Chương 3: Không thể lừa gạt cô bé
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu người đứng trước mặt cô lúc này là Tang Diên, Tang Trĩ cũng không định nói cho anh ấy biết chuyện là thế nào, mà đoán chừng anh ấy chẳng đoán nổi nửa chữ đâu. Thậm chí dù đứng dưới điều kiện tiên quyết rằng không thể nói cho Tang Diên biết, cô cũng nhất định sẽ vẫn mặt dày mày dạn mà quấn lấy khư khư không buông.
Nhưng lúc này, người đứng trước mặt cô đây, lại là người lần đầu Tang Trĩ gặp mặt.
Ngay từ câu nói đầu tiên, Đoàn Gia Hứa đã vô cùng dịu dàng, dường như nếu anh có nghe được chuyện gì cũng sẽ không nóng giận. Cô không nhìn thấu anh, cũng bởi vì quan hệ xa lạ thế này nên cô mới không dám làm càn quá đà.
Giọng điệu của anh chỉ cần có một chút biến hóa thôi, là Tang Trĩ cũng sẽ không còn chút dũng khí nào để tiếp tục che giấu.
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, rất không tình nguyện nhưng vẫn thành thật nói: "Em ở trên lớp không nghe giảng."
Đoàn Gia Hứa: "Ừm."
"Giáo viên gọi em đứng lên, em cũng có trả lời." Tang Trĩ ngừng lại vài giây, sắp xếp lại câu chữ: "Sau đấy ông ấy hỏi em có muốn làm giáo viên, làm chủ nhiệm lớp thay ông ấy luôn hay không. Em cảm thấy chuyện này chắc chắn không được nên đã thẳng thắn từ chối ạ."
"..."
Đoàn Gia Hứa: "?"
Tang Trĩ dè dặt, cẩn thận từng chút một quét mắt dò xét anh, giống như muốn quan sát phản ứng của anh, sau đó rất nhanh cô đã dời mắt sang chỗ khác. Cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thành thật khai: "Sau đó, ông ấy nói muốn mời phụ huynh."
Chữ cuối cùng vừa dứt.
Tang Trĩ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Vì có che giấu một ít chuyện nên thật ra trong lòng Tang Trĩ vẫn rất chột dạ. Thấy anh chậm chạp không nói câu nào, cô không nhịn được nói tiếp: "Anh phải tin em."
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa cũng chịu mở miệng ra, trong lời nói mang theo ý cười: "Đúng là tôi không tin em lắm."
Dường như Đoàn Gia Hứa cảm thấy rất buồn cười. Bả vai anh khẽ run, lồng ngực phập phồng, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ vụn, xen lẫn với hơi thở nhẹ nhàng. Người này bình thường vốn đã rất đẹp trai, lúc cười lên lại càng chói mắt hơn, đôi môi đẹp đẽ tỏa sáng.
Khoảng cách giữa hai người một lúc một gần.
Tang Trĩ có thể ngửi được mùi thuốc trên người anh còn chưa kịp bay đi, càng cảm thấy mất tự nhiên.
Cô miễn cưỡng thốt ra một câu: "Điều em nói là sự thật."
Đoàn Gia Hứa: "Hửm? Không gạt tôi sao?"
Tang Trĩ gật đầu thật mạnh, dáng vẻ vô cùng chân thành: "Không hề nói dối, là thật đấy ạ. Nếu anh không tin thì sáng mai lên trường là biết ngay thôi. Bây giờ em mà gạt anh, sáng mai thầy giáo cũng sẽ nói cho anh biết sự thật mà."
"Vậy thì..."
Chưa hết câu, cánh cửa lần nữa bị đẩy ra.
Tang Diên không nhìn họ, bước về phía tủ quần áo, dứt khoát nói ngắn gọn: "Tiểu quỷ, ra ngoài."
Tuy vu cáo hãm hại anh ấy khiến Tang Trĩ có phần đuối lý, nhưng cô vẫn không cam chịu cứ như thế này mà đi, ngập ngừng nói: "Em không thể ở đây sao?"
Tang Diên quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: " Anh muốn thay quần áo."
"Vậy anh ấy..." Nói đến đây, Tang Trĩ kéo lấy vạt áo Đoàn Gia Hứa: "Chắc anh cũng muốn đi ra ngoài mà, em nghĩ anh hai em cũng không muốn anh nhìn anh ấy thay quần áo đâu."
Tang Diên coi như không nghe thấy gì: "Ra ngoài rồi đóng cửa lại."
Thấy anh trai mình ngầm đồng ý, Tang Trĩ dắt tay Đoàn Gia Hứa đi ra ngoài: "Được, em sẽ đóng cửa."
