Chương : 29
Virus Gcủa Huyết tộc biến chủng, gặp lại sau một ngàn năm
Cảnh Diệu Phong gật đầu.
“Không cảm thấy kỳ lạ sao?” Long Tước hỏi, “Hai nữ sinh trung học đơn độc lái xe ra ngoài? Các cô ấy có bằng lái?”
“Cho nên chỉ là nghi phạm.” Cảnh Diệu Phong nói, “Nhưng camera cũng không quay được người khác ra khỏi xe.”
“Không quay được, không có nghĩa là không tồn tại a.” Lam Minh đột nhiên mở miệng, nhìn Cảnh Diệu Phong một cách sâu xa, “Ngươi nói xem?”
Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày, hỏi Long Tước, “Tôi chỉ muốn biết cô ta tới nơi này làm gì?”
“Thật ngại quá.” Long Tước lễ phép cười, “Chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ bí mật của người ủy thác.”
“Các người có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát.” Cảnh Diệu Phong nói.
“Tờ rơi và danh thiếp có tính phổ biến.” Tiếu Hoa ở bên cạnh, dùng thái độ của chính phủ đối phó Cảnh Diệu Phong, “Lúc trước chúng tôi đã phát rất nhiều loại tờ rơi và danh thiếp này, cũng có thể là những người khác truyền bá, các người không có chứng cứ chứng minh chúng tôi có quan hệ trực tiếp với nữ sinh kia, chúng tôi đương nhiên có quyền không hợp tác điều tra, cần tôi mời luật sư không?”
Cảnh Diệu Phong hơi nhướng mi, nhìn nhìn anh.
“Ha hả.”
Lúc này, Khế Liêu trên sofa bỗng nở một nụ cười khó hiểu.
Tất cả mọi người nhìn hắn, chỉ thấy hắn tựa trên sofa, chân gác lên bàn, trên bụng có hai chú sói con mập mạp nằm sấp, đang đút thịt khô cho bọn nó.
“Cười cái gì?” Phong Tiểu Vũ chọt chọt vai Khế Liêu.
Khế Liêu nắm tai một chú sói con, chậm rãi nói, “Miệng đầy máu, rất mất hình tượng… dáng vẻ thế này như đã đói vài ngày rồi, bằng không, chính là mới sinh ra.”
Hắn vừa nói hết, Lam Minh và Long Tước đều trầm mặc không nói, chỉ là sắc mặt càng khó nhìn vài phần, Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn mọi người, cảm thấy có chút là lạ.
Nhìn lại Cảnh Diệu Phong, anh ta khe khẽ thở dài.
“Cục trưởng?” Trợ thủ của anh cảm thấy mọi người có chút cổ quái mà thái độ lại kiêu ngạo, liền hỏi Cảnh Diệu Phong có muốn áp dụng hành động nào hay không.
Cảnh Diệu Phong suy nghĩ một chút, nói với viên cảnh sát phía sau, “Các người ra ngoài chờ trước đi.”
Các thuộc cấp hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ra ngoài chờ.
Cảnh Diệu Phong đi đến sofa đối diện Lam Minh ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hỏi, “Cậu chính là Lam Minh?”
Lam Minh khẽ cười cười, quan sát Cảnh Diệu Phong một chút, “Cảnh? A, hình như trước đây ta từng nghe qua.”
“Nga!” Long Tước đột nhiên nói, “Ta nhớ ra rồi, trước đây có một kiếm khách nhân loại dùng kiếm diệt ma!”
“Trước đây là bao lâu trước đây?” Phong Tiểu Vũ nhịn không được bèn hỏi.
“Khoảng một nghìn năm trước.” Long Tước ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
“Nhân loại dùng kiếm diệt ma?” Khế Liêu huýt một tiếng, “Đó thật sự là rất lợi hại, nhưng hiện tại đã qua một nghìn năm rồi, nói cách khác cũng không phải là người.”
Cảnh Diệu Phong dụi tắt điếu thuốc, nhìn nhìn Lam Minh, “Ta cũng xem như đồng hành với ngươi.”
“Nga.” Lam Minh gật đầu, “Cũng là khu ma nhân a, quả nhiên rất có đẳng cấp.”
Miêu Tiêu Bắc ngồi trên tay vịn sofa, vừa đút pizza cho Cổ Lỗ Y vừa quan sát Cảnh Diệu Phong, ngực cũng có chút lo lắng, không biết chừng nào Bạch Lâu mới về.
“Ta cần nhanh chóng tìm được nữ sinh kia.” Cảnh Diệu Phong nói, từ trong túi lấy ra một ống nghiệm nhỏ được bọc bằng sáp, ném tới phía trước.
Lam Minh vươn tay chụp được, nhíu mày, “Huyết thanh?”
“Là huyết thanh tinh khiết.” Cảnh Diệu Phong thản nhiên nói, “Rất có hiệu quả đối với virus của Huyết tộc.”
Long Tước và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, Long Tước gật đầu, “Chúng ta có thể giúp ngươi, nhưng, dùng chung tài nguyên rất quan trọng.”
Cảnh Diệu Phong trầm tư, nói, “Gần đây có rất nhiều Huyết tộc phát sinh biến dị, lúc trước ta đã gặp Drake, hắn đang điều tra về virus này.”
“Virus biến chủng của Huyết tộc?” Khế Liêu hỏi, “Vurus F khiến Huyết tộc nổi điên không phải đã diệt sạch rồi sao?”
“Không phải F.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Là G.”
Long Tước kinh hãi, “G?”
Cảnh Diệu Phong lại lấy ra một phần tài liệu, nói, “Đây là bản phân tích về máu của một Huyết tộc biến chủng mà ta bắt được trước đây.”
