Chương 20: Kẹo mềm
Mắt cá chân bị băng bó lại, vết thương trên tay và trên đầu gối đều được xử lý qua, đau đớn vì thế mà giảm đi không ít. Tâm tình Tang Trĩ cũng trở nên tốt hơn đôi chút.
Từ nhỏ đến lớn cô đều được quan tâm chăm sóc cẩn thận, cho nên lúc này ngoại trừ cảm thấy anh cách mình có chút gần, thì cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tang Trĩ nhìn anh thì thầm: "Em cũng không nói anh làm mà."
Chẳng phải chỉ là bôi thuốc, xoa mặt thôi sao.
Cũng đâu phải để anh làm chuyện gì quá gian nan khổ cực đâu chứ.
Sao lại trở thành hầu hạ tổ tông rồi.
Vậy thì tổ tông như cô này cũng dễ hầu hạ quá rồi.
"Bỗng dưng có thêm một cô em gái, anh ruột của em còn chạy đi." Mí mắt Đoàn Gia Hứa khẽ nâng, đứng dậy nói: "Cô bé, em tự nghĩ xem, tôi hẳn là giúp em không ít nhỉ?"
Tang Trĩ ngừng một chút, vẫn không nhịn được nói: "Vậy thì anh có việc gì cần em giúp lại anh không?"
Có vẻ câu này khá thú vị, Đoàn Gia Hứa rất hăng hái ngồi lại bên cạnh cô, quay đầu qua cười: "Ừm? em muốn giúp tôi chuyện gì?"
"Thì..." Mới thốt ra được một chữ Tang Trĩ đã phải dừng lại, vì cô hoàn toàn không thể nghĩ ra chuyện gì mà mình có thể được giúp anh cả. Cô gãi đầu một cái, thua cuộc rồi, chỉ đành đần độn cố tìm chủ đề mới: "Anh hai em chạy đi đâu rồi..."
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: "Không cần em nữa rồi."
Tang Trĩ 'hừ' một tiếng: "Em còn chưa ghét bỏ anh ấy đó."
Nói xong, cô lại nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, bắt đầu ưu sầu: "Có phải anh hai em sẽ cảm thấy rất kỳ quái về việc tại sao em lại gọi anh ấy là ba trước mặt thầy giáo không nhỉ, mà thầy lại còn gọi anh là anh hai em trước mặt anh ấy nữa."
"Ừm." Đoàn Gia Hứa nói: "Có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra chuyện tôi giả mạo anh trai em đi gặp giáo viên rồi."
"..."
Tang Trĩ tê dại cả da đầu: "Vậy phải làm như thế nào đây?"
"Còn có thể làm gì được nữa?" Đoàn Gia Hứa thở dài một hơi: "Hai chúng ta đều xong đời cả rồi."
"..." Bị anh nói như vậy, Tang Trĩ cũng có hơi nơm nớp lo sợ, lúng ta lúng túng nói: "Không thể nào, một lát em sẽ nói với anh ấy, anh ấy sẽ không nói với ba mẹ em..."
Đoàn Gia Hứa: "Không phải em không thèm để ý đến cậu ta nữa sao?"
"Cũng không phải là sẽ không muốn để ý đến anh ấy, vốn là do anh ấy luôn nói em mà." Nói đến đây, cảm xúc của Tang Trĩ bắt đầu sa sút: "Bình thường thì không nói gì, nhưng em đã bị thương rồi mà anh ấy còn hung dữ với em."
"Em thấy cậu ấy không quan tâm đến em sao?"
Tang Trĩ mấp máy môi, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
"Lời nói của em ban nãy trước mặt thầy giáo có phải là rất không hay đúng không?" Đoàn Gia Hứa nói, "Anh hai em nghe thấy, hỏi vài câu, thế này không phải là quan tâm sao?"
Tang Trĩ rầu rĩ nói: "Vậy anh ấy không thể hỏi nhẹ nhàng một chút được hay sao?"
Đoàn Gia Hứa thấy buồn cười: "Bảo anh em dịu dàng? Không phải là đang ép buộc cậu ta hay sao?"
"..."
Hình như có chút đạo lý.
Tang Trĩ lại không biết phải nói cái gì, liếc nhìn anh một cái liền cúi xuống ngay lập tức.
Trong bầu không khí an tĩnh, anh đứng dậy nói đi rót cho cô một cốc nước, sau đó Tang Diên đã lâu không thấy bóng dáng quay lại. Trong tay anh ấy cầm hai chai nước, đưa một chai nước cho Tang Trĩ: "Uống xong rồi đi bệnh viện."
Tang Trĩ vẫn không có động tĩnh.
Tang Diên dứt khoát ngồi xuống trước mặt cô, lại nâng tay cầm chai nước đưa đến cho cô: "Uống hay không?"