"..."
Tang Diên nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó khoát tay, lười xen vào nữa.
Bởi vì chủ đề này không thể để người thứ ba nghe được.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Tang Trĩ lập tức dẫn Đoàn Gia Hứa về phòng của mình, cảnh giác đóng cửa lại, vội vàng hỏi: "Anh Gia Hứa, vậy ngày mai anh có đến không? Em đã kể hết sự thật cho anh rồi..."
Đoàn Gia Hứa hạ mí mắt, lười biếng uể oải nói: "Sao em không tìm anh hai em đi?"
" Làm sao có thể?" Tang Trĩ trừng mắt: "Em vừa mới khiến anh ấy chịu oan uổng như thế... Nếu em nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ kể cho mẹ em nghe ngay."
Đoàn Gia Hứa cười cười nói: "Anh trai em không phải loại người đó."
"....."
Giọng điệu này không nghe ra là nói thật hay nói đùa.
Tang Trĩ vừa mới uy hiếp anh ấy, nhưng chẳng qua chỉ là lời nói mạnh miệng, lúc này cô đã hoàn toàn hết cách.
Vào lúc không còn đường lui, Tang Trĩ lại nhớ đến chuyện vừa nãy, thù dai mà nhắc: "Anh, nếu không phải lúc nãy anh nói như vậy với anh hai em, em và anh ấy đã không cãi nhau."
Đoàn Gia Hứa nhướn mày: "Hửm?"
Vào lúc này, cửa phòng được mở ra.
Tang Diên đứng bên ngoài, nhìn về hướng Đoàn Gia Hứa: "Đi thôi."
Giống như không nghe thấy những gì Tang Trĩ vừa nói, Đoàn Gia Hứa gật đầu: "Cô bé, gặp lại sau."
Tang Trĩ thật không thể tin được.
Sao lại trở thành gặp lại sau rồi.
Chuyện vẫn còn chưa đàm phán xong nữa mà!
Nhận ra Đoàn Gia Hứa thật sự phải đi, Tang Trĩ ngay lập tức túm lấy cánh tay anh: "Các anh đi nhanh như vậy sao? Đã trễ như thế, ăn cơm tối xong rồi hãy đi?"
Đoàn Gia Hứa từ chối nói: "Lần sau đi."
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không có ý muốn thả tay.
Cái gì mà lần sau chứ!
Chủ đề vừa nãy anh cứ thế mà quên được à? Già rồi nên mắc chứng dễ quên hay gì?
Nhưng cô cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể đáng thương hỏi: "Lần sau là khi nào ạ..."
Đoàn Gia Hứa cong môi không nói gì.
Nhìn hai người trước mặt như sinh ly tử biệt, Tang Diên nhướn mày: "Hai người làm gì đấy? Mới lần đầu gặp nhau đã thấy vừa ý rồi à? Đoàn Gia Hứa, mày kiềm chế chút đi, em gái tao chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy."
Tang Trĩ vô thức phản bác: "Mười ba."
Nghe được con số này, Đoàn Gia Hứa có phần kinh ngạc, ánh mắt lướt qua dừng trên người Tang Trĩ.
"Mười ba rồi?"
Nghe giọng điệu, tựa hồ cực kì không thể tin nổi.
Như thể cô đã mười ba tuổi là một chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm vậy.
Phản ứng này, không nghi ngờ gì là đã giẫm một cú thật mạnh lên người Tang Trĩ.
Trong nháy mắt cô đã quên mất mình còn có chuyện đang nhờ vả, không vui nói: "Có phải anh muốn nói là em rất lùn, nhìn không giống mười ba tuổi đúng không."
Tang Diên khoanh tay tựa vào cửa, châm dầu vào lửa nói: "Nhất định là cậu ta có ý này."
Đoàn Gia Hứa gãi gãi má, lắc đầu: "Không phải."
Trong lời nói mang theo mấy phần không rõ ràng.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, phát cáu: "Quên đi, em không nói chuyện với hai người nữa." Cô không còn giống lúc cãi lộn với Tang Diên, dường như thực sự đã bị tổn thương, thấp giọng khẽ nói: "Dù sao em cũng còn phát triển."
Thấy thế, trong nội tâm Tang Diên nảy lên một tia áy náy hiếm có, lên tiếng an ủi: "Không phải lùn cũng rất tốt sao? Chờ đến khi em ba mươi tuổi, không chừng còn có người nghĩ em mới mười tám tuổi trăng tròn đấy."
Câu này càng giống cây kim đâm vào nỗi đau thầm kín của cô.