Long Tước nhận lấy mở ra, một lát thì kinh hãi hỏi, “Máu cuối cùng biến thành màu lục rồi đặc lại thành chất dính? Đó không phải bệnh nan y sao chứ?”
“Huyết tộc bị trúng độc sẽ xuất hiện triệu chứng này trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, trở nên vô cùng điên cuồng, đồng thời sẽ tử vong sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ.” Cảnh Diệu Phong nói, “Phải mau chóng tiêm vào huyết thanh giải độc, nếu không người hoặc Huyết tộc bị hắn cắn được sẽ biến dị.”
“Drake đâu?” Khế Liêu thờ ơ hỏi, “Sao tới mà không lên tiếng chào hỏi đã đi.”
Cảnh Diệu Phong nhìn nhìn Lam Minh, “Hình như hắn sợ ở đây sẽ chọc tức người nào đó, chết vô ích.”
“Cho nên liền giao mớ hỗn độn này cho ngươi?” Khế Liêu nhếch miệng, “Đúng là một kẻ biết đùn đẩy trách nhiệm a.”
“Chỉ những tin tức này thôi sao?” Khế Liêu hỏi, “Có gì khác không?”
Cảnh Diệu Phong lấy ra một bức ảnh, đặt lên bàn, “Người này, biết không?”
Mọi người tiến tới nhìn, nhận ra đó là Trần Vũ.
“Hắn làm sao vậy?” Long Tước hỏi.
“Rất quái lạ.” Cảnh Diệu Phong cau mày, “Hắn có thể là kẻ mang virus G sớm nhất, nhưng hắn hoàn toàn không sao, cho nên ta hoài nghi, virus G có thể còn có biến dị khác. Trước đây Hạ Nguyệt từng đến sở cảnh sát báo án, sau đó lại bị giám định là tinh thần không bình thường, tạm nghỉ học về nhà nghỉ ngơi. Ta vừa điều nhiệm chưa bao lâu, hôm qua mới biết sự tồn tại của cô ta, khi muốn tìm thì cô ta đã mất tích.”
“Cô ta tới tìm chúng ta cũng là vì chuyện Trần Vũ.” Long Tước nói, “Bởi vì cảnh sát không tin cô ta, cô ta nghĩ Trần Vũ là quỷ hút máu, là hung thủ hại chết chị của mình.”
Vừa nói đến đây, điện thoại di động của Miêu Tiêu Bắc vang lên, cậu lấy ra nhìn, kinh ngạc nhảy dựng lên, là Bạch Lâu!
“Uy?” Miêu Tiêu Bắc đi tới một bên, đón điện thoại, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai cậu, ghé qua dán tai vào điện thoại nghe trộm.
“Tiểu Bắc, ta đang ở chợ sách cũ, ở đây thật nhiều thứ tốt, ngươi có muốn đến xem không?” Bạch Lâu kích động hỏi, “Đúng rồi, còn có một cửa hiệu làm quần áo búp bê thủ công, rất đáng yêu nha! Chủ quán là một nữ quỷ, tính tình không tệ a, ngươi dẫn Cổ Lỗ Y đến để cô ấy lấy số đo, may vài bộ đáng yêu chút, còn có trang phục thỏ con nga!”
Miêu Tiêu Bắc vốn đang khẩn trương, cậu rất sợ Bạch Lâu đột nhiên trở về, ình một cái gặp Cảnh Diệu Phong, nhưng câu nói cuối cùng của Bạch Lâu tiến vào lỗ tai cậu —— Trang phục thỏ con?!
Vừa nghĩ đến Cổ Lỗ Y cosplay thành thỏ, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên sôi trào nhiệt huyết, vội hỏi, “Cậu đang ở chợ sách nào a?”
“Ta mang sách về trước đã, sau đó dẫn ngươi với Cổ Lỗ Y cùng đi?”
“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, gác điện thoại.
“Bắc Bắc, chuyện gì vui vẻ quá vậy?” Phong Tiểu Vũ tiến tới hỏi.
“Nga! Bạch…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói ra lời, liếc mắt thấy được Cảnh Diệu Phong trên sofa, lập tức ý thức được —— Xong! Quên anh ta đang ở đây!
“Ưm?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu nhìn cậu.
“Ách… Không có, một lát mang sách về.” Miêu Tiêu Bắc cười gượng nhìn Lam Minh và Long Tước, ý là —— Dẫn anh ta đi trước đi, đừng để gặp gỡ!
Cảnh Diệu Phong cũng thấy biểu tình của Miêu Tiêu Bắc hơi lạ, trong lòng nghi hoặc.
“Nếu Trần Vũ kia là Huyết tộc biến chủng thì khá thú vị đó.” Long Tước nhìn nhìn Khế Liêu, “Ngươi đi tìm Trần Vũ đi, Lam Minh đi tìm Hạ Nguyệt.”
Khế Liêu rướn thắt lưng đứng lên, “Cũng không tồi, Huyết tộc biến chủng chắc là rất thú vị.” Nói xong định đi, lại nghe Phong Danh Vũ nói, “Ai, Tiếu Tiếu, anh đi với Khế Liêu đi.”
Tiếu Hoa nhíu chặt đôi mày, hỏi, “Tại sao? Tôi còn có công chuyện cần xử lý!”
Phong Danh Vũ mỉm cười, nắm tay chống cằm nói, “Đây là công chuyện a.”
“Cô…” Tiếu Hoa hung hăng trừng cô, Phong Danh Vũ cười tươi như hoa, “Anh đừng để Khế Liêu bị người trêu ghẹo nga.”
Sắc mặt Tiếu Hoa càng trắng, quay đầu lại thì thấy Khế Liêu như cười như không nhìn mình.
“Tôi đi tìm Hạ Nguyệt.” Cảnh Diệu Phong nhìn Lam Minh.
“Hoan nghênh đồng hành.” Lam Minh thản nhiên nói, quay đầu lại nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vừa định nói thì nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe màu trắng dừng lại. Cậu cả kinh, sao quỷ lại lái xe nhanh như vậy?! Vội vàng kéo Lam Minh và Cảnh Diệu Phong ra ngoài, “Nhanh! Cứu người quan trọng, đi cửa sau đi.”
“Tiểu Bắc!”
Vừa đẩy người ra khỏi cửa sau rồi đóng khóa lại, Bạch Lâu đã ôm sách chạy ù vào, “Sao ngoài cửa nhiều xe cảnh sát vậy a?”
“Lên đường rồi nói tiếp.” Miêu Tiêu Bắc túm Bạch Lâu kéo ra ngoài, Phong Tiểu Vũ cũng theo giúp vui, dắt Domi đuổi theo.
…
“Ngươi biết Hạ Nguyệt ở đâu không?” Cảnh Diệu Phong ngồi trong xe Lam Minh, hỏi.
Lam Minh lắc đầu, “Với tình huống của cô ta, hẳn là không chạy xa được, hơn nữa bây giờ còn rất sợ ánh sáng.”
Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Tới đằng trước tìm đi, ta không quá hiểu Huyết tộc, ngươi tới tìm nhanh hơn.”
.
Một bên khác, Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu đã tới chợ sách cũ.
Chợ này khá giống chợ thời xưa, cổ kính, tuy nơi này hẻo lánh nhưng người ra vào rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều không phải nhân loại.
“Đó là nơi yêu quái tụ tập.” Bạch Lâu nói với hai người, “Yêu khí rất nặng, xây dựng phòng ốc cũng cố ý che ánh nắng mặt trời, cho nên rất âm u.”
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ quan sát khắp nơi, theo Bạch Lâu đi tới một hiệu may có phong cách cổ xưa.
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn bảng hiệu, “Woa, thật đặc sắc nga, hiệu may Duyệt Lai.”
Ba người vào cửa hiệu thì thấy trên quầy hàng có một con mèo trắng ngồi xổm ở đó, một mắt xanh lam, mắt còn lại thì vàng óng.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới Lam Minh, nhịn không được mà cười.
“Hmm…” Lúc này, không biết từ nơi nào phát ra giọng phụ nữ hơi biếng nhác, “Đúng là một mỹ nhân a, Bạch Lâu, ta có thể ăn cậu ta không?”
Miêu Tiêu Bắc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối phía sau quầy hàng, có một cô gái áo đỏ đang ngồi, mày liễu mắt phượng, tóc đen búi lên, có chút ý vị cổ điển.
“Đây là bà chủ Tôn.” Bạch Lâu giới thiệu cho mọi người, vừa chặn lại nữ quỷ đang muốn bổ nhào tới, “Không muốn sống nữa à? Cậu ta là người của Lam Minh.”
Nữ quỷ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng né tránh.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đã bị những bộ quần áo nhỏ xíu trong ngăn tủ hấp dẫn, vừa nhìn đã nhịn không được mà khen nức nở, đây là tác phẩm nghệ thuật a.
“Quần áo ở đây của ta đều là may tay, có thể làm theo yêu cầu, ba ngày sau tới lấy.” Bà chủ Tôn chống cằm cười tủm tỉm nói, “Ta thích người đẹp, chỉ tính giá tám phần cho các người.”
“Bắc Bắc, cái này đẹp!” Phong Tiểu Vũ chỉ vào một bộ đồ búp bê nhỏ xíu đáng yêu, “Thật cổ điển a!”
Miêu Tiêu Bắc mở túi ra, để Cổ Lỗ Y tự mình chọn.
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay ra, bị bà chủ Tôn thấy được, nhướng mi một cái, “Tính bảy phần là được rồi, đúng là tiểu bảo bối đáng yêu.”
Sau đó, Bạch Lâu đi tới bên bàn, ngồi xuống cầm một tách trà có nắp theo phong cách cổ xưa nhấm nháp.
Miêu Tiêu Bắc dưới sự trợ giúp của bà chủ thay quần áo cho Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y có lẽ vì là bé trai, cho nên thấy bà chủ tới thay đồ cho mình thì hơi xấu hổ, cầm cái yếm tiến vào trong lòng Miêu Tiêu Bắc không cho xem.
“Sáu phần!” Con mắt bà chủ lòe lòe phát sáng, Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao từ trên người cô thấy được cái bóng của Phong Danh Vũ.
Đang lúc thay quần áo, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghe bên tai có một tiếng thở nhẹ, “Ai cứu tôi…”
Cậu sửng sốt, nhìn nhìn bốn phía, không có những người khác ở gần.
“Cô kỷ.” Lúc này, Miêu Tiêu Bắc cảm giác Cổ Lỗ Y kéo kéo mình, cúi đầu, chỉ thấy quần áo nó mặc rất to, cầm vạt áo thật dài xoay quanh trên bàn, như vậy là hỏi cậu, “Trông có được không?”
Miêu Tiêu Bắc nhéo nó, “Đẹp!”
“Cổ Lỗ Y, thử cái này xem!” Phong Tiểu Vũ lại lấy ra hai bộ cho Cổ Lỗ Y.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thanh âm kia lại vang lên, hơn nữa rất rõ ràng, là giọng một cô gái…
“Tiểu Bắc?” Bạch Lâu thấy sắc mặt Miêu Tiêu Bắc không tốt, bèn hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Hm… Nơi này còn có ai khác không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Bà chủ Tôn sửng sốt, chần chờ một chút, nói, “Ừm… Cửa sau có một con mèo nhỏ đáng thương đang ngồi, đêm qua chạy tới, sáng sớm ta đã cho nó ăn, nhưng tình hình của nó cũng không ổn lắm.”
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu —— Con mèo nhỏ?
