Chương 162
Chiếc xe chở ba mẹ con Emily Hà lên Khu Bắc. Sau chừng hai giờ thì tới nơi.
Augutus được sơ cứu trên xe. Gã là người có sức khỏe rất tốt, vết thương không phá hủy các cơ quan trọng yếu, thời gian trên xe tuy lâu nhưng vẫn chống chịu được.
Đến Khu Bắc, Augutus được đưa vào viện quân y, còn gia đình Emily Hà theo chân Erich Von Daniken đến gặp Quintus.
Cô đã nghe đến tên Quintus nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Quintus đã làm Hoàng đế của Cá Voi Xanh bốn năm. Phong thái của gã cũng có nhiều thay đổi, trở nên trầm tĩnh và uy quyền hơn ngày trước rất nhiều. Mọi thứ trên người gã đều tỏa ra khí chất đế vương.
Quintus thấy Emily Hà đến thì đứng lên tiếp đón.
- Cô Emily Hà, chào mừng ba mẹ con đã đến vùng đất hẻo lánh của chúng tôi.
Emily Hà đã mệt mỏi lắm, nhưng vẫn cố đứng thẳng người, hỏi:
- Anh đưa chúng tôi đến đây làm gì?
Quintus mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cho mẹ con cô. Vùng đất Tự Do đang loạn lạc, với tư cách là người quen cũ của chồng cô, tôi tự thấy mình có trách nhiệm ngăn không cho những kẻ xấu xa tàn hại gia đình của anh ta.
- Nếu vậy thì tôi rất cảm ơn. Bao giờ thì chúng tôi có thể ra đi?
- Ra đi? Đi đâu? Ở ngoài kia có đến cả triệu người đang lùng bắt mẹ con cô. Tôi không cưỡng ép cô ở lại, nhưng mong cô hiểu rằng đây là nơi duy nhất mang đến cho cô sự an toàn.
- Thực sự anh không cưỡng ép tôi? Tôi có thể đi bất cứ lúc nào nếu muốn?
- Mọi người đều nói cô là một người phụ nữ thông minh và quả cảm, và ngày hôm nay tôi đã xác thực được điều này. Thôi được, tôi sẽ nói rằng cô sẽ được đi khi nào tôi tin chắc cô sẽ được an toàn. Sẽ rất tốt nếu chồng cô đến đây và tự mình đảm bảo với tôi về điều đó.
- Vậy ra anh bắt chúng tôi làm con tin.
Quintus tự tay kéo ghế ngồi cho Emily Hà.
- Tôi đã không kéo ghế ngồi cho người nào kể từ khi bố tôi chết. Cô là một vị khách mời đặc biệt.
Emily Hà ngồi xuống. Vào hoàn cảnh này cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và trang nhã đã trở thành một phần tính cách của cô. Long ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, hai mắt mở to nhìn Quintus.
- Tôi đặc biệt là vì những kỳ vọng của anh với chồng tôi mà thôi.
Quintus ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Emily Hà, gương mặt lộ vẻ hứng thú:
- Cô luôn thẳng thắn như vậy ư?
- Tôi luôn biết tình thế của mình.
- Đó chính là điều khiến cô trở nên đặc biệt. Hiếm có người phụ nữ nào được như vậy, nhất là khi cô vẫn còn trẻ nữa chứ. Trần Tuấn Tài đã rất may mắn cưới được một người như cô. Emily Hà, chắc cô không biết, nhưng chúng ta bằng tuổi nhau. Chúng ta cùng thế hệ và đều trải qua những điều tồi tệ sau cuộc chiến. Tôi hy vọng rằng mẹ con cô có thể bình tĩnh chờ đợi ở đây cho đến thời điểm thích hợp. Tôi sẽ đảm bảo cuộc sống cho ba người. Cô cần bất cứ điều gì cứ nói chuyện với Thống Soái Erich Von Daniken hoặc đến tìm tôi. Ở khu vực này, không gì tôi không thể làm được.
Emily gật đầu, đứng lên, nói:
- Nếu không còn gì khác, tôi muốn được đưa các con tôi đi nghỉ ngơi.
Người của Quintus dẫn Emily Hà và hai con đến một căn biệt thự đã được bố trí sẵn.
Quintus đứng nhìn theo, trầm ngâm không nói gì.
Erich Von Daniken chắp tay sau lưng đứng hơi lùi phía sau một chút, cũng không nói gì.
Cuối cùng Quintus thở dài:
- Nghe nói hai người bọn họ vẫn chưa làm đám cưới.