Tang Trĩ xụ mặt: "Vậy nên vì anh cao ráo nên người khác nhìn vào cứ nghĩ anh là bố em sao?"
"....."
Chút áy náy trong mắt Tang Diên giờ đây đã không còn sót lại tẹo nào.
Vành mắt cô gái nhỏ vẫn còn đỏ, bày ra dáng vẻ bị bắt nạt thê thảm, nhưng vẫn không cam lòng chịu yếu thế.
Hai lần khiến Tang Trĩ không vui, ngọn nguồn đều là do anh. Đoàn Gia Hứa thở dài thành tiếng, thái độ bắt đầu buông lỏng hỏi: "Mười ba tuổi, lên cấp hai chưa?"
Tang Trĩ không nhìn anh, cứng rắn nói: " Lớp sáu."
"Trường nào?"
"Trường trung học Húc Nhật." Tang Trĩ dừng một lát, một ý nghĩ chợt lóe lên không biết liệu có đúng hay không, nhưng vẫn rất không có khí khái mà bổ sung một câu: "Lớp 6/1."
Đoàn Gia Hứa lặp lại: "Lớp 6/1 trung học Húc Nhật..."
Sau đó anh khom lưng đối mắt với cô. "Cô bé, em tên gì?"
Tang Trĩ nhàn nhạt nhấp môi dưới, nhỏ giọng trả lời: " Em tên Tang Trĩ."
"Tang Trĩ?"
"Đúng." Tang Trĩ không tự chủ được mà né tránh ánh mắt của anh, "Ngây thơ, trẻ con[1]."
[1] Chữ Trĩ trong tên Tang Trĩ nghĩa là trẻ con.
Đoàn Gia Hứa thân mật nhéo nhéo mặt cô: "Vậy, bé Tiểu Tang."
"..."
Anh hạ thấp giọng, giống như cùng cô nói thầm không cho bất kỳ ai nghe thấy.
"Biết lần sau là lúc nào chưa?"
...
Sau khi tạm biệt Lê Bình, hai người họ ra khỏi nhà họ Tang.
Mặt trời đã xuống núi, áng chiều xâm chiếm cả bầu trời, nhiệt độ trong không khí cũng lạnh hơn chút.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên hỏi: "Em gái mày hẳn là rất ngoan nhỉ?"
"Ngoan á?" Tang Diên xùy một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một cái que kẹo, bỏ vào trong miệng, "Tiểu quỷ kia đang trong thời kì phản nghịch, khó quản lắm luôn đấy."
Thời kì phản nghịch.
Khó quản.
Nhưng anh lại cảm thấy khá tốt đấy chứ.
Đoàn Gia Hứa cân nhắc một lúc, dù sao vẫn là tâm trí của một đứa trẻ còn chưa trưởng thành mà, hơn nữa anh còn chưa rõ có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm không. Vẫn nên nói với Tang Diên về việc này: "Em gái mày bị mời phụ huynh đấy, vừa nãy có hỏi tao là có thể giúp em ấy không, mày tự xem nên xử lý thế nào đi nhé?"
Tang Diên cười thành tiếng: "Thảo nào con bé cứ đòi giữ mày lại ăn cơm, biết ngay là tiểu quỷ này không có ý gì tốt mà."
Đoàn Gia Hứa cười không nói gì.
"Chắc cũng không phải việc gì to tát lắm đâu, bị gọi nhiều lần cũng chỉ vì mấy cái nguyên nhân đó." Tang Diên cúi đầu nhắn tin với người nào đó, không yên lòng hỏi: "Sáng mai mày rảnh không, nếu rảnh thì giúp tao đi một chuyến, sáng mai tao bận mất rồi."
"Ngày mai à..."
"Ừm, không rảnh cũng không sao, để tao nói với mẹ vậy."
Vừa mới đồng ý với cô, trong nháy mắt lại đi báo cáo phụ huynh.
Vậy đoán chừng cô bé kia lại phải khóc nữa mất thôi.
" Không rảnh cũng phải đi." Đoàn Gia Hứa cúi đầu, không tập trung nói: "Tóm lại đâu thể lừa trẻ con được nhỉ."
...
Nghe được tiếng đóng cửa, Tang Trĩ len lén đưa mắt nhìn rồi chân trần chạy đến trước mặt Lê Bình: " Mẹ, sao anh hai lại về vậy ạ?"
Lê Bình: "Nó bảo chơi bóng ở gần đây, tiện đường về tắm rửa."
"Đã về rồi sao họ không ở lại ăn cơm tối?"
"Bạn của anh hai con có việc cần làm."