Lúc này Tang Trĩ mới lề mề nhận lấy.
Sau đó, Tang Diên quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hỏi: "Miệng vết thương xử lý ổn rồi?"
Đoàn Gia Hứa 'ừ' một tiếng.
Tang Diên ném chai nước còn lại cho anh: "Cảm ơn, người anh em."
Đoàn Gia Hứa ngồi dựa vào thành ghế, thờ ơ cười. Lại qua mấy giây, Tang Diên quay lưng lại trước mặt Tang Trĩ, nói: "Lên đi."
Tang Trĩ cảm thấy mình vẫn còn đang chiến tranh lạnh với anh ấy, làm như không nghe thấy.
Tang Diên quay đầu lại nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, mới nói: " 'Anh ruột' của em buổi chiều có lớp, không rảnh đưa em đến bệnh viện, chỉ đành để 'ba ruột' của em đưa đi thôi."
"..."
"Mau lên."
Nghe anh ấy nói vậy, Tang Trĩ vô thức quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy, lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, thuận miệng hỏi một câu: "Không phải cậu cũng có lớp sao?"
Lời này xác thật chính là không có ý định đi.
"Cậu nhớ lầm rồi." Mắt Tang Diên còn không thèm nâng lên, quay đầu lại nói với Tang Trĩ: "Lên nhanh một chút đi."
Giọng điệu của anh ấy lúc nào cũng mang theo một chút không kiên nhẫn.
Không còn cái đùi Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ không dám mặt lạnh quá lâu, sợ Tang Diên sẽ thật sự mặc kệ cô, chỉ có thể không chút cốt khí nào nằm sấp trên lưng của anh ấy.
Đoàn Gia Hứa lấy mũ đội lên đầu cho cô.
"Phải biết nghe lời anh hai của em."
Tang Diên cõng cô đi ra khỏi cổng thao trường.
Hai người đều rất yên tĩnh.
Đi được khoảng mười mấy mét, Tang Trĩ bỗng nhiên ngoảnh đầu lại nhìn về phía lều nhỏ kia.
Ở một nơi cách lều vải không xa, có một bạn học sinh nam bị ngã. Tang Trĩ nhìn thấy Đoàn Gia Hứa bước nhanh tới đỡ lấy cậu ta.
Khoảng cách cũng không tính là gần, ánh nắng lại còn rất gắt.
Cô nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
Chỉ có thể nhìn thấy anh xoay người thay cậu học sinh kia vỗ vỗ quần xám, khí chất mềm mại mát lạnh, phảng phất như đang cười. Nhìn qua, tựa như một người dịu dàng từ trong xương tủy.
Tâm tình của Tang Trĩ đột nhiên có chút buồn bực.
Vốn còn muốn nói chuyện với anh.
Muốn hỏi anh, có thể đừng gọi cô là 'cô bé' nữa được không. Chí ít thì cô cảm thấy mình đã không còn là một bạn học nhỏ nữa rồi.
Nhưng dường như nó không còn cần thiết nữa.
Bởi vì vốn đã không có nhiều cơ hội để gặp mặt.
Mà hơn nữa, anh hình như không chỉ đối tốt như vậy với mỗi mình cô.
Anh đối xử với mọi người, hầu như đều giống như nhau.
Mềm mại, nhưng lại xa cách....
Tang Diên cõng Tang Trĩ đi ra khỏi thao trường, trầm mặc đi về phía cửa trường học.
Bởi vì mới cãi nhau xong, tâm tình Tang Trĩ vẫn còn phức tạp. Có một chút hối hận nho nhỏ nhưng lại không quá tình nguyện xệ mặt hòa hảo với anh ấy.
Lúc này Tang Diên không lên tiếng thì cô càng không chủ động nói chuyện.
Tang Trĩ một tay ôm cổ anh ấy, một tay khác cầm lấy chai nước, bất tri bất giác cứ vậy thất thần. Nhớ tới khi còn bé, anh ấy cũng rất hay chịu đen đủi để cõng cô về nhà như thế này.
Tựa như một chuyện đã lâu trước đây.
Tang Trĩ lại nhớ tới chuyện vừa nãy vì tức giận mà nói với anh câu nói kia.
Lúc này Tang Diên lại đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: "Trước anh sẽ không nói cho ba mẹ biết, bây giờ bọn họ còn đang đi làm, chạy về một chuyến cũng rất phiền phức."
Tang Trĩ: "Dạ."
Tang Diên lại thản nhiên nói tiếp: "Tối nay anh sẽ nói mẹ gọi điện thoại xin thầy của em nghỉ phép."
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, lại 'ồ' lên một tiếng.
