Chương 43: Làm nũng
“A? Qua một năm nữa thì không phải anh đã hai mươi bảy rồi sao…” Anh vậy mà còn nhảy chủ đề khiến Tang Trĩ trong nhất thời không kịp phản ứng, nhanh chóng nhận ra có chỗ không thích hợp, “ Nhưng không phải, anh đột nhiên hỏi tuổi của em làm gì.”
“Đêm nay anh thấy em cứ mãi đề cập đến chuyện này.”
“…Thì sao?”
“Vừa nãy vốn nghe không hiểu,” Đoàn Gia Hứa cười, “Nhưng bây giờ thì hiểu rồi.”
“Là sao chứ.”
“Ý của em có phải là,” Đoàn Gia Hứa giọng điệu tản mạn, mang theo sự trêu chọc, “Thấy Tiền Phi kết hôn nên em cũng muốn kết hôn rồi?”
Tang Trĩ: “…”
“Tuổi còn nhỏ đã nghĩ đi đâu thế!”
“…”
“Anh tính tuổi giúp em, mới phát hiện ra, không phải em còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Đợi qua một năm nữa, Chích Chích nhà chúng ta đã có thể lập gia đình rồi, không nên gấp gáp.”
“…” Tang Trĩ nhịn lại nhịn, không nhìn anh nữa, “Em lười nói với anh.”
“Còn nữa, thêm một năm thì anh cũng chỉ mới hai mươi sáu, đâu ra mà hai mươi bảy hả.” Đoàn Gia Hứa nói, “Nhiều một tuổi cũng không chấp nhận được.”
Tang Trĩ nhịn không được phản bác: “Năm nay anh hai sáu mà, hai lăm gì chứ.”
“Sinh nhật còn chưa đến thì cũng chỉ là hai lăm thôi.” Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, cho xe tiến vào trong tiểu khu nhà Tang Trĩ, “Bọn anh lớn rồi nên rất mẫn cảm với tuổi tác, hiểu chưa nào?”
Trầm mặc mấy giây, Tang Trĩ cảm thấy cứ cổ quái, lại bắt đầu suy đoán: “Gần đây có phải thật sự có người nói anh già đúng không ạ?”
Đoàn Gia Hứa gượng cười, nói: “Ngoài người bạn nhỏ em ra, thì còn ai có thể nói anh già nữa chứ?”
Tang Trĩ ngẩn người, có chút chột dạ: “Em nói có mấy lần thôi mà.”
“Ừm, từ lúc anh mới hai mươi đã bắt đầu nói.” Đoàn Gia Hứa hơi im lặng vài giây, lại thản nhiên nói, “Khiến anh cảm thấy, cả đời này của mình chưa hề có cảm giác được trẻ ra.”
“…”
Vừa lúc xe chạy đến dưới nhà Tang Trĩ.
Cô lập tức tháo dây an toàn ra, làm bộ như không nghe thấy lời anh nói: “Vậy em về đây, cảm ơn anh Gia Hứa. Ngày mai bay sớm như vậy nên anh nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Đợi chút.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Sao vậy ạ?”
Đoàn Gia Hứa đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ áo ra, đột nhiên lấy một cái hộp lớn từ trong túi, cong môi nói: “Tặng Chích Chích quà năm mới.”
“…”
Cô còn tưởng rằng anh đã quên luôn rồi.
Tang Trĩ chậm chạp chớp chớp mắt, đưa tay nhận lấy quà, “Cảm ơn anh.”
……..
Tang Trĩ về đến nhà, nhìn vào trong phòng khách. Tang Vinh và Lê Bình quả nhiên vẫn chưa trở về. Cô trực tiếp đi về phòng, ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường, từ trong túi xách lấy ra hộp quà mà Đoàn Gia Hứa tặng.
Là một cái hộp màu sắc đơn giản, chính giữa in một logo thương hiệu.
Cô mở hộp quà ra.
Bên trong là một cái vòng tay bạc, kiểu dáng là hình một con hồ ly. Hai đầu của cái vòng là đầu và đuôi con hồ ly đấy, dùng một sợi xích nối liền hai đầu, những mảnh đá nhỏ tí gắn quanh một vòng.
Bên trong khắc hai kí tự Sz.
Tang Trĩ đeo lên tay, chuyên chú nhìn thật kỹ.
Sau đó cô lấy di động ra, do dự một lúc lại lên mạng search ‘ý nghĩa tặng vòng tay’, trang đầu tiên hiện lên-những hàm nghĩa đặc biệt khi tặng quà cho nhau.
Tang Trĩ nhấn vào đọc.
—–Người đàn ông tặng vòng tay, ý nghĩ biểu hiện là thích, và cũng có nghĩa là một đời một kiếp sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nhìn thấy câu này, nhịp tim Tang Trĩ chậm mất nửa nhịp, liếm môi tiếp tục lướt xuống.
