh đã về đến chung cư của mình.
Đoàn Gia Hứa tắt xe, cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Tang Trĩ, cô vừa gửi 2p trước: [Em đã ngủ rồi, bye bye.]
Anh nhanh chóng nhắn lại: [Anh vừa về đến nhà.]
Bên nào đó vừa bảo đã ngủ lập tức nhắn lại: [Ừ.]
Đoàn Gia Hứa không hiểu sao bật cười, lấy từ trong túi mấy viên kẹo Tang Trĩ cho, bóc 1 viên bỏ vào miệng.
Tang Trĩ cảm thấy, mình ám chỉ mấy câu cho Đoàn Gia Hứa, tựa như ném cục đá vào biển cả, không có nửa điểm đáp lại. Mà mấy ngày kế tiếp, anh cũng hệt như trước không có thay đổi gì cả.
Chỉ có cuối tuần, hai người sẽ gặp nhau đi ăn cơm rồi cùng đi xem phim. Sau đó lại trở về tình trạng ban đầu.
Cô cảm thấy, hai người họ nói chuyện yêu đương đoán chừng không khác tình cảm đồng hương gặp nhau nơi đất khách là mấy. Theo lý mà nói, Tang Trĩ đúng là bảo mình không rảnh, nhưng chả lẽ cô không đi ăn cơm. Anh không phải có thể thừa dịp giờ cơm đến gặp cô rồi cùng đi ăn ư.
Người ta theo đuổi bạn gái, chính là luôn luôn tìm cách tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp nhau. Đến lượt anh theo đuổi con gái nhà người ta theo cách gì mà lạ lùng khó hiểu, khác gì cục băng di động.
Khả năng cô nói câu kia: "Dù sao em cũng chỉ góp ý chân thành, anh thích nghe hay không thì tùy." Chắc chắn lúc đó anh trong lòng lặng lẽ trả lời: "Anh chính là không muốn nghe đấy."
Tang Trĩ càng nghĩ càng tức.
Cô nhổ nước đánh răng thật mạnh xuống bồn, lấy khăn rửa mặt cật lực rửa mặt sạch sẽ. Ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Ngu Tâm vẫn chưa chịu rời giường, Tang Trĩ gõ gõ giường cô ấy hỏi: "Cậu không lên lớp à Tâm."
Qua mấy giây, Ngu tâm hàm hồ nói: "Hôm qua thức đêm cày ngôn tình đến sáng, giờ vật vã quá rồi. Cậu giúp mình điểm danh nhé, hôm nay mình cúp."
Tang Trĩ gật đầu. Kì thật cô cũng muốn cúp tiết, có chút lười không muốn trang điểm. Cuối cùng vẫn miễn cưỡng quẳng sự lười sang một bên gắng gượng vẽ lông mày, tô son nhẹ nhàng, thu thập qua loa, liền ra cửa.
Tiết học này khá khô khan, phòng học cũng không có mấy người. Tang Trĩ đến hơi sớm, phân nửa lớp đều chưa đến. Cô tìm chỗ chính giữa giảng đường, nhận trước bốn ghế, sau đó ngồi xuống trước.
Mắt nhìn điện thoại, Tang Trĩ ngáp một cái, đang chuẩn bị nằm xuống chợp mắt một cái, đột nhiên chú ý tới một người ngồi xuống bên cạnh cô. Cô vô thức giương mắt, nháy mấy cái tỉnh ngủ hẳn, thần sắc sững sờ, bộ dạng đần độn.
Người trước mặt mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài màu đen, khí chất thanh thuần sạch sẽ. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhấc mí mắt, khóe môi vẫn như trước lúc nào cũng đọng ý cười: "Thật đúng dịp."
"..."
"Em cũng tới học tiết này à?"
"..." Tang Trĩ có chút phản ứng không kịp, đến hô hấp cũng bị đình trệ, khó khăn nói ra một câu: "Anh không cần đi làm à?"
"Bùng làm."
Tang Trĩ gãi đầu một cái: "Vậy tại sao anh biết em học lớp này?"
Đoàn Gia Hứa cười: "Không phải em gửi anh thời khóa biểu của em sao?"