Ra khỏi trường, Tang Diên bắt một chiếc taxi, đỡ Tang Trĩ vào trong xe. Anh ấy nói với tài xế 'Đi bệnh viện gần đây', rồi quay đầu lại nói Tang Trĩ: "Thắt dây an toàn vào."
Thoáng nhìn thấy trên tay Tang Trĩ có vết thương, anh ấy lại gần thắt dây cho cô.
Tang Trĩ nhịn không được nói: "Sao anh không cài."
Tang Diên giật giật môi dưới: "Anh sợ siết hoảng."
Tang Trĩ: "Vậy em cũng sợ."
Tang Diên đã ngồi xuống, không quá để ý nói: "Vậy em cứ tháo ra."
"..."
Trong xe lại lâm vào im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Tang Diên đột nhiên ném một thanh kẹo mềm qua: "Ăn kẹo đi."
Rơi đúng vào đùi Tang Trĩ.
Tang Trĩ vô thức cụp mắt nhìn xuống, trầm mặc nhìn thanh kẹo mềm kia một lát rồi cầm lên. Khẩu vị của cô khá giống Tang Diên, rất thích ăn kẹo mềm hiệu này.
Bên trong có chín viên.
Từ trước đến nay đều là cô lấy năm viên, Tang Diên được bốn viên.
Tang Trĩ nhìn về phía Tang Diên.
Anh ấy không nhìn cô, ánh mắt đang chằm chằm nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn có chút mệt mỏi. Bất thình lình như thế này, giống như là đang nhượng bộ, lại như đang biểu đạt sự áy náy.
Là người thân của nhau, mấy lời áy náy xin lỗi thế kia thật sự có hơi khó mở miệng.
Hồi lâu sau, Tang Trĩ đột nhiên nói: "Anh hai, lúc nãy anh đi mua kẹo sao?"
"Nghĩ gì thế?" Tang Diên cụp mắt, còn không thèm nhìn cô lấy một lần, "Thuận tay cầm đấy."
Tang Trĩ không nói gì, cúi đầu mở vỏ kẹo, lấy viên kẹo mềm bên trong ra. Sau đó, cô đếm bốn viên, nghiêng người đưa đến cạnh Tang Diên.
Bỏ kẹo vào trong lòng bàn tay của anh.
Đầu ngón tay của Tang Diên hơi run. Chỉ là anh ấy cũng không chú ý đến, cứ để nguyên như vậy.
Qua mấy giây, Tang Trĩ lại lấy hết năm viên ra, chọn thêm hai viên đưa cho anh.
Cách thức cũng giống hệt anh ấy.
Dùng hai viên kẹo này để biểu đạt cảm xúc của mình.
Một viên để nói cảm ơn anh,
Một viên khác là để nói, xin lỗi anh.
Cãi vã giữa hai anh em, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Tính tình Tang Trĩ thì vốn thoáng chút tức giận liền bay vụt đi, không còn yên lặng nữa, nói ra hết mấy lời trong lòng: "Lúc đầu là do anh có bất thường, em vừa đến thì nói em lùn, chế giễu áo em mặc xong lại còn nói em nhảy xa không giỏi."
Tang Diên cười lạnh: "Anh mỗi ngày bị em nói xấu thành ra cái dạng gì rồi?"
"Đó không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Em nói đều là thật."
"..."
Tang Diên mặc kệ cô luôn.
Tang Trĩ ghé người vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài một hồi lâu, mới gọi anh ấy: "Anh hai."
Tang Diên không đáp.
Tang Trĩ: "Sao hôm nay anh lại đi làm tình nguyện vậy?"
"..."
"Có phải anh muốn tham gia thêm nhiều hoạt động tình nguyện không?" Tang Trĩ nghĩ nghĩ, "Như vậy sẽ gặp được nhiều nữ sinh, tỷ lệ thoát ế cao hơn đúng không."
Thái dương Tang Diên giật giật.
"Anh hai à, em thấy anh vẫn đừng nên phí thời gian nữa."
"Im miệng."
"Anh nên học cho giỏi, kiếm nhiều tiền một chút."
Thấy cô vẫn còn không chịu dứt, Tang Diên phiền lòng không thôi, cau mày nói: "Anh chỉ làm tình nguyện thôi, em lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy hả?"
Tang Trĩ rụt cổ lại, thầm nói: "Không phải là em chỉ hỏi một chút thôi sao."
"Bình thường cũng có thấy em quan tâm đến anh đâu?"
"Thì bình thường em không có gặp anh mà." Tang Trĩ đương nhiên nói: "Bây giờ khó có khi gặp được anh, thì em phải chú ý một chút chứ."
Mỗi lần tiểu quỷ này hăng hái một cái thì nói thế nào cũng vô dụng.