Lê Bình cũng không để chuyện này trong lòng, thong thả hỏi: "Chích Chích, anh hai thật sự đánh con à?"
"..." Tang Trĩ lập tức chột dạ, không dám hỏi nữa, quay người chạy vào phòng, "Con đi làm bài tập."
Về phòng, cô khóa cửa.
Tamg Trĩ đá bay đôi dép lê, nhảy lên giường, lôi một con thú bông ôm vào trong ngực. Tâm trạng của cô vẫn rất xấu, nghĩ nghĩ rồi lại bất tri bất giác trôi đi đâu, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Đoàn Gia Hứa và câu nói kia.
—— "Biết lần sau là lúc nào chưa?"
Hẳn là để đáp lại câu hỏi kia của cô: "Lần sau là lúc nào?"
Điều này chứng tỏ anh sẽ đến sao?
Tang Trĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở mình một cái, hai chân đua nhau đung đưa, khoái trí ca hát. Cô nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Lại quay về trước đó một chút nữa.
Đoàn Gia Hứa giơ tay nhéo nhéo má cô.
"...."
"?"
Tang Trĩ lập tức ngồi dậy.
Cô vừa bị người con trai kia nhéo mặt sao?
Mới lần đầu tiên gặp nhau! Anh sao! Có thể! Nhéo mặt cô!?
Nhéo thì thôi đi.
Vì sao phải đến gần như thế!
Còn... còn! Gọi cô là bé Tiểu Tang.
Tang Trĩ bình phục cảm xúc, dáng vẻ như không thèm để ý, nhấn mạnh: "Quên đi."
Coi như là anh đang quan tâm đến mình, miễn cưỡng cho anh được tí của hời vậy.
Ánh mắt của cô đảo qua, vừa lúc nhìn thấy chiếc gương đặt trên bàn học.
Ánh mắt cô đụng phải mình trong gương, cô bỗng chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Sự bình tĩnh của Tang Trĩ trong nháy mắt đã sụp đổ.
?
Sống suốt mười ba năm, lần đầu tiên có tâm trạng như thế.
Tang Trĩ ngả người trên giường, không biết nên làm sao, cuộn mình vào chiếc chăn, cảm nhận được không khí một loãng ra.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng tim càng lúc càng mạnh hơn của mình.
–
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi rửa mặt, lúc Tang Trĩ đi ra phòng khách thì vừa lúc Tang Vinh và Lê Bình đang ngồi trên bàn cơm ăn bữa sáng. Nếu đã tìm được người giúp đỡ, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, càng không cần phải nói chuyện mời phụ huynh với họ.
Cô đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Lê Bình đưa cho Tang Trĩ một chén cháo thịt nạc.
Vừa mới ngủ dậy nên cũng không ai muốn nói chuyện.
Trong phòng im lặng.
Tang Trĩ chậm chạp ăn cháo, đột nhiên nhớ đến phản ứng của Đoàn Gia Hứa hôm qua, cô thở hắt ra, nhỏ giọng hỏi: "Ba, có phải con hơi lùn không ạ?"
Tang Vinh nhìn về phía cô nói: "Ai nói con à?"
Tang Trĩ gật đầu, mọi chuyện đều đổ lên người Tang Diên: "Anh hai nói ạ."
Lê Bình: "Đừng nghe anh con nói bậy."
Tang Trĩ dùng thìa chọc chọc đáy bát: "Nhưng bạn học chỉ mới mười hai tuổi còn cao hơn con, Ân Chân cũng một mét sáu rồi."
Tang Vinh an ủi cô: "Con chỉ mới nấy tuổi, vẫn còn có thể cao hơn nữa."
"Mọi người lớn lên đều cao hơn, sao mỗi mình con không cao là không cao hơn được chứ. Lúc con ngồi xe buýt, người ta còn nhường chỗ cho con, cho rằng con là học sinh tiểu học đó." Tang Trĩ vô cùng sa sút tinh thần, buồn buồn hỏi: "Anh hai lúc mười ba tuổi cao một mét rưỡi sao ạ?"
Lê Bình do dự nói: "Anh trai con là con trai nên..."
Tang Vinh đột nhiên ngắt lời bà, trả lời Tang Trĩ: "Không phải."
"..."
"Làm gì cao được như vậy " Tang Vinh bình tĩnh nói " Ba không nhớ kỹ lắm nhưng miễn cưỡng cũng có tí ấn tượng, anh trai con lúc đấy còn chưa cao đến một mét tư nữa là."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Diên: Vì để cho em gái vui vẻ mà tôi cũng không có tư cách cao một 1m4 luôn.