“Người đang ở đâu?” Bạch Lâu hỏi, “Ngươi nuôi ở đây không sao chứ? Xung quanh đây nhiều yêu quái như vậy.”
“Các yêu quái hẳn là không thể tổn thương cô ấy được.” Bà chủ Tôn cười chỉ chỉ cửa sau, “Ta định buổi tối mới đuổi cô ấy đi, cô ấy không thể ra nắng.”
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu liếc mắt nhìn nhau, đều đi ra sau nhà, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy âm thanh bên tai càng lúc càng rõ ràng, là một cô gái trẻ đang cầu cứu… thanh âm còn có chút quen thuộc.
.
Đi ra cửa sau, chỉ thấy dưới mái hiên che mưa trong ngõ nhỏ âm u, có một thân ảnh lạnh run ngồi xổm, quấn quanh mình một tấm thảm, co rụt trong góc nhỏ tối tăm.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đến gần, cô ta phát hiện, ngẩng đầu, hai bên đều cả kinh.
“A!” Phong Tiểu Vũ hô một tiếng, “Cô không phải Hạ Nguyệt sao?”
“Cứu tôi a!” Hạ Nguyệt thấy được Miêu Tiêu Bắc bọn họ, kinh hoàng kêu lên, “Hắn cắn tôi rồi! Hắn cắn tôi rồi!”
“Ai cắn cô?” Miêu Tiêu Bắc định tiến lên nâng cô dậy, lại nghe một giọng nói truyền đến, “Đừng đến gần!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, trước mắt nhoáng lên một bóng người, Lam Minh đã xuất hiện trước mắt cậu.
“Sao anh lại…” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh.
“Trùng hợp thật, con đường xảy ra chuyện này ở ngay đằng sau.” Lam Minh nói, “Ta cảm giác được ngươi không thoải mái lắm, cho nên đến xem.”
“Khó chịu cũng có thể cảm giác được a?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy khó tin.
“Đương nhiên.” Lam Minh che phía trước mọi người, chỉ chỉ Hạ Nguyệt, nhìn miệng của cô.
Mọi người nhìn sang đều nhịn không được mà nhíu mày, chỉ thấy trong miệng Hạ Nguyệt lộ hai chiếc nanh sắc nhọn, hai tay vươn dài ra, nhừa nhựa nói, “Tôi khát, tới đây!”
“Woa.” Phong Tiểu Vũ trốn phía sau, “Sao giống như nghiện ma túy vậy a.”
“Quỷ hút máu quá đói, cũng như kẻ nghiện lên cơn mà thôi.”
Đồng thời, phía sau mọi người truyền đến tiếng động.
Miêu Tiêu Bắc vừa quay đầu lại thì thấy Cảnh Diệu Phong chậm rãi từ sau ngõ nhỏ đi tới, cầm trên tay một ống tiêm rút huyết thanh ra, “Giữ chặt cô ta lại, tiêm vào huyết thanh sẽ hồi phục.”
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh có chút áy náy nhún vai nhìn mình, hắn vừa nãy vội vàng tới cứu cậu, không ngờ Cảnh Diệu Phong cũng theo.
Mà nhìn lại Bạch Lâu, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía Cảnh Diệu Phong, không biết đã phát hiện hay chưa, chỉ là sắc mặt càng trắng hơn bình thường.
Cảnh Diệu Phong cũng ngẩng đầu, chợt thấy Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc vẻ mặt phức tạp nhìn mình, mà phía trước, có một người áo trắng đưa lưng về phía mình, bóng lưng kia… quen thuộc không nói nên lời.
“Các người là một đám đàn ông, không nên thô bạo với con gái như vậy chứ.” Lúc này, bà chủ Tôn đi ra, giơ tay cầm lấy ống tiêm trên tay Cảnh Diệu Phong, chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Nguyệt, ngồi xổm xuống, đưa cánh tay trắng nõn của mình qua.
Hạ Nguyệt vội vã cắn phập vào, máu đỏ tươi theo khóe miệng của cô chảy xuống.
“Đó…” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, Lam Minh thấp giọng nói, “Vô phương, chỉ là ảo giác mà thôi, quỷ thì không có máu.”
Bà chủ Tôn tiêm huyết thanh vào trong động mạch cổ của Hạ Nguyệt, không bao lâu, Hạ Nguyệt dần dần an tĩnh lại, miệng ngậm cánh tay của bà chủ Tôn, ngất xỉu.
“Bạch Lâu, giúp ta lấy chút nước nóng đến, ta tẩy cho cô bé một chút.” Bà chủ Tôn nói, ôm Hạ Nguyệt vào nhà.
Một lát, Bạch Lâu ngẩng đầu lên, “Ừ.” Nói xong, xoay người vào nhà.
Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y đã bay tới, Phong Tiểu Vũ ôm Domi, Lam Minh có chút bất đắc dĩ thở dài, mọi người đồng loạt nhìn sang Cảnh Diệu Phong đang đứng đó, chỉ thấy anh ta khẽ há miệng, nhìn theo bóng Bạch Lâu vào trong nhà, biểu cảm trên gương mặt đó so với sắp chết còn dọa người hơn.
“Cạch” một tiếng, trong tay trống không, chai huyết thanh trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Miêu Tiêu Bắc muốn nói thì bị Lam Minh túm một cái, kéo vào trong nhà, Phong Tiểu Vũ cũng vội vàng dắt Domi đuổi theo.
Trong ngõ nhỏ u ám vắng vẻ, chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong ngơ ngác đứng.
.
Tương ngộ bất kham tương thủ đoản (Chẳng thể gặp nhau gần nhau thiếu)
Hồi mâu nhất biệt thị thiên niên. (Ngoảnh đầu từ biệt đã ngàn năm)
…
.
.