Tang Diên thở hắt ra, ứng phó qua loa: "Thiếu người. Trần Tuấn Văn là hội trưởng câu lạc bộ thể dục, vì vậy đều ghi tên ba người trong ký túc xá bọn anh vào."
Có được đáp án, Tang Trĩ cuối cùng mới chịu yên tĩnh một chút. Môi cô giật giật, muốn hỏi một chút chuyện của Đoàn Gia Hứa, nhưng do dự mãi, vẫn không nói một chữ nào.
Một lát sau.
Tang Diên đột nhiên lên tiếng: "Con gái?"
Tang Trĩ: "?"
Nhưng hình như anh ấy không phải đang nói chuyện với cô, hơi nheo mắt: "Đoàn Gia Hứa là anh hai của em?"
Tang Trĩ không thể hiểu được nhìn anh ấy: "Anh tính làm gì."
Tang Diên sờ sờ cằm của mình, lại tiếp tục nói chuyện một mình: "Cũng tốt."
"..."
Có bệnh à—
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, xác nhận không có gì đáng ngại. Chờ cho xử lý vết thương thêm một lần nữa, Tang Diên mới đưa Tang Trĩ về nhà, đợi đến khi nào Lê Bình về thì anh ấy mới quay trở lại trường học.
Đại hội thoáng cái trôi qua, cuối tuần đã đến.
Tang Trĩ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, khi đi vẫn không quá ổn định. Nhưng Tang Vinh và Lê Bình đều phải đi làm, bọn họ lúc này liền nhớ đến cái người đang học đại học năm thứ ba nhàn rỗi đến đánh rắm nào đó kia.
Vì vậy mà Tang Diên lại tiếp tục làm cái chuyện mà trước khi lên đại học vẫn thường hay làm.
Mỗi ngày đưa đón cô đi học về nhà.
Lúc ban đầu Tang Trĩ không quá vui vẻ gì.
Nhưng càng về sau, Tang Trĩ phát hiện Tang Diên còn không vui hơn cả cô, mỗi lần đến đón đều dùng một cái vẻ mặt đen thối, cô lại trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Một hôm thứ năm sau khi tan học ra.
Bởi vì sau năm giờ Tang Diên mới rảnh, nên Tang Trĩ vẫn như thường lệ ngồi trong phòng làm bài tập đợi anh. Chung quanh còn có hơn một nửa bạn học vẫn chưa về, đang quét dọn vệ sinh.
Không bao lâu sau, đột nhiên có người gọi cô: "Tang Trĩ, có người tìm cậu."
Tang Trĩ từ đống bài tập ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy Ân Chân Như đã lâu không gặp đứng ở cửa lớp. Cô tròn mắt nhìn một hồi mới đứng dậy đi đến: "Sao cậu lại đến đây?"
Lúc này Ân Chân Như mới để ý đến chân của cô: "Cậu bị sao vậy?"
"Ngã đấy."
"Sao lại không chú ý thế." Ân Chân Như nhíu mày: "Đau lắm không?"
Tang Trĩ lắc đầu: "Không còn đau nữa."
Hai người đã rất lâu rồi chưa nói chuyện lại với nhau, giờ phút này tựa như có chút xa cách.
Ân Chân Như gãi đầu một cái, sau một hồi an tĩnh vẫn do dự hỏi: "Tang Trĩ, cậu có thể đi cùng với mình đến một nơi không?"
Tang Trĩ sửng sốt một lát: "Hả?"
"Đúng vậy, mình có chút chuyện..." Ân Chân Như vẫn như trước, đong đưa cánh tay của cô nũng nịu nói: "Cậu đi chung với mình được không, mình đi một mình không ổn lắm."
"Đi đâu?" Tang Trĩ nói: "Mình vẫn còn đang chờ anh hai của mình."
"Anh cậu đến làm gì vậy?"
"Đón mình về nhà." Tang Trĩ nghiêm túc nói: "Vì chân mình đang bị thương."
Ân Chân Như: "Mình thấy cậu bây giờ cũng ổn rồi mà."
Tang Trĩ im lặng không lên tiếng.
"Đi đi mà." Ân Chân Như lại đung đưa cánh tay của cô, "Mình sẽ không dẫn cậu đi chỗ lạ lắm đâu, mình chỉ hơi chán mà thôi. Chúng ta đi đến gần đây ăn một chút gì nhé."
Tang Trĩ nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
"Vậy mình báo với anh hai mình trước một tiếng đã."
Tang Trĩ quay lại chỗ ngồi, lấy điện thoại trong cặp ra, tính gọi cho Tang Diên thì đầu dây bên kia vừa đúng lúc gọi đến. Cô nhận điện thoại: "Anh hai."
Tang Diên: "Em ra chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Tối nay em hãy ra." Tang Diên nói: "Hôm nay anh có chút việc bận. Anh đã nhờ Đoàn Gia Hứa đến đón em rồi, cậu ấy chắc khoảng năm giờ rưỡi mới tan học, em chờ thêm chút nữa đi."
