Chương : 18
Trên đỉnh núi, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ có chút trắng bệch, vừa rồi phi hành ở trên trời cao, kém chút ói ra cả thịt nướng mới vừa ăn xong.
Trọng yếu hơn là, thú triều đất rung núi chuyển, hung cầm vỗ cánh, vạn thú tê minh, làm Đỗ Thiếu Phủ đứng xa xa nhìn, cũng hết hồn hết vía, nếu mình gặp gỡ thú triều khủng bố như thế, sợ là chết vạn lần cũng không đủ, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ cũng chân chính cảm giác được trong Man Thú sơn mạch khủng bố.
- Càng ngày càng có ý tứ, không nghĩ tới trong Man Thú sơn mạch, dĩ nhiên có tồn tại hung uy như thế, có thể xua đuổi vạn thú, còn xuất hiện không ít Yêu thú cao cấp, xem ra, ta quá coi thường Man Thú sơn mạch này rồi.
Tố y phụ nhân nhìn thú triều cười cười, sau đó lẳng lặng khoanh chân mà ngồi, đặt sáo ở bên môi, hơi hé miệng, tiếng sáo tựa như thiên âm truyền ra.
Tiếng sáo uyển chuyển, không ngừng không dứt, vẫn là giai điệu quen thuộc, truy Đỗ Thiếu Phủ đã nghe qua mấy lần, nhưng vẫn cực kỳ say mê.
Một đêm lại lần nữa trôi qua, lúc sắc trời sáng tỏ, Đỗ Thiếu Phủ từ trong giai điệu tuyệt vời kia thanh tỉnh lại, tiếng sáo như ma chú, làm hắn hồn nhiên không biết lâm vào, thậm chí trong tiếng sáo kia, làm linh hồn như được gột rửa, sau khi thanh tỉnh, cả người thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng.
Mà tố y phụ nhân kia, vẫn là hai mắt khép hờ, ở một bên khoanh chân ngồi đó.
- Thú triều thật là khủng khiếp.
Khi Đỗ Thiếu Phủ nhìn lại chỗ hôm qua bị thú triều càn quét, giống như địa chấn, khuôn mặt nổi lên kinh ngạc, xa xa nhìn về phía Thạch Thành, nhưng không thể thấy gì, nơi này sợ là cách Thạch Thành không biết bao xa.
- Thế nào, bị dọa?
Tố y phụ nhân không biết khi nào thì mở mắt, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Thật là rất kinh người.
Đỗ Thiếu Phủ không có phủ nhận, nhớ tới ngày hôm qua thú triều kinh người, không sợ đó là không có khả năng.
- Biểu hiện của ngươi thật ra đã không tệ, bất quá cũng không cần sợ, trước khi Phục Nhất Bạch đến, mạng của ngươi sẽ rất an toàn.
Tố y phụ nhân nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, đừng nói Phục Nhất Bạch có thể đến hay không, trong Man Thú sơn mạch nguy hiểm này, nếu Phục Nhất Bạch thực đến, còn sống đi được sao, nhìn tố y phụ nhân kia, bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu lão gia hỏa Phục Nhất Bạch kia không đến, hoặc không có cách nào đến thì sao?
- Ta sẽ giết ngươi.
Tố y phụ nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Chúng ta ở đây một hai ngày đi, sợ là đến lúc đó sẽ có đại náo nhiệt xem.
- Ta đã đói bụng.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ, đến trung ương của Man Thú sơn mạch, trải qua thú triều khủng bố tối qua, lúc này sợ là mỹ phụ nhân đuổi hắn đi, hắn chết cũng không đi.
- Tối hôm qua thú triều to lớn, hẳn là có không ít Yêu thú bị giẫm chết, ngươi có thể đi tìm về ăn.
Tố y phụ nhân không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ, cũng không sợ Đỗ Thiếu Phủ chạy trốn.
- Cao như vậy, ta đi xuống làm sao trở về?
Nhìn dưới núi, Đỗ Thiếu Phủ hít một ngụm khí lạnh, từ trên đỉnh núi đi xuống, sau đó trở lên, sơn đạo gập ghềnh không nói, dù là đường bằng, sợ là mình cũng mệt chết a.