____________________________
Ảnh chụp tuy không rõ, nhưng cũng có thể nhìn ra tình huống cơ bản, trong ảnh là cảnh Hạ Nguyệt vội vã đi ra từ một chiếc xe ven đường, miệng đầy máu.
Cảnh Diệu Phong gật đầu.
“Không cảm thấy kỳ lạ sao?” Long Tước hỏi, “Hai nữ sinh trung học đơn độc lái xe ra ngoài? Các cô ấy có bằng lái?”
“Cho nên chỉ là nghi phạm.” Cảnh Diệu Phong nói, “Nhưng camera cũng không quay được người khác ra khỏi xe.”
“Không quay được, không có nghĩa là không tồn tại a.” Lam Minh đột nhiên mở miệng, nhìn Cảnh Diệu Phong một cách sâu xa, “Ngươi nói xem?”
Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày, hỏi Long Tước, “Tôi chỉ muốn biết cô ta tới nơi này làm gì?”
“Thật ngại quá.” Long Tước lễ phép cười, “Chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ bí mật của người ủy thác.”
“Các người có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát.” Cảnh Diệu Phong nói.
“Tờ rơi và danh thiếp có tính phổ biến.” Tiếu Hoa ở bên cạnh, dùng thái độ của chính phủ đối phó Cảnh Diệu Phong, “Lúc trước chúng tôi đã phát rất nhiều loại tờ rơi và danh thiếp này, cũng có thể là những người khác truyền bá, các người không có chứng cứ chứng minh chúng tôi có quan hệ trực tiếp với nữ sinh kia, chúng tôi đương nhiên có quyền không hợp tác điều tra, cần tôi mời luật sư không?”
Cảnh Diệu Phong hơi nhướng mi, nhìn nhìn anh.
“Ha hả.”
Lúc này, Khế Liêu trên sofa bỗng nở một nụ cười khó hiểu.
Tất cả mọi người nhìn hắn, chỉ thấy hắn tựa trên sofa, chân gác lên bàn, trên bụng có hai chú sói con mập mạp nằm sấp, đang đút thịt khô cho bọn nó.
“Cười cái gì?” Phong Tiểu Vũ chọt chọt vai Khế Liêu.
Khế Liêu nắm tai một chú sói con, chậm rãi nói, “Miệng đầy máu, rất mất hình tượng… dáng vẻ thế này như đã đói vài ngày rồi, bằng không, chính là mới sinh ra.”
Hắn vừa nói hết, Lam Minh và Long Tước đều trầm mặc không nói, chỉ là sắc mặt càng khó nhìn vài phần, Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn mọi người, cảm thấy có chút là lạ.
Nhìn lại Cảnh Diệu Phong, anh ta khe khẽ thở dài.
“Cục trưởng?” Trợ thủ của anh cảm thấy mọi người có chút cổ quái mà thái độ lại kiêu ngạo, liền hỏi Cảnh Diệu Phong có muốn áp dụng hành động nào hay không.
Cảnh Diệu Phong suy nghĩ một chút, nói với viên cảnh sát phía sau, “Các người ra ngoài chờ trước đi.”
Các thuộc cấp hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ra ngoài chờ.
Cảnh Diệu Phong đi đến sofa đối diện Lam Minh ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hỏi, “Cậu chính là Lam Minh?”
Lam Minh khẽ cười cười, quan sát Cảnh Diệu Phong một chút, “Cảnh? A, hình như trước đây ta từng nghe qua.”
“Nga!” Long Tước đột nhiên nói, “Ta nhớ ra rồi, trước đây có một kiếm khách nhân loại dùng kiếm diệt ma!”
“Trước đây là bao lâu trước đây?” Phong Tiểu Vũ nhịn không được bèn hỏi.
“Khoảng một nghìn năm trước.” Long Tước ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
“Nhân loại dùng kiếm diệt ma?” Khế Liêu huýt một tiếng, “Đó thật sự là rất lợi hại, nhưng hiện tại đã qua một nghìn năm rồi, nói cách khác cũng không phải là người.”
Cảnh Diệu Phong dụi tắt điếu thuốc, nhìn nhìn Lam Minh, “Ta cũng xem như đồng hành với ngươi.”
“Nga.” Lam Minh gật đầu, “Cũng là khu ma nhân a, quả nhiên rất có đẳng cấp.”
Miêu Tiêu Bắc ngồi trên tay vịn sofa, vừa đút pizza cho Cổ Lỗ Y vừa quan sát Cảnh Diệu Phong, ngực cũng có chút lo lắng, không biết chừng nào Bạch Lâu mới về.
“Ta cần nhanh chóng tìm được nữ sinh kia.” Cảnh Diệu Phong nói, từ trong túi lấy ra một ống nghiệm nhỏ được bọc bằng sáp, ném tới phía trước.
Lam Minh vươn tay chụp được, nhíu mày, “Huyết thanh?”
“Là huyết thanh tinh khiết.” Cảnh Diệu Phong thản nhiên nói, “Rất có hiệu quả đối với virus của Huyết tộc.”
Long Tước và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, Long Tước gật đầu, “Chúng ta có thể giúp ngươi, nhưng, dùng chung tài nguyên rất quan trọng.”
Cảnh Diệu Phong trầm tư, nói, “Gần đây có rất nhiều Huyết tộc phát sinh biến dị, lúc trước ta đã gặp Drake, hắn đang điều tra về virus này.”
“Virus biến chủng của Huyết tộc?” Khế Liêu hỏi, “Vurus F khiến Huyết tộc nổi điên không phải đã diệt sạch rồi sao?”
“Không phải F.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Là G.”
Long Tước kinh hãi, “G?”
Cảnh Diệu Phong lại lấy ra một phần tài liệu, nói, “Đây là bản phân tích về máu của một Huyết tộc biến chủng mà ta bắt được trước đây.”