—-Trưởng bối cũng sẽ thường xuyên tặng vòng tay làm quà cho hậu bối, dùng món quà này biểu hiện họ sẽ vĩnh viễn quan tâm và chúc phúc cho người nhận.
“…”
Thôi được rồi.
Tâm tình Tang Trĩ trong chớp mắt trở nên mất mát.
Hồi lâu sau cô mới thở hắt ra, cất vòng tay vào lại trong hộp. Cô không muốn nghĩ thêm về nó nữa, đứng dậy kéo lấy vali bắt đầu thu dọn đồ đạc để ngày mai quay lại trường học.
Trừ những thứ mà lúc về mang theo ra, Tang Trĩ nhìn một vòng quanh phòng, cầm lấy bộ trang điểm mà Đoàn Gia Hứa tặng cất vào vali. Cô tắm rửa xong thì đến phòng khách cắt bánh gato ra ăn.
Sau khi về lại phòng liền nằm lỳ trên giường.
Tang Trĩ lấy điện thoại ra đặt một cái báo thức, sau đó lên wechat gửi một tin nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Vậy ngày mai 6 giờ xuất phát ạ? Chúng ta gọi taxi đến sân bay.]
Anh trai số hai: [Ừm.]
Tang Trĩ lại nhớ đến một chuyện, hỏi tiếp: [Anh Gia Hứa này, sao anh không bao giờ uống rượu vậy?]
Ngày Tiền Phi kết hôn, ngay cả cô cũng còn uống một ly nhỏ, vậy mà anh ngay cả một ngụm cũng không uống. Tang Trĩ vốn còn cho rằng anh sẽ bị chuốt không ít cơ đấy.
Nghĩ như vậy, cô hình như chưa từng nhìn thấy anh uống rượu bao giờ cả.
Qua một hồi lâu.
Anh trai số hai: [Sẽ bị dị ứng cồn.]
Tang Trĩ: [À, ra là vậy.]
Tang Trĩ: [Dù sao không uống cũng tốt, so với việc em không thể ăn thịt bò với uống sữa bò thì tốt hơn nhiều.]
Thời gian cũng dần muộn hơn, Tang Trĩ ôm điện thoại bắt đầu thấy mệt mỏi đến rã rời, nhắm hai mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, cô đột nhiên nhớ đến câu nói ngày hôm nay của Đoàn Gia Hứa.
—-“Cho Chích Chích của chúng ta, sao có thể chịu thiệt thòi được?”
………….
Rạng sáng 5 giờ ngày hôm sau, Tang Trĩ liền bò dậy.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh của Lê Bình và Tang Vinh. Sợ quấy rầy đến bọn họ, động tác Tang Trĩ rất nhẹ nhàng, vào nhà vệ sinh rửa mặt thật nhanh.
Lúc đi ra, Lê Bình choàng áo khoác từ trong phòng bà đi ra.
“Chích Chích,” Tinh thần Lê Bình nhìn qua không được tốt lắm, “Mẹ và ba con ngày hôm qua có uống khá nhiều rượu, nên không thể đưa con đến sân bay mất rồi. Mẹ gọi điện thoại cho anh hai đến tiễn con đi nhé?”
“Không cần đâu mẹ.” Đánh thức bà dậy khiến Tang Trĩ có hơi áy náy, nhỏ giọng nói, “Con đi cùng anh Gia Hứa rồi, hôm qua anh ấy có đến đây tham dự hôn lễ của anh Tiền Phi nên hôm nay cũng về lại Nghi Hà.”
“Thật sao?”
“Dạ, mẹ về ngủ đi.” Tang Trĩ nói, “Anh hai cũng uống rượu, đừng gọi ảnh.”
Tang Trĩ về lại phòng, gửi cho Đoàn Gia Hứa một tin nhắn trên wechat: [Anh Gia Hứa, anh dậy chưa?]
Mấy giây sau Đoàn Gia Hứa đã trả lời: [Rồi.]
Trong lòng cô thả lỏng, ngồi vào bàn trang điểm, nhanh chóng make up một lớp nhạt. Tang Trĩ thay một bộ đồ khác, sau đó kéo vali lên đi ra ngoài.
Vào lúc này, nhiệt độ bên ngoài so với trong tưởng tượng của cô còn thấp hơn mấy độ, như một lưỡi hái lạnh lẽo, trong không khí mang theo độ ẩm, tiến sâu vào tận bên trong lỗ chân lông.
Tang Trĩ hít mũi mở điện thoại lên, gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện thoại. Giọng nói của anh nghe không giống như đã ngủ nguyên một đêm, theo đường truyền, trong theo sự mềm mại lại lanh lảnh: “Ra rồi?”
Tang Trĩ ‘vâng’: “Bây giờ em chuẩn bị ra khỏi tiểu khu, anh ở đâu?”
“Ở tiệm bánh mì bên ngoài tiểu khu nhà em,” Đoàn Gia Hứa nói, “Mua bữa sáng, em đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa nữa.”
“Vậy muốn ăn gì?”
