Chương 54: Hòn đảo đối kháng trăm người
Cố Lãng quay lưng lại khụy chân xuống một chút để tầm mắt của mình đối diện với bạn nhỏ, dịu dàng nói: “Cha mẹ anh cũng không còn, Du Du… anh từng nói, anh muốn trở thành người nhà của em, nếu em đồng ý em cũng có thể trở thành người nhà của anh.”
Không gian nhất thời trở nên yên tĩnh, Tạ Hoài Du cứng đờ cả người, đôi mắt đỏ nhạt hiếm khi mờ mịt đến như vậy. Cậu ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu không phát ra được lời nào. Cố Lãng thở dài xoa xoa đầu cậu an ủi: “Không sao, anh đợi được, em không cần ép buộc bản thân đưa ra quyết định vội vàng, anh đợi em.”
Cố Lãng vui vẻ xoay qua nói với bọn họ: “Du Du đã nói rõ với mọi người rồi, chúng tôi sẽ đi cùng nhau, các cậu hãy tìm một vị trí an toàn đợi phó bản kết thúc đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nguyệt Hi tôi giao cho các cậu đấy!"
"Em phải ngoan có biết không?”
Đôi mắt Từ nguyệt Hi đỏ hoe gật đầu liên tục đảm bảo với anh mình.
Những thành viên khác cũng không tức giận hay phản đối nữa, vì họ biết cậu đã quyết rồi.
Lý Tư Niên hít một hơi thật sâu bình tĩnh hỏi hắn: “Anh chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy chứ?”
Cố Lãng không do dự đáp lời: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy bằng cả mạng sống của mình.”
Lý Tư Niên bật cười quay người kéo những người khác rời đi, vừa vẫy vẫy tay nói: “Vậy thì bọn tôi giao cậu ấy cho anh đó. Khi gặp lại tôi muốn thấy một Tạ Hoài Du nguyên vẹn không chút sức mẻ nói cười với bọn tôi, anh có làm được không?”
“Được, tôi hứa với các cậu.” Cố Lãng chân thành hứa với bọn họ, hắn sẽ bảo vệ Tạ Hoài Du vẹn toàn.
Đến khi bóng dáng của mọi người không còn trong tầm mắt cậu, Tạ Hoài Du mới nhỏ giọng nói với hắn: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cố Lãng cũng rời đi theo bước chân của cậu.
Đội bọn họ tách nhau ra trong không nỡ nhưng lại vững tin có thể gặp lại nhau. Là niềm tin, cũng là lời hứa giữa họ.
Hi vọng chúng ta đều có thể trở về nhà.
- ------------------=---------------------
“Cô có chắc là Kha Bắc Nguyệt sẽ làm như lời hứa không đấy?”
Liễu Ngọc rít một hơi thuốc dài mới xoay qua đáp lời người vừa hỏi: “Anh nghi ngờ khả năng phán đoán của tôi?”
Khói thuốc phả ra che mờ tầm nhìn của người đối diện nhưng kẻ vừa hỏi vẫn có thể trông thấy tầm mắt đầy chết chóc kia ngay lập tức cuống quýt xin lỗi, trở về vị trí mai phục của mình.
Cố Lãng và Tạ Hoài Du không biết được vị trí cụ thể hang động kia ở đâu, chỉ có thể đi dài theo vị trí phía tây của hòn đảo này. Hai người luôn đi cạnh nhau nhưng lại chẳng ai chịu mở lời cứ an tĩnh như thế, dường như họ không hề lo lắng phía trước có nguy hiểm gì, đây chỉ đơn giản là một buổi chiều cùng nhau tản bộ mà thôi.
Cố Lãng chưa bao giờ cảm thấy thế giới này tốt đẹp như vậy, thế giới chỉ có hắn và may mắn nhỏ của hắn.
Tạ Hoài Du không tự nhiên xoa xoa mũi nói: “Cố Lãng anh nhìn đường đi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cố Lãng rất thích nhìn biểu cảm xấu hổ của cậu, đột nhiên thiếu đánh hỏi: “Du Du có muốn biết anh thích nhất em ở điểm nào không?”
Hắn nhìn đôi mắt đỏ sáng trong, mềm mại dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng rực rỡ, đẹp đẽ đến chói lọi vào sâu trong linh hồn hắn. Không để Tạ Hoài Du kịp nổi giận hắn đã nói: “Là đôi mắt, bởi vì trong mắt em có cả ngân hà mà anh đang hướng đến.”
