Chương 65
Trong chốc lát, lửa đã bùng lên dữ dội.
Cứ cách hai mươi mét lại có một đám cháy, tàn lửa bay ngợp trời, hơi nóng tỏa ra hầm hập.
Một trăm nghìn quân Cá Voi Xanh bị khóa cứng ở giữa. Đầu bên này là Thòng lọng Jackson và đầu bên kia là bức tường lửa. Nếu có phép màu nào đó giúp vượt qua bức tường lửa sẽ phải đối mặt với mười nghìn quân đã chực sẵn bên ngoài.
Thời gian đầu, chỉ có các tòa nhà hộp diêm bốc cháy, nhưng sau đó đám cháy bắt đầu lan dần sang cả các công trình kiên cố xung quanh. Chúng đã được cố tình đặt ở khoảng cách đủ gần để đã cháy là cháy hết.
Không có xe cứu hỏa, không có mưa, không có nguồn nước nào ở gần đó. Chỉ có lửa và sự tuyệt vọng của con người.
Khi nhiệt độ lên cao và duy trì trong một thời gian đủ lâu thì ngay cả bê tông cũng bắt lửa. Sắt thép nóng chảy và tan rã.
Cả một khu vực rộng lớn trở thành lò thiêu ngoài trời.
Đám cháy đã nối liền với nhau thành một dải dài hơn một cây số.
Logan kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Gã không thể tưởng tượng nổi cuộc chiến lại có thể thảm khốc như vậy. Mà đây mới là ngày đầu tiên của cuộc chiến.
Titus ngoạc mồm ra cười.
Jackson lẩm bẩm:
- Ai đó mang cho ta cây vĩ cầm.
- Vĩ cầm? – Titus hỏi lại. – Lấy đâu ra bây giờ?
Jackson lắc đầu, không đáp. Viên chiến tướng học vấn thấp kém không hiểu rằng lão đang nhắc đến truyền thuyết Nero chơi vĩ cầm trong biển lửa của thành Rome.
Đằng sau đã bị khóa chặt, hy vọng duy nhất là tiến lên phía trước, hướng đến cánh cổng của nhà Jackson, hướng đến nơi mà biển lửa không vươn tới.
Mấy chục nghìn người còn sống cố gắng dồn lên phía trước. Nhưng làm sao mà dồn lên được? Phía trên con đường đã bị một lực lượng rất mạnh chặn đầu. Con đường thì hẹp, muốn tiến dù chỉ một centimet thôi cũng phải đạp lên đầu người phía trước.
Đó chính xác là điều đã xảy ra.
Đoàn quân của Cá Voi Xanh dẫm đạp lên nhau tìm đường sống. Dần dần, xác chết chất thành cái nền cao đến mức người ta cảm tưởng có thể chạm được vào đỉnh của bức tường bê tông cao mười lăm mét.
Nhưng đó lại là một niềm hy vọng hão huyền khác.
Ngọn lửa cuối cùng cũng đã lan đến vị trí thòng lọng. Lửa thay vì bắt vào tường bắt đầu bắt vào người, cả người chết lẫn người sống. Người nọ nối người kia trở thành những bó đuốc khét lẹt.
Thật kinh khủng khi nhìn ngọn lửa lan đến mà mình thì đã bị kẹt cứng giữa hàng nghìn con người không có cách nào thoát được.
Jackson đóng cửa sổ lại.
- Đủ rồi. Vở kịch đã kết thúc.
Logan cúi mặt xuống, cổ họng trở nên khô khốc.
Gã đã từng mơ ước sẽ đè bẹp Cá Voi Xanh, nhưng không phải theo cách này.
Tin tức về một trăm nghìn quân Cá Voi Xanh thiệt mạng trong Trận Cứ Điểm chẳng mấy chốc đã lan tràn khắp Vùng đất Tự Do.
Người ta nhắc đến chuyện này với vẻ khó tin.
Hiếm có trận đánh nào mà bên tấn công chết toàn bộ một trăm nghìn người chỉ trong một ngày. Quân số của Cá Voi Xanh cứ thế tụt từ tám trăm nghìn xuống còn bảy trăm nghìn, chưa kể chiến tướng hàng đầu Richard Koch cũng đã chết cháy.
Darius bị sốc nặng đến mức cả ngày không nói được câu gì. Lão đóng kín cửa trong phòng, tất cả công việc đều để lại cho Quintus.
Quintus thương thế chưa lành vẫn phải tổ chức phiên họp cùng với các trưởng nhóm.