“Ăn sandwich là được rồi.” Tang Trĩ nghĩ ngợi, “Còn muốn cả bánh tart trứng nữa.”
“Được.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, tay đông lạnh đến cứng ngắt. Cô rụt cổ lại, lấy bao tay trong túi ra đeo vào, sau đó mới ung dung chậm chạp kéo vali.
Cô ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy cách đó không xa Đoàn Gia Hứa đang cầm một cái túi đựng hành lý màu đen đứng đợi.
Đoàn Gia Hứa đi đến đưa bịch nhựa trên tay cho cô, thuận tiện cầm luôn cái vali của cô đến, rồi đặt túi hành lý của mình lên trên.
Tang Trĩ đưa mắt nhìn: “Anh ăn chưa?”
“Chưa, một lát lên xe rồi ăn.” Đoàn Gia Hứa nói, “Em uống sữa đậu nành lót dạ trước đi.”
“Vâng.” Tang Trĩ treo túi nhựa lên cổ tay, mở găng tay ra đâm ống hút chọc thủng nắp bình sữa, đưa cho anh: “Anh uống đi.”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn Chích Chích.”
Hai người đứng ở ven đường đợi một hồi lâu mới chặn được một chiếc xe taxi.
Tang Trĩ ngồi vào trong liền lấy một cái sandwich trong túi nhựa đưa cho anh, sau đó tự nhiên mở thêm một cái khác.
Lúc Tang Trĩ chuẩn bị cắn một miếng, đột nhiên phát hiện Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô và cái sandwich trên tay cô.
“…” Bị anh nhìn chòng chọc như vậy, Tang Trĩ cũng cảm thấy xấu hổ, chần chừ đưa cái sandwich trong tay cho anh, “Anh muốn?”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, giọng điệu mềm mại lại xen chút mập mờ: “Cảm ơn Chích Chích nhé.”
Tang Trĩ: “…”
Không thể hiểu nổi.
Trong túi còn thừa lại một cái bánh tart trứng. Tang Trĩ chỉ có thể lấy nó ra ăn tạm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào sandwich trên tay anh, có chút không vui hỏi: “Anh muốn ăn tận hai cái sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Đồ ăn là mua bằng tiền của anh nên Tang Trĩ cũng chẳng thể nói được gì. Nhưng nhớ lại vừa nãy có nói với anh là mình muốn ăn sandwich, đành uyển chuyển nói: “Vậy sao anh không mua ba cái.”
“Mua ba cái làm gì?” Đoàn Gia Hứa tỏ vẻ nghe không hiểu, cà lơ phất phơ nói, “Anh ăn cũng không hết.”
“…” Tang Trĩ nhịn lại tức giận, tiếp tục cắn bánh tart trứng.
Không lâu sau, Đoàn Gia Hứa đã ăn xong một cái, lại mở tiếp cái thứ hai ra. Động tác của anh đột nhiên dừng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, đưa đến trước mặt Tang Trĩ: “Ăn không?”
Tang Trĩ tỏ ra rất có cốt khí, mí mắt còn không thèm nâng: “Không ăn.”
Đoàn Gia Hứa: “Chỉ một cái bánh tart là có thể no rồi sao?”
Tang Trĩ: “Không thể.”
“Vậy sao lại không ăn?”
“Em không ăn của bố thí.”
“…” Đoàn Gia Hứa sửng sốt giây lát, đột nhiên cười khẽ, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, “Sao lại thành của bố thí rồi?”
Tang Trĩ tự nhiên uống sữa đậu nành: “Ăn không nổi mới cho em còn gì.”
“Ăn không nổi? Cái bánh sandwich lớn từng này,” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh có thể ăn được ba cái cơ.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Vậy sao ban nãy anh không cho em.”
“Chỉ đùa với em thôi mà.” Đôi mắt Đoàn Gia Hứa thâm sâu sáng tỏ, thẳng tắp nhìn cô chuyên chú, thong thả nói, “Em làm nũng với anh một câu, chẳng phải anh sẽ cho em ngay sao?”
“…”
Tên đàn ông này càng già càng không thấy xấu hổ thì phải.
Tang Trĩ chịu đựng xúc động muốn chửi bậy, “Anh nghĩ hay thật.”
“Em muốn chuẩn bị không?” Đoàn Gia Hứa cầm sandwich đặt vào trong tay cô, “Vậy em cứ chuẩn bị đi, anh chờ em.”
Tang Trĩ tích cực không ngờ, nghiêm túc lặp lại thêm lần nữa: “Em nói anh nghĩ hay lắm đó.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười: “Chích Chích nhà chúng ta làm nũng thật đáng yêu mà.”
“…”
Tang Trĩ mơ hồ có thể hiểu được cảm nhận ngày hôm qua của Tang Diên rồi.
Thật sự đã bị anh không biết xấu hổ đến mức tức giận mà buồn bực trong lòng, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể đáp trả lại anh.
