Chương 29: Thôn ăn thịt người
“Về đâu?”
“Về nhà của ngươi, Tà Thần.”
“Cố Lãng” nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt hắn giờ đây chỉ còn lại vẻ âm độc, xảo trá, hắn dùng đôi mắt như rắn độc quan sát từ đầu đến chân của Tạ Hoài Du. Cậu không nhịn được mở hệ thống lấy cái áo lông cáo giữ ấm của mình ra, rồi che kín cả người.
Hay rồi, cảm giác ớn lạnh ghê tởm kia không còn bám lấy cậu được nữa.
Phòng livestream 4444 đang có 61221 người xem
[Hay lắm, cái con hàng này đúng là biết cách khiến tôi cạn lời]
[Anh ơi, hông mấy mình ráng ngầu lâu một chút nữa được không ạ?]
[Hahaha, cười chết, đạo cụ của anh ta mà có suy nghĩ chắc cũng không nghĩ bản thân lại được đem ra sài trong trường hợp này đâu ha?]
[Tà Thần các hạ cũng phải ngơ thôi hahaha]
[Cứu tôi, cười sắp chết rồi, đang hồi hộp mà trời.]
[Tạ Hà đã thưởng 200 tích phân]
[Tặng anh ta vì làm một ngày của tôi trở nên hề hước]
[…]
Tạ Hoài Du vẫn luôn nghiêm túc trong từng hành động của mình, còn vì sao người khác lại thấy mắc cười với một cậu như vậy. Nếu được hỏi, cậu cũng chả biết có điểm gì chọc cười bọn người xem đó.
Tà Thần thấy hành động của cậu thì nổi giận, gã nào để con người bất kính với mình như vậy bao giờ chứ!!!
Nhưng nhìn đến bức tượng đột nhiên xuất hiện trong tay cậu, gã ta mới bất chợt khựng người lại không ra tay.
“Trả ta chân thân, ta trả hắn lại nguyên vẹn cho ngươi.” Tà Thần nhìn thẳng vào mắt cậu, rất không thành thật mà đưa ra lời đề nghị này.
Tạ Hoài Du mặt không cảm xúc đáp lại gã: “Ngươi thấy ta giống tin không?”
Đương nhiên là không rồi, trên mặt ngươi rõ ràng viết to hai chữ “Không tin”.
Tạ Hoài Du định tiếp tục lấy chân thân của hắn ra uy hiếp tiếp, đã bị tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài thu hút.
Chỉ một giây có người đi đến hắn ta đã rời khỏi cơ thể của Cố Lãng nhập vào một kẻ đang suy yếu khác trong nhóm người, nhưng chả ai biết chuyện này ngoài Tạ Hoài Du cả.
Kha Bắc Nguyệt nhìn qua tên đàn em bên cạnh đột nhiên có thêm một bức tượng kì lạ bên tay thì nở một nụ cười không rõ ý tứ nhìn Tạ Hoài Du. Cô ta nào để ý tới sắc mặt khó coi cùng tròng mắt đỏ như máu hận thù nhìn Tạ Hoài Du của tên đàn em.
Gã thế mà bị một con người lừa.
Chỉ số kĩ năng của cậu đã được điểm thưởng từ con trò chơi cũ buff lên tối đa, khi đám người kia ở rất xa đi đến cậu đã nghe thấy rồi.
Tà Thần ở phó bản này có vẻ vô cùng ngu ngốc và khá yếu so với suy nghĩ của cậu nhưng dù sao nó cũng có khả năng cao là boss màn. Kẻ như vậy chắc chắn sẽ luôn giở chút thủ đoạn với người chơi.
Thà phòng bị có thừa chứ không thể thiếu, cậu đã vào trung tâm mua bán của hệ thống mua một vật phẩm có tên là “Vật phẩm ngụy trang” có giá 500 tích phân. Công dụng của nó chỉ có giả trang thành một đồ vật bất kì trong vòng 1 giờ.
Nhiêu thế đã đủ rồi.
Đúng như cậu đoán tên kia thật sự muốn cướp lại chân thân của mình trong lúc cậu lơ đãng.
Muốn cướp đồ từ tay Tạ Hoài Du cậu hả? Hihi nằm mơ đi.
Tạ Hoài Du hơi cau mày nhìn đám người chơi chỉ còn một nửa đi đến vẻ mặt kì lạ quan sát cậu.
Chưa để cậu hỏi lí do, một người trong đó đã lớn tiếng chất vất cậu.
“20 người chơi chúng ta ngoại trừ nhóm các cậu đêm qua đã không một tiếng động biến mất không để lại một chút tin tức gì, cho hỏi tại sao mọi người đều phải ở nhà của từng hộ dân trong thôn mà cậu lại có thể trốn đây mà không bị một chút thương tổn nào vậy hả?”
“Ý các người là gì?” Cậu không nhìn người đang nói mà lại nhìn Kha Bắc Nguyệt đang ung dung đùa nghịch chiếc bật lửa trên tay.
Mấy người chơi mới khác chen miệng nói hết nghi ngờ của bọn họ với nhóm người cậu ra.
“Chị Kha và bọn tôi đều nghi ngờ cậu là gián điệp.”
“Đúng vậy, làm sao mà ai cũng có vết thương trên người còn cậu lại bình an vượt qua một đêm dễ dàng như vậy chứ?”
“Dễ dàng sao? Vì mấy người gà đó.” Tạ Hoài Du buồn cười nhìn bọn người mới chỉ vì một lời nói vô căn cứ của Kha Bắc Nguyệt mà tin cái chuyện ngớ ngẩn như việc cậu là gián điệp.
“Thấy gì không? Đồng đội tôi vì đỡ vết dao của trưởng thôn cho tôi mà còn nằm đấy kìa.” Cậu chỉ tay vào người đang ngất trên đất rồi ghét lạnh nhìn vào đám người trước mặt.
“Nếu tôi mà là gián điệp thật thì game này mấy người không cần chơi nữa đâu, cút đi.”
Bọn người mới kia ỷ bản thân người đông thế mạnh, cậy có Kha Bắc Nguyệt chống lưng không chỉ không sợ hãi mà còn cười lớn chế nhạo cậu đủ lời. Muốn tiến lên bắt cậu lại, kiểm tra cậu xem có đạo cụ của gián điệp trên người cậu hay không.
Haha, cậu mà để Kha Bắc Nguyệt sử dụng được chiêu mượn dao giết người này thì cậu không còn là Tạ Hoài Du nữa rồi.
“Muốn đánh một trận? Thoải mái lên đi nào.” Ngạo mạn như thế đấy, xem họ làm được gì cậu.
Bọn người kia thấy cậu như vậy thì thoáng có phần do dự nhìn về phía Kha Bắc Nguyệt đợi cô ta ra mặt trước.
Kha Bắc Nguyệt cũng không để bọn họ khó xử, cô ta cười như không cười nâng súng hướng về vị trí giữa trán của cậu, giả vờ lễ phép nói: “Thất lễ rồi, chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn của mình một chút, chỉ cần cậu phối hợp thì mọi việc đều sẽ ổn thôi.”
“Ha… đừng nói nhiều, bắn đi.”
Kha Bắc Nguyệt chỉ cười nhẹ một tiếng rồi không một tiếng báo trước bóp cò súng, người chuẩn bị phải đổ máu lại không chút hoảng hốt đứng yên, nhìn cái tay đã nát bét của cánh tay đắc lực của cô ta.
Tà Thần sẽ không để cậu chết khi gã chưa lấy lại được chân thân của mình, vật phẩm trong tay người chơi sẽ tự động biến mất vĩnh viễn khi người chơi chết, gã biết rõ điều này.