Gã hỏi:
- Chúng ta thiệt hại bao nhiêu người đêm qua?
- Một trăm linh năm nghìn người. Khoảng vậy. Con số chính xác rất khó ước tính. – Một gã tên là Timothy đáp.
- Cứ cho là thế đi. Vậy là chúng ta gần như không thiệt hại gì trừ Trận Cứ Điểm.
- Đó cũng là một cách nói. Nhưng người ngoài sẽ cười chúng ta nếu chúng ta nói ra câu này.
- Quan tâm gì đến ý kiến của người khác.
Quintus cảm thấy ngực đau nhói lên.
- Từ nay chúng ta sẽ chuyển sang đánh lâu dài. Mục tiêu của chúng ta là phá hoại nguồn tài chính của T-rex. Tôi muốn các ông săn tìm Luis cho tôi. Luis và tất cả những người của hắn, các điểm phân phối hàng hóa. Đó là ưu tiên hàng đầu.
Timothy gật đầu.
- Tất nhiên T-rex cũng sẽ làm điều tương tự với chúng ta. Thế nên hãy tăng cường an ninh ở các cửa hàng của Thần Tài. Cho nhiều người đến bảo vệ Thần Tài hơn nữa.
- Các cửa hàng thì không có vấn đề gì, nhưng cá nhân Thần Tài đã từ chối sự bảo vệ của chúng ta.
Quintus ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Hắn ta nói băng Cá Voi Xanh đã thất bại trong việc bảo vệ bố hắn nên không cần nhờ chúng ta nữa. Hắn thuê một tổ chức vệ sĩ thay thế rồi.
- Ồ. Tổ chức nào vậy?
- Chúng tôi không rõ.
- Điều tra tổ chức đó ngay.
Quintus ngả người ra ghế. Linh cảm cho gã biết rằng đây không phải là sự cáu giận nhất thời của Zhao Wu.
Gã nhớ lại lúc tên sát thủ đâm Zhao Wu. Thằng khốn ấy chọn đâm vào vai, đã thế còn là vai phải.
Càng nghĩ càng thấy điều đó thật khó tin. Một sát thủ cỡ đó truy sát một người không có năng lực tự vệ ở khoảng cách rất gần nhưng lại chọn cách đâm vào vị trí gây ít tổn thương nhất.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cứ cách hai mươi mét lại có một đám cháy, tàn lửa bay ngợp trời, hơi nóng tỏa ra hầm hập.
Một trăm nghìn quân Cá Voi Xanh bị khóa cứng ở giữa. Đầu bên này là Thòng lọng Jackson và đầu bên kia là bức tường lửa. Nếu có phép màu nào đó giúp vượt qua bức tường lửa sẽ phải đối mặt với mười nghìn quân đã chực sẵn bên ngoài.
Thời gian đầu, chỉ có các tòa nhà hộp diêm bốc cháy, nhưng sau đó đám cháy bắt đầu lan dần sang cả các công trình kiên cố xung quanh. Chúng đã được cố tình đặt ở khoảng cách đủ gần để đã cháy là cháy hết.
Không có xe cứu hỏa, không có mưa, không có nguồn nước nào ở gần đó. Chỉ có lửa và sự tuyệt vọng của con người.
Khi nhiệt độ lên cao và duy trì trong một thời gian đủ lâu thì ngay cả bê tông cũng bắt lửa. Sắt thép nóng chảy và tan rã.
Cả một khu vực rộng lớn trở thành lò thiêu ngoài trời.
Đám cháy đã nối liền với nhau thành một dải dài hơn một cây số.
Logan kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Gã không thể tưởng tượng nổi cuộc chiến lại có thể thảm khốc như vậy. Mà đây mới là ngày đầu tiên của cuộc chiến.
Titus ngoạc mồm ra cười.
Jackson lẩm bẩm:
- Ai đó mang cho ta cây vĩ cầm.
- Vĩ cầm? – Titus hỏi lại. – Lấy đâu ra bây giờ?
Jackson lắc đầu, không đáp. Viên chiến tướng học vấn thấp kém không hiểu rằng lão đang nhắc đến truyền thuyết Nero chơi vĩ cầm trong biển lửa của thành Rome.
Đằng sau đã bị khóa chặt, hy vọng duy nhất là tiến lên phía trước, hướng đến cánh cổng của nhà Jackson, hướng đến nơi mà biển lửa không vươn tới.