Tang Trĩ không thèm phản ứng với anh, ăn xong sandwich thì kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, dựa vào ghế ngồi chợp mắt đôi chút. Hôm nay cô dậy sớm nên không bao lâu sau đã đi vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy cũng vừa đến sân bay.
Hai người lấy vé máy bay, là vị trí song song nhau. Tang Trĩ cảm thấy buồn ngủ vô cùng, đến phòng chờ máy bay tìm một chỗ ngồi, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
Lúc bắt đầu đăng kí là do Đoàn Gia Hứa đánh thức cô dậy.
Chỗ của hai người là kề nhau của dãy ba ghế, hai bọn họ ngồi ở trong cùng. Đoàn Gia Hứa để Tang Trĩ ngồi vào bên trong, nhắc nhở cô cài dây an toàn lại.
Tang Trĩ lấy trong balo một cái bình, trong đó là nước mà ban nãy Đoàn Gia Hứa thay cô lấy ở phòng chờ. Cô mở nắp ra uống mấy ngụm liền.
Đoàn Gia Hứa trò chuyện với Tang Trĩ: “Có lạnh không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không lạnh lắm.”
Lát sau nhanh chóng có một người đàn ông ngồi xuống cạnh Đoàn Gia Hứa.
Người đàn ông nọ đặt túi lên trên giá đựng hành lý. Sau đó anh ta nhanh nhẹn ngồi về chỗ của mình, đưa mắt nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa bên cạnh không lâu liền dời tầm mắt đi.
Một giây sau đó anh ta hình như cảm nhận chỗ nào đó không đúng lắm, lần nữa quay sang nhìn chòng chọc vào Đoàn Gia Hứa một lúc lâu.
“Ôi chao, cậu là Đoàn Gia Hứa sao?”
Nghe anh ta nói, Đoàn Gia Hứa quay đầu.
Tang Trĩ cũng thuận theo tiếng nói mà nhìn sang.
Là một người đàn ông trạc tuổi với Đoàn Gia Hứa. Đeo một cái mắt kính đen, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, mang một cái áo khoác thể thao đơn giản.
“Thật sự đúng là cậu.” Người đàn ông nọ hưng phấn kêu lên, “Tôi là Viên Lãng này, còn nhớ chứ? Hai chúng ta cùng học chung cấp ba đấy.”
Đoàn Gia Hứa bình thản nghe anh ta nói, không lên tiếng.
“Đã rất lâu rồi không gặp lại nhỉ, xem ra cũng nhiều năm… Hai chúng ta trước kia hình như còn ngồi cùng bàn nữa đó.” Viên Lãng lại nói, “Tôi nhớ lần trước nữa có một buổi họp lớp thì phải, nhưng sao lại không gặp được cậu? Lần gần đây vì mẹ tôi ngã bệnh, thành ra không đi được.”
Đoàn Gia Hứa dời mắt đi, cười nhạt nói: “Không có thời gian.”
“Có lẽ vậy.” Phát hiện ra sự lạnh lùng của anh, Viên Lãng cười ha hả, “Nghe Khương Dĩnh nói, công việc của cậu bây giờ bận lắm, kiếm cũng không ít đâu nhỉ.”
Nói xong mới chú ý đến Tang Trĩ bên cạnh anh, Viên Lãng tò mò nói: “Đây là bạn gái của cậu sao? Mà không đúng, sao tôi lại nghe nói cậu muốn kết hôn với Khương Dĩnh thế?”
Tang Trĩ sửng sốt.
“…” Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa rõ ràng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quay đầu qua. Ngừng vài giây, anh đột nhiên kéo căng khóe miệng cười lên, giọng nói hiện lên tia hoang đường đến tột cùng, “Cậu nói gì?”
“Không phải sao? Tôi cũng quên là nghe ai nói…” Viên Lãng có chút xấu hổ, lại quay sang nói với Tang Trĩ, “Em chớ để ý, cái miệng này của anh không giữ được, cứ vậy mà nói thẳng ra quá.”
Tang Trĩ kề sát đến bên tai Đoàn Gia Hứa nhỏ giọng hỏi: “Khương Dĩnh là ai thế?”
Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Người phụ nữ mà chúng ta gặp ở quán lẩu hôm nọ.”
“…”
Tang Trĩ hồi tưởng lại kí ức, có chút mơ hồ không thể lý giải được mối quan hệ này.
Viên Lãng ngồi bên cạnh lại chêm một câu: “Vậy nên đây là bạn gái của cậu sao?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, thấp giọng nói một câu gì đó mà Tang Trĩ nghe không rõ.
Sau đó Đoàn Gia Hứa nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô.
Tang Trĩ chần chờ nói: “Cái đó…”
Nhìn thấy nét mặt của cô, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc giải thích: “Người đó không phải là mối quan hệ như vậy, càng không phải là bạn gái trước.” Anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt thoáng thả lỏng: “Hơn nữa, anh hình như đã từng hứa với em?”
Tang Trĩ bất thình lình trở nên mơ hồ: “Gì cơ?”
“Nếu như anh muốn quen bạn gái,” Đoàn Gia Hứa nâng mí mắt lên chậm rãi nói, “Trước tiên sẽ dẫn đến cho Chích Chích nhà chúng ta nhìn.”
“Đêm nay anh thấy em cứ mãi đề cập đến chuyện này.”
“…Thì sao?”
“Vừa nãy vốn nghe không hiểu,” Đoàn Gia Hứa cười, “Nhưng bây giờ thì hiểu rồi.”
“Là sao chứ.”
“Ý của em có phải là,” Đoàn Gia Hứa giọng điệu tản mạn, mang theo sự trêu chọc, “Thấy Tiền Phi kết hôn nên em cũng muốn kết hôn rồi?”
Tang Trĩ: “…”
“Tuổi còn nhỏ đã nghĩ đi đâu thế!”
“…”
“Anh tính tuổi giúp em, mới phát hiện ra, không phải em còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Đợi qua một năm nữa, Chích Chích nhà chúng ta đã có thể lập gia đình rồi, không nên gấp gáp.”
“…” Tang Trĩ nhịn lại nhịn, không nhìn anh nữa, “Em lười nói với anh.”
“Còn nữa, thêm một năm thì anh cũng chỉ mới hai mươi sáu, đâu ra mà hai mươi bảy hả.” Đoàn Gia Hứa nói, “Nhiều một tuổi cũng không chấp nhận được.”
Tang Trĩ nhịn không được phản bác: “Năm nay anh hai sáu mà, hai lăm gì chứ.”
“Sinh nhật còn chưa đến thì cũng chỉ là hai lăm thôi.” Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, cho xe tiến vào trong tiểu khu nhà Tang Trĩ, “Bọn anh lớn rồi nên rất mẫn cảm với tuổi tác, hiểu chưa nào?”
Trầm mặc mấy giây, Tang Trĩ cảm thấy cứ cổ quái, lại bắt đầu suy đoán: “Gần đây có phải thật sự có người nói anh già đúng không ạ?”
Đoàn Gia Hứa gượng cười, nói: “Ngoài người bạn nhỏ em ra, thì còn ai có thể nói anh già nữa chứ?”
Tang Trĩ ngẩn người, có chút chột dạ: “Em nói có mấy lần thôi mà.”
“Ừm, từ lúc anh mới hai mươi đã bắt đầu nói.” Đoàn Gia Hứa hơi im lặng vài giây, lại thản nhiên nói, “Khiến anh cảm thấy, cả đời này của mình chưa hề có cảm giác được trẻ ra.”
“…”
Vừa lúc xe chạy đến dưới nhà Tang Trĩ.
Cô lập tức tháo dây an toàn ra, làm bộ như không nghe thấy lời anh nói: “Vậy em về đây, cảm ơn anh Gia Hứa. Ngày mai bay sớm như vậy nên anh nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Đợi chút.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Sao vậy ạ?”
Đoàn Gia Hứa đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ áo ra, đột nhiên lấy một cái hộp lớn từ trong túi, cong môi nói: “Tặng Chích Chích quà năm mới.”
“…”
Cô còn tưởng rằng anh đã quên luôn rồi.
Tang Trĩ chậm chạp chớp chớp mắt, đưa tay nhận lấy quà, “Cảm ơn anh.”
……..
Tang Trĩ về đến nhà, nhìn vào trong phòng khách. Tang Vinh và Lê Bình quả nhiên vẫn chưa trở về. Cô trực tiếp đi về phòng, ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường, từ trong túi xách lấy ra hộp quà mà Đoàn Gia Hứa tặng.
Là một cái hộp màu sắc đơn giản, chính giữa in một logo thương hiệu.
Cô mở hộp quà ra.
Bên trong là một cái vòng tay bạc, kiểu dáng là hình một con hồ ly. Hai đầu của cái vòng là đầu và đuôi con hồ ly đấy, dùng một sợi xích nối liền hai đầu, những mảnh đá nhỏ tí gắn quanh một vòng.
Bên trong khắc hai kí tự Sz.
Tang Trĩ đeo lên tay, chuyên chú nhìn thật kỹ.
Sau đó cô lấy di động ra, do dự một lúc lại lên mạng search ‘ý nghĩa tặng vòng tay’, trang đầu tiên hiện lên-những hàm nghĩa đặc biệt khi tặng quà cho nhau.
Tang Trĩ nhấn vào đọc.
—–Người đàn ông tặng vòng tay, ý nghĩ biểu hiện là thích, và cũng có nghĩa là một đời một kiếp sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nhìn thấy câu này, nhịp tim Tang Trĩ chậm mất nửa nhịp, liếm môi tiếp tục lướt xuống.
—-Trưởng bối cũng sẽ thường xuyên tặng vòng tay làm quà cho hậu bối, dùng món quà này biểu hiện họ sẽ vĩnh viễn quan tâm và chúc phúc cho người nhận.
“…”
Thôi được rồi.
Tâm tình Tang Trĩ trong chớp mắt trở nên mất mát.