Từ nhỏ đến lớn cô đều được quan tâm chăm sóc cẩn thận, cho nên lúc này ngoại trừ cảm thấy anh cách mình có chút gần, thì cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tang Trĩ nhìn anh thì thầm: "Em cũng không nói anh làm mà."
Chẳng phải chỉ là bôi thuốc, xoa mặt thôi sao.
Cũng đâu phải để anh làm chuyện gì quá gian nan khổ cực đâu chứ.
Sao lại trở thành hầu hạ tổ tông rồi.
Vậy thì tổ tông như cô này cũng dễ hầu hạ quá rồi.
"Bỗng dưng có thêm một cô em gái, anh ruột của em còn chạy đi." Mí mắt Đoàn Gia Hứa khẽ nâng, đứng dậy nói: "Cô bé, em tự nghĩ xem, tôi hẳn là giúp em không ít nhỉ?"
Tang Trĩ ngừng một chút, vẫn không nhịn được nói: "Vậy thì anh có việc gì cần em giúp lại anh không?"
Có vẻ câu này khá thú vị, Đoàn Gia Hứa rất hăng hái ngồi lại bên cạnh cô, quay đầu qua cười: "Ừm? em muốn giúp tôi chuyện gì?"
"Thì..." Mới thốt ra được một chữ Tang Trĩ đã phải dừng lại, vì cô hoàn toàn không thể nghĩ ra chuyện gì mà mình có thể được giúp anh cả. Cô gãi đầu một cái, thua cuộc rồi, chỉ đành đần độn cố tìm chủ đề mới: "Anh hai em chạy đi đâu rồi..."
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: "Không cần em nữa rồi."
Tang Trĩ 'hừ' một tiếng: "Em còn chưa ghét bỏ anh ấy đó."
Nói xong, cô lại nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, bắt đầu ưu sầu: "Có phải anh hai em sẽ cảm thấy rất kỳ quái về việc tại sao em lại gọi anh ấy là ba trước mặt thầy giáo không nhỉ, mà thầy lại còn gọi anh là anh hai em trước mặt anh ấy nữa."
"Ừm." Đoàn Gia Hứa nói: "Có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra chuyện tôi giả mạo anh trai em đi gặp giáo viên rồi."
"..."
Tang Trĩ tê dại cả da đầu: "Vậy phải làm như thế nào đây?"
"Còn có thể làm gì được nữa?" Đoàn Gia Hứa thở dài một hơi: "Hai chúng ta đều xong đời cả rồi."
"..." Bị anh nói như vậy, Tang Trĩ cũng có hơi nơm nớp lo sợ, lúng ta lúng túng nói: "Không thể nào, một lát em sẽ nói với anh ấy, anh ấy sẽ không nói với ba mẹ em..."
Đoàn Gia Hứa: "Không phải em không thèm để ý đến cậu ta nữa sao?"
"Cũng không phải là sẽ không muốn để ý đến anh ấy, vốn là do anh ấy luôn nói em mà." Nói đến đây, cảm xúc của Tang Trĩ bắt đầu sa sút: "Bình thường thì không nói gì, nhưng em đã bị thương rồi mà anh ấy còn hung dữ với em."
"Em thấy cậu ấy không quan tâm đến em sao?"
Tang Trĩ mấp máy môi, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
"Lời nói của em ban nãy trước mặt thầy giáo có phải là rất không hay đúng không?" Đoàn Gia Hứa nói, "Anh hai em nghe thấy, hỏi vài câu, thế này không phải là quan tâm sao?"
Tang Trĩ rầu rĩ nói: "Vậy anh ấy không thể hỏi nhẹ nhàng một chút được hay sao?"
Đoàn Gia Hứa thấy buồn cười: "Bảo anh em dịu dàng? Không phải là đang ép buộc cậu ta hay sao?"
"..."
Hình như có chút đạo lý.
Tang Trĩ lại không biết phải nói cái gì, liếc nhìn anh một cái liền cúi xuống ngay lập tức.
Trong bầu không khí an tĩnh, anh đứng dậy nói đi rót cho cô một cốc nước, sau đó Tang Diên đã lâu không thấy bóng dáng quay lại. Trong tay anh ấy cầm hai chai nước, đưa một chai nước cho Tang Trĩ: "Uống xong rồi đi bệnh viện."
Tang Trĩ vẫn không có động tĩnh.
Tang Diên dứt khoát ngồi xuống trước mặt cô, lại nâng tay cầm chai nước đưa đến cho cô: "Uống hay không?"
Lúc này Tang Trĩ mới lề mề nhận lấy.