- Dù sao là ngươi đói, không phải ta.
Tố y phụ nhân nói xong, tiếp tục nhắm mắt lại.
Đỗ Thiếu Phủ hận đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì a, cuối cùng chống không được bụng kêu ầm ĩ, bất đắc dĩ trèo xuống núi.
Qua nửa canh giờ, Đỗ Thiếu Phủ mới đi tới chân núi, thời điểm ở giữa sườn núi, kém chút trực tiếp ngã xuống, hai tay cũng bị ma sát rách da, nếu không phải có huyền khí trong người, sợ là hậu quả khó liệu, người thường là tuyệt đối không thể đi xuống.
Dưới núi, thú triều đi qua một đống hỗn độn, không ít đại thụ che trời bẻ gẫy, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy không ít thi thể Yêu thú Hậu Thiên cảnh, hẳn là bị Yêu thú cường hãn giẫm lên chí tử.
Đỗ Thiếu Phủ có chút bất đắc dĩ, tuy thi thể Yêu thú trên đất đều là Hậu Thiên cảnh, bất quá nếu có thể vận chuyển về Thạch Thành mà nói, cũng có thể bán được một cái giá cực cao.
Ở chung quanh tìm tìm, Đỗ Thiếu Phủ không dám đi xa, sợ gặp gỡ Yêu thú liền phiền toái lớn, cuối cùng đành phải tìm hai thi thể Hậu Thiên Yêu thú Xích Hỏa Thỏ cùng Huyền Băng Xà thể tích nhỏ, tính toán mang lên núi.
Xích Hỏa Thỏ lớn khoảng nửa thước, có thể miệng phun hỏa diễm màu đỏ, tốc độ cực kì nhanh nhẹn, bất quá lực công kích tương đối kém, vốn là thực vật không ít Liệp Yêu Giả thích bắt, ở trong Thạch Thành cũng không khó mua.
Huyền Băng Xà cũng là Hậu Thiên Yêu thú, dài khoảng ba thước, cả vật thể băng hàn, không độc, nhưng nếu như bị cắn trúng, toàn thân có thể bị đông lạnh thành băng.
Kéo xuống dây mây, tìm một ít gia vị thiên nhiên, mang hai yêu thú ở bên hông, sau đó trèo lên đỉnh núi.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ trèo lên đỉnh núi, đã là buổi trưa, cũng mệt mỏi chỉ còn lại một hơi, ước chừng nằm trên mặt đất hơn mười phút mới đứng lên, tố y phụ nhân vẫn khoanh chân ngồi, hai tròng mắt khép hờ, căn bản không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ.
Chẳng qua sau nửa canh giờ, Đỗ Thiếu Phủ nướng chín Xích Hỏa Thỏ, mùi thịt tỏa ra bốn phía, tố y phụ nhân mở mắt, thời điểm Đỗ Thiếu Phủ tính toán cắn ăn, tố y phụ nhân ra tay, tay trảo một cái, toàn bộ Xích Hỏa Thỏ bay tới tay nàng.
Ở trong ánh mắt giận mà không dám nói gì của Đỗ Thiếu Phủ, tố y phụ nhân kéo xuống một cái chân sau, còn thừa hơn phân nửa con Xích Hỏa Thỏ thì ném trả lại Đỗ Thiếu Phủ.
Ăn xong, Đỗ Thiếu Phủ không có chuyện gì làm, liền bắt đầu hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, lần trước tu luyện thành Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, còn không có thời gian hoàn thiện võ kỹ này.
- Nếu huyền khí hội tụ nhiều ở Thiên Môn cùng Thiên Trì, sẽ không cường ngạnh có thừa, liên miên không đủ, khí thế của kinh đào hãi lãng mới có thể chân chính so sánh với kinh đào hãi lãng, còn có thể bù lại sơ hở cùng không đủ ở địa phương khác.
Biết cường giả như tố y phụ nhân, Đỗ Thiếu Phủ ở trước mặt cũng không có gì cố kị, không có bao lâu liền đắm chìm ở trong quá trình hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng.
