Chương 132
Abraham, tên đầy đủ Abraham Geiger, là một người gốc Do Thái. Biệt danh Ông Tổ là một cách chơi chữ, vì hắn trùng tên với Abraham đến từ Ur Kasdim vốn là tổ phụ của giống dân Do Thái.
Nhưng đó không phải là tất cả nguyên do. Abraham Geiger là một người hết sức khôn ngoan. Gã luôn có những phương thức xử lý làm kinh ngạc đối phương, tựa như tầm nhìn và trí tuệ của gã ở trên người khác một bậc.
Khu nhà máy của Donut Boy được gọi bằng một cái tên rất dễ thương và vô hại là Vườn Kẹo. Người không biết cứ nghĩ Vườn Kẹo là nơi sản xuất kẹo hoặc chí ít cũng là nơi vui chơi của trẻ em, còn Donut Boy là một cậu bé thích ăn bánh ngọt. Đâu ai ngờ đây lại là trung tâm trung chuyển cái chết trắng, thứ chất độc đã và đang tàn phá sức khỏe của hàng triệu người trên Vùng đất Tự Do.
Vườn Kẹo rất rộng, tâm điểm là một khu nhà xưởng rộng hơn mười nghìn mét vuông, bên trong lắp đặt mười lăm dây chuyền phân loại, đóng gói tự động. Những dây chuyền này hoạt động suốt ngày đêm. Người của Donut Boy chỉ làm nhiệm vụ quản lý. Có một nhóm các kỹ sư được thuê làm việc bảo trì và sửa chữa các lỗi phát sinh.
Muốn vào Vườn Kẹo phải đi qua một quãng đường dài năm trăm mét, cứ cách năm mươi mét lại có một tầng rào chắn bằng sắt rất nặng. Mười nghìn người của Voi Châu Phi vây kín khu vực này, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt.
Nhờ lực lượng an ninh chặt chẽ như vậy mà trong suốt mười lăm năm qua, Vườn Kẹo đã vượt qua hàng trăm vụ tấn công lớn nhỏ, chưa từng một lần bị đánh bại. Những dây chuyền đóng gói của Vườn Kẹo cứ thế chạy nhịp nhàng ngày nọ sang ngày kia, tựa như Thần Chết bất tử.
Dựa trên những thông tin mà Adriel thu thập được, Abraham quyết định làm điều không ai ngờ, và cũng không ai dám làm.
Vào đêm tối trước ngày phát động cuộc tấn công, con đường dẫn từ trụ sở Liên Minh đến Vườn Kẹo bị phá hoại. Người của Abraham đổ hàng tấn đất đá và cây cối chặn ngang đường, muốn giải phóng con đường này phải mất ít nhất nửa ngày.
Gã tìm được ba chiếc xe ô tô hơi giống với loại xe tải mà Liên Minh vẫn thường dùng để chở ma túy đến Vườn Kẹo. Chỉ là ba xe, và cũng chỉ là hơi giống thôi, nhưng đây đã là cực hạn của Dực Long. Xe tải chở ma túy là loại đặc chủng do Liên Minh nắm quyền sản xuất, không nơi nào trên Vùng đất Tự Do có thể chế tạo ra loại xe tương tự. Ba chiếc xe này vốn là xe cũ, dùng cho mục đích di chuyển phổ thông, do hư hỏng mà bị loại biên, sau đó lại được các sĩ quan tham nhũng ngấm ngầm bán lại cho các tổ chức sát thủ. Abraham cho người tân trang và sơn sửa lại, nhìn qua khá dễ nhầm lẫn.
Abraham chọn ra mười chín sát thủ tinh nhuệ bậc nhất, cùng với chính mình ăn mặc quần áo giả dạng Hiệp Sĩ. Làm giả quần áo là chuyện đơn giản, Adriel tìm được bản mẫu, nguyên vật liệu sẵn có trên thị trường chợ đen, chỉ cần hai ngày là may xong hai mươi bộ quần áo y như trang phục của lực lượng Hiệp Sĩ.
Hai mươi người mặc áo đỏ rực chia nhau ngồi lên ba chiếc xe tải. Đúng sáu giờ sáng, ba chiếc xe chạy đến trước cổng Vườn Kẹo. Những người lính canh của Voi Châu Phi nhìn nhau ngạc nhiên. Bình thường có tới mười xe, hôm nay chỉ có ba xe, đã thế tên nào tên nấy mặt mũi lạ hoắc.