Mấy chục nghìn người còn sống cố gắng dồn lên phía trước. Nhưng làm sao mà dồn lên được? Phía trên con đường đã bị một lực lượng rất mạnh chặn đầu. Con đường thì hẹp, muốn tiến dù chỉ một centimet thôi cũng phải đạp lên đầu người phía trước.
Đó chính xác là điều đã xảy ra.
Đoàn quân của Cá Voi Xanh dẫm đạp lên nhau tìm đường sống. Dần dần, xác chết chất thành cái nền cao đến mức người ta cảm tưởng có thể chạm được vào đỉnh của bức tường bê tông cao mười lăm mét.
Nhưng đó lại là một niềm hy vọng hão huyền khác.
Ngọn lửa cuối cùng cũng đã lan đến vị trí thòng lọng. Lửa thay vì bắt vào tường bắt đầu bắt vào người, cả người chết lẫn người sống. Người nọ nối người kia trở thành những bó đuốc khét lẹt.
Thật kinh khủng khi nhìn ngọn lửa lan đến mà mình thì đã bị kẹt cứng giữa hàng nghìn con người không có cách nào thoát được.
Jackson đóng cửa sổ lại.
- Đủ rồi. Vở kịch đã kết thúc.
Logan cúi mặt xuống, cổ họng trở nên khô khốc.
Gã đã từng mơ ước sẽ đè bẹp Cá Voi Xanh, nhưng không phải theo cách này.
Tin tức về một trăm nghìn quân Cá Voi Xanh thiệt mạng trong Trận Cứ Điểm chẳng mấy chốc đã lan tràn khắp Vùng đất Tự Do.
Người ta nhắc đến chuyện này với vẻ khó tin.
Hiếm có trận đánh nào mà bên tấn công chết toàn bộ một trăm nghìn người chỉ trong một ngày. Quân số của Cá Voi Xanh cứ thế tụt từ tám trăm nghìn xuống còn bảy trăm nghìn, chưa kể chiến tướng hàng đầu Richard Koch cũng đã chết cháy.
Darius bị sốc nặng đến mức cả ngày không nói được câu gì. Lão đóng kín cửa trong phòng, tất cả công việc đều để lại cho Quintus.
Quintus thương thế chưa lành vẫn phải tổ chức phiên họp cùng với các trưởng nhóm.
Gã hỏi:
- Chúng ta thiệt hại bao nhiêu người đêm qua?
- Một trăm linh năm nghìn người. Khoảng vậy. Con số chính xác rất khó ước tính. – Một gã tên là Timothy đáp.
- Cứ cho là thế đi. Vậy là chúng ta gần như không thiệt hại gì trừ Trận Cứ Điểm.
- Đó cũng là một cách nói. Nhưng người ngoài sẽ cười chúng ta nếu chúng ta nói ra câu này.
- Quan tâm gì đến ý kiến của người khác.
Quintus cảm thấy ngực đau nhói lên.
- Từ nay chúng ta sẽ chuyển sang đánh lâu dài. Mục tiêu của chúng ta là phá hoại nguồn tài chính của T-rex. Tôi muốn các ông săn tìm Luis cho tôi. Luis và tất cả những người của hắn, các điểm phân phối hàng hóa. Đó là ưu tiên hàng đầu.
Timothy gật đầu.
- Tất nhiên T-rex cũng sẽ làm điều tương tự với chúng ta. Thế nên hãy tăng cường an ninh ở các cửa hàng của Thần Tài. Cho nhiều người đến bảo vệ Thần Tài hơn nữa.
- Các cửa hàng thì không có vấn đề gì, nhưng cá nhân Thần Tài đã từ chối sự bảo vệ của chúng ta.
Quintus ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Hắn ta nói băng Cá Voi Xanh đã thất bại trong việc bảo vệ bố hắn nên không cần nhờ chúng ta nữa. Hắn thuê một tổ chức vệ sĩ thay thế rồi.
- Ồ. Tổ chức nào vậy?
- Chúng tôi không rõ.
- Điều tra tổ chức đó ngay.
Quintus ngả người ra ghế. Linh cảm cho gã biết rằng đây không phải là sự cáu giận nhất thời của Zhao Wu.
Gã nhớ lại lúc tên sát thủ đâm Zhao Wu. Thằng khốn ấy chọn đâm vào vai, đã thế còn là vai phải.
Càng nghĩ càng thấy điều đó thật khó tin. Một sát thủ cỡ đó truy sát một người không có năng lực tự vệ ở khoảng cách rất gần nhưng lại chọn cách đâm vào vị trí gây ít tổn thương nhất.
Chuyện gì đang xảy ra?