Chương 138
Chiếc xe chở Tài và Zhao Wu dừng lại trước tòa nhà trung tâm trong trụ sở Liên Minh.
Vì một lý do nào đó mà Gavin bị cấm không được tiến vào tòa nhà trụ sở. Có vẻ như lời đồn Tư Lệnh căm ghét gã là sự thật. Gavin chỉ có thể hậm hực đứng ngoài, trong khi những người lính canh đưa Tài và Zhao Wu vào bên trong.
Đây là lần thứ hai Tài đến tòa nhà trung tâm, nhưng lần này bầu không khí khác hẳn, có rất đông lính canh xếp thành một hàng dài liền mạch từ cửa ra vào đến tận phòng chính, tất cả đều quay đầu nhìn họ một cách lạnh lùng, tựa như chúng là những đao phủ đang chờ khai đao.
Hai người tiến vào căn phòng chính. Căn phòng này cũng có rất nhiều người đang chờ sẵn ở bên trong.
Tài lập tức nhận ra bốn thủ lĩnh của Hiệp Hội đang đứng khoanh tay, đầu hơi cúi xuống. Trước mặt Tư Lệnh, không ai dám giữ vẻ cao ngạo thường ngày, tất cả đều phải tỏ vẻ khiêm nhường và vâng phục.
Đứng đối diện với họ ở phía bên kia căn phòng là hai người đàn ông ở độ tuổi trung niên mà Tài đoán là Brady Anderson và Gideon. Hắn chưa gặp những người này bao giờ.
Hắn ngầm quan sát hai kẻ đang cạnh tranh vị trí Siêu Thần Tài cùng Zhao Wu. Những người này không buồn nhìn lại hắn, dường như trí óc của chúng đang quay cuồng với màn tung đồng xu sắp diễn ra.
Tài và Zhao Wu tiến tới trước vách ngăn, quỳ một chân xuống và nói:
- Kính chào Tư Lệnh.
Tư Lệnh đáp lại bằng chất giọng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
- Các ngươi về chỗ của mình đi.
- Tuân lệnh.
Tài đứng sang bên cùng các thủ lĩnh khác trong Hiệp Hội, trong khi Zhao Wu vội vã tiến về chỗ của Brady Anderson và Gideon.
Thật tình cờ, hắn lại đứng ngay cạnh Jackson Jay. Ánh mắt của Jackson Jay không đổi mà vẫn giữ vẻ thản nhiên và lạnh lùng đặc trưng của mình.
Căn phòng im phăng phắc. Đôi tai thính nhạy của Tài nghe được tiếng thở lẫn tiếng tim đập rất khẽ của những người trong căn phòng. Điều nghịch lý là hắn có thể nghe được tiếng những người đứng xa trong khi hầu như không nghe được gì từ người Jackson, cho thấy lão già này đúng là không hề tầm thường.
Tiếng nói của Tư Lệnh vang lên giữa không gian yên ắng.
- Mọi người đều đã đến đông đủ. Tiến hành đi thôi. Như các ngươi đều biết, ta đã quyết định sẽ thu gọn hệ thống năm Thần Tài thành một Siêu Thần Tài, giao toàn bộ quyền kiểm soát thị trường cho một người duy nhất. Các ngươi có lẽ muốn hỏi tại sao? Ta sẽ cho các ngươi lời giải thích. Hệ thống năm Thần Tài đã lỗi thời. Nó dẫn tới sự chia rẽ không thể tránh khỏi giữa các tổ chức sát thủ, theo năm tháng dần dần hình thành năm tổ chức lớn có sức mạnh tương đương thường xuyên cạnh tranh và đánh phá lẫn nhau. Điều đó khiến ta cảm thấy hết sức phiền lòng. Ta tự hỏi tại sao ý muốn tốt đẹp của ta lại dẫn tới một kết cục đáng buồn như vậy? Đã đến lúc cần phải chấm dứt sự chia rẽ này và mang lại sự ổn định lâu dài cho Vùng đất Tự Do.
Tài tự hỏi liệu có bất kỳ ai trong căn phòng này thực sự tin vào những lời dối trá mà Tư Lệnh đang tuôn ra không biết ngượng. Sự ổn định lâu dài? Thật nực cười. Điều mà Tư Lệnh không mong muốn nhất chính là sự ổn định và các tổ chức sát thủ hợp nhất với nhau để tạo thành một thế lực đủ sức đối kháng với Liên Minh. Nhưng hắn không dám bộc lộ bất kỳ thái độ chống đối nào, mà vẫn đứng yên một chỗ.