Gã phụ trách canh phòng vội chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì mà hôm nay ít xe vậy?
Abraham làm mặt lạnh:
- Bọn kia lề mề quá, chúng tao đến trước. Tí nữa chúng nó sẽ đến. Mau mở cửa đi.
- Anh tên là gì? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?
- Bố mày là Gavin Doherty. Ngày hôm nay đến lượt bố mày phụ trách. Đ M mày thắc mắc cái gì? Tao bắn bỏ con mẹ mày đi bây giờ. Thằng con hoang da đen thối tha này, mày có tin tao tống con mẹ mày vào nhà tù cho chết cụ mày đi không?
Những lời nói mất dạy, thô tục, nhưng lại đúng là kiểu nói chuyện của đám Hiệp Sĩ. Càng là Hiệp Sĩ cấp cao lại càng coi mạng người như cỏ rác. Abraham bình thường ít nói, nhưng lúc vào vai lại cực kỳ nhập tâm, tiếng chửi càng lúc càng hăng, dần dần sắc mặt đỏ lòm.
Đám đàn em của Abraham cũng hùa vào chửi người ta không ra thể thống gì nữa cả.
Quái lạ thay, các sát thủ bên phía Voi Châu Phi bị người của Abraham chửi như muốn đào mả cha mẹ mình lên, chẳng những không hề tức giận mà lại sinh ra cảm giác yên tâm. Họ tin chắc rằng lũ này đích thực là các Hiệp Sĩ. Có một số điểm hơi khác mọi ngày nhưng những điểm quan trọng nhất, chẳng hạn như đồng phục và sự mất dạy thì không sai đi đâu được. Họ liền ra hiệu cho lực lượng an ninh đằng sau mở cổng cho ba chiếc xe tiến vào.
Quãng đường dẫn từ cổng vào khu đóng gói khá xa. Xung quanh đoàn xe kín đặc người của Voi Châu Phi, giả sử như lúc này mà đánh nhau thì chỉ trong vài phút chúng cũng có thể giết sạch hai mươi sát thủ bên phía Abraham. Tuy nhiên sự áp đảo của lực lượng phe địch không làm cho gã Do Thái khiếp sợ. Ánh mắt của gã chỉ chăm chăm hướng về khu đóng gói lúc này đã hiện ra trước mặt.
Nhưng đó không phải là tất cả nguyên do. Abraham Geiger là một người hết sức khôn ngoan. Gã luôn có những phương thức xử lý làm kinh ngạc đối phương, tựa như tầm nhìn và trí tuệ của gã ở trên người khác một bậc.
Khu nhà máy của Donut Boy được gọi bằng một cái tên rất dễ thương và vô hại là Vườn Kẹo. Người không biết cứ nghĩ Vườn Kẹo là nơi sản xuất kẹo hoặc chí ít cũng là nơi vui chơi của trẻ em, còn Donut Boy là một cậu bé thích ăn bánh ngọt. Đâu ai ngờ đây lại là trung tâm trung chuyển cái chết trắng, thứ chất độc đã và đang tàn phá sức khỏe của hàng triệu người trên Vùng đất Tự Do.
Vườn Kẹo rất rộng, tâm điểm là một khu nhà xưởng rộng hơn mười nghìn mét vuông, bên trong lắp đặt mười lăm dây chuyền phân loại, đóng gói tự động. Những dây chuyền này hoạt động suốt ngày đêm. Người của Donut Boy chỉ làm nhiệm vụ quản lý. Có một nhóm các kỹ sư được thuê làm việc bảo trì và sửa chữa các lỗi phát sinh.
Muốn vào Vườn Kẹo phải đi qua một quãng đường dài năm trăm mét, cứ cách năm mươi mét lại có một tầng rào chắn bằng sắt rất nặng. Mười nghìn người của Voi Châu Phi vây kín khu vực này, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt.
Nhờ lực lượng an ninh chặt chẽ như vậy mà trong suốt mười lăm năm qua, Vườn Kẹo đã vượt qua hàng trăm vụ tấn công lớn nhỏ, chưa từng một lần bị đánh bại. Những dây chuyền đóng gói của Vườn Kẹo cứ thế chạy nhịp nhàng ngày nọ sang ngày kia, tựa như Thần Chết bất tử.
Dựa trên những thông tin mà Adriel thu thập được, Abraham quyết định làm điều không ai ngờ, và cũng không ai dám làm.