Sau đó, Tang Diên quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hỏi: "Miệng vết thương xử lý ổn rồi?"
Đoàn Gia Hứa 'ừ' một tiếng.
Tang Diên ném chai nước còn lại cho anh: "Cảm ơn, người anh em."
Đoàn Gia Hứa ngồi dựa vào thành ghế, thờ ơ cười. Lại qua mấy giây, Tang Diên quay lưng lại trước mặt Tang Trĩ, nói: "Lên đi."
Tang Trĩ cảm thấy mình vẫn còn đang chiến tranh lạnh với anh ấy, làm như không nghe thấy.
Tang Diên quay đầu lại nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, mới nói: " 'Anh ruột' của em buổi chiều có lớp, không rảnh đưa em đến bệnh viện, chỉ đành để 'ba ruột' của em đưa đi thôi."
"..."
"Mau lên."
Nghe anh ấy nói vậy, Tang Trĩ vô thức quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy, lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, thuận miệng hỏi một câu: "Không phải cậu cũng có lớp sao?"
Lời này xác thật chính là không có ý định đi.
"Cậu nhớ lầm rồi." Mắt Tang Diên còn không thèm nâng lên, quay đầu lại nói với Tang Trĩ: "Lên nhanh một chút đi."
Giọng điệu của anh ấy lúc nào cũng mang theo một chút không kiên nhẫn.
Không còn cái đùi Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ không dám mặt lạnh quá lâu, sợ Tang Diên sẽ thật sự mặc kệ cô, chỉ có thể không chút cốt khí nào nằm sấp trên lưng của anh ấy.
Đoàn Gia Hứa lấy mũ đội lên đầu cho cô.
"Phải biết nghe lời anh hai của em."
Tang Diên cõng cô đi ra khỏi cổng thao trường.
Hai người đều rất yên tĩnh.
Đi được khoảng mười mấy mét, Tang Trĩ bỗng nhiên ngoảnh đầu lại nhìn về phía lều nhỏ kia.
Ở một nơi cách lều vải không xa, có một bạn học sinh nam bị ngã. Tang Trĩ nhìn thấy Đoàn Gia Hứa bước nhanh tới đỡ lấy cậu ta.
Khoảng cách cũng không tính là gần, ánh nắng lại còn rất gắt.
Cô nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
Chỉ có thể nhìn thấy anh xoay người thay cậu học sinh kia vỗ vỗ quần xám, khí chất mềm mại mát lạnh, phảng phất như đang cười. Nhìn qua, tựa như một người dịu dàng từ trong xương tủy.
Tâm tình của Tang Trĩ đột nhiên có chút buồn bực.
Vốn còn muốn nói chuyện với anh.
Muốn hỏi anh, có thể đừng gọi cô là 'cô bé' nữa được không. Chí ít thì cô cảm thấy mình đã không còn là một bạn học nhỏ nữa rồi.
Nhưng dường như nó không còn cần thiết nữa.
Bởi vì vốn đã không có nhiều cơ hội để gặp mặt.
Mà hơn nữa, anh hình như không chỉ đối tốt như vậy với mỗi mình cô.
Anh đối xử với mọi người, hầu như đều giống như nhau.
Mềm mại, nhưng lại xa cách....
Tang Diên cõng Tang Trĩ đi ra khỏi thao trường, trầm mặc đi về phía cửa trường học.
Bởi vì mới cãi nhau xong, tâm tình Tang Trĩ vẫn còn phức tạp. Có một chút hối hận nho nhỏ nhưng lại không quá tình nguyện xệ mặt hòa hảo với anh ấy.
Lúc này Tang Diên không lên tiếng thì cô càng không chủ động nói chuyện.
Tang Trĩ một tay ôm cổ anh ấy, một tay khác cầm lấy chai nước, bất tri bất giác cứ vậy thất thần. Nhớ tới khi còn bé, anh ấy cũng rất hay chịu đen đủi để cõng cô về nhà như thế này.
Tựa như một chuyện đã lâu trước đây.
Tang Trĩ lại nhớ tới chuyện vừa nãy vì tức giận mà nói với anh câu nói kia.
Lúc này Tang Diên lại đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: "Trước anh sẽ không nói cho ba mẹ biết, bây giờ bọn họ còn đang đi làm, chạy về một chuyến cũng rất phiền phức."
Tang Trĩ: "Dạ."
Tang Diên lại thản nhiên nói tiếp: "Tối nay anh sẽ nói mẹ gọi điện thoại xin thầy của em nghỉ phép."
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, lại 'ồ' lên một tiếng.
Ra khỏi trường, Tang Diên bắt một chiếc taxi, đỡ Tang Trĩ vào trong xe. Anh ấy nói với tài xế 'Đi bệnh viện gần đây', rồi quay đầu lại nói Tang Trĩ: "Thắt dây an toàn vào."