Tư Lệnh tiếp tục nói với giọng đều đều:
- Các ngươi đã làm ta rất thất vọng. Sự tranh đấu năm này qua năm khác và những lời than vãn của các ngươi giống như tiếng ruồi nhặng vo ve làm ta mất ngủ. Ta không muốn phải chứng kiến những điều rắc rối này thêm nữa. Ta tin rằng mình cần phải giải quyết chuyện này một lần cho mãi mãi. Vậy nên ngày hôm nay ta gọi tất cả các ngươi đến đây, yêu cầu các ngươi vâng lệnh ta. Ta quyết định rằng ta sẽ tước bỏ tư cách Thần Tài của hai trong số ba người có mặt tại đây bằng cách tung đồng xu may mắn. Đây là cách làm công bằng và hợp lý nhất mà ta có thể nghĩ ra được. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được làm Siêu Thần Tài, hai người còn lại chỉ có thể oán trách số phận của chúng. Nhưng sự tồn tại của chúng nhất định sẽ khiến cho Siêu Thần Tài cảm thấy phiền lòng. Chúng có thể sẽ tìm cách ngáng chân Siêu Thần Tài và không chịu nộp lại hệ thống kinh doanh mà chúng đã tốn công xây dựng trong nhiều năm. Vậy nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Ta quyết định rằng những kẻ thất bại sẽ phải chết, không phải vì chúng làm điều gì sai trái với ta mà chỉ vì ta muốn thấy một vườn cỏ sạch sẽ chờ đợi chủ mới.
Gideon sợ đến mức ngã quỵ xuống mặt đất. Gã kêu lên:
- Tư Lệnh, xin ngài nghĩ lại. Ngài đâu cần phải giết chúng tôi làm gì? Chúng tôi sẽ hết sức hợp tác với người chiến thắng.
Tư Lệnh tỏ ý không vui:
- Gideon, ngay câu đầu tiên ngươi đã cãi lại ý của ta. Vậy thì ta tin tưởng vào ngươi sao được? Ngươi đã làm mất mặt ta ngay trong nhà ta, trước mặt bao nhiêu thủ hạ, sau này nếu ta không ở bên thì có phải ngươi càng lộng hành và ngang ngược hay không? Xét đến sự phục vụ lâu năm, ta bỏ qua cho thái độ xấc xược của ngươi lúc nãy, nhưng từ nay về sau, kẻ nào dám ngang nhiên cãi lại một lần nữa sẽ bị xử tử ngay trong phòng này.
Gideon lập tức im bặt. Người gã vẫn còn đang run như cầy sấy nhưng không còn dám mở miệng ra nữa. Gã tự thấy mình đâu có cãi lại Tư Lệnh mà chỉ cầu xin quyền sống, vậy thôi mà kẻ đang ngồi ngôi vị tối cao kia cũng cảm thấy bị xúc phạm. Tình hình này xem chừng chỉ có thể cầu mong sự may mắn chứ không thể cựa quậy gì được.
Vì một lý do nào đó mà Gavin bị cấm không được tiến vào tòa nhà trụ sở. Có vẻ như lời đồn Tư Lệnh căm ghét gã là sự thật. Gavin chỉ có thể hậm hực đứng ngoài, trong khi những người lính canh đưa Tài và Zhao Wu vào bên trong.
Đây là lần thứ hai Tài đến tòa nhà trung tâm, nhưng lần này bầu không khí khác hẳn, có rất đông lính canh xếp thành một hàng dài liền mạch từ cửa ra vào đến tận phòng chính, tất cả đều quay đầu nhìn họ một cách lạnh lùng, tựa như chúng là những đao phủ đang chờ khai đao.
Hai người tiến vào căn phòng chính. Căn phòng này cũng có rất nhiều người đang chờ sẵn ở bên trong.
Tài lập tức nhận ra bốn thủ lĩnh của Hiệp Hội đang đứng khoanh tay, đầu hơi cúi xuống. Trước mặt Tư Lệnh, không ai dám giữ vẻ cao ngạo thường ngày, tất cả đều phải tỏ vẻ khiêm nhường và vâng phục.
Đứng đối diện với họ ở phía bên kia căn phòng là hai người đàn ông ở độ tuổi trung niên mà Tài đoán là Brady Anderson và Gideon. Hắn chưa gặp những người này bao giờ.
Hắn ngầm quan sát hai kẻ đang cạnh tranh vị trí Siêu Thần Tài cùng Zhao Wu. Những người này không buồn nhìn lại hắn, dường như trí óc của chúng đang quay cuồng với màn tung đồng xu sắp diễn ra.
Tài và Zhao Wu tiến tới trước vách ngăn, quỳ một chân xuống và nói:
- Kính chào Tư Lệnh.
Tư Lệnh đáp lại bằng chất giọng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
- Các ngươi về chỗ của mình đi.
- Tuân lệnh.
Tài đứng sang bên cùng các thủ lĩnh khác trong Hiệp Hội, trong khi Zhao Wu vội vã tiến về chỗ của Brady Anderson và Gideon.
Thật tình cờ, hắn lại đứng ngay cạnh Jackson Jay. Ánh mắt của Jackson Jay không đổi mà vẫn giữ vẻ thản nhiên và lạnh lùng đặc trưng của mình.