Vào đêm tối trước ngày phát động cuộc tấn công, con đường dẫn từ trụ sở Liên Minh đến Vườn Kẹo bị phá hoại. Người của Abraham đổ hàng tấn đất đá và cây cối chặn ngang đường, muốn giải phóng con đường này phải mất ít nhất nửa ngày.
Gã tìm được ba chiếc xe ô tô hơi giống với loại xe tải mà Liên Minh vẫn thường dùng để chở ma túy đến Vườn Kẹo. Chỉ là ba xe, và cũng chỉ là hơi giống thôi, nhưng đây đã là cực hạn của Dực Long. Xe tải chở ma túy là loại đặc chủng do Liên Minh nắm quyền sản xuất, không nơi nào trên Vùng đất Tự Do có thể chế tạo ra loại xe tương tự. Ba chiếc xe này vốn là xe cũ, dùng cho mục đích di chuyển phổ thông, do hư hỏng mà bị loại biên, sau đó lại được các sĩ quan tham nhũng ngấm ngầm bán lại cho các tổ chức sát thủ. Abraham cho người tân trang và sơn sửa lại, nhìn qua khá dễ nhầm lẫn.
Abraham chọn ra mười chín sát thủ tinh nhuệ bậc nhất, cùng với chính mình ăn mặc quần áo giả dạng Hiệp Sĩ. Làm giả quần áo là chuyện đơn giản, Adriel tìm được bản mẫu, nguyên vật liệu sẵn có trên thị trường chợ đen, chỉ cần hai ngày là may xong hai mươi bộ quần áo y như trang phục của lực lượng Hiệp Sĩ.
Hai mươi người mặc áo đỏ rực chia nhau ngồi lên ba chiếc xe tải. Đúng sáu giờ sáng, ba chiếc xe chạy đến trước cổng Vườn Kẹo. Những người lính canh của Voi Châu Phi nhìn nhau ngạc nhiên. Bình thường có tới mười xe, hôm nay chỉ có ba xe, đã thế tên nào tên nấy mặt mũi lạ hoắc.
Gã phụ trách canh phòng vội chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì mà hôm nay ít xe vậy?
Abraham làm mặt lạnh:
- Bọn kia lề mề quá, chúng tao đến trước. Tí nữa chúng nó sẽ đến. Mau mở cửa đi.
- Anh tên là gì? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?
- Bố mày là Gavin Doherty. Ngày hôm nay đến lượt bố mày phụ trách. Đ M mày thắc mắc cái gì? Tao bắn bỏ con mẹ mày đi bây giờ. Thằng con hoang da đen thối tha này, mày có tin tao tống con mẹ mày vào nhà tù cho chết cụ mày đi không?
Những lời nói mất dạy, thô tục, nhưng lại đúng là kiểu nói chuyện của đám Hiệp Sĩ. Càng là Hiệp Sĩ cấp cao lại càng coi mạng người như cỏ rác. Abraham bình thường ít nói, nhưng lúc vào vai lại cực kỳ nhập tâm, tiếng chửi càng lúc càng hăng, dần dần sắc mặt đỏ lòm.
Đám đàn em của Abraham cũng hùa vào chửi người ta không ra thể thống gì nữa cả.
Quái lạ thay, các sát thủ bên phía Voi Châu Phi bị người của Abraham chửi như muốn đào mả cha mẹ mình lên, chẳng những không hề tức giận mà lại sinh ra cảm giác yên tâm. Họ tin chắc rằng lũ này đích thực là các Hiệp Sĩ. Có một số điểm hơi khác mọi ngày nhưng những điểm quan trọng nhất, chẳng hạn như đồng phục và sự mất dạy thì không sai đi đâu được. Họ liền ra hiệu cho lực lượng an ninh đằng sau mở cổng cho ba chiếc xe tiến vào.
Quãng đường dẫn từ cổng vào khu đóng gói khá xa. Xung quanh đoàn xe kín đặc người của Voi Châu Phi, giả sử như lúc này mà đánh nhau thì chỉ trong vài phút chúng cũng có thể giết sạch hai mươi sát thủ bên phía Abraham. Tuy nhiên sự áp đảo của lực lượng phe địch không làm cho gã Do Thái khiếp sợ. Ánh mắt của gã chỉ chăm chăm hướng về khu đóng gói lúc này đã hiện ra trước mặt.