Thoáng nhìn thấy trên tay Tang Trĩ có vết thương, anh ấy lại gần thắt dây cho cô.
Tang Trĩ nhịn không được nói: "Sao anh không cài."
Tang Diên giật giật môi dưới: "Anh sợ siết hoảng."
Tang Trĩ: "Vậy em cũng sợ."
Tang Diên đã ngồi xuống, không quá để ý nói: "Vậy em cứ tháo ra."
"..."
Trong xe lại lâm vào im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Tang Diên đột nhiên ném một thanh kẹo mềm qua: "Ăn kẹo đi."
Rơi đúng vào đùi Tang Trĩ.
Tang Trĩ vô thức cụp mắt nhìn xuống, trầm mặc nhìn thanh kẹo mềm kia một lát rồi cầm lên. Khẩu vị của cô khá giống Tang Diên, rất thích ăn kẹo mềm hiệu này.
Bên trong có chín viên.
Từ trước đến nay đều là cô lấy năm viên, Tang Diên được bốn viên.
Tang Trĩ nhìn về phía Tang Diên.
Anh ấy không nhìn cô, ánh mắt đang chằm chằm nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn có chút mệt mỏi. Bất thình lình như thế này, giống như là đang nhượng bộ, lại như đang biểu đạt sự áy náy.
Là người thân của nhau, mấy lời áy náy xin lỗi thế kia thật sự có hơi khó mở miệng.
Hồi lâu sau, Tang Trĩ đột nhiên nói: "Anh hai, lúc nãy anh đi mua kẹo sao?"
"Nghĩ gì thế?" Tang Diên cụp mắt, còn không thèm nhìn cô lấy một lần, "Thuận tay cầm đấy."
Tang Trĩ không nói gì, cúi đầu mở vỏ kẹo, lấy viên kẹo mềm bên trong ra. Sau đó, cô đếm bốn viên, nghiêng người đưa đến cạnh Tang Diên.
Bỏ kẹo vào trong lòng bàn tay của anh.
Đầu ngón tay của Tang Diên hơi run. Chỉ là anh ấy cũng không chú ý đến, cứ để nguyên như vậy.
Qua mấy giây, Tang Trĩ lại lấy hết năm viên ra, chọn thêm hai viên đưa cho anh.
Cách thức cũng giống hệt anh ấy.
Dùng hai viên kẹo này để biểu đạt cảm xúc của mình.
Một viên để nói cảm ơn anh,
Một viên khác là để nói, xin lỗi anh.
Cãi vã giữa hai anh em, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Tính tình Tang Trĩ thì vốn thoáng chút tức giận liền bay vụt đi, không còn yên lặng nữa, nói ra hết mấy lời trong lòng: "Lúc đầu là do anh có bất thường, em vừa đến thì nói em lùn, chế giễu áo em mặc xong lại còn nói em nhảy xa không giỏi."
Tang Diên cười lạnh: "Anh mỗi ngày bị em nói xấu thành ra cái dạng gì rồi?"
"Đó không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Em nói đều là thật."
"..."
Tang Diên mặc kệ cô luôn.
Tang Trĩ ghé người vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài một hồi lâu, mới gọi anh ấy: "Anh hai."
Tang Diên không đáp.
Tang Trĩ: "Sao hôm nay anh lại đi làm tình nguyện vậy?"
"..."
"Có phải anh muốn tham gia thêm nhiều hoạt động tình nguyện không?" Tang Trĩ nghĩ nghĩ, "Như vậy sẽ gặp được nhiều nữ sinh, tỷ lệ thoát ế cao hơn đúng không."
Thái dương Tang Diên giật giật.
"Anh hai à, em thấy anh vẫn đừng nên phí thời gian nữa."
"Im miệng."
"Anh nên học cho giỏi, kiếm nhiều tiền một chút."
Thấy cô vẫn còn không chịu dứt, Tang Diên phiền lòng không thôi, cau mày nói: "Anh chỉ làm tình nguyện thôi, em lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy hả?"
Tang Trĩ rụt cổ lại, thầm nói: "Không phải là em chỉ hỏi một chút thôi sao."
"Bình thường cũng có thấy em quan tâm đến anh đâu?"
"Thì bình thường em không có gặp anh mà." Tang Trĩ đương nhiên nói: "Bây giờ khó có khi gặp được anh, thì em phải chú ý một chút chứ."
Mỗi lần tiểu quỷ này hăng hái một cái thì nói thế nào cũng vô dụng.
Tang Diên thở hắt ra, ứng phó qua loa: "Thiếu người. Trần Tuấn Văn là hội trưởng câu lạc bộ thể dục, vì vậy đều ghi tên ba người trong ký túc xá bọn anh vào."
