Chương : 9
- Tiểu hồ ly, ngươi quả thật là vô dụng!
Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên, phá tan không gian kinh hoàng ấy.
Là Phan Ngọc!
Cùng lúc đó, một trận gió độc mạnh mẽ thổi qua hai gò má nàng, quất làn da của nàng đau rát, vạt áo bay phấp phới, thiếu chút nữa là thổi bay cả người.
Qua một hồi lâu sau, gió mới dừng.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai làm Hồ Tứ nhảy dựng lên, mở to đôi mắt trong veo, quỷ lệ kia lúc này đang từ trên tường chậm rãi bay xuống, dáng vẻ uyển chuyển ngồi trên đống tử thi bên cạnh:
- Lại là ngươi! Ngươi lại phá hư chuyện của ta, có bản lĩnh thì ngươi liền ra đây!
Tiếng kêu thê lương quanh quẩn ở trong đình viện, Hồ Tứ bỗng thấy thân mình trở nên nhẹ nhõm.
Sờ sờ yết hầu, phát hiện chính mình đã có thể phát ra âm thanh. Một mùi thảo mộc thơm ngát từ cạnh người truyền đến.
Nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, thấy Phan Ngọc đang nhìn mình, miệng cười tủm tỉm, đang cùng nàng đứng im bất động.
Cả người nàng cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái, giống như quả trứng vừa lột xác trong nước vậy.
Phả hơi thở nam tính vào vành tai nàng, hắn khẽ cười, nói:
- Tiểu hồ ly, nàng lại thiếu ta một mạng!
Oa, Hồ Tứ vì quá vui mừng mà lệ tràn mi. Một phen kinh sợ vừa nãy đi qua, nàng ôm lấy Phan Ngọc, lớn tiếng khóc:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã muốn bỏ mặc ta. Ta vừa tỉnh, nơi này liền có thật nhiều người chết, ta, ta rất sợ hãi! Ô ô ô!
Vỗ nhẹ lưng Hồ Tứ, Phan Ngọc khẽ cười nói:
- Lúc nguy cấp ta liền tới đó thôi? Ngươi thật có dáng vẻ đáng sợ nga!
Đáng sợ? Ta?
Hồ Tứ nhất thời ngơ ngác, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói:
- Ta đã bị dọa thành như vậy, vì cái gì mà có vẻ đáng sợ được chứ?
Nhìn nàng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngơ ngác nhìn mình, Phan Ngọc mỉm cười:
- Ngươi vừa rồi khóc như vậy, yêu ma quỷ quái gì tất cả đều chạy rất là xa. Vậy không phải ngươi có dáng vẻ đáng sợ sao?
Hả? Hồ Tứ dụi dụi đôi mắt nhìn quanh, thấy không hợp lí liền phản kháng:
- Nào có! Ngươi lại nói hưu nói vượn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc trước đó còn khóc như mưa, giờ cũng đã tươi cười như hoa xuân, giống như đóa hải đường sau cơn mưa, hết sức diểm lệ.
- Ha ha, thật là đáng sợ sao?
Nữ quỷ chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên có thể động tới ta, thật không phải là người thường!
Phan Ngọc nhìn bốn phía đều là máu, mùi máu tanh xộc vào mũi, cảm giác buồn nôn ập tới, mặt mũi nhăn lại:
- Những người này đều là ngươi giết sao?
- Không sai, đều là ta giết!
- Oán khí của ngươi quá lớn, vì sao không bỏ qua hết đi,buông hạ đồ đao – lập địa thành phật? Giết nhiều người như vậy,ngươi tạo nghiệt đã quá nhiều, cho dù là phải tới địa ngục, cũng sẽ phải nhận hết khổ hình, đáng sao?
- Ha ha ha, chỉ cần có thể giết cả nhà Mạc gia, cho dù có phải nhận hết hình phạt ở Địa Ngục, ta cũng cam tâm tình nguyện!
- Chẳng nhẽ, ngươi còn nhiều tâm nguyện như vậy sao?
- Trừ bỏ Mạc Thanh Lam còn chưa chết, những người ở đây đều phải chết. Chỉ cần hắn chết, oán khí của ta tự nhiên tiêu tán.
- Được!
Phan Ngọc một tay vẫn ôm lấy Hồ Tứ, đáp ứng một tiếng, tay còn lại vung lên, một hình nhân béo từ trên trời giáng xuống.
Bùm.
Xuất hiện trước mặt nữ quỷ, xem thân hình, trang phục, xem ra đúng là Mạc lão gia:
- Người ở chỗ này.
Nữ quỷ khuôn mặt đại biến, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành trắng, tròng mắt trừng thật lớn, nhìn gắt gao, chằm chằm vào Mạc lão gia đang quỳ rạp trên mặt đất.
Dưới ánh trăng, Phan Ngọc nhìn thấy tất cả.