Erich Von Daniken nghe câu ấy, có cái hiểu có cái không. Nhưng gã vẫn yên lặng không lên tiếng.
- Cho người bảo vệ ba vòng. Đáp ứng tất cả những gì cô ta cần. Nếu anh không thể xử lý được thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Erich Von Daniken khẽ gật đầu. Gã cảm thấy mối quan tâm của Quintus với người phụ nữ này dường như mang tính cá nhân.
Ở cách nơi ấy rất xa, Nicole đang đứng đối diện với bố, xung quanh hai người có rất đông Hiệp Sĩ.
Nicole dậm chân, khóc:
- Bố phải để con đi. Alexander đang gặp nguy hiểm.
Adam White nhìn cô gái với vẻ khó chịu:
- Chỗ đấy đang là chiến trường. Con không thể đến đấy được.
- Nhưng Alexander..
- Nếu nó chết thì đó là số phận của nó. Không phải việc của chúng ta.
- Bố có thể cứu anh ấy cơ mà?
- Bố ư? Con có biết ai giật dây vụ tấn công Dực Long không? Này, này, đừng có toang hoác cái mồm ra. Thái độ xấc xược của con đến tai ngài thì nhà ta không sống nổi đâu. Ta chỉ là một viên đội trưởng cỏn con, không thể can thiệp vào một việc lớn như vậy. Tất cả lực lượng Hiệp Sĩ đều đang án binh bất động trừ Gavin Doherty, nhưng thằng cha ấy con còn lạ gì, một kẻ liều lĩnh, nông nổi và có chỗ dựa lớn hơn bố con ta nhiều.
- Nhưng Alexander..
- Đã bảo ta không quan tâm đến Alexander, nó không phải là nhân vật chính trong buổi tối nay, người ta quan tâm đến là Trần Tuấn Tài. Tất cả mọi người đều muốn giết hắn, bởi vì cái giá cho sự sống của hắn đắt đến nỗi trong Vùng đất Tự Do chỉ có vài người là trả nổi mà thôi. Hãy trốn kỹ và cầu nguyện đi con gái của ta.
Adam White xua tay, tỏ ý không muốn nói thêm nữa. Các Hiệp Sĩ thân tín của lão lập tức kéo Nicole đang ra sức giãy dụa vào trong phòng, khóa cửa lại từ bên ngoài.
Augutus được sơ cứu trên xe. Gã là người có sức khỏe rất tốt, vết thương không phá hủy các cơ quan trọng yếu, thời gian trên xe tuy lâu nhưng vẫn chống chịu được.
Đến Khu Bắc, Augutus được đưa vào viện quân y, còn gia đình Emily Hà theo chân Erich Von Daniken đến gặp Quintus.
Cô đã nghe đến tên Quintus nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Quintus đã làm Hoàng đế của Cá Voi Xanh bốn năm. Phong thái của gã cũng có nhiều thay đổi, trở nên trầm tĩnh và uy quyền hơn ngày trước rất nhiều. Mọi thứ trên người gã đều tỏa ra khí chất đế vương.
Quintus thấy Emily Hà đến thì đứng lên tiếp đón.
- Cô Emily Hà, chào mừng ba mẹ con đã đến vùng đất hẻo lánh của chúng tôi.
Emily Hà đã mệt mỏi lắm, nhưng vẫn cố đứng thẳng người, hỏi:
- Anh đưa chúng tôi đến đây làm gì?
Quintus mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cho mẹ con cô. Vùng đất Tự Do đang loạn lạc, với tư cách là người quen cũ của chồng cô, tôi tự thấy mình có trách nhiệm ngăn không cho những kẻ xấu xa tàn hại gia đình của anh ta.
- Nếu vậy thì tôi rất cảm ơn. Bao giờ thì chúng tôi có thể ra đi?
- Ra đi? Đi đâu? Ở ngoài kia có đến cả triệu người đang lùng bắt mẹ con cô. Tôi không cưỡng ép cô ở lại, nhưng mong cô hiểu rằng đây là nơi duy nhất mang đến cho cô sự an toàn.
- Thực sự anh không cưỡng ép tôi? Tôi có thể đi bất cứ lúc nào nếu muốn?
- Mọi người đều nói cô là một người phụ nữ thông minh và quả cảm, và ngày hôm nay tôi đã xác thực được điều này. Thôi được, tôi sẽ nói rằng cô sẽ được đi khi nào tôi tin chắc cô sẽ được an toàn. Sẽ rất tốt nếu chồng cô đến đây và tự mình đảm bảo với tôi về điều đó.