Nếu người đứng trước mặt cô lúc này là Tang Diên, Tang Trĩ cũng không định nói cho anh ấy biết chuyện là thế nào, mà đoán chừng anh ấy chẳng đoán nổi nửa chữ đâu. Thậm chí dù đứng dưới điều kiện tiên quyết rằng không thể nói cho Tang Diên biết, cô cũng nhất định sẽ vẫn mặt dày mày dạn mà quấn lấy khư khư không buông.
Nhưng lúc này, người đứng trước mặt cô đây, lại là người lần đầu Tang Trĩ gặp mặt.
Ngay từ câu nói đầu tiên, Đoàn Gia Hứa đã vô cùng dịu dàng, dường như nếu anh có nghe được chuyện gì cũng sẽ không nóng giận. Cô không nhìn thấu anh, cũng bởi vì quan hệ xa lạ thế này nên cô mới không dám làm càn quá đà.
Giọng điệu của anh chỉ cần có một chút biến hóa thôi, là Tang Trĩ cũng sẽ không còn chút dũng khí nào để tiếp tục che giấu.
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, rất không tình nguyện nhưng vẫn thành thật nói: "Em ở trên lớp không nghe giảng."
Đoàn Gia Hứa: "Ừm."
"Giáo viên gọi em đứng lên, em cũng có trả lời." Tang Trĩ ngừng lại vài giây, sắp xếp lại câu chữ: "Sau đấy ông ấy hỏi em có muốn làm giáo viên, làm chủ nhiệm lớp thay ông ấy luôn hay không. Em cảm thấy chuyện này chắc chắn không được nên đã thẳng thắn từ chối ạ."
"..."
Đoàn Gia Hứa: "?"
Tang Trĩ dè dặt, cẩn thận từng chút một quét mắt dò xét anh, giống như muốn quan sát phản ứng của anh, sau đó rất nhanh cô đã dời mắt sang chỗ khác. Cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thành thật khai: "Sau đó, ông ấy nói muốn mời phụ huynh."
Chữ cuối cùng vừa dứt.
Tang Trĩ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Vì có che giấu một ít chuyện nên thật ra trong lòng Tang Trĩ vẫn rất chột dạ. Thấy anh chậm chạp không nói câu nào, cô không nhịn được nói tiếp: "Anh phải tin em."
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa cũng chịu mở miệng ra, trong lời nói mang theo ý cười: "Đúng là tôi không tin em lắm."
Dường như Đoàn Gia Hứa cảm thấy rất buồn cười. Bả vai anh khẽ run, lồng ngực phập phồng, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ vụn, xen lẫn với hơi thở nhẹ nhàng. Người này bình thường vốn đã rất đẹp trai, lúc cười lên lại càng chói mắt hơn, đôi môi đẹp đẽ tỏa sáng.
Khoảng cách giữa hai người một lúc một gần.
Tang Trĩ có thể ngửi được mùi thuốc trên người anh còn chưa kịp bay đi, càng cảm thấy mất tự nhiên.
Cô miễn cưỡng thốt ra một câu: "Điều em nói là sự thật."
Đoàn Gia Hứa: "Hửm? Không gạt tôi sao?"
Tang Trĩ gật đầu thật mạnh, dáng vẻ vô cùng chân thành: "Không hề nói dối, là thật đấy ạ. Nếu anh không tin thì sáng mai lên trường là biết ngay thôi. Bây giờ em mà gạt anh, sáng mai thầy giáo cũng sẽ nói cho anh biết sự thật mà."
"Vậy thì..."
Chưa hết câu, cánh cửa lần nữa bị đẩy ra.
Tang Diên không nhìn họ, bước về phía tủ quần áo, dứt khoát nói ngắn gọn: "Tiểu quỷ, ra ngoài."
Tuy vu cáo hãm hại anh ấy khiến Tang Trĩ có phần đuối lý, nhưng cô vẫn không cam chịu cứ như thế này mà đi, ngập ngừng nói: "Em không thể ở đây sao?"
Tang Diên quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: " Anh muốn thay quần áo."
"Vậy anh ấy..." Nói đến đây, Tang Trĩ kéo lấy vạt áo Đoàn Gia Hứa: "Chắc anh cũng muốn đi ra ngoài mà, em nghĩ anh hai em cũng không muốn anh nhìn anh ấy thay quần áo đâu."
Tang Diên coi như không nghe thấy gì: "Ra ngoài rồi đóng cửa lại."
Thấy anh trai mình ngầm đồng ý, Tang Trĩ dắt tay Đoàn Gia Hứa đi ra ngoài: "Được, em sẽ đóng cửa."