- Không có tu vi, không chỉ có thể tu luyện Tiên Thiên võ kỹ, còn có thể hoàn thiện Tiên Thiên võ kỹ, một phế Võ mạch, nhưng tựa hồ lại khôi phục một ít, không nghĩ tới đến một thành nhỏ ở biên thuỳ, lại gặp được tiểu tử đặc biệt như thế.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ đắm chìm trong lĩnh ngộ hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, trong mắt tố y phụ nhân, cũng nổi lên một chút dao động.
- Rống!
- Ngao ngao!
...
Vào đêm, trong sơn mạch, lại phát sinh bạo động, thú triều nổi lên, lúc này đây thú triều, so với tối qua còn muốn khủng bố, trình tự Yêu thú cực kì cường hãn, khí tức khủng bố làm người ta run rẩy, Đỗ Thiếu Phủ đang lĩnh ngộ hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng cũng cả kinh tỉnh lại.
- Oanh ầm ầm!
Từ chỗ sâu trong sơn mạch, vô số Yêu thú điên cuồng mà đến, nơi đi qua sâm lâm ngã đổ, hung cầm vỗ cánh một đường bẻ gẫy tán cây, tàn chi lá héo bay lả tả.
Thú rống như sấm, vang vọng sơn mạch, một ít Yêu thú cấp thấp bị đạp thành thịt vụn, máu tươi vẩy ra, cực kì huyết tinh đáng sợ.
- Mau lui lại, thú triều này quá lợi hại.
Trong núi rừng, một đại hán đầu trọc huy động nắm tay mạnh mẽ hữu lực, mỗi một quyền oanh ra đều mang theo ký hiệu, mỗi một lần đều có thể nổ nát cự thú, dẫn theo mấy người ở phía sau tránh đi thú triều.
- Thối lui đến vách núi, trước tránh qua thú triều!
Cách đó không xa, một hắc y lão giả tay cầm quải trượng, từng đạo phù văn bắn ra, giống như tia chớp, mỗi một lần đều có thể đầu xuyên thủng một cự thú, bảo hộ không ít cường giả ở chung quanh, bảo hộ các thiếu niên thiếu nữ đi tới vách núi.
Trọng yếu hơn là, thú triều đất rung núi chuyển, hung cầm vỗ cánh, vạn thú tê minh, làm Đỗ Thiếu Phủ đứng xa xa nhìn, cũng hết hồn hết vía, nếu mình gặp gỡ thú triều khủng bố như thế, sợ là chết vạn lần cũng không đủ, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ cũng chân chính cảm giác được trong Man Thú sơn mạch khủng bố.
- Càng ngày càng có ý tứ, không nghĩ tới trong Man Thú sơn mạch, dĩ nhiên có tồn tại hung uy như thế, có thể xua đuổi vạn thú, còn xuất hiện không ít Yêu thú cao cấp, xem ra, ta quá coi thường Man Thú sơn mạch này rồi.
Tố y phụ nhân nhìn thú triều cười cười, sau đó lẳng lặng khoanh chân mà ngồi, đặt sáo ở bên môi, hơi hé miệng, tiếng sáo tựa như thiên âm truyền ra.
Tiếng sáo uyển chuyển, không ngừng không dứt, vẫn là giai điệu quen thuộc, truy Đỗ Thiếu Phủ đã nghe qua mấy lần, nhưng vẫn cực kỳ say mê.
Một đêm lại lần nữa trôi qua, lúc sắc trời sáng tỏ, Đỗ Thiếu Phủ từ trong giai điệu tuyệt vời kia thanh tỉnh lại, tiếng sáo như ma chú, làm hắn hồn nhiên không biết lâm vào, thậm chí trong tiếng sáo kia, làm linh hồn như được gột rửa, sau khi thanh tỉnh, cả người thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng.
Mà tố y phụ nhân kia, vẫn là hai mắt khép hờ, ở một bên khoanh chân ngồi đó.
- Thú triều thật là khủng khiếp.
Khi Đỗ Thiếu Phủ nhìn lại chỗ hôm qua bị thú triều càn quét, giống như địa chấn, khuôn mặt nổi lên kinh ngạc, xa xa nhìn về phía Thạch Thành, nhưng không thể thấy gì, nơi này sợ là cách Thạch Thành không biết bao xa.