Long Tước nhận lấy mở ra, một lát thì kinh hãi hỏi, “Máu cuối cùng biến thành màu lục rồi đặc lại thành chất dính? Đó không phải bệnh nan y sao chứ?”
“Huyết tộc bị trúng độc sẽ xuất hiện triệu chứng này trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, trở nên vô cùng điên cuồng, đồng thời sẽ tử vong sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ.” Cảnh Diệu Phong nói, “Phải mau chóng tiêm vào huyết thanh giải độc, nếu không người hoặc Huyết tộc bị hắn cắn được sẽ biến dị.”
“Drake đâu?” Khế Liêu thờ ơ hỏi, “Sao tới mà không lên tiếng chào hỏi đã đi.”
Cảnh Diệu Phong nhìn nhìn Lam Minh, “Hình như hắn sợ ở đây sẽ chọc tức người nào đó, chết vô ích.”
“Cho nên liền giao mớ hỗn độn này cho ngươi?” Khế Liêu nhếch miệng, “Đúng là một kẻ biết đùn đẩy trách nhiệm a.”
“Chỉ những tin tức này thôi sao?” Khế Liêu hỏi, “Có gì khác không?”
Cảnh Diệu Phong lấy ra một bức ảnh, đặt lên bàn, “Người này, biết không?”
Mọi người tiến tới nhìn, nhận ra đó là Trần Vũ.
“Hắn làm sao vậy?” Long Tước hỏi.
“Rất quái lạ.” Cảnh Diệu Phong cau mày, “Hắn có thể là kẻ mang virus G sớm nhất, nhưng hắn hoàn toàn không sao, cho nên ta hoài nghi, virus G có thể còn có biến dị khác. Trước đây Hạ Nguyệt từng đến sở cảnh sát báo án, sau đó lại bị giám định là tinh thần không bình thường, tạm nghỉ học về nhà nghỉ ngơi. Ta vừa điều nhiệm chưa bao lâu, hôm qua mới biết sự tồn tại của cô ta, khi muốn tìm thì cô ta đã mất tích.”
“Cô ta tới tìm chúng ta cũng là vì chuyện Trần Vũ.” Long Tước nói, “Bởi vì cảnh sát không tin cô ta, cô ta nghĩ Trần Vũ là quỷ hút máu, là hung thủ hại chết chị của mình.”
Vừa nói đến đây, điện thoại di động của Miêu Tiêu Bắc vang lên, cậu lấy ra nhìn, kinh ngạc nhảy dựng lên, là Bạch Lâu!
“Uy?” Miêu Tiêu Bắc đi tới một bên, đón điện thoại, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai cậu, ghé qua dán tai vào điện thoại nghe trộm.
“Tiểu Bắc, ta đang ở chợ sách cũ, ở đây thật nhiều thứ tốt, ngươi có muốn đến xem không?” Bạch Lâu kích động hỏi, “Đúng rồi, còn có một cửa hiệu làm quần áo búp bê thủ công, rất đáng yêu nha! Chủ quán là một nữ quỷ, tính tình không tệ a, ngươi dẫn Cổ Lỗ Y đến để cô ấy lấy số đo, may vài bộ đáng yêu chút, còn có trang phục thỏ con nga!”
Miêu Tiêu Bắc vốn đang khẩn trương, cậu rất sợ Bạch Lâu đột nhiên trở về, ình một cái gặp Cảnh Diệu Phong, nhưng câu nói cuối cùng của Bạch Lâu tiến vào lỗ tai cậu —— Trang phục thỏ con?!
Vừa nghĩ đến Cổ Lỗ Y cosplay thành thỏ, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên sôi trào nhiệt huyết, vội hỏi, “Cậu đang ở chợ sách nào a?”
“Ta mang sách về trước đã, sau đó dẫn ngươi với Cổ Lỗ Y cùng đi?”
“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, gác điện thoại.
“Bắc Bắc, chuyện gì vui vẻ quá vậy?” Phong Tiểu Vũ tiến tới hỏi.
“Nga! Bạch…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói ra lời, liếc mắt thấy được Cảnh Diệu Phong trên sofa, lập tức ý thức được —— Xong! Quên anh ta đang ở đây!
“Ưm?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu nhìn cậu.
“Ách… Không có, một lát mang sách về.” Miêu Tiêu Bắc cười gượng nhìn Lam Minh và Long Tước, ý là —— Dẫn anh ta đi trước đi, đừng để gặp gỡ!
Cảnh Diệu Phong cũng thấy biểu tình của Miêu Tiêu Bắc hơi lạ, trong lòng nghi hoặc.
“Nếu Trần Vũ kia là Huyết tộc biến chủng thì khá thú vị đó.” Long Tước nhìn nhìn Khế Liêu, “Ngươi đi tìm Trần Vũ đi, Lam Minh đi tìm Hạ Nguyệt.”
Khế Liêu rướn thắt lưng đứng lên, “Cũng không tồi, Huyết tộc biến chủng chắc là rất thú vị.” Nói xong định đi, lại nghe Phong Danh Vũ nói, “Ai, Tiếu Tiếu, anh đi với Khế Liêu đi.”
Tiếu Hoa nhíu chặt đôi mày, hỏi, “Tại sao? Tôi còn có công chuyện cần xử lý!”
Phong Danh Vũ mỉm cười, nắm tay chống cằm nói, “Đây là công chuyện a.”
“Cô…” Tiếu Hoa hung hăng trừng cô, Phong Danh Vũ cười tươi như hoa, “Anh đừng để Khế Liêu bị người trêu ghẹo nga.”
Sắc mặt Tiếu Hoa càng trắng, quay đầu lại thì thấy Khế Liêu như cười như không nhìn mình.
“Tôi đi tìm Hạ Nguyệt.” Cảnh Diệu Phong nhìn Lam Minh.