Tạ Hoài Du vẫn giả vờ không quan tâm, vẻ mặt cậu lạnh tanh nhưng màu đỏ đang lan rộng trên gương mặt động lòng người kia đã bán đứng nội tâm cậu.
Cố Lãng khẽ cười không tiếp tục thả thính nhóc nhà mình nữa.
Hai người tiếp tục đi được một đoạn nữa cuối cùng cũng phát hiện ra một cửa hang lớn, chẳng có lấy một bóng người quanh đó nhưng trực giác bao năm đối mặt với nguy hiểm mách bảo hai người họ, nơi đây thật sự không ổn chút nào.
Hai người chậm rãi đi đến cửa hang kiểm tra thử một vòng xung quanh… không có ai cả, cũng chẳng có dấu chân của bất kì ai, dường như nơi đây thật sự chưa từng có người đặt chân đến.
“Bọn họ xóa hết mọi dấu tích rồi.” Cố Lãng cau mày nhìn mặt đất trống trơn trước cửa hang động.
“Khi nào bọn họ phục kích nhất định phải chia ra hai đường mà chạy anh hiểu chưa?”
“Nhưng…”
Tạ Hoài Du lạnh giọng cắt ngang: “Không có nhưng, chia nhau ra tỉ lệ an toàn của mỗi chúng ta sẽ tăng cao hơn mấy phần.”
Con ngươi của Cố Lãng thoáng giãn ra, hắn che giấu đi chút tính toán của mình, nhỏ giọng đồng ý với cậu.
Tách nhau ra cũng được, nhưng hắn phải đảm bảo cho Du Du của hắn an toàn.
Hai người chậm rãi tiến vào bên trong hang động, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm lấy họ. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng từ trên cao xuống cùng với tiếng bước chân của hai người họ phóng đại trong không gian yên tĩnh trống trải càng làm bầu không khí thêm phần kì quái, rợn người.
Đến lối rẽ đầu tiên của hang động Tạ Hoài Du đột nhiên kéo tay Cố Lãng cùng lúc đứng lại, ánh mắt cậu sắc bén quét qua những góc tối của hang động, nhanh chóng nói: “Chia nhau ra hai hướng, cố gắng sống sót.”
Tạ Hoài Du nghe được giọng điệu vô cùng chắc chắn của Cố Lãng đáp lời mình một tiếng “Được.”
Trước một giây hắn rời đi, một đạo cụ cấp A đã âm thầm được hắn sử dụng lên cả hai người.
Giây phút cậu nghe được tiếng đáp lại của hắn, hai người đồng loạt rẽ về hai hướng khác nhau, trái tim cậu chợt cảm thấy trống rỗng, đau đớn vô cùng. Vừa hài lòng vì hắn làm theo lời mình nói, vừa có cảm giác như bị người vứt bỏ, cô đơn đến tận cùng.
Hắn đã nói sẽ luôn đi cùng cậu, sẽ bảo vệ cậu kia mà… nhưng cũng chính cậu là người nói với hắn bằng giọng điệu lạnh lùng là hãy tách ra nếu gặp phải đám người chơi kia. Cậu nên biết đủ mới đúng, đã nói không thể để tình cảm của mình với hắn phát triển thêm bước nào, không nên hi vọng quá nhiều mới tốt.
Đạo cụ không gian giam cầm cấp cao còn chưa kịp trói buộc hai người, đám người chơi đã thấy cả hai tách nhau ra chạy về hai lối khác nhau trong hang động, khi đạo cụ không gian khởi động hoàn tất, cả Cố Lãng và Tạ Hoài Du đã khuất khỏi tầm mắt của họ.
“Chết tiệt! Đuổi theo bọn họ nhanh lên.”
“Tất cả các người đuổi theo Tạ Hoài Du đi, Cố Lãng cứ để tôi.” Liễu Ngọc không có vẻ gì là gấp gáp vì con mồi vô tình vụt mất khỏi miệng mình, cô ta thích nhìn dáng vẻ con mồi giãy giụa trước khi chết hơn là trực tiếp giết chết nó ngay lập tức.
Cô ta sẽ giữ chân Cố Lãng lại, chờ đến khi Tạ Hoài Du sắp chết mới để hắn có thể rời đi cứu cậu, nhìn dáng vẻ người mình yêu chết trước mắt mình haha, còn gì thú vị hơn chuyện này chứ!