- Thế nào, bị dọa?
Tố y phụ nhân không biết khi nào thì mở mắt, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Thật là rất kinh người.
Đỗ Thiếu Phủ không có phủ nhận, nhớ tới ngày hôm qua thú triều kinh người, không sợ đó là không có khả năng.
- Biểu hiện của ngươi thật ra đã không tệ, bất quá cũng không cần sợ, trước khi Phục Nhất Bạch đến, mạng của ngươi sẽ rất an toàn.
Tố y phụ nhân nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, đừng nói Phục Nhất Bạch có thể đến hay không, trong Man Thú sơn mạch nguy hiểm này, nếu Phục Nhất Bạch thực đến, còn sống đi được sao, nhìn tố y phụ nhân kia, bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu lão gia hỏa Phục Nhất Bạch kia không đến, hoặc không có cách nào đến thì sao?
- Ta sẽ giết ngươi.
Tố y phụ nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Chúng ta ở đây một hai ngày đi, sợ là đến lúc đó sẽ có đại náo nhiệt xem.
- Ta đã đói bụng.
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ, đến trung ương của Man Thú sơn mạch, trải qua thú triều khủng bố tối qua, lúc này sợ là mỹ phụ nhân đuổi hắn đi, hắn chết cũng không đi.
- Tối hôm qua thú triều to lớn, hẳn là có không ít Yêu thú bị giẫm chết, ngươi có thể đi tìm về ăn.
Tố y phụ nhân không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ, cũng không sợ Đỗ Thiếu Phủ chạy trốn.
- Cao như vậy, ta đi xuống làm sao trở về?
Nhìn dưới núi, Đỗ Thiếu Phủ hít một ngụm khí lạnh, từ trên đỉnh núi đi xuống, sau đó trở lên, sơn đạo gập ghềnh không nói, dù là đường bằng, sợ là mình cũng mệt chết a.
- Dù sao là ngươi đói, không phải ta.
Tố y phụ nhân nói xong, tiếp tục nhắm mắt lại.
Đỗ Thiếu Phủ hận đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì a, cuối cùng chống không được bụng kêu ầm ĩ, bất đắc dĩ trèo xuống núi.
Qua nửa canh giờ, Đỗ Thiếu Phủ mới đi tới chân núi, thời điểm ở giữa sườn núi, kém chút trực tiếp ngã xuống, hai tay cũng bị ma sát rách da, nếu không phải có huyền khí trong người, sợ là hậu quả khó liệu, người thường là tuyệt đối không thể đi xuống.
Dưới núi, thú triều đi qua một đống hỗn độn, không ít đại thụ che trời bẻ gẫy, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy không ít thi thể Yêu thú Hậu Thiên cảnh, hẳn là bị Yêu thú cường hãn giẫm lên chí tử.
Đỗ Thiếu Phủ có chút bất đắc dĩ, tuy thi thể Yêu thú trên đất đều là Hậu Thiên cảnh, bất quá nếu có thể vận chuyển về Thạch Thành mà nói, cũng có thể bán được một cái giá cực cao.
Ở chung quanh tìm tìm, Đỗ Thiếu Phủ không dám đi xa, sợ gặp gỡ Yêu thú liền phiền toái lớn, cuối cùng đành phải tìm hai thi thể Hậu Thiên Yêu thú Xích Hỏa Thỏ cùng Huyền Băng Xà thể tích nhỏ, tính toán mang lên núi.
Xích Hỏa Thỏ lớn khoảng nửa thước, có thể miệng phun hỏa diễm màu đỏ, tốc độ cực kì nhanh nhẹn, bất quá lực công kích tương đối kém, vốn là thực vật không ít Liệp Yêu Giả thích bắt, ở trong Thạch Thành cũng không khó mua.
Huyền Băng Xà cũng là Hậu Thiên Yêu thú, dài khoảng ba thước, cả vật thể băng hàn, không độc, nhưng nếu như bị cắn trúng, toàn thân có thể bị đông lạnh thành băng.