Kha Bắc Nguyệt nhíu mày thật sâu nhìn hành động khó hiểu của kẻ làm việc bên dưới mình.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu cô ta đang rất kiềm nén, tưởng chừng như chỉ cần người thanh niên bên cạnh không nói ra được lý lo đúng đắn cho hành vi vừa rồi thì cô ta sẽ nhanh chóng chuyển hướng súng vào đầu gã ta ngay vậy.
Gã ta không nói gì chỉ dùng vẻ mặt âm u nhìn cậu lần cuối rồi rời đi, để lại tên đàn em kia vừa lấy lại ý thức đã bị cảm giác đau thấu tim gan trên tay truyền lên đại não.
Anh ta mất hết hình tượng kêu la oai oái, nhưng sau khi cắn răng nhịn lại nỗi đau đớn trên tay, mới chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn, các người còn muốn sống không?”
Vẻ mặt mọi người nhìn anh ta như đang nhìn kẻ ngốc.
Sao không biết quan sát vẻ mặt của cấp trên gì hết vậy? Kha Bắc Nguyệt sắp vì biểu hiện của anh mà không còn kiên nhẫn rồi kìa.
“Mày ồn ào quá!”
“Bằng!”
“Giờ thì đến cậu rồi, cậu nhóc.” Kha Bắc Nguyệt cùng đám người chơi đồng loạt nhìn về phía Tạ Hoài Du đứng ban nãy nhưng lại chẳng thấy ai.
Cậu đã sớm cõng theo Cố Lãng chuồn đi từ sớm rồi.
Cố Lãng vừa mới mừng rỡ vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái bức tượng quỷ quái kia đã cứng đờ cả người khi thấy Tạ Hoài Du đang cõng mình.
“Tỉnh rồi à! Chịu khó ở yên trên lưng tôi một chút nữa, sắp đến nơi của bọn người Tiểu Hi rồi.”
Cố Lãng luôn mặt dày thế mà giờ cả người lại đỏ bừng, hắn cảm nhận thân nhiệt trên lưng cậu âm thầm hưởng thụ sự gần gũi này, không hề thấy mất mặt khi bị cậu cõng chút nào.
Phòng livestream 0001 đang có 76311 người xem.
[Cuối cùng cũng thấy lại bản mặt tên này rồi.]
[Hahaha, ban nãy cái phòng livestream bị tắt tôi còn thấy khó hiểu, thì ra anh ta bị nhốt trong bức tượng.]
[Tên kia, mi quay lại làm con người lạnh lùng đi được không? Đỏ mặt cái gì hả?]
[Nhìn Du Du nghiêm túc bao nhiêu thì cái tên này cà lơ phất phơ bấy nhiêu.]
[Nhìn anh ta có giống kẻ bị đánh lén tới bất tỉnh không vậy?]
[Hình tượng No1 trong lòng tôi ngày càng nứt vỡ rồi]
[…]
Tạ Hoài Du tập trung nhìn đường, chạy thẳng về vị trí Từ Nguyệt Hi đánh dấu trên bản đồ, không hề biết có một người nào đó vì được cậu cõng mà lần đầu tiên trong đời biết đỏ mặt.
[Tôi cảm thấy cặp này Du Du có vẻ giống công hơn.]
[Cái tên họ Cố y như vợ nhỏ trong nhà vậy hahaha.]
[Hè hè, thì ra cp như vậy mới là đúng đắn, từ hôm nay tôi lật kèo.]
Bình luận ở trong phòng livestream 4444 nếu không Cố Lãng biết chắc chắn sẽ cho họ vào sổ đen.
“Sao cậu lại phát hiện ra linh hồn tôi ở trong bức tượng vậy?” Cố Lãng tò mò nhỏ giọng ở bên tai Tạ Hoài Du hỏi.
Hơi nóng truyền đến lỗ tai mẫn cảm khiến Tạ Hoài Du không được tự nhiên ho vài cái mới trả lời: “Trực giác thôi.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi, cám ơn cậu.”
“Không có gì, cũng do anh đã vì tôi mà bị thương nên mới bị gã ta nhân cơ hội tập kích, tôi nên xin lỗi và cảm ơn anh mới phải.”
“Cái này là tôi sơ suất, sao có thể quy vào cậu như thế được. Dù sao nhờ có cậu tôi mới có thể tiếp tục được tồn tại trong thân xác của mình.”
Hai người này nói chuyện một hồi thì tự đưa nhau vào thế bí. Cố Lãng hận bản thân trong quá khứ không đi tìm hiểu việc đời một chút, đến giờ tới cách nói chuyện với vợ hắn, hắn còn không biết nữa chứ!
Không có vốn liếng ngôn từ mà còn muốn cua vợ, hắn đúng là kẻ không có tiền đồ mà.
“À, biết rồi.” Tạ Hoài Du nội tâm cũng điên cuồng phun tào.
Vì cái gì tới nói chuyện bình thường với đồng đội cậu cũng làm không được vậy nè. Sao cứ phải khiến Cố Lãng bị quăng vào ô next của cuộc trò chuyện này vậy? aaaa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai đứa con của tôi đều thuộc diện vô tri giai đoạn cuối, mẹ cũng không biết cách nào để cứu hai đứa nữa rồi.
Ở một buổi phỏng vấn trên livestream.
?: Cho hỏi lời yêu thương ấn tượng nhất mà hai người từng nói với nhau là gì?
Tạ Hoài Du nói: “Anh ấy nói muốn ngủ với tôi.”
?: ….
Cố Lãng đang uống nước nghe vậy thì bị sặc, được Tạ Hoài Du vỗ vỗ vài cái mới giả vờ bình tĩnh nói: “Còn lời yêu thương ấn tượng nhất mà em ấy đã nói với tôi là [Anh có muốn ngủ em không?]”
?:…còn có thể thẳng thắn tình cảm hơn không vậy trời?
“Về nhà của ngươi, Tà Thần.”
“Cố Lãng” nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt hắn giờ đây chỉ còn lại vẻ âm độc, xảo trá, hắn dùng đôi mắt như rắn độc quan sát từ đầu đến chân của Tạ Hoài Du. Cậu không nhịn được mở hệ thống lấy cái áo lông cáo giữ ấm của mình ra, rồi che kín cả người.
Hay rồi, cảm giác ớn lạnh ghê tởm kia không còn bám lấy cậu được nữa.
Phòng livestream 4444 đang có 61221 người xem
[Hay lắm, cái con hàng này đúng là biết cách khiến tôi cạn lời]
[Anh ơi, hông mấy mình ráng ngầu lâu một chút nữa được không ạ?]
[Hahaha, cười chết, đạo cụ của anh ta mà có suy nghĩ chắc cũng không nghĩ bản thân lại được đem ra sài trong trường hợp này đâu ha?]
[Tà Thần các hạ cũng phải ngơ thôi hahaha]
[Cứu tôi, cười sắp chết rồi, đang hồi hộp mà trời.]
[Tạ Hà đã thưởng 200 tích phân]
[Tặng anh ta vì làm một ngày của tôi trở nên hề hước]
[…]
Tạ Hoài Du vẫn luôn nghiêm túc trong từng hành động của mình, còn vì sao người khác lại thấy mắc cười với một cậu như vậy. Nếu được hỏi, cậu cũng chả biết có điểm gì chọc cười bọn người xem đó.
Tà Thần thấy hành động của cậu thì nổi giận, gã nào để con người bất kính với mình như vậy bao giờ chứ!!!
Nhưng nhìn đến bức tượng đột nhiên xuất hiện trong tay cậu, gã ta mới bất chợt khựng người lại không ra tay.
“Trả ta chân thân, ta trả hắn lại nguyên vẹn cho ngươi.” Tà Thần nhìn thẳng vào mắt cậu, rất không thành thật mà đưa ra lời đề nghị này.
Tạ Hoài Du mặt không cảm xúc đáp lại gã: “Ngươi thấy ta giống tin không?”
Đương nhiên là không rồi, trên mặt ngươi rõ ràng viết to hai chữ “Không tin”.
Tạ Hoài Du định tiếp tục lấy chân thân của hắn ra uy hiếp tiếp, đã bị tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài thu hút.
Chỉ một giây có người đi đến hắn ta đã rời khỏi cơ thể của Cố Lãng nhập vào một kẻ đang suy yếu khác trong nhóm người, nhưng chả ai biết chuyện này ngoài Tạ Hoài Du cả.
Kha Bắc Nguyệt nhìn qua tên đàn em bên cạnh đột nhiên có thêm một bức tượng kì lạ bên tay thì nở một nụ cười không rõ ý tứ nhìn Tạ Hoài Du. Cô ta nào để ý tới sắc mặt khó coi cùng tròng mắt đỏ như máu hận thù nhìn Tạ Hoài Du của tên đàn em.
Gã thế mà bị một con người lừa.
Chỉ số kĩ năng của cậu đã được điểm thưởng từ con trò chơi cũ buff lên tối đa, khi đám người kia ở rất xa đi đến cậu đã nghe thấy rồi.
Tà Thần ở phó bản này có vẻ vô cùng ngu ngốc và khá yếu so với suy nghĩ của cậu nhưng dù sao nó cũng có khả năng cao là boss màn. Kẻ như vậy chắc chắn sẽ luôn giở chút thủ đoạn với người chơi.
Thà phòng bị có thừa chứ không thể thiếu, cậu đã vào trung tâm mua bán của hệ thống mua một vật phẩm có tên là “Vật phẩm ngụy trang” có giá 500 tích phân. Công dụng của nó chỉ có giả trang thành một đồ vật bất kì trong vòng 1 giờ.
Nhiêu thế đã đủ rồi.
Đúng như cậu đoán tên kia thật sự muốn cướp lại chân thân của mình trong lúc cậu lơ đãng.
Muốn cướp đồ từ tay Tạ Hoài Du cậu hả? Hihi nằm mơ đi.
Tạ Hoài Du hơi cau mày nhìn đám người chơi chỉ còn một nửa đi đến vẻ mặt kì lạ quan sát cậu.
Chưa để cậu hỏi lí do, một người trong đó đã lớn tiếng chất vất cậu.
“20 người chơi chúng ta ngoại trừ nhóm các cậu đêm qua đã không một tiếng động biến mất không để lại một chút tin tức gì, cho hỏi tại sao mọi người đều phải ở nhà của từng hộ dân trong thôn mà cậu lại có thể trốn đây mà không bị một chút thương tổn nào vậy hả?”
“Ý các người là gì?” Cậu không nhìn người đang nói mà lại nhìn Kha Bắc Nguyệt đang ung dung đùa nghịch chiếc bật lửa trên tay.
Mấy người chơi mới khác chen miệng nói hết nghi ngờ của bọn họ với nhóm người cậu ra.
“Chị Kha và bọn tôi đều nghi ngờ cậu là gián điệp.”
“Đúng vậy, làm sao mà ai cũng có vết thương trên người còn cậu lại bình an vượt qua một đêm dễ dàng như vậy chứ?”
“Dễ dàng sao? Vì mấy người gà đó.” Tạ Hoài Du buồn cười nhìn bọn người mới chỉ vì một lời nói vô căn cứ của Kha Bắc Nguyệt mà tin cái chuyện ngớ ngẩn như việc cậu là gián điệp.
“Thấy gì không? Đồng đội tôi vì đỡ vết dao của trưởng thôn cho tôi mà còn nằm đấy kìa.” Cậu chỉ tay vào người đang ngất trên đất rồi ghét lạnh nhìn vào đám người trước mặt.
“Nếu tôi mà là gián điệp thật thì game này mấy người không cần chơi nữa đâu, cút đi.”
Bọn người mới kia ỷ bản thân người đông thế mạnh, cậy có Kha Bắc Nguyệt chống lưng không chỉ không sợ hãi mà còn cười lớn chế nhạo cậu đủ lời. Muốn tiến lên bắt cậu lại, kiểm tra cậu xem có đạo cụ của gián điệp trên người cậu hay không.
Haha, cậu mà để Kha Bắc Nguyệt sử dụng được chiêu mượn dao giết người này thì cậu không còn là Tạ Hoài Du nữa rồi.
“Muốn đánh một trận? Thoải mái lên đi nào.” Ngạo mạn như thế đấy, xem họ làm được gì cậu.
Bọn người kia thấy cậu như vậy thì thoáng có phần do dự nhìn về phía Kha Bắc Nguyệt đợi cô ta ra mặt trước.
Kha Bắc Nguyệt cũng không để bọn họ khó xử, cô ta cười như không cười nâng súng hướng về vị trí giữa trán của cậu, giả vờ lễ phép nói: “Thất lễ rồi, chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn của mình một chút, chỉ cần cậu phối hợp thì mọi việc đều sẽ ổn thôi.”
“Ha… đừng nói nhiều, bắn đi.”
Kha Bắc Nguyệt chỉ cười nhẹ một tiếng rồi không một tiếng báo trước bóp cò súng, người chuẩn bị phải đổ máu lại không chút hoảng hốt đứng yên, nhìn cái tay đã nát bét của cánh tay đắc lực của cô ta.
Tà Thần sẽ không để cậu chết khi gã chưa lấy lại được chân thân của mình, vật phẩm trong tay người chơi sẽ tự động biến mất vĩnh viễn khi người chơi chết, gã biết rõ điều này.
Kha Bắc Nguyệt nhíu mày thật sâu nhìn hành động khó hiểu của kẻ làm việc bên dưới mình.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu cô ta đang rất kiềm nén, tưởng chừng như chỉ cần người thanh niên bên cạnh không nói ra được lý lo đúng đắn cho hành vi vừa rồi thì cô ta sẽ nhanh chóng chuyển hướng súng vào đầu gã ta ngay vậy.
Gã ta không nói gì chỉ dùng vẻ mặt âm u nhìn cậu lần cuối rồi rời đi, để lại tên đàn em kia vừa lấy lại ý thức đã bị cảm giác đau thấu tim gan trên tay truyền lên đại não.
Anh ta mất hết hình tượng kêu la oai oái, nhưng sau khi cắn răng nhịn lại nỗi đau đớn trên tay, mới chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn, các người còn muốn sống không?”
Vẻ mặt mọi người nhìn anh ta như đang nhìn kẻ ngốc.
Sao không biết quan sát vẻ mặt của cấp trên gì hết vậy? Kha Bắc Nguyệt sắp vì biểu hiện của anh mà không còn kiên nhẫn rồi kìa.
“Mày ồn ào quá!”
“Bằng!”
“Giờ thì đến cậu rồi, cậu nhóc.” Kha Bắc Nguyệt cùng đám người chơi đồng loạt nhìn về phía Tạ Hoài Du đứng ban nãy nhưng lại chẳng thấy ai.
Cậu đã sớm cõng theo Cố Lãng chuồn đi từ sớm rồi.
Cố Lãng vừa mới mừng rỡ vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái bức tượng quỷ quái kia đã cứng đờ cả người khi thấy Tạ Hoài Du đang cõng mình.
“Tỉnh rồi à! Chịu khó ở yên trên lưng tôi một chút nữa, sắp đến nơi của bọn người Tiểu Hi rồi.”