"À." Tang Trĩ thu tầm mắt, nhỏ giọng nói, "Anh muốn đi học cùng em sao?"
Đoàn Gia Hứa lời ít ý nhiều: "Ngẫu nhiên gặp."
"..."
Chưa kể bốn năm đại học anh không học ở trường này, mà anh cũng đã tốt nghiệp 4, 5 năm rồi được không, sao có thể mặt dày nói hai chữ này chứ.
Còn 10p nữa là vào tiết.
Tang Trĩ nói thầm: "Còn ăn mặc như sinh viên."
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: "Nhìn thật trẻ trung, tươi mới đúng không?"
Tang Trĩ: "Tạm chấp nhận."
Đoàn Gia Hứa: "Được, vậy từ sau anh sẽ mặc như thế này."
"..."
Tang Trĩ bởi vì sự xuất hiện bất thình lình của anh mà khó giữ được bình tĩnh.
Cô mở sách, úp sấp mặt xuống bàn, quyết định dựa theo kế hoạch trước khi anh xuất hiện mà tiến hành, tiện thể hồi phục tâm tình bị kinh động một chút: "Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ 10p. Nếu ngủ thiếp đi khi lão sư hỏi bài sẽ không trả lời được."
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, khẽ cười: "Anh đến một lần liền khiến em ngã quỵ à?"
Tang Trĩ giải thích: "Em vốn đã buồn ngủ rồi."
Đoàn Gia Hứa: "Được được, em ngủ đi."
Tang Trĩ nhắm mắt, bởi vì sự tồn tại mãnh liệt của người bên cạnh mà cảm giác buồn ngủ của cô sớm đã bị đánh bay hết. Có lẽ là ảo giác của cô, nhưng cô luôn cảm thấy Đoàn Gia Hứa đang nhìn mình chằm chằm.
Nửa ngày, cô do dự có nên quay lại nhìn anh đang làm gì không? Lại sợ nên không dám nữa.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ tới, cô hôm nay không trang điểm, chỉ vẽ vời qua loa.
A!!!!!!!!!
Làm sao cũng không chịu nói trước một chút chứ. Kia huhu tại sao hôm nay cô lại lười biếng thế chứ.
Đoàn Gia Hứa chăm chú nhìn Tang Trĩ, ngắm thật kĩ một bên mặt lộ ra ngoài làn tóc đen nhánh của cô. Ngũ quan tinh xảo, làn da bóng loáng tinh tế, bờ môi chúm chím hồng chôn trong khuỷu tay.
Qua mấy giây, mắt cô khẽ run.
Đoàn Gia Hứa ngừng mấy giây, cặp mắt hoa đào cong lên. Tiểu bằng hữu giả vờ ngủ.
Trong mắt Đoàn Gia Hứa mang theo vài tia nghiền ngẫm, bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó chậm rãi xích lại gần cô. Anh mỉm cười, dùng lòng bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bờ môi đồng thời tiến sát lại, hôm một cái lên mu bàn tay mình, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Sau một khắc, anh nhìn thấy Tang Trĩ mở mắt, ngẩng đầu lên. Nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của anh, môi cô giật giật, không dám tin nhìn anh. Tang Trĩ ngây ngốc, giống như đang hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.
Đoàn Gia Hứa trêu đùa: "Làm sao lại tỉnh dậy?"
Tang Trĩ lấy lại tinh thần, gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ như quả cà chua, trong đầu hai chữ "TRỘM THÂN" không ngừng lặp đi lặp lại. Cô thẹn quá hóa giận quát: "Đoàn Gia Hứa!"
Lần đầu nghe cô bé con này gọi mình như vậy, Đoàn Gia Hứa có chút sửng sốt, cười ra tiếng, bất khả tư nghị nói: "Gọi anh là gì?"
"..."
Đoàn Gia Hứa đứng đắn nhắc nhở: "Tang Trĩ chú ý lễ phép một chút."
"..."
"Quan hệ hiện tại của hai ta, em gọi anh như vậy," Đoàn Gia Hứa chậm rãi nói, "Hình như có chút không phù hợp nha."
Hai người gần nhau trong gang tấc.