“Hoan nghênh đồng hành.” Lam Minh thản nhiên nói, quay đầu lại nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vừa định nói thì nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe màu trắng dừng lại. Cậu cả kinh, sao quỷ lại lái xe nhanh như vậy?! Vội vàng kéo Lam Minh và Cảnh Diệu Phong ra ngoài, “Nhanh! Cứu người quan trọng, đi cửa sau đi.”
“Tiểu Bắc!”
Vừa đẩy người ra khỏi cửa sau rồi đóng khóa lại, Bạch Lâu đã ôm sách chạy ù vào, “Sao ngoài cửa nhiều xe cảnh sát vậy a?”
“Lên đường rồi nói tiếp.” Miêu Tiêu Bắc túm Bạch Lâu kéo ra ngoài, Phong Tiểu Vũ cũng theo giúp vui, dắt Domi đuổi theo.
…
“Ngươi biết Hạ Nguyệt ở đâu không?” Cảnh Diệu Phong ngồi trong xe Lam Minh, hỏi.
Lam Minh lắc đầu, “Với tình huống của cô ta, hẳn là không chạy xa được, hơn nữa bây giờ còn rất sợ ánh sáng.”
Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Tới đằng trước tìm đi, ta không quá hiểu Huyết tộc, ngươi tới tìm nhanh hơn.”
.
Một bên khác, Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu đã tới chợ sách cũ.
Chợ này khá giống chợ thời xưa, cổ kính, tuy nơi này hẻo lánh nhưng người ra vào rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều không phải nhân loại.
“Đó là nơi yêu quái tụ tập.” Bạch Lâu nói với hai người, “Yêu khí rất nặng, xây dựng phòng ốc cũng cố ý che ánh nắng mặt trời, cho nên rất âm u.”
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ quan sát khắp nơi, theo Bạch Lâu đi tới một hiệu may có phong cách cổ xưa.
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn bảng hiệu, “Woa, thật đặc sắc nga, hiệu may Duyệt Lai.”
Ba người vào cửa hiệu thì thấy trên quầy hàng có một con mèo trắng ngồi xổm ở đó, một mắt xanh lam, mắt còn lại thì vàng óng.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới Lam Minh, nhịn không được mà cười.
“Hmm…” Lúc này, không biết từ nơi nào phát ra giọng phụ nữ hơi biếng nhác, “Đúng là một mỹ nhân a, Bạch Lâu, ta có thể ăn cậu ta không?”
Miêu Tiêu Bắc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối phía sau quầy hàng, có một cô gái áo đỏ đang ngồi, mày liễu mắt phượng, tóc đen búi lên, có chút ý vị cổ điển.
“Đây là bà chủ Tôn.” Bạch Lâu giới thiệu cho mọi người, vừa chặn lại nữ quỷ đang muốn bổ nhào tới, “Không muốn sống nữa à? Cậu ta là người của Lam Minh.”
Nữ quỷ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng né tránh.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đã bị những bộ quần áo nhỏ xíu trong ngăn tủ hấp dẫn, vừa nhìn đã nhịn không được mà khen nức nở, đây là tác phẩm nghệ thuật a.
“Quần áo ở đây của ta đều là may tay, có thể làm theo yêu cầu, ba ngày sau tới lấy.” Bà chủ Tôn chống cằm cười tủm tỉm nói, “Ta thích người đẹp, chỉ tính giá tám phần cho các người.”
“Bắc Bắc, cái này đẹp!” Phong Tiểu Vũ chỉ vào một bộ đồ búp bê nhỏ xíu đáng yêu, “Thật cổ điển a!”
Miêu Tiêu Bắc mở túi ra, để Cổ Lỗ Y tự mình chọn.
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay ra, bị bà chủ Tôn thấy được, nhướng mi một cái, “Tính bảy phần là được rồi, đúng là tiểu bảo bối đáng yêu.”
Sau đó, Bạch Lâu đi tới bên bàn, ngồi xuống cầm một tách trà có nắp theo phong cách cổ xưa nhấm nháp.
Miêu Tiêu Bắc dưới sự trợ giúp của bà chủ thay quần áo cho Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y có lẽ vì là bé trai, cho nên thấy bà chủ tới thay đồ cho mình thì hơi xấu hổ, cầm cái yếm tiến vào trong lòng Miêu Tiêu Bắc không cho xem.
“Sáu phần!” Con mắt bà chủ lòe lòe phát sáng, Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao từ trên người cô thấy được cái bóng của Phong Danh Vũ.
Đang lúc thay quần áo, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghe bên tai có một tiếng thở nhẹ, “Ai cứu tôi…”
Cậu sửng sốt, nhìn nhìn bốn phía, không có những người khác ở gần.
“Cô kỷ.” Lúc này, Miêu Tiêu Bắc cảm giác Cổ Lỗ Y kéo kéo mình, cúi đầu, chỉ thấy quần áo nó mặc rất to, cầm vạt áo thật dài xoay quanh trên bàn, như vậy là hỏi cậu, “Trông có được không?”
Miêu Tiêu Bắc nhéo nó, “Đẹp!”
“Cổ Lỗ Y, thử cái này xem!” Phong Tiểu Vũ lại lấy ra hai bộ cho Cổ Lỗ Y.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thanh âm kia lại vang lên, hơn nữa rất rõ ràng, là giọng một cô gái…
“Tiểu Bắc?” Bạch Lâu thấy sắc mặt Miêu Tiêu Bắc không tốt, bèn hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Hm… Nơi này còn có ai khác không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Bà chủ Tôn sửng sốt, chần chờ một chút, nói, “Ừm… Cửa sau có một con mèo nhỏ đáng thương đang ngồi, đêm qua chạy tới, sáng sớm ta đã cho nó ăn, nhưng tình hình của nó cũng không ổn lắm.”