Từ Lam nhếch mép hỏi: “Một mình cố xử tên đó được không đấy? Có cần bọn tôi giúp không Tạ Hoài du không đáng lo như tên họ Cố kia.”
Liễu Ngọc lập tức phất phất tay bỏ lại hai chữ “Không cần” cho cô ta. Cô lấy cây roi dài màu bạc ra, chậm rãi đi vào ngã rẽ nơi Cố Lãng chạy trốn, ngâm nga hát.
Đến lúc chia rẽ uyên ương rồi.
Tạ Hoài Du chạy vô cùng nhanh, vừa chạy cậu vừa ghi nhớ đường, đám người đuổi theo cậu chắc chắn là rất nhiều việc ghi nhớ đường sẽ đảm bảo một phần an toàn cho cậu hơn. Tạ Hoài Du có thể cố gắng dựa vào địa hình nơi đây đánh du kích với bọn họ.
Tiếng roi dài quất mạnh vào đá khiến màng nhĩ người nghe tê rần.
Không đúng…. sao chỉ có tiếng bước chân của một người? Cậu dừng bước, chậm rãi quay lưng lại đối diện với người vừa đuổi đến.
Liễu Ngọc cười như một kẻ điên hỏi: “Cố Lãng, lần này chúng ta một đấu một, tôi sẽ cho anh biết ai mới xứng đáng ở vị trí No1 trong trò chơi này.”
Con ngươi màu đỏ nhạt ngay lập tức co rút lại, cậu cố dằn xuống bất an cố trấn định xác nhận với kẻ điên trước mặt: “Cô cho toàn bộ người chơi còn lại đuổi theo Tạ Hoài Du?”
Liễu Ngọc thân thiện cười đáp: “Đúng vậy, người anh yêu xem chừng đợt này không qua khỏi rồi…. hazz một mình cậu ta làm sao chống lại được cả đám người chơi cấp cao đó nhỉ? Hahaha”
Lòng ngực Tạ Hoài Du giật thóp, thì ra là như thế này, thì ra là như vậy, cậu hiểu rồi, cậu hiểu vì sao Cố Lãng không chút lưu luyến rời đi rồi
Đồ ngốc này, hắn thật sự điên mà.
Tác giả có lời muốn nói.
Đạo cụ bậc A: Hoán đổi ngoại hình của một người với chính mình.
Không gian nhất thời trở nên yên tĩnh, Tạ Hoài Du cứng đờ cả người, đôi mắt đỏ nhạt hiếm khi mờ mịt đến như vậy. Cậu ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu không phát ra được lời nào. Cố Lãng thở dài xoa xoa đầu cậu an ủi: “Không sao, anh đợi được, em không cần ép buộc bản thân đưa ra quyết định vội vàng, anh đợi em.”
Cố Lãng vui vẻ xoay qua nói với bọn họ: “Du Du đã nói rõ với mọi người rồi, chúng tôi sẽ đi cùng nhau, các cậu hãy tìm một vị trí an toàn đợi phó bản kết thúc đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nguyệt Hi tôi giao cho các cậu đấy!"
"Em phải ngoan có biết không?”
Đôi mắt Từ nguyệt Hi đỏ hoe gật đầu liên tục đảm bảo với anh mình.
Những thành viên khác cũng không tức giận hay phản đối nữa, vì họ biết cậu đã quyết rồi.
Lý Tư Niên hít một hơi thật sâu bình tĩnh hỏi hắn: “Anh chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy chứ?”
Cố Lãng không do dự đáp lời: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy bằng cả mạng sống của mình.”
Lý Tư Niên bật cười quay người kéo những người khác rời đi, vừa vẫy vẫy tay nói: “Vậy thì bọn tôi giao cậu ấy cho anh đó. Khi gặp lại tôi muốn thấy một Tạ Hoài Du nguyên vẹn không chút sức mẻ nói cười với bọn tôi, anh có làm được không?”
“Được, tôi hứa với các cậu.” Cố Lãng chân thành hứa với bọn họ, hắn sẽ bảo vệ Tạ Hoài Du vẹn toàn.
Đến khi bóng dáng của mọi người không còn trong tầm mắt cậu, Tạ Hoài Du mới nhỏ giọng nói với hắn: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cố Lãng cũng rời đi theo bước chân của cậu.
Đội bọn họ tách nhau ra trong không nỡ nhưng lại vững tin có thể gặp lại nhau. Là niềm tin, cũng là lời hứa giữa họ.
Hi vọng chúng ta đều có thể trở về nhà.
- ------------------=---------------------
“Cô có chắc là Kha Bắc Nguyệt sẽ làm như lời hứa không đấy?”
Liễu Ngọc rít một hơi thuốc dài mới xoay qua đáp lời người vừa hỏi: “Anh nghi ngờ khả năng phán đoán của tôi?”
Khói thuốc phả ra che mờ tầm nhìn của người đối diện nhưng kẻ vừa hỏi vẫn có thể trông thấy tầm mắt đầy chết chóc kia ngay lập tức cuống quýt xin lỗi, trở về vị trí mai phục của mình.
Cố Lãng và Tạ Hoài Du không biết được vị trí cụ thể hang động kia ở đâu, chỉ có thể đi dài theo vị trí phía tây của hòn đảo này. Hai người luôn đi cạnh nhau nhưng lại chẳng ai chịu mở lời cứ an tĩnh như thế, dường như họ không hề lo lắng phía trước có nguy hiểm gì, đây chỉ đơn giản là một buổi chiều cùng nhau tản bộ mà thôi.
Cố Lãng chưa bao giờ cảm thấy thế giới này tốt đẹp như vậy, thế giới chỉ có hắn và may mắn nhỏ của hắn.
Tạ Hoài Du không tự nhiên xoa xoa mũi nói: “Cố Lãng anh nhìn đường đi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cố Lãng rất thích nhìn biểu cảm xấu hổ của cậu, đột nhiên thiếu đánh hỏi: “Du Du có muốn biết anh thích nhất em ở điểm nào không?”
Hắn nhìn đôi mắt đỏ sáng trong, mềm mại dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng rực rỡ, đẹp đẽ đến chói lọi vào sâu trong linh hồn hắn. Không để Tạ Hoài Du kịp nổi giận hắn đã nói: “Là đôi mắt, bởi vì trong mắt em có cả ngân hà mà anh đang hướng đến.”
Tạ Hoài Du vẫn giả vờ không quan tâm, vẻ mặt cậu lạnh tanh nhưng màu đỏ đang lan rộng trên gương mặt động lòng người kia đã bán đứng nội tâm cậu.
Cố Lãng khẽ cười không tiếp tục thả thính nhóc nhà mình nữa.
Hai người tiếp tục đi được một đoạn nữa cuối cùng cũng phát hiện ra một cửa hang lớn, chẳng có lấy một bóng người quanh đó nhưng trực giác bao năm đối mặt với nguy hiểm mách bảo hai người họ, nơi đây thật sự không ổn chút nào.
Hai người chậm rãi đi đến cửa hang kiểm tra thử một vòng xung quanh… không có ai cả, cũng chẳng có dấu chân của bất kì ai, dường như nơi đây thật sự chưa từng có người đặt chân đến.
“Bọn họ xóa hết mọi dấu tích rồi.” Cố Lãng cau mày nhìn mặt đất trống trơn trước cửa hang động.
“Khi nào bọn họ phục kích nhất định phải chia ra hai đường mà chạy anh hiểu chưa?”
“Nhưng…”
Tạ Hoài Du lạnh giọng cắt ngang: “Không có nhưng, chia nhau ra tỉ lệ an toàn của mỗi chúng ta sẽ tăng cao hơn mấy phần.”
Con ngươi của Cố Lãng thoáng giãn ra, hắn che giấu đi chút tính toán của mình, nhỏ giọng đồng ý với cậu.
Tách nhau ra cũng được, nhưng hắn phải đảm bảo cho Du Du của hắn an toàn.
Hai người chậm rãi tiến vào bên trong hang động, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm lấy họ. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng từ trên cao xuống cùng với tiếng bước chân của hai người họ phóng đại trong không gian yên tĩnh trống trải càng làm bầu không khí thêm phần kì quái, rợn người.
Đến lối rẽ đầu tiên của hang động Tạ Hoài Du đột nhiên kéo tay Cố Lãng cùng lúc đứng lại, ánh mắt cậu sắc bén quét qua những góc tối của hang động, nhanh chóng nói: “Chia nhau ra hai hướng, cố gắng sống sót.”
Tạ Hoài Du nghe được giọng điệu vô cùng chắc chắn của Cố Lãng đáp lời mình một tiếng “Được.”