"..."
Tang Diên nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó khoát tay, lười xen vào nữa.
Bởi vì chủ đề này không thể để người thứ ba nghe được.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Tang Trĩ lập tức dẫn Đoàn Gia Hứa về phòng của mình, cảnh giác đóng cửa lại, vội vàng hỏi: "Anh Gia Hứa, vậy ngày mai anh có đến không? Em đã kể hết sự thật cho anh rồi..."
Đoàn Gia Hứa hạ mí mắt, lười biếng uể oải nói: "Sao em không tìm anh hai em đi?"
" Làm sao có thể?" Tang Trĩ trừng mắt: "Em vừa mới khiến anh ấy chịu oan uổng như thế... Nếu em nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ kể cho mẹ em nghe ngay."
Đoàn Gia Hứa cười cười nói: "Anh trai em không phải loại người đó."
"....."
Giọng điệu này không nghe ra là nói thật hay nói đùa.
Tang Trĩ vừa mới uy hiếp anh ấy, nhưng chẳng qua chỉ là lời nói mạnh miệng, lúc này cô đã hoàn toàn hết cách.
Vào lúc không còn đường lui, Tang Trĩ lại nhớ đến chuyện vừa nãy, thù dai mà nhắc: "Anh, nếu không phải lúc nãy anh nói như vậy với anh hai em, em và anh ấy đã không cãi nhau."
Đoàn Gia Hứa nhướn mày: "Hửm?"
Vào lúc này, cửa phòng được mở ra.
Tang Diên đứng bên ngoài, nhìn về hướng Đoàn Gia Hứa: "Đi thôi."
Giống như không nghe thấy những gì Tang Trĩ vừa nói, Đoàn Gia Hứa gật đầu: "Cô bé, gặp lại sau."
Tang Trĩ thật không thể tin được.
Sao lại trở thành gặp lại sau rồi.
Chuyện vẫn còn chưa đàm phán xong nữa mà!
Nhận ra Đoàn Gia Hứa thật sự phải đi, Tang Trĩ ngay lập tức túm lấy cánh tay anh: "Các anh đi nhanh như vậy sao? Đã trễ như thế, ăn cơm tối xong rồi hãy đi?"
Đoàn Gia Hứa từ chối nói: "Lần sau đi."
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không có ý muốn thả tay.
Cái gì mà lần sau chứ!
Chủ đề vừa nãy anh cứ thế mà quên được à? Già rồi nên mắc chứng dễ quên hay gì?
Nhưng cô cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể đáng thương hỏi: "Lần sau là khi nào ạ..."
Đoàn Gia Hứa cong môi không nói gì.
Nhìn hai người trước mặt như sinh ly tử biệt, Tang Diên nhướn mày: "Hai người làm gì đấy? Mới lần đầu gặp nhau đã thấy vừa ý rồi à? Đoàn Gia Hứa, mày kiềm chế chút đi, em gái tao chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy."
Tang Trĩ vô thức phản bác: "Mười ba."
Nghe được con số này, Đoàn Gia Hứa có phần kinh ngạc, ánh mắt lướt qua dừng trên người Tang Trĩ.
"Mười ba rồi?"
Nghe giọng điệu, tựa hồ cực kì không thể tin nổi.
Như thể cô đã mười ba tuổi là một chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm vậy.
Phản ứng này, không nghi ngờ gì là đã giẫm một cú thật mạnh lên người Tang Trĩ.
Trong nháy mắt cô đã quên mất mình còn có chuyện đang nhờ vả, không vui nói: "Có phải anh muốn nói là em rất lùn, nhìn không giống mười ba tuổi đúng không."
Tang Diên khoanh tay tựa vào cửa, châm dầu vào lửa nói: "Nhất định là cậu ta có ý này."
Đoàn Gia Hứa gãi gãi má, lắc đầu: "Không phải."
Trong lời nói mang theo mấy phần không rõ ràng.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, phát cáu: "Quên đi, em không nói chuyện với hai người nữa." Cô không còn giống lúc cãi lộn với Tang Diên, dường như thực sự đã bị tổn thương, thấp giọng khẽ nói: "Dù sao em cũng còn phát triển."
Thấy thế, trong nội tâm Tang Diên nảy lên một tia áy náy hiếm có, lên tiếng an ủi: "Không phải lùn cũng rất tốt sao? Chờ đến khi em ba mươi tuổi, không chừng còn có người nghĩ em mới mười tám tuổi trăng tròn đấy."
Câu này càng giống cây kim đâm vào nỗi đau thầm kín của cô.
Tang Trĩ xụ mặt: "Vậy nên vì anh cao ráo nên người khác nhìn vào cứ nghĩ anh là bố em sao?"
"....."
Chút áy náy trong mắt Tang Diên giờ đây đã không còn sót lại tẹo nào.
Vành mắt cô gái nhỏ vẫn còn đỏ, bày ra dáng vẻ bị bắt nạt thê thảm, nhưng vẫn không cam lòng chịu yếu thế.
Hai lần khiến Tang Trĩ không vui, ngọn nguồn đều là do anh. Đoàn Gia Hứa thở dài thành tiếng, thái độ bắt đầu buông lỏng hỏi: "Mười ba tuổi, lên cấp hai chưa?"
Tang Trĩ không nhìn anh, cứng rắn nói: " Lớp sáu."
"Trường nào?"
"Trường trung học Húc Nhật." Tang Trĩ dừng một lát, một ý nghĩ chợt lóe lên không biết liệu có đúng hay không, nhưng vẫn rất không có khí khái mà bổ sung một câu: "Lớp 6/1."
Đoàn Gia Hứa lặp lại: "Lớp 6/1 trung học Húc Nhật..."
Sau đó anh khom lưng đối mắt với cô. "Cô bé, em tên gì?"
Tang Trĩ nhàn nhạt nhấp môi dưới, nhỏ giọng trả lời: " Em tên Tang Trĩ."
"Tang Trĩ?"
"Đúng." Tang Trĩ không tự chủ được mà né tránh ánh mắt của anh, "Ngây thơ, trẻ con[1]."
[1] Chữ Trĩ trong tên Tang Trĩ nghĩa là trẻ con.
Đoàn Gia Hứa thân mật nhéo nhéo mặt cô: "Vậy, bé Tiểu Tang."
"..."
Anh hạ thấp giọng, giống như cùng cô nói thầm không cho bất kỳ ai nghe thấy.
"Biết lần sau là lúc nào chưa?"
...
Sau khi tạm biệt Lê Bình, hai người họ ra khỏi nhà họ Tang.
Mặt trời đã xuống núi, áng chiều xâm chiếm cả bầu trời, nhiệt độ trong không khí cũng lạnh hơn chút.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên hỏi: "Em gái mày hẳn là rất ngoan nhỉ?"
"Ngoan á?" Tang Diên xùy một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một cái que kẹo, bỏ vào trong miệng, "Tiểu quỷ kia đang trong thời kì phản nghịch, khó quản lắm luôn đấy."
Thời kì phản nghịch.
Khó quản.
Nhưng anh lại cảm thấy khá tốt đấy chứ.
Đoàn Gia Hứa cân nhắc một lúc, dù sao vẫn là tâm trí của một đứa trẻ còn chưa trưởng thành mà, hơn nữa anh còn chưa rõ có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm không. Vẫn nên nói với Tang Diên về việc này: "Em gái mày bị mời phụ huynh đấy, vừa nãy có hỏi tao là có thể giúp em ấy không, mày tự xem nên xử lý thế nào đi nhé?"
Tang Diên cười thành tiếng: "Thảo nào con bé cứ đòi giữ mày lại ăn cơm, biết ngay là tiểu quỷ này không có ý gì tốt mà."
Đoàn Gia Hứa cười không nói gì.
"Chắc cũng không phải việc gì to tát lắm đâu, bị gọi nhiều lần cũng chỉ vì mấy cái nguyên nhân đó." Tang Diên cúi đầu nhắn tin với người nào đó, không yên lòng hỏi: "Sáng mai mày rảnh không, nếu rảnh thì giúp tao đi một chuyến, sáng mai tao bận mất rồi."
"Ngày mai à..."
"Ừm, không rảnh cũng không sao, để tao nói với mẹ vậy."
Vừa mới đồng ý với cô, trong nháy mắt lại đi báo cáo phụ huynh.
Vậy đoán chừng cô bé kia lại phải khóc nữa mất thôi.
" Không rảnh cũng phải đi." Đoàn Gia Hứa cúi đầu, không tập trung nói: "Tóm lại đâu thể lừa trẻ con được nhỉ."
...
Nghe được tiếng đóng cửa, Tang Trĩ len lén đưa mắt nhìn rồi chân trần chạy đến trước mặt Lê Bình: " Mẹ, sao anh hai lại về vậy ạ?"
Lê Bình: "Nó bảo chơi bóng ở gần đây, tiện đường về tắm rửa."
"Đã về rồi sao họ không ở lại ăn cơm tối?"
"Bạn của anh hai con có việc cần làm."