- Vậy ra anh bắt chúng tôi làm con tin.
Quintus tự tay kéo ghế ngồi cho Emily Hà.
- Tôi đã không kéo ghế ngồi cho người nào kể từ khi bố tôi chết. Cô là một vị khách mời đặc biệt.
Emily Hà ngồi xuống. Vào hoàn cảnh này cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và trang nhã đã trở thành một phần tính cách của cô. Long ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, hai mắt mở to nhìn Quintus.
- Tôi đặc biệt là vì những kỳ vọng của anh với chồng tôi mà thôi.
Quintus ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Emily Hà, gương mặt lộ vẻ hứng thú:
- Cô luôn thẳng thắn như vậy ư?
- Tôi luôn biết tình thế của mình.
- Đó chính là điều khiến cô trở nên đặc biệt. Hiếm có người phụ nữ nào được như vậy, nhất là khi cô vẫn còn trẻ nữa chứ. Trần Tuấn Tài đã rất may mắn cưới được một người như cô. Emily Hà, chắc cô không biết, nhưng chúng ta bằng tuổi nhau. Chúng ta cùng thế hệ và đều trải qua những điều tồi tệ sau cuộc chiến. Tôi hy vọng rằng mẹ con cô có thể bình tĩnh chờ đợi ở đây cho đến thời điểm thích hợp. Tôi sẽ đảm bảo cuộc sống cho ba người. Cô cần bất cứ điều gì cứ nói chuyện với Thống Soái Erich Von Daniken hoặc đến tìm tôi. Ở khu vực này, không gì tôi không thể làm được.
Emily gật đầu, đứng lên, nói:
- Nếu không còn gì khác, tôi muốn được đưa các con tôi đi nghỉ ngơi.
Người của Quintus dẫn Emily Hà và hai con đến một căn biệt thự đã được bố trí sẵn.
Quintus đứng nhìn theo, trầm ngâm không nói gì.
Erich Von Daniken chắp tay sau lưng đứng hơi lùi phía sau một chút, cũng không nói gì.
Cuối cùng Quintus thở dài:
- Nghe nói hai người bọn họ vẫn chưa làm đám cưới.
Erich Von Daniken nghe câu ấy, có cái hiểu có cái không. Nhưng gã vẫn yên lặng không lên tiếng.
- Cho người bảo vệ ba vòng. Đáp ứng tất cả những gì cô ta cần. Nếu anh không thể xử lý được thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Erich Von Daniken khẽ gật đầu. Gã cảm thấy mối quan tâm của Quintus với người phụ nữ này dường như mang tính cá nhân.
Ở cách nơi ấy rất xa, Nicole đang đứng đối diện với bố, xung quanh hai người có rất đông Hiệp Sĩ.
Nicole dậm chân, khóc:
- Bố phải để con đi. Alexander đang gặp nguy hiểm.
Adam White nhìn cô gái với vẻ khó chịu:
- Chỗ đấy đang là chiến trường. Con không thể đến đấy được.
- Nhưng Alexander..
- Nếu nó chết thì đó là số phận của nó. Không phải việc của chúng ta.
- Bố có thể cứu anh ấy cơ mà?
- Bố ư? Con có biết ai giật dây vụ tấn công Dực Long không? Này, này, đừng có toang hoác cái mồm ra. Thái độ xấc xược của con đến tai ngài thì nhà ta không sống nổi đâu. Ta chỉ là một viên đội trưởng cỏn con, không thể can thiệp vào một việc lớn như vậy. Tất cả lực lượng Hiệp Sĩ đều đang án binh bất động trừ Gavin Doherty, nhưng thằng cha ấy con còn lạ gì, một kẻ liều lĩnh, nông nổi và có chỗ dựa lớn hơn bố con ta nhiều.
- Nhưng Alexander..
- Đã bảo ta không quan tâm đến Alexander, nó không phải là nhân vật chính trong buổi tối nay, người ta quan tâm đến là Trần Tuấn Tài. Tất cả mọi người đều muốn giết hắn, bởi vì cái giá cho sự sống của hắn đắt đến nỗi trong Vùng đất Tự Do chỉ có vài người là trả nổi mà thôi. Hãy trốn kỹ và cầu nguyện đi con gái của ta.
Adam White xua tay, tỏ ý không muốn nói thêm nữa. Các Hiệp Sĩ thân tín của lão lập tức kéo Nicole đang ra sức giãy dụa vào trong phòng, khóa cửa lại từ bên ngoài.