Trước một giây hắn rời đi, một đạo cụ cấp A đã âm thầm được hắn sử dụng lên cả hai người.
Giây phút cậu nghe được tiếng đáp lại của hắn, hai người đồng loạt rẽ về hai hướng khác nhau, trái tim cậu chợt cảm thấy trống rỗng, đau đớn vô cùng. Vừa hài lòng vì hắn làm theo lời mình nói, vừa có cảm giác như bị người vứt bỏ, cô đơn đến tận cùng.
Hắn đã nói sẽ luôn đi cùng cậu, sẽ bảo vệ cậu kia mà… nhưng cũng chính cậu là người nói với hắn bằng giọng điệu lạnh lùng là hãy tách ra nếu gặp phải đám người chơi kia. Cậu nên biết đủ mới đúng, đã nói không thể để tình cảm của mình với hắn phát triển thêm bước nào, không nên hi vọng quá nhiều mới tốt.
Đạo cụ không gian giam cầm cấp cao còn chưa kịp trói buộc hai người, đám người chơi đã thấy cả hai tách nhau ra chạy về hai lối khác nhau trong hang động, khi đạo cụ không gian khởi động hoàn tất, cả Cố Lãng và Tạ Hoài Du đã khuất khỏi tầm mắt của họ.
“Chết tiệt! Đuổi theo bọn họ nhanh lên.”
“Tất cả các người đuổi theo Tạ Hoài Du đi, Cố Lãng cứ để tôi.” Liễu Ngọc không có vẻ gì là gấp gáp vì con mồi vô tình vụt mất khỏi miệng mình, cô ta thích nhìn dáng vẻ con mồi giãy giụa trước khi chết hơn là trực tiếp giết chết nó ngay lập tức.
Cô ta sẽ giữ chân Cố Lãng lại, chờ đến khi Tạ Hoài Du sắp chết mới để hắn có thể rời đi cứu cậu, nhìn dáng vẻ người mình yêu chết trước mắt mình haha, còn gì thú vị hơn chuyện này chứ!
Từ Lam nhếch mép hỏi: “Một mình cố xử tên đó được không đấy? Có cần bọn tôi giúp không Tạ Hoài du không đáng lo như tên họ Cố kia.”
Liễu Ngọc lập tức phất phất tay bỏ lại hai chữ “Không cần” cho cô ta. Cô lấy cây roi dài màu bạc ra, chậm rãi đi vào ngã rẽ nơi Cố Lãng chạy trốn, ngâm nga hát.
Đến lúc chia rẽ uyên ương rồi.
Tạ Hoài Du chạy vô cùng nhanh, vừa chạy cậu vừa ghi nhớ đường, đám người đuổi theo cậu chắc chắn là rất nhiều việc ghi nhớ đường sẽ đảm bảo một phần an toàn cho cậu hơn. Tạ Hoài Du có thể cố gắng dựa vào địa hình nơi đây đánh du kích với bọn họ.
Tiếng roi dài quất mạnh vào đá khiến màng nhĩ người nghe tê rần.
Không đúng…. sao chỉ có tiếng bước chân của một người? Cậu dừng bước, chậm rãi quay lưng lại đối diện với người vừa đuổi đến.
Liễu Ngọc cười như một kẻ điên hỏi: “Cố Lãng, lần này chúng ta một đấu một, tôi sẽ cho anh biết ai mới xứng đáng ở vị trí No1 trong trò chơi này.”
Con ngươi màu đỏ nhạt ngay lập tức co rút lại, cậu cố dằn xuống bất an cố trấn định xác nhận với kẻ điên trước mặt: “Cô cho toàn bộ người chơi còn lại đuổi theo Tạ Hoài Du?”
Liễu Ngọc thân thiện cười đáp: “Đúng vậy, người anh yêu xem chừng đợt này không qua khỏi rồi…. hazz một mình cậu ta làm sao chống lại được cả đám người chơi cấp cao đó nhỉ? Hahaha”
Lòng ngực Tạ Hoài Du giật thóp, thì ra là như thế này, thì ra là như vậy, cậu hiểu rồi, cậu hiểu vì sao Cố Lãng không chút lưu luyến rời đi rồi
Đồ ngốc này, hắn thật sự điên mà.
Tác giả có lời muốn nói.
Đạo cụ bậc A: Hoán đổi ngoại hình của một người với chính mình.