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu —— Con mèo nhỏ?
“Người đang ở đâu?” Bạch Lâu hỏi, “Ngươi nuôi ở đây không sao chứ? Xung quanh đây nhiều yêu quái như vậy.”
“Các yêu quái hẳn là không thể tổn thương cô ấy được.” Bà chủ Tôn cười chỉ chỉ cửa sau, “Ta định buổi tối mới đuổi cô ấy đi, cô ấy không thể ra nắng.”
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu liếc mắt nhìn nhau, đều đi ra sau nhà, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy âm thanh bên tai càng lúc càng rõ ràng, là một cô gái trẻ đang cầu cứu… thanh âm còn có chút quen thuộc.
.
Đi ra cửa sau, chỉ thấy dưới mái hiên che mưa trong ngõ nhỏ âm u, có một thân ảnh lạnh run ngồi xổm, quấn quanh mình một tấm thảm, co rụt trong góc nhỏ tối tăm.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đến gần, cô ta phát hiện, ngẩng đầu, hai bên đều cả kinh.
“A!” Phong Tiểu Vũ hô một tiếng, “Cô không phải Hạ Nguyệt sao?”
“Cứu tôi a!” Hạ Nguyệt thấy được Miêu Tiêu Bắc bọn họ, kinh hoàng kêu lên, “Hắn cắn tôi rồi! Hắn cắn tôi rồi!”
“Ai cắn cô?” Miêu Tiêu Bắc định tiến lên nâng cô dậy, lại nghe một giọng nói truyền đến, “Đừng đến gần!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, trước mắt nhoáng lên một bóng người, Lam Minh đã xuất hiện trước mắt cậu.
“Sao anh lại…” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh.
“Trùng hợp thật, con đường xảy ra chuyện này ở ngay đằng sau.” Lam Minh nói, “Ta cảm giác được ngươi không thoải mái lắm, cho nên đến xem.”
“Khó chịu cũng có thể cảm giác được a?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy khó tin.
“Đương nhiên.” Lam Minh che phía trước mọi người, chỉ chỉ Hạ Nguyệt, nhìn miệng của cô.
Mọi người nhìn sang đều nhịn không được mà nhíu mày, chỉ thấy trong miệng Hạ Nguyệt lộ hai chiếc nanh sắc nhọn, hai tay vươn dài ra, nhừa nhựa nói, “Tôi khát, tới đây!”
“Woa.” Phong Tiểu Vũ trốn phía sau, “Sao giống như nghiện ma túy vậy a.”
“Quỷ hút máu quá đói, cũng như kẻ nghiện lên cơn mà thôi.”
Đồng thời, phía sau mọi người truyền đến tiếng động.
Miêu Tiêu Bắc vừa quay đầu lại thì thấy Cảnh Diệu Phong chậm rãi từ sau ngõ nhỏ đi tới, cầm trên tay một ống tiêm rút huyết thanh ra, “Giữ chặt cô ta lại, tiêm vào huyết thanh sẽ hồi phục.”
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh có chút áy náy nhún vai nhìn mình, hắn vừa nãy vội vàng tới cứu cậu, không ngờ Cảnh Diệu Phong cũng theo.
Mà nhìn lại Bạch Lâu, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía Cảnh Diệu Phong, không biết đã phát hiện hay chưa, chỉ là sắc mặt càng trắng hơn bình thường.
Cảnh Diệu Phong cũng ngẩng đầu, chợt thấy Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc vẻ mặt phức tạp nhìn mình, mà phía trước, có một người áo trắng đưa lưng về phía mình, bóng lưng kia… quen thuộc không nói nên lời.
“Các người là một đám đàn ông, không nên thô bạo với con gái như vậy chứ.” Lúc này, bà chủ Tôn đi ra, giơ tay cầm lấy ống tiêm trên tay Cảnh Diệu Phong, chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Nguyệt, ngồi xổm xuống, đưa cánh tay trắng nõn của mình qua.
Hạ Nguyệt vội vã cắn phập vào, máu đỏ tươi theo khóe miệng của cô chảy xuống.
“Đó…” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, Lam Minh thấp giọng nói, “Vô phương, chỉ là ảo giác mà thôi, quỷ thì không có máu.”
Bà chủ Tôn tiêm huyết thanh vào trong động mạch cổ của Hạ Nguyệt, không bao lâu, Hạ Nguyệt dần dần an tĩnh lại, miệng ngậm cánh tay của bà chủ Tôn, ngất xỉu.
“Bạch Lâu, giúp ta lấy chút nước nóng đến, ta tẩy cho cô bé một chút.” Bà chủ Tôn nói, ôm Hạ Nguyệt vào nhà.
Một lát, Bạch Lâu ngẩng đầu lên, “Ừ.” Nói xong, xoay người vào nhà.
Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y đã bay tới, Phong Tiểu Vũ ôm Domi, Lam Minh có chút bất đắc dĩ thở dài, mọi người đồng loạt nhìn sang Cảnh Diệu Phong đang đứng đó, chỉ thấy anh ta khẽ há miệng, nhìn theo bóng Bạch Lâu vào trong nhà, biểu cảm trên gương mặt đó so với sắp chết còn dọa người hơn.
“Cạch” một tiếng, trong tay trống không, chai huyết thanh trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Miêu Tiêu Bắc muốn nói thì bị Lam Minh túm một cái, kéo vào trong nhà, Phong Tiểu Vũ cũng vội vàng dắt Domi đuổi theo.
Trong ngõ nhỏ u ám vắng vẻ, chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong ngơ ngác đứng.
.
Tương ngộ bất kham tương thủ đoản (Chẳng thể gặp nhau gần nhau thiếu)
Hồi mâu nhất biệt thị thiên niên. (Ngoảnh đầu từ biệt đã ngàn năm)
…
.
.
____________________________