Căn phòng im phăng phắc. Đôi tai thính nhạy của Tài nghe được tiếng thở lẫn tiếng tim đập rất khẽ của những người trong căn phòng. Điều nghịch lý là hắn có thể nghe được tiếng những người đứng xa trong khi hầu như không nghe được gì từ người Jackson, cho thấy lão già này đúng là không hề tầm thường.
Tiếng nói của Tư Lệnh vang lên giữa không gian yên ắng.
- Mọi người đều đã đến đông đủ. Tiến hành đi thôi. Như các ngươi đều biết, ta đã quyết định sẽ thu gọn hệ thống năm Thần Tài thành một Siêu Thần Tài, giao toàn bộ quyền kiểm soát thị trường cho một người duy nhất. Các ngươi có lẽ muốn hỏi tại sao? Ta sẽ cho các ngươi lời giải thích. Hệ thống năm Thần Tài đã lỗi thời. Nó dẫn tới sự chia rẽ không thể tránh khỏi giữa các tổ chức sát thủ, theo năm tháng dần dần hình thành năm tổ chức lớn có sức mạnh tương đương thường xuyên cạnh tranh và đánh phá lẫn nhau. Điều đó khiến ta cảm thấy hết sức phiền lòng. Ta tự hỏi tại sao ý muốn tốt đẹp của ta lại dẫn tới một kết cục đáng buồn như vậy? Đã đến lúc cần phải chấm dứt sự chia rẽ này và mang lại sự ổn định lâu dài cho Vùng đất Tự Do.
Tài tự hỏi liệu có bất kỳ ai trong căn phòng này thực sự tin vào những lời dối trá mà Tư Lệnh đang tuôn ra không biết ngượng. Sự ổn định lâu dài? Thật nực cười. Điều mà Tư Lệnh không mong muốn nhất chính là sự ổn định và các tổ chức sát thủ hợp nhất với nhau để tạo thành một thế lực đủ sức đối kháng với Liên Minh. Nhưng hắn không dám bộc lộ bất kỳ thái độ chống đối nào, mà vẫn đứng yên một chỗ.
Tư Lệnh tiếp tục nói với giọng đều đều:
- Các ngươi đã làm ta rất thất vọng. Sự tranh đấu năm này qua năm khác và những lời than vãn của các ngươi giống như tiếng ruồi nhặng vo ve làm ta mất ngủ. Ta không muốn phải chứng kiến những điều rắc rối này thêm nữa. Ta tin rằng mình cần phải giải quyết chuyện này một lần cho mãi mãi. Vậy nên ngày hôm nay ta gọi tất cả các ngươi đến đây, yêu cầu các ngươi vâng lệnh ta. Ta quyết định rằng ta sẽ tước bỏ tư cách Thần Tài của hai trong số ba người có mặt tại đây bằng cách tung đồng xu may mắn. Đây là cách làm công bằng và hợp lý nhất mà ta có thể nghĩ ra được. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được làm Siêu Thần Tài, hai người còn lại chỉ có thể oán trách số phận của chúng. Nhưng sự tồn tại của chúng nhất định sẽ khiến cho Siêu Thần Tài cảm thấy phiền lòng. Chúng có thể sẽ tìm cách ngáng chân Siêu Thần Tài và không chịu nộp lại hệ thống kinh doanh mà chúng đã tốn công xây dựng trong nhiều năm. Vậy nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Ta quyết định rằng những kẻ thất bại sẽ phải chết, không phải vì chúng làm điều gì sai trái với ta mà chỉ vì ta muốn thấy một vườn cỏ sạch sẽ chờ đợi chủ mới.
Gideon sợ đến mức ngã quỵ xuống mặt đất. Gã kêu lên:
- Tư Lệnh, xin ngài nghĩ lại. Ngài đâu cần phải giết chúng tôi làm gì? Chúng tôi sẽ hết sức hợp tác với người chiến thắng.
Tư Lệnh tỏ ý không vui:
- Gideon, ngay câu đầu tiên ngươi đã cãi lại ý của ta. Vậy thì ta tin tưởng vào ngươi sao được? Ngươi đã làm mất mặt ta ngay trong nhà ta, trước mặt bao nhiêu thủ hạ, sau này nếu ta không ở bên thì có phải ngươi càng lộng hành và ngang ngược hay không? Xét đến sự phục vụ lâu năm, ta bỏ qua cho thái độ xấc xược của ngươi lúc nãy, nhưng từ nay về sau, kẻ nào dám ngang nhiên cãi lại một lần nữa sẽ bị xử tử ngay trong phòng này.
Gideon lập tức im bặt. Người gã vẫn còn đang run như cầy sấy nhưng không còn dám mở miệng ra nữa. Gã tự thấy mình đâu có cãi lại Tư Lệnh mà chỉ cầu xin quyền sống, vậy thôi mà kẻ đang ngồi ngôi vị tối cao kia cũng cảm thấy bị xúc phạm. Tình hình này xem chừng chỉ có thể cầu mong sự may mắn chứ không thể cựa quậy gì được.