Cố Lãng luôn mặt dày thế mà giờ cả người lại đỏ bừng, hắn cảm nhận thân nhiệt trên lưng cậu âm thầm hưởng thụ sự gần gũi này, không hề thấy mất mặt khi bị cậu cõng chút nào.
Phòng livestream 0001 đang có 76311 người xem.
[Cuối cùng cũng thấy lại bản mặt tên này rồi.]
[Hahaha, ban nãy cái phòng livestream bị tắt tôi còn thấy khó hiểu, thì ra anh ta bị nhốt trong bức tượng.]
[Tên kia, mi quay lại làm con người lạnh lùng đi được không? Đỏ mặt cái gì hả?]
[Nhìn Du Du nghiêm túc bao nhiêu thì cái tên này cà lơ phất phơ bấy nhiêu.]
[Nhìn anh ta có giống kẻ bị đánh lén tới bất tỉnh không vậy?]
[Hình tượng No1 trong lòng tôi ngày càng nứt vỡ rồi]
[…]
Tạ Hoài Du tập trung nhìn đường, chạy thẳng về vị trí Từ Nguyệt Hi đánh dấu trên bản đồ, không hề biết có một người nào đó vì được cậu cõng mà lần đầu tiên trong đời biết đỏ mặt.
[Tôi cảm thấy cặp này Du Du có vẻ giống công hơn.]
[Cái tên họ Cố y như vợ nhỏ trong nhà vậy hahaha.]
[Hè hè, thì ra cp như vậy mới là đúng đắn, từ hôm nay tôi lật kèo.]
Bình luận ở trong phòng livestream 4444 nếu không Cố Lãng biết chắc chắn sẽ cho họ vào sổ đen.
“Sao cậu lại phát hiện ra linh hồn tôi ở trong bức tượng vậy?” Cố Lãng tò mò nhỏ giọng ở bên tai Tạ Hoài Du hỏi.
Hơi nóng truyền đến lỗ tai mẫn cảm khiến Tạ Hoài Du không được tự nhiên ho vài cái mới trả lời: “Trực giác thôi.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi, cám ơn cậu.”
“Không có gì, cũng do anh đã vì tôi mà bị thương nên mới bị gã ta nhân cơ hội tập kích, tôi nên xin lỗi và cảm ơn anh mới phải.”
“Cái này là tôi sơ suất, sao có thể quy vào cậu như thế được. Dù sao nhờ có cậu tôi mới có thể tiếp tục được tồn tại trong thân xác của mình.”
Hai người này nói chuyện một hồi thì tự đưa nhau vào thế bí. Cố Lãng hận bản thân trong quá khứ không đi tìm hiểu việc đời một chút, đến giờ tới cách nói chuyện với vợ hắn, hắn còn không biết nữa chứ!
Không có vốn liếng ngôn từ mà còn muốn cua vợ, hắn đúng là kẻ không có tiền đồ mà.
“À, biết rồi.” Tạ Hoài Du nội tâm cũng điên cuồng phun tào.
Vì cái gì tới nói chuyện bình thường với đồng đội cậu cũng làm không được vậy nè. Sao cứ phải khiến Cố Lãng bị quăng vào ô next của cuộc trò chuyện này vậy? aaaa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai đứa con của tôi đều thuộc diện vô tri giai đoạn cuối, mẹ cũng không biết cách nào để cứu hai đứa nữa rồi.
Ở một buổi phỏng vấn trên livestream.
?: Cho hỏi lời yêu thương ấn tượng nhất mà hai người từng nói với nhau là gì?
Tạ Hoài Du nói: “Anh ấy nói muốn ngủ với tôi.”
?: ….
Cố Lãng đang uống nước nghe vậy thì bị sặc, được Tạ Hoài Du vỗ vỗ vài cái mới giả vờ bình tĩnh nói: “Còn lời yêu thương ấn tượng nhất mà em ấy đã nói với tôi là [Anh có muốn ngủ em không?]”
?:…còn có thể thẳng thắn tình cảm hơn không vậy trời?