Khí tức ấm áp của anh vương vấn trước mặt cô, Tang Trĩ tựa hồ có thể cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Mặt mày anh buông xuống, ánh mắt ngậm ý cười, khóe môi hơi giương, một thứ khí chất đầy mê hoặc.
Mi mắt Tang Trĩ giật giật, không được tự nhiên lùi ra phía sau một bước, có chút vi diệu nói: "Tại sao anh lại có thể nói ra mấy câu này?"
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đứng thẳng, khí định thần nhàn nói: "Sao nào, anh đây chính là tuýp lưu manh lễ phép đấy."
"..."
"Nếu em không thích nghe." Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, một lần nữa cúi người, tiến lại gần phía cô, "Vậy anh trực tiếp _"
Tang Trĩ nghiêm mặt, khẩn trương bắt lấy vạt áo: "Trực tiếp cái gì?"
Khoảng cách hai người chỉ còn cách nhau mấy cm, đột nhiên Đoàn Gia Hứa dừng động tác, ánh mặt nhìn lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Tiểu cô nương đôi mắt to tròn, thanh thuần như nắng sớm, trong con ngươi đen huyền, sáng lấp lánh chỉ có hình ảnh của một mình anh. Có lẽ vì chưa từng trải qua chuyện này, nét mặt của cô có chút cứng ngắc, đến cả việc hô hấp cũng quên mất, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn định thần nhàn.
Đoàn Gia Hứa đứng thẳng dậy, cười khẽ: "Được rồi."
Tang Trĩ nháy mắt thở nhẹ ra, lại không hiểu sao có chút hụt hẫng.
"Vẫn là nên làm một anh chàng lịch sự, nhã nhặn đi," Đoàn Gia Hứa giơ tay lên, nhẹ nhàng cọ xát khóe mắt cô, thanh âm khàn khàn, mập mờ lưu luyến, "Sợ ai đó khóc nhè."
Lúc này mới hơn 10h tối, bởi vì phòng kí túc sinh hoạt chung, cô không muốn ảnh hưởng đến việc học tập, nghỉ ngơi của cả phòng nên quyết định về sớm một chút tắm rửa.
Đoàn Gia Hứa đưa cô đến cổng kí túc xá.
Tang Trĩ xoay người, đang muốn nói lời tạm biệt anh, đột nhiên phát hiện ánh mắt anh nhìn về một nơi khác. Cô thuận thế nhìn theo, phát hiện ra một đôi tình nhân, đang ôm hôn lưu luyến không rời gần đó.
"..."
Thời điểm này, nữ sinh ở lầu 1 kí túc xá gần như đều đang tạm biệt bạn trai trở về phòng.
Ban đêm tia sáng mờ mờ, cơ bản thì cũng không nhìn rõ mặt bọn họ cho nên nhiều đôi không coi ai ra gì thân mật như chỗ không người. Tang Trĩ gặp qua nhiều lần, nên từ lâu đã chẳng còn mấy kinh ngạc với cảnh tượng này.
Nhưng hiện tại có Đoàn Gia Hứa ở bên cạnh, còn như có điều suy nghĩ nhìn đôi nam nữ kia, lần đầu tiên cô vì cảnh tượng trước mặt mà cảm thấy lúng túng.
"Vậy em về đây." Tang Trĩ ho nhẹ, thanh âm cứng nhắc đem lực chú ý của anh kéo về, "Gia Hứa ca, đã trễ vậy rồi, anh lái xe cẩn thận."
Đoàn Gia Hứa thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi: "Theo đuổi ba ngày, thật không thể nắm tay cũng không được?"
"..." Tang Trĩ mặt không đổi nhìn anh, nhịn không được nói, "Anh là gì mà tính là theo đuổi?"
"Ừm?" Đoàn Gia Hứa giương mắt, "Không tính sao?"
"Em chính là muốn nhắc nhở anh một chút, chiến thuật theo đuổi này của anh, nếu là người bình thường thì không thể thành công được đâu."
Đoàn Gia Hứa a lên một tiếng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sao anh lại hỏi em?" Tang Trĩ rất không nể mặt anh, cau mày nói, "Chẳng lẽ giờ anh còn muốn em cầm tay chỉ việc cách theo đuổi em sao?"
Đoàn Gia Hứa ngừng lại, mặt dày đáp: "Không được sao?"
"..."
"Em vừa mách nước cho anh, cũng xem như để anh đi cửa sau rồi đó, anh không thể được 1 tấc lại muốn tiến một thước được." Tang Trĩ nghiêm túc nói, "Anh có thể lên mạng tìm hiểu, hoặc hỏi những người có kinh nghiệm ấy."
Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: "Anh làm không đúng chỗ nào?"
"Ba ngày này, bình thường đều lên Wechat nói chuyện phiếm với nhau, ngẫu nhiên gọi điện thoại." Tang Trĩ ám chỉ nói, "Hiện tại giới trẻ yêu nhau chính là kiểu, ba ngày không gặp mặt đối tượng mình theo đuổi, thì cũng sẽ thường xuyên trò chuyện thăm hỏi, nhắn tin."
Đoàn Gia Hứa: "Chúng ta không phải cũng giống vậy sao?"
Tang Trĩ: "Vậy anh cùng mấy người trẻ tuổi yêu đương qua mạng khác nhau ở chỗ nào?"
"..."
Tang Trĩ tiếp tục ra chiêu sát thương cuối cùng: "Anh lớn tuổi như vậy, còn muốn học mấy người trẻ tuổi yêu đương qua mạng sao?"
Nghe cô nói vậy Đoàn Gia Hứa mi tâm giật giật, nhớ đến chuyện tình cảm của cô trước kia. Anh nhìn về phía cô, tựa tiếu phi tiếu nói: "Em vừa nói anh học ai?"
"..."
Tang Trĩ cũng nhớ đến chuyện tình qua mạng hồi trước của mình, lập tức chột dạ nắm chặt tay, hướng kí túc xá bước nhanh: "Dù sao em cũng chỉ góp ý chân thành, anh thích nghe hay không thì tùy."
Đoàn Gia Hứa trở về xe của mình, cũng không vội vã lái xe đi. Anh suy nghĩ đến lời Tang Trĩ nói lúc nãy, cầm điện thoại di động lên, gửi cho cô một tin nhắn Wechat: [Mai em rảnh không?]
Chỉ Chỉ: [Em không.]
Mỗi lần đều nhanh gọn, lưu loát hai chữ này.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ lại nhắn tiếp: [Hiện tại anh đang vô cùng hoài nghi em lừa anh.]
Đoàn Gia Hứa: [Gửi anh thời khóa biểu xem nào.]
Đầu kia gửi đến một tin nhắn hình, bên trên lít nha, lít nhít chật ních tiết học. Giống như khá bất mãn, Tang Trĩ nhắn lại vẻ hằn học: [Chính là thời khóa biểu của em.]
Đoàn Gia Hứa: [Thật đúng là bận rộn.]
Tang Trĩ không thèm nhắn lại.
Đoàn Gia Hứa: [Oan uổng cho Tang Trĩ của chúng ta rồi.]
Tang Trĩ vẫn không thèm nhắn lại.
Đoàn Gia Hứa ném di động sang một bên, khởi động xe.
Ban đêm ít người, trên đường xe cộ đi lại cũng ít. Đoàn Gia Hứa hạ cửa xe xuống một nửa nghĩ đến câu chuyện của mình cùng Tang Trĩ ở kí túc xá lúc nãy khóe miệng không khỏi cong lên nhè nhẹ.
Suy nghĩ của Đoàn Gia Hứa có chút mông lung, dần dần anh hồi tưởng đển cuộc đụng độ với Khương Dĩnh tối nay.
Thi thoảng anh thậm chí hoài nghi có phải mình có vấn đề về tâm lý, kiểu như mệt mỏi quá độ gây ra ảo giác gặp Khương Dĩnh.
Không thì, tại sao một con người có thể trở thành dạng người như thế chứ.
Mười năm như một, dây dưa không dứt lại còn dây dưa theo một cách rất cực đoan.
Thi thoảng lại xuất hiện trước mặt anh, nói những lời cộc cằn, cay nghiệt. Cảm xúc cùng lý trí của người phụ nữ đó không những không được tháng năm bồi đắp trưởng thành hơn mà càng ngày càng tụt dốc thảm hại.
Cô ta như muốn trút hết tất cả cừu hận, oán than phát tiết hết lên người anh.
Sau lần bị Khương Dĩnh đẩy từ trên cầu thang xuống, có mấy bạn học cũng qua dỗ dành anh, khuyên anh tận lực né tránh cô ta. Không bao lâu, chuyện này, cùng lời nói của cô chủ nhiệm lúc ấy đều bị lan truyền khắp trường rồi đến tai ban lãnh đạo.
Về sau, chủ nhiệm lớp bị xử lý kỷ luật.
Cân nhắc đến quan hệ của Khương Dĩnh cùng Đoàn Gia Hứa, ban giám hiệu quyết định điều anh sang ban khác. Về sau, cũng có rất nhiều người nói với Đoàn Gia Hứa là anh không cần để ý đến những lời nói của cô chủ nhiệm, cũng không nên quá để trong lòng hành động khi đó của Khương Dĩnh.
Nhưng kỳ thật so với thái độ của cô chủ nhiệm, việc khiến Đoàn Gia Hứa khó chịu hơn cả là câu nói của những bạn học cùng lớp kia thốt ra.
"Cậu ta sao có thể mặt dày yêu cầu Khương Dĩnh xin lỗi..."
Đó là lần đầu tiên Đoàn Gia Hứa cảm thấy tôn nghiêm bị dẫm đạp.
Trước đó Khương Dĩnh ở trước mặt bạn học nhiều lần công kích, hoặc dùng lời lẽ nhục mạ khiêu khích anh, nhưng anh đều nghe rồi để đấy, không muốn phản ứng với thái độ trẻ con của cô ta. Bởi vì anh nghĩ các bạn học khác hẳn cũng nghĩ giống anh. Rằng chuyện này kỳ thực không hề liên quan đến anh.
Chỉ là Khương Dĩnh vừa mất cha, cảm thấy thống khổ dẫn đến tâm lý tình cảm cực đoan, không thể lựa lời nói chuyện được nên mới giận chó đánh mèo trút giận lên anh, cho nên anh chỉ tận lực chiều theo cô ta. Nhưng thời điểm sau khi bạn học thốt ra câu nói đó.
Đoàn Gia Hứa mới biết, nguyên nhân họ nghĩ vậy. Thì ra trong sâu thẳm tâm hồn họ luôn cảm thấy phụ thân anh tạo nghiệt, anh cũng phải trả giá, mặc kệ là đa số hay thiểu số. Nhưng câu nói kia, xác thực đã ảnh hưởng rất lớn đến Đoàn Gia Hứa. Khiến cho thời gian sau này, dù Khương Dĩnh làm đủ các loại khó dễ anh đều có thể nhịn nhục được. Anh muốn biến cảm giác với chuyện này trở nên tê liệt. Anh không muốn để cho người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Đoàn Gia Hứa chỉ có thể cưỡng ép mình lý giải cách làm của cô ta rằng, mỗi lần Khương Dĩnh nhìn thấy anh, giống như nhìn vết sẹo đau đớn trong tâm mình cho nên anh tận lực dùng mọi cách tránh xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhưng Khương Dĩnh lại nghĩ hoàn toàn khác.
Cô ta cảm thấy mình thống khổ thì cũng muốn anh sống không được thoải mái. Anh phát hiện ra điểm này chính là vì về sau khi chia ban, Đoàn Gia Hứa học ở tầng năm, nguyên bản lớp của cô ta ở lầu ba, cách một khoảng khá xa nhưng Khương Dĩnh vẫn y nguyên thi thoảng đến tìm anh gây khó dễ.
Khi ấy sắp thi cấp ba. Hứa Như Thục nghe chuyện này, còn hỏi ý kiến anh, sau đó xin trường cho anh về nhà tự ôn tập.
Lại một thời gian sau, Đoàn Gia Hứa thi đậu trường chuyên cấp ba Nghi Hà.
Khương DĨnh thành tích học tập không tốt nên không đậu vào trường của anh. Cuộc sống của anh từ lúc ấy mới dần dần dễ thở hơn.
...
Bất tri bất giác, anh đã về đến chung cư của mình.
Đoàn Gia Hứa tắt xe, cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Tang Trĩ, cô vừa gửi 2p trước: [Em đã ngủ rồi, bye bye.]
Anh nhanh chóng nhắn lại: [Anh vừa về đến nhà.]
Bên nào đó vừa bảo đã ngủ lập tức nhắn lại: [Ừ.]
Đoàn Gia Hứa không hiểu sao bật cười, lấy từ trong túi mấy viên kẹo Tang Trĩ cho, bóc 1 viên bỏ vào miệng.
Tang Trĩ cảm thấy, mình ám chỉ mấy câu cho Đoàn Gia Hứa, tựa như ném cục đá vào biển cả, không có nửa điểm đáp lại. Mà mấy ngày kế tiếp, anh cũng hệt như trước không có thay đổi gì cả.
Chỉ có cuối tuần, hai người sẽ gặp nhau đi ăn cơm rồi cùng đi xem phim. Sau đó lại trở về tình trạng ban đầu.
Cô cảm thấy, hai người họ nói chuyện yêu đương đoán chừng không khác tình cảm đồng hương gặp nhau nơi đất khách là mấy. Theo lý mà nói, Tang Trĩ đúng là bảo mình không rảnh, nhưng chả lẽ cô không đi ăn cơm. Anh không phải có thể thừa dịp giờ cơm đến gặp cô rồi cùng đi ăn ư.
Người ta theo đuổi bạn gái, chính là luôn luôn tìm cách tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp nhau. Đến lượt anh theo đuổi con gái nhà người ta theo cách gì mà lạ lùng khó hiểu, khác gì cục băng di động.
Khả năng cô nói câu kia: "Dù sao em cũng chỉ góp ý chân thành, anh thích nghe hay không thì tùy." Chắc chắn lúc đó anh trong lòng lặng lẽ trả lời: "Anh chính là không muốn nghe đấy."
Tang Trĩ càng nghĩ càng tức.
Cô nhổ nước đánh răng thật mạnh xuống bồn, lấy khăn rửa mặt cật lực rửa mặt sạch sẽ. Ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Ngu Tâm vẫn chưa chịu rời giường, Tang Trĩ gõ gõ giường cô ấy hỏi: "Cậu không lên lớp à Tâm."
Qua mấy giây, Ngu tâm hàm hồ nói: "Hôm qua thức đêm cày ngôn tình đến sáng, giờ vật vã quá rồi. Cậu giúp mình điểm danh nhé, hôm nay mình cúp."
Tang Trĩ gật đầu. Kì thật cô cũng muốn cúp tiết, có chút lười không muốn trang điểm. Cuối cùng vẫn miễn cưỡng quẳng sự lười sang một bên gắng gượng vẽ lông mày, tô son nhẹ nhàng, thu thập qua loa, liền ra cửa.
Tiết học này khá khô khan, phòng học cũng không có mấy người. Tang Trĩ đến hơi sớm, phân nửa lớp đều chưa đến. Cô tìm chỗ chính giữa giảng đường, nhận trước bốn ghế, sau đó ngồi xuống trước.
Mắt nhìn điện thoại, Tang Trĩ ngáp một cái, đang chuẩn bị nằm xuống chợp mắt một cái, đột nhiên chú ý tới một người ngồi xuống bên cạnh cô. Cô vô thức giương mắt, nháy mấy cái tỉnh ngủ hẳn, thần sắc sững sờ, bộ dạng đần độn.
Người trước mặt mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài màu đen, khí chất thanh thuần sạch sẽ. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhấc mí mắt, khóe môi vẫn như trước lúc nào cũng đọng ý cười: "Thật đúng dịp."
"..."
"Em cũng tới học tiết này à?"
"..." Tang Trĩ có chút phản ứng không kịp, đến hô hấp cũng bị đình trệ, khó khăn nói ra một câu: "Anh không cần đi làm à?"
"Bùng làm."
Tang Trĩ gãi đầu một cái: "Vậy tại sao anh biết em học lớp này?"
Đoàn Gia Hứa cười: "Không phải em gửi anh thời khóa biểu của em sao?"
"À." Tang Trĩ thu tầm mắt, nhỏ giọng nói, "Anh muốn đi học cùng em sao?"
Đoàn Gia Hứa lời ít ý nhiều: "Ngẫu nhiên gặp."
"..."
Chưa kể bốn năm đại học anh không học ở trường này, mà anh cũng đã tốt nghiệp 4, 5 năm rồi được không, sao có thể mặt dày nói hai chữ này chứ.
Còn 10p nữa là vào tiết.
Tang Trĩ nói thầm: "Còn ăn mặc như sinh viên."
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: "Nhìn thật trẻ trung, tươi mới đúng không?"
Tang Trĩ: "Tạm chấp nhận."
Đoàn Gia Hứa: "Được, vậy từ sau anh sẽ mặc như thế này."
"..."
Tang Trĩ bởi vì sự xuất hiện bất thình lình của anh mà khó giữ được bình tĩnh.
Cô mở sách, úp sấp mặt xuống bàn, quyết định dựa theo kế hoạch trước khi anh xuất hiện mà tiến hành, tiện thể hồi phục tâm tình bị kinh động một chút: "Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ 10p. Nếu ngủ thiếp đi khi lão sư hỏi bài sẽ không trả lời được."
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, khẽ cười: "Anh đến một lần liền khiến em ngã quỵ à?"
Tang Trĩ giải thích: "Em vốn đã buồn ngủ rồi."
Đoàn Gia Hứa: "Được được, em ngủ đi."
Tang Trĩ nhắm mắt, bởi vì sự tồn tại mãnh liệt của người bên cạnh mà cảm giác buồn ngủ của cô sớm đã bị đánh bay hết. Có lẽ là ảo giác của cô, nhưng cô luôn cảm thấy Đoàn Gia Hứa đang nhìn mình chằm chằm.
Nửa ngày, cô do dự có nên quay lại nhìn anh đang làm gì không? Lại sợ nên không dám nữa.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ tới, cô hôm nay không trang điểm, chỉ vẽ vời qua loa.
A!!!!!!!!!
Làm sao cũng không chịu nói trước một chút chứ. Kia huhu tại sao hôm nay cô lại lười biếng thế chứ.
Đoàn Gia Hứa chăm chú nhìn Tang Trĩ, ngắm thật kĩ một bên mặt lộ ra ngoài làn tóc đen nhánh của cô. Ngũ quan tinh xảo, làn da bóng loáng tinh tế, bờ môi chúm chím hồng chôn trong khuỷu tay.
Qua mấy giây, mắt cô khẽ run.
Đoàn Gia Hứa ngừng mấy giây, cặp mắt hoa đào cong lên. Tiểu bằng hữu giả vờ ngủ.
Trong mắt Đoàn Gia Hứa mang theo vài tia nghiền ngẫm, bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó chậm rãi xích lại gần cô. Anh mỉm cười, dùng lòng bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bờ môi đồng thời tiến sát lại, hôm một cái lên mu bàn tay mình, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Sau một khắc, anh nhìn thấy Tang Trĩ mở mắt, ngẩng đầu lên. Nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của anh, môi cô giật giật, không dám tin nhìn anh. Tang Trĩ ngây ngốc, giống như đang hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.
Đoàn Gia Hứa trêu đùa: "Làm sao lại tỉnh dậy?"
Tang Trĩ lấy lại tinh thần, gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ như quả cà chua, trong đầu hai chữ "TRỘM THÂN" không ngừng lặp đi lặp lại. Cô thẹn quá hóa giận quát: "Đoàn Gia Hứa!"
Lần đầu nghe cô bé con này gọi mình như vậy, Đoàn Gia Hứa có chút sửng sốt, cười ra tiếng, bất khả tư nghị nói: "Gọi anh là gì?"
"..."
Đoàn Gia Hứa đứng đắn nhắc nhở: "Tang Trĩ chú ý lễ phép một chút."
"..."
"Quan hệ hiện tại của hai ta, em gọi anh như vậy," Đoàn Gia Hứa chậm rãi nói, "Hình như có chút không phù hợp nha."