Lê Bình cũng không để chuyện này trong lòng, thong thả hỏi: "Chích Chích, anh hai thật sự đánh con à?"
"..." Tang Trĩ lập tức chột dạ, không dám hỏi nữa, quay người chạy vào phòng, "Con đi làm bài tập."
Về phòng, cô khóa cửa.
Tamg Trĩ đá bay đôi dép lê, nhảy lên giường, lôi một con thú bông ôm vào trong ngực. Tâm trạng của cô vẫn rất xấu, nghĩ nghĩ rồi lại bất tri bất giác trôi đi đâu, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Đoàn Gia Hứa và câu nói kia.
—— "Biết lần sau là lúc nào chưa?"
Hẳn là để đáp lại câu hỏi kia của cô: "Lần sau là lúc nào?"
Điều này chứng tỏ anh sẽ đến sao?
Tang Trĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở mình một cái, hai chân đua nhau đung đưa, khoái trí ca hát. Cô nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Lại quay về trước đó một chút nữa.
Đoàn Gia Hứa giơ tay nhéo nhéo má cô.
"...."
"?"
Tang Trĩ lập tức ngồi dậy.
Cô vừa bị người con trai kia nhéo mặt sao?
Mới lần đầu tiên gặp nhau! Anh sao! Có thể! Nhéo mặt cô!?
Nhéo thì thôi đi.
Vì sao phải đến gần như thế!
Còn... còn! Gọi cô là bé Tiểu Tang.
Tang Trĩ bình phục cảm xúc, dáng vẻ như không thèm để ý, nhấn mạnh: "Quên đi."
Coi như là anh đang quan tâm đến mình, miễn cưỡng cho anh được tí của hời vậy.
Ánh mắt của cô đảo qua, vừa lúc nhìn thấy chiếc gương đặt trên bàn học.
Ánh mắt cô đụng phải mình trong gương, cô bỗng chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Sự bình tĩnh của Tang Trĩ trong nháy mắt đã sụp đổ.
?
Sống suốt mười ba năm, lần đầu tiên có tâm trạng như thế.
Tang Trĩ ngả người trên giường, không biết nên làm sao, cuộn mình vào chiếc chăn, cảm nhận được không khí một loãng ra.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng tim càng lúc càng mạnh hơn của mình.
–
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi rửa mặt, lúc Tang Trĩ đi ra phòng khách thì vừa lúc Tang Vinh và Lê Bình đang ngồi trên bàn cơm ăn bữa sáng. Nếu đã tìm được người giúp đỡ, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, càng không cần phải nói chuyện mời phụ huynh với họ.
Cô đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Lê Bình đưa cho Tang Trĩ một chén cháo thịt nạc.
Vừa mới ngủ dậy nên cũng không ai muốn nói chuyện.
Trong phòng im lặng.
Tang Trĩ chậm chạp ăn cháo, đột nhiên nhớ đến phản ứng của Đoàn Gia Hứa hôm qua, cô thở hắt ra, nhỏ giọng hỏi: "Ba, có phải con hơi lùn không ạ?"
Tang Vinh nhìn về phía cô nói: "Ai nói con à?"
Tang Trĩ gật đầu, mọi chuyện đều đổ lên người Tang Diên: "Anh hai nói ạ."
Lê Bình: "Đừng nghe anh con nói bậy."
Tang Trĩ dùng thìa chọc chọc đáy bát: "Nhưng bạn học chỉ mới mười hai tuổi còn cao hơn con, Ân Chân cũng một mét sáu rồi."
Tang Vinh an ủi cô: "Con chỉ mới nấy tuổi, vẫn còn có thể cao hơn nữa."
"Mọi người lớn lên đều cao hơn, sao mỗi mình con không cao là không cao hơn được chứ. Lúc con ngồi xe buýt, người ta còn nhường chỗ cho con, cho rằng con là học sinh tiểu học đó." Tang Trĩ vô cùng sa sút tinh thần, buồn buồn hỏi: "Anh hai lúc mười ba tuổi cao một mét rưỡi sao ạ?"
Lê Bình do dự nói: "Anh trai con là con trai nên..."
Tang Vinh đột nhiên ngắt lời bà, trả lời Tang Trĩ: "Không phải."
"..."
"Làm gì cao được như vậy " Tang Vinh bình tĩnh nói " Ba không nhớ kỹ lắm nhưng miễn cưỡng cũng có tí ấn tượng, anh trai con lúc đấy còn chưa cao đến một mét tư nữa là."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Diên: Vì để cho em gái vui vẻ mà tôi cũng không có tư cách cao một 1m4 luôn.