Kéo xuống dây mây, tìm một ít gia vị thiên nhiên, mang hai yêu thú ở bên hông, sau đó trèo lên đỉnh núi.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ trèo lên đỉnh núi, đã là buổi trưa, cũng mệt mỏi chỉ còn lại một hơi, ước chừng nằm trên mặt đất hơn mười phút mới đứng lên, tố y phụ nhân vẫn khoanh chân ngồi, hai tròng mắt khép hờ, căn bản không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ.
Chẳng qua sau nửa canh giờ, Đỗ Thiếu Phủ nướng chín Xích Hỏa Thỏ, mùi thịt tỏa ra bốn phía, tố y phụ nhân mở mắt, thời điểm Đỗ Thiếu Phủ tính toán cắn ăn, tố y phụ nhân ra tay, tay trảo một cái, toàn bộ Xích Hỏa Thỏ bay tới tay nàng.
Ở trong ánh mắt giận mà không dám nói gì của Đỗ Thiếu Phủ, tố y phụ nhân kéo xuống một cái chân sau, còn thừa hơn phân nửa con Xích Hỏa Thỏ thì ném trả lại Đỗ Thiếu Phủ.
Ăn xong, Đỗ Thiếu Phủ không có chuyện gì làm, liền bắt đầu hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, lần trước tu luyện thành Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, còn không có thời gian hoàn thiện võ kỹ này.
- Nếu huyền khí hội tụ nhiều ở Thiên Môn cùng Thiên Trì, sẽ không cường ngạnh có thừa, liên miên không đủ, khí thế của kinh đào hãi lãng mới có thể chân chính so sánh với kinh đào hãi lãng, còn có thể bù lại sơ hở cùng không đủ ở địa phương khác.
Biết cường giả như tố y phụ nhân, Đỗ Thiếu Phủ ở trước mặt cũng không có gì cố kị, không có bao lâu liền đắm chìm ở trong quá trình hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng.
- Không có tu vi, không chỉ có thể tu luyện Tiên Thiên võ kỹ, còn có thể hoàn thiện Tiên Thiên võ kỹ, một phế Võ mạch, nhưng tựa hồ lại khôi phục một ít, không nghĩ tới đến một thành nhỏ ở biên thuỳ, lại gặp được tiểu tử đặc biệt như thế.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ đắm chìm trong lĩnh ngộ hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, trong mắt tố y phụ nhân, cũng nổi lên một chút dao động.
- Rống!
- Ngao ngao!
...
Vào đêm, trong sơn mạch, lại phát sinh bạo động, thú triều nổi lên, lúc này đây thú triều, so với tối qua còn muốn khủng bố, trình tự Yêu thú cực kì cường hãn, khí tức khủng bố làm người ta run rẩy, Đỗ Thiếu Phủ đang lĩnh ngộ hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng cũng cả kinh tỉnh lại.
- Oanh ầm ầm!
Từ chỗ sâu trong sơn mạch, vô số Yêu thú điên cuồng mà đến, nơi đi qua sâm lâm ngã đổ, hung cầm vỗ cánh một đường bẻ gẫy tán cây, tàn chi lá héo bay lả tả.
Thú rống như sấm, vang vọng sơn mạch, một ít Yêu thú cấp thấp bị đạp thành thịt vụn, máu tươi vẩy ra, cực kì huyết tinh đáng sợ.
- Mau lui lại, thú triều này quá lợi hại.
Trong núi rừng, một đại hán đầu trọc huy động nắm tay mạnh mẽ hữu lực, mỗi một quyền oanh ra đều mang theo ký hiệu, mỗi một lần đều có thể nổ nát cự thú, dẫn theo mấy người ở phía sau tránh đi thú triều.
- Thối lui đến vách núi, trước tránh qua thú triều!
Cách đó không xa, một hắc y lão giả tay cầm quải trượng, từng đạo phù văn bắn ra, giống như tia chớp, mỗi một lần đều có thể đầu xuyên thủng một cự thú, bảo hộ không ít cường giả ở chung quanh, bảo hộ các thiếu niên thiếu nữ đi tới vách núi.