Có được đáp án, Tang Trĩ cuối cùng mới chịu yên tĩnh một chút. Môi cô giật giật, muốn hỏi một chút chuyện của Đoàn Gia Hứa, nhưng do dự mãi, vẫn không nói một chữ nào.
Một lát sau.
Tang Diên đột nhiên lên tiếng: "Con gái?"
Tang Trĩ: "?"
Nhưng hình như anh ấy không phải đang nói chuyện với cô, hơi nheo mắt: "Đoàn Gia Hứa là anh hai của em?"
Tang Trĩ không thể hiểu được nhìn anh ấy: "Anh tính làm gì."
Tang Diên sờ sờ cằm của mình, lại tiếp tục nói chuyện một mình: "Cũng tốt."
"..."
Có bệnh à—
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, xác nhận không có gì đáng ngại. Chờ cho xử lý vết thương thêm một lần nữa, Tang Diên mới đưa Tang Trĩ về nhà, đợi đến khi nào Lê Bình về thì anh ấy mới quay trở lại trường học.
Đại hội thoáng cái trôi qua, cuối tuần đã đến.
Tang Trĩ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, khi đi vẫn không quá ổn định. Nhưng Tang Vinh và Lê Bình đều phải đi làm, bọn họ lúc này liền nhớ đến cái người đang học đại học năm thứ ba nhàn rỗi đến đánh rắm nào đó kia.
Vì vậy mà Tang Diên lại tiếp tục làm cái chuyện mà trước khi lên đại học vẫn thường hay làm.
Mỗi ngày đưa đón cô đi học về nhà.
Lúc ban đầu Tang Trĩ không quá vui vẻ gì.
Nhưng càng về sau, Tang Trĩ phát hiện Tang Diên còn không vui hơn cả cô, mỗi lần đến đón đều dùng một cái vẻ mặt đen thối, cô lại trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Một hôm thứ năm sau khi tan học ra.
Bởi vì sau năm giờ Tang Diên mới rảnh, nên Tang Trĩ vẫn như thường lệ ngồi trong phòng làm bài tập đợi anh. Chung quanh còn có hơn một nửa bạn học vẫn chưa về, đang quét dọn vệ sinh.
Không bao lâu sau, đột nhiên có người gọi cô: "Tang Trĩ, có người tìm cậu."
Tang Trĩ từ đống bài tập ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy Ân Chân Như đã lâu không gặp đứng ở cửa lớp. Cô tròn mắt nhìn một hồi mới đứng dậy đi đến: "Sao cậu lại đến đây?"
Lúc này Ân Chân Như mới để ý đến chân của cô: "Cậu bị sao vậy?"
"Ngã đấy."
"Sao lại không chú ý thế." Ân Chân Như nhíu mày: "Đau lắm không?"
Tang Trĩ lắc đầu: "Không còn đau nữa."
Hai người đã rất lâu rồi chưa nói chuyện lại với nhau, giờ phút này tựa như có chút xa cách.
Ân Chân Như gãi đầu một cái, sau một hồi an tĩnh vẫn do dự hỏi: "Tang Trĩ, cậu có thể đi cùng với mình đến một nơi không?"
Tang Trĩ sửng sốt một lát: "Hả?"
"Đúng vậy, mình có chút chuyện..." Ân Chân Như vẫn như trước, đong đưa cánh tay của cô nũng nịu nói: "Cậu đi chung với mình được không, mình đi một mình không ổn lắm."
"Đi đâu?" Tang Trĩ nói: "Mình vẫn còn đang chờ anh hai của mình."
"Anh cậu đến làm gì vậy?"
"Đón mình về nhà." Tang Trĩ nghiêm túc nói: "Vì chân mình đang bị thương."
Ân Chân Như: "Mình thấy cậu bây giờ cũng ổn rồi mà."
Tang Trĩ im lặng không lên tiếng.
"Đi đi mà." Ân Chân Như lại đung đưa cánh tay của cô, "Mình sẽ không dẫn cậu đi chỗ lạ lắm đâu, mình chỉ hơi chán mà thôi. Chúng ta đi đến gần đây ăn một chút gì nhé."
Tang Trĩ nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
"Vậy mình báo với anh hai mình trước một tiếng đã."
Tang Trĩ quay lại chỗ ngồi, lấy điện thoại trong cặp ra, tính gọi cho Tang Diên thì đầu dây bên kia vừa đúng lúc gọi đến. Cô nhận điện thoại: "Anh hai."
Tang Diên: "Em ra chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Tối nay em hãy ra." Tang Diên nói: "Hôm nay anh có chút việc bận. Anh đã nhờ Đoàn Gia Hứa đến đón em rồi, cậu ấy chắc khoảng năm giờ rưỡi mới tan học, em chờ thêm chút nữa đi."