Oán hận, thương tâm, tuyệt vọng, đau đớn, đủ loại cảm xúc trong mắt chợt lóe qua.
Mười ngón tay co duỗi không ngừng. Nội tâm nữ quỷ kia đang chịu sự dày vò thống khổ.
Mạc lão gia quỳ rạp trên mặt đất, lão lệ tung hoành, nước mắt nước mũi dính vào chòm râu của lão:
- Mạc Sầu, Mạc Sầu, đừng, đừng giết ta, đừng giết ta!
- Ha ha, đừng giết ngươi! Nói cho cùng, nếu tâm ngươi có nửa điểm thương hại, liền không giết hại trượng phu và con của ta. Ha ha ha!
Trong tay nữ quỷ nhấc lên một cái đầu người, máu chảy đầm đìa, đưa đến trước mặt Mạc lão gia.
Mạc lão gia tập trung nhìn vào, tới lúc nhìn rõ, tay chân khua loạn lên, rõ ràng kia là đầu con trai độc nhất vô nhị của lão!
- Con của ta! Là cha hại ngươi, là cha nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là cha không nên ham bảo vật!
Mạc lão gia ôm đầu người con khóc lớn, tiếng khóc rất thê thảm.
Hồ Tứ nghe được lòng có chút ê ẩm, vụng trộm liếc Phan Ngọc một cái, đã thấy Phan Ngọc trên mặt vẫn như cũ, bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt, giống như chỉ là người đứng xem.
- Thực thương tâm! Đúng. Lúc trước ngươi giết con ta, ta cũng thương tâm như vậy, nay ngươi cảm nhận được mất đi hài tử của mình đau khổ như thế nào đi! Haha, con ta chết thật thảm, hắn còn nhỏ như vậy lại bị đâm thủng bụng, ruột gan vỡ hết, lục phủ ngũ tạng bị người ta đào móc! Thật thê thảm!
Trong lòng bàn tay còn cầm một đoạn ruột người, nữ quỷ đột nhiên kêu lên:
- Thứ này xem ra vẫn còn độ ấm.
- Ta thực xin lỗi ngươi, là sai lầm của ta, ngươi muốn giết cứ giết. Nhưng đừng vì chuyện này mà tạo thêm nghiệp chướng!
Lời còn chưa dứt….
Phốc.
Mạc lão gia thân mình run rẩy, cúi xuống mới phát hiện Mạc Sầu cắm tay phải của nàng vào trong ngực mình, muốn đào cái gì đó lôi ra ngoài.
Bàn tay nhích từng chút, từng chút một, thân thể lão run lên, Mạc Sầu hung hăng lôi ra ngoài.
Trái tim đỏ còn nguyên máu thịt, ấm áp, đặt nó trong lòng bàn tay, nàng bóp bóp chút hơi thở tàn tạ của trái tim, nhẹ dâng lên một luồng máu tanh tưởi.
Mạc lão gia hoảng sợ trừng to mắt nhìn, tơ máu theo miệng chảy ra.
Bùm.
Thân mình té trên mặt đất khí tuyệt mà chết. Mạc Sầu cười khanh khách, nàng đang cầm trái tim đỏ tươi kia nhìn xuống
- Thật kỳ quái, sao ác độc như ngươi mà lại có trái tim màu đỏ hồng? Ta lại tưởng là màu đen chứ!Haha, thật buồn cười, ha ha ha ha!
Nàng cười lớn, một khỏa minh châu theo khóe mắt chảy ra, dừng ở vạt áo nàng (minh châu là nước mắt nha các nàng)
- Hắn đã chết, thù của ngươi cũng đã báo, cảm giác như thế nào?
Phan Ngọc trầm ngâm giờ mới mở miệng, Hồ Tứ chân sớm đã mềm nhũn.
- Cảm giác, ha ha, cảm giác tốt hơn nhiều! Ha ha ha, hắn rốt cuộc cũng chết, ha ha ha ha!
Mạc Sầu vứt trái tim đi, điên cuồng cười thê lương trong trang viện
- Nói như thế, ngươi ở lại trên thế gian này cũng vô dụng. Quỷ vô thường muốn bắt ngươi chắc cũng đang ở trên đường rồi, ngươi nên thành thật mà xuống địa ngục đi.
- Địa ngục?
Mạc Sầu dừng tiếng cười, tao nhã phất tay, một chiếc gương đồng xuất hiện trong tay, nàng vuốt ve nó như người âu yếm, lộ ra răng nanh nhọn hoắt:
- Có nó ta vì sao phải đi địa ngục, chỉ sợ tới địa ngục là các ngươi đi.
- Ai nha, thật sự sao? Ta sợ quá.
Hồ Tứ chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã ngồi, nàng không nghĩ tới lúc này đây Phan Ngọc đường hoàng ung dung mà cười.