Hồi lâu sau cô mới thở hắt ra, cất vòng tay vào lại trong hộp. Cô không muốn nghĩ thêm về nó nữa, đứng dậy kéo lấy vali bắt đầu thu dọn đồ đạc để ngày mai quay lại trường học.
Trừ những thứ mà lúc về mang theo ra, Tang Trĩ nhìn một vòng quanh phòng, cầm lấy bộ trang điểm mà Đoàn Gia Hứa tặng cất vào vali. Cô tắm rửa xong thì đến phòng khách cắt bánh gato ra ăn.
Sau khi về lại phòng liền nằm lỳ trên giường.
Tang Trĩ lấy điện thoại ra đặt một cái báo thức, sau đó lên wechat gửi một tin nhắn cho Đoàn Gia Hứa: [Vậy ngày mai 6 giờ xuất phát ạ? Chúng ta gọi taxi đến sân bay.]
Anh trai số hai: [Ừm.]
Tang Trĩ lại nhớ đến một chuyện, hỏi tiếp: [Anh Gia Hứa này, sao anh không bao giờ uống rượu vậy?]
Ngày Tiền Phi kết hôn, ngay cả cô cũng còn uống một ly nhỏ, vậy mà anh ngay cả một ngụm cũng không uống. Tang Trĩ vốn còn cho rằng anh sẽ bị chuốt không ít cơ đấy.
Nghĩ như vậy, cô hình như chưa từng nhìn thấy anh uống rượu bao giờ cả.
Qua một hồi lâu.
Anh trai số hai: [Sẽ bị dị ứng cồn.]
Tang Trĩ: [À, ra là vậy.]
Tang Trĩ: [Dù sao không uống cũng tốt, so với việc em không thể ăn thịt bò với uống sữa bò thì tốt hơn nhiều.]
Thời gian cũng dần muộn hơn, Tang Trĩ ôm điện thoại bắt đầu thấy mệt mỏi đến rã rời, nhắm hai mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, cô đột nhiên nhớ đến câu nói ngày hôm nay của Đoàn Gia Hứa.
—-“Cho Chích Chích của chúng ta, sao có thể chịu thiệt thòi được?”
………….
Rạng sáng 5 giờ ngày hôm sau, Tang Trĩ liền bò dậy.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh của Lê Bình và Tang Vinh. Sợ quấy rầy đến bọn họ, động tác Tang Trĩ rất nhẹ nhàng, vào nhà vệ sinh rửa mặt thật nhanh.
Lúc đi ra, Lê Bình choàng áo khoác từ trong phòng bà đi ra.
“Chích Chích,” Tinh thần Lê Bình nhìn qua không được tốt lắm, “Mẹ và ba con ngày hôm qua có uống khá nhiều rượu, nên không thể đưa con đến sân bay mất rồi. Mẹ gọi điện thoại cho anh hai đến tiễn con đi nhé?”
“Không cần đâu mẹ.” Đánh thức bà dậy khiến Tang Trĩ có hơi áy náy, nhỏ giọng nói, “Con đi cùng anh Gia Hứa rồi, hôm qua anh ấy có đến đây tham dự hôn lễ của anh Tiền Phi nên hôm nay cũng về lại Nghi Hà.”
“Thật sao?”
“Dạ, mẹ về ngủ đi.” Tang Trĩ nói, “Anh hai cũng uống rượu, đừng gọi ảnh.”
Tang Trĩ về lại phòng, gửi cho Đoàn Gia Hứa một tin nhắn trên wechat: [Anh Gia Hứa, anh dậy chưa?]
Mấy giây sau Đoàn Gia Hứa đã trả lời: [Rồi.]
Trong lòng cô thả lỏng, ngồi vào bàn trang điểm, nhanh chóng make up một lớp nhạt. Tang Trĩ thay một bộ đồ khác, sau đó kéo vali lên đi ra ngoài.
Vào lúc này, nhiệt độ bên ngoài so với trong tưởng tượng của cô còn thấp hơn mấy độ, như một lưỡi hái lạnh lẽo, trong không khí mang theo độ ẩm, tiến sâu vào tận bên trong lỗ chân lông.
Tang Trĩ hít mũi mở điện thoại lên, gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện thoại. Giọng nói của anh nghe không giống như đã ngủ nguyên một đêm, theo đường truyền, trong theo sự mềm mại lại lanh lảnh: “Ra rồi?”
Tang Trĩ ‘vâng’: “Bây giờ em chuẩn bị ra khỏi tiểu khu, anh ở đâu?”
“Ở tiệm bánh mì bên ngoài tiểu khu nhà em,” Đoàn Gia Hứa nói, “Mua bữa sáng, em đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa nữa.”
“Vậy muốn ăn gì?”
“Ăn sandwich là được rồi.” Tang Trĩ nghĩ ngợi, “Còn muốn cả bánh tart trứng nữa.”
“Được.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, tay đông lạnh đến cứng ngắt. Cô rụt cổ lại, lấy bao tay trong túi ra đeo vào, sau đó mới ung dung chậm chạp kéo vali.
Cô ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy cách đó không xa Đoàn Gia Hứa đang cầm một cái túi đựng hành lý màu đen đứng đợi.
Đoàn Gia Hứa đi đến đưa bịch nhựa trên tay cho cô, thuận tiện cầm luôn cái vali của cô đến, rồi đặt túi hành lý của mình lên trên.
Tang Trĩ đưa mắt nhìn: “Anh ăn chưa?”
“Chưa, một lát lên xe rồi ăn.” Đoàn Gia Hứa nói, “Em uống sữa đậu nành lót dạ trước đi.”
“Vâng.” Tang Trĩ treo túi nhựa lên cổ tay, mở găng tay ra đâm ống hút chọc thủng nắp bình sữa, đưa cho anh: “Anh uống đi.”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn Chích Chích.”
Hai người đứng ở ven đường đợi một hồi lâu mới chặn được một chiếc xe taxi.
Tang Trĩ ngồi vào trong liền lấy một cái sandwich trong túi nhựa đưa cho anh, sau đó tự nhiên mở thêm một cái khác.
Lúc Tang Trĩ chuẩn bị cắn một miếng, đột nhiên phát hiện Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô và cái sandwich trên tay cô.
“…” Bị anh nhìn chòng chọc như vậy, Tang Trĩ cũng cảm thấy xấu hổ, chần chừ đưa cái sandwich trong tay cho anh, “Anh muốn?”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, giọng điệu mềm mại lại xen chút mập mờ: “Cảm ơn Chích Chích nhé.”
Tang Trĩ: “…”
Không thể hiểu nổi.
Trong túi còn thừa lại một cái bánh tart trứng. Tang Trĩ chỉ có thể lấy nó ra ăn tạm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào sandwich trên tay anh, có chút không vui hỏi: “Anh muốn ăn tận hai cái sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Đồ ăn là mua bằng tiền của anh nên Tang Trĩ cũng chẳng thể nói được gì. Nhưng nhớ lại vừa nãy có nói với anh là mình muốn ăn sandwich, đành uyển chuyển nói: “Vậy sao anh không mua ba cái.”
“Mua ba cái làm gì?” Đoàn Gia Hứa tỏ vẻ nghe không hiểu, cà lơ phất phơ nói, “Anh ăn cũng không hết.”
“…” Tang Trĩ nhịn lại tức giận, tiếp tục cắn bánh tart trứng.
Không lâu sau, Đoàn Gia Hứa đã ăn xong một cái, lại mở tiếp cái thứ hai ra. Động tác của anh đột nhiên dừng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, đưa đến trước mặt Tang Trĩ: “Ăn không?”
Tang Trĩ tỏ ra rất có cốt khí, mí mắt còn không thèm nâng: “Không ăn.”
Đoàn Gia Hứa: “Chỉ một cái bánh tart là có thể no rồi sao?”
Tang Trĩ: “Không thể.”
“Vậy sao lại không ăn?”
“Em không ăn của bố thí.”
“…” Đoàn Gia Hứa sửng sốt giây lát, đột nhiên cười khẽ, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, “Sao lại thành của bố thí rồi?”
Tang Trĩ tự nhiên uống sữa đậu nành: “Ăn không nổi mới cho em còn gì.”
“Ăn không nổi? Cái bánh sandwich lớn từng này,” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh có thể ăn được ba cái cơ.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Vậy sao ban nãy anh không cho em.”
“Chỉ đùa với em thôi mà.” Đôi mắt Đoàn Gia Hứa thâm sâu sáng tỏ, thẳng tắp nhìn cô chuyên chú, thong thả nói, “Em làm nũng với anh một câu, chẳng phải anh sẽ cho em ngay sao?”
“…”
Tên đàn ông này càng già càng không thấy xấu hổ thì phải.
Tang Trĩ chịu đựng xúc động muốn chửi bậy, “Anh nghĩ hay thật.”
“Em muốn chuẩn bị không?” Đoàn Gia Hứa cầm sandwich đặt vào trong tay cô, “Vậy em cứ chuẩn bị đi, anh chờ em.”
Tang Trĩ tích cực không ngờ, nghiêm túc lặp lại thêm lần nữa: “Em nói anh nghĩ hay lắm đó.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười: “Chích Chích nhà chúng ta làm nũng thật đáng yêu mà.”
“…”
Tang Trĩ mơ hồ có thể hiểu được cảm nhận ngày hôm qua của Tang Diên rồi.
Thật sự đã bị anh không biết xấu hổ đến mức tức giận mà buồn bực trong lòng, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể đáp trả lại anh.
Tang Trĩ không thèm phản ứng với anh, ăn xong sandwich thì kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, dựa vào ghế ngồi chợp mắt đôi chút. Hôm nay cô dậy sớm nên không bao lâu sau đã đi vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy cũng vừa đến sân bay.
Hai người lấy vé máy bay, là vị trí song song nhau. Tang Trĩ cảm thấy buồn ngủ vô cùng, đến phòng chờ máy bay tìm một chỗ ngồi, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
Lúc bắt đầu đăng kí là do Đoàn Gia Hứa đánh thức cô dậy.
Chỗ của hai người là kề nhau của dãy ba ghế, hai bọn họ ngồi ở trong cùng. Đoàn Gia Hứa để Tang Trĩ ngồi vào bên trong, nhắc nhở cô cài dây an toàn lại.
Tang Trĩ lấy trong balo một cái bình, trong đó là nước mà ban nãy Đoàn Gia Hứa thay cô lấy ở phòng chờ. Cô mở nắp ra uống mấy ngụm liền.
Đoàn Gia Hứa trò chuyện với Tang Trĩ: “Có lạnh không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không lạnh lắm.”
Lát sau nhanh chóng có một người đàn ông ngồi xuống cạnh Đoàn Gia Hứa.
Người đàn ông nọ đặt túi lên trên giá đựng hành lý. Sau đó anh ta nhanh nhẹn ngồi về chỗ của mình, đưa mắt nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa bên cạnh không lâu liền dời tầm mắt đi.
Một giây sau đó anh ta hình như cảm nhận chỗ nào đó không đúng lắm, lần nữa quay sang nhìn chòng chọc vào Đoàn Gia Hứa một lúc lâu.
“Ôi chao, cậu là Đoàn Gia Hứa sao?”
Nghe anh ta nói, Đoàn Gia Hứa quay đầu.
Tang Trĩ cũng thuận theo tiếng nói mà nhìn sang.
Là một người đàn ông trạc tuổi với Đoàn Gia Hứa. Đeo một cái mắt kính đen, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, mang một cái áo khoác thể thao đơn giản.
“Thật sự đúng là cậu.” Người đàn ông nọ hưng phấn kêu lên, “Tôi là Viên Lãng này, còn nhớ chứ? Hai chúng ta cùng học chung cấp ba đấy.”
Đoàn Gia Hứa bình thản nghe anh ta nói, không lên tiếng.
“Đã rất lâu rồi không gặp lại nhỉ, xem ra cũng nhiều năm… Hai chúng ta trước kia hình như còn ngồi cùng bàn nữa đó.” Viên Lãng lại nói, “Tôi nhớ lần trước nữa có một buổi họp lớp thì phải, nhưng sao lại không gặp được cậu? Lần gần đây vì mẹ tôi ngã bệnh, thành ra không đi được.”
Đoàn Gia Hứa dời mắt đi, cười nhạt nói: “Không có thời gian.”
“Có lẽ vậy.” Phát hiện ra sự lạnh lùng của anh, Viên Lãng cười ha hả, “Nghe Khương Dĩnh nói, công việc của cậu bây giờ bận lắm, kiếm cũng không ít đâu nhỉ.”
Nói xong mới chú ý đến Tang Trĩ bên cạnh anh, Viên Lãng tò mò nói: “Đây là bạn gái của cậu sao? Mà không đúng, sao tôi lại nghe nói cậu muốn kết hôn với Khương Dĩnh thế?”
Tang Trĩ sửng sốt.
“…” Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa rõ ràng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quay đầu qua. Ngừng vài giây, anh đột nhiên kéo căng khóe miệng cười lên, giọng nói hiện lên tia hoang đường đến tột cùng, “Cậu nói gì?”
“Không phải sao? Tôi cũng quên là nghe ai nói…” Viên Lãng có chút xấu hổ, lại quay sang nói với Tang Trĩ, “Em chớ để ý, cái miệng này của anh không giữ được, cứ vậy mà nói thẳng ra quá.”
Tang Trĩ kề sát đến bên tai Đoàn Gia Hứa nhỏ giọng hỏi: “Khương Dĩnh là ai thế?”
Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Người phụ nữ mà chúng ta gặp ở quán lẩu hôm nọ.”
“…”
Tang Trĩ hồi tưởng lại kí ức, có chút mơ hồ không thể lý giải được mối quan hệ này.
Viên Lãng ngồi bên cạnh lại chêm một câu: “Vậy nên đây là bạn gái của cậu sao?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, thấp giọng nói một câu gì đó mà Tang Trĩ nghe không rõ.
Sau đó Đoàn Gia Hứa nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô.
Tang Trĩ chần chờ nói: “Cái đó…”
Nhìn thấy nét mặt của cô, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc giải thích: “Người đó không phải là mối quan hệ như vậy, càng không phải là bạn gái trước.” Anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt thoáng thả lỏng: “Hơn nữa, anh hình như đã từng hứa với em?”
Tang Trĩ bất thình lình trở nên mơ hồ: “Gì cơ?”
“Nếu như anh muốn quen bạn gái,” Đoàn Gia Hứa nâng mí mắt lên chậm rãi nói, “Trước tiên sẽ dẫn đến cho Chích Chích nhà chúng ta nhìn.”