Đưa gương đồng đối diện Phan Ngọc, Mạc Sầu cười duyên dáng :
- Để ta đưa các ngươi đi!
Một luồng ánh sáng theo trung tâm gương đồng bắn nhanh tới Phan Ngọc, Hồ Tứ tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng kêu than một tiếng.
**
Đợi thật lâu, Hồ Tứ không thấy thân mình có gì khác thường, còn đang nghi hoặc liền nghe một giọng nói trên tức:
- Tứ nhi. Còn muốn ngủ đến khi nào? Mau đứng dậy.
Nàng choàng tỉnh, trước mắt là ánh sáng mặt trời, không có máu, không có người chết cũng không có nữ quỷ, Phan Ngọc đang ngồi êm đẹp đối diện nàng cười hì hì.
Hồ Tứ đứng lên xem xét một phen, quả thực trên người rất sạch sẽ, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ nàng nằm mơ?
- Ta…..
- Ngươi cái gì mà ngươi, ăn cơm chiều xong liền ngủ như một con heo. Nếu như không biết trước ngươi là hồ ly, ta quả thực nghĩ không ra.
Phan Ngọc gõ gõ đầu nàng.
- Trời đã sáng, Mạc lão gia mời chúng ta đi ăn điểm tâm, mau rửa mặt chải đầu.
Vừa nghe ăn cơm, Hồ Tứ nhất thời đem sự sợ hãi vứt qua đầu, lập tức nhảy xuống giường, vội vàng rửa mặt, vô cùng cao hứng đi theo Phan Ngọc.
Ánh mặt trời chói chang, Hồ Tứ đi theo Phan Ngọc, từ nhỏ đến lớn Hồ tứ cũng quá ngạc nhiên vì mơ toàn ác mộng quái dị, nhưng đêm qua thì chân thật vô cùng, nàng còn có thể chạm đến người trong mộng nữa đó.
Nhớ tới máu tươi cùng mọi người chết thảm, tâm trạng nàng liền không rét mà run, lắc lắc đầu, tâm trí của nàng muốn nổ tung rồi.
- Tứ nhi, không thoải mái sao?
Ngẩng đầu nhìn Phan Ngọc, Hồ Tứ không nhịn được nhéo ống tay áo Phan Ngọc, nhích lại gần hắn, tựa như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn.
Phan Ngọc cười cười, vỗ về an ủi Hồ Tứ.
Mạc lão gia sang sảng tiếng cười, nhìn qua cả người có tinh thần cực kỳ vui vẻ, bên cạnh còn có Mạc phu nhân cùng Mạc thiếu gia.
Nhìn đến vị công tử kia, Hồ Tứ có chút nghi hoặc.
Hắn là tên hay bắt nạt con gái nhà lành, hơn nữa khi đó nhìn hắn quỷ khí cả người dày đặc, làm cho người ta nhìn qua không hề thoải mái.
Nhưng mà hiện tại trước mắt, nhìn qua thấy tinh thần thanh khí hào sảng, hào hoa phong nhã, quả nhiên là một vị công tử tuấn tú.
Hồ Tứ nghi hoặc nhìn đến bàn đầy thức ăn, nhất thời não trống rỗng, hương vị kia dụ dỗ nàng muốn nhỏ nước miếng. Nếu không phải Phan Ngọc còn cùng Mạc gia trò chuyện, chỉ sợ nàng đã nhào vô bàn rồi.
- Phan công tử thật không lưu lại sao, nhất định phải đi?
- Mạc lão gia, hôm nay trời đẹp, tiểu bối trong nhà có việc quan trọng, ta nghĩ hôm nay lên đường. Hôm qua đều nhờ lão gia cho ngủ lại, hai chủ tớ mới tránh được mưa bão, ân tình này tiểu bối suốt đời khó quên.
Mạc lão gia mỉm cười:
- Chỉ là tiện tay không cần cảm tạ, Phan công tử đừng quá lời, thật ra công tử đến đây trị được bệnh cho hài tử, lão phu vô cùng cảm kích, chút lễ mọn này mong công tử vui lòng nhận lấy.
Hai gia đinh bưng lên hai cái khay là vàng nén cùng ngân phiếu, Phan Ngọc cười cười đem vàng bạc thu lấy, quay đầu ôm quyền:
- Tiểu bối chỉ là thấy việc liền dốc lực, Mạc lão gia đừng quá khách khí.
- Hài tử bệnh đã lâu, thỉnh bao nhiêu danh y đều không thể chữa khỏi, một chút này không đáng kể đến, lão phu kính Phan công tử một chén.
Hương vị rượu tinh khiết, nồng đậm phác mũi, Phan Ngọc uống một hơi cạn sạch:
- Tạ Mạc lão gia ban thưởng.
Thấy Phan Ngọc uống xong, Mạc lão gia càng vui vẻ, tự mình vì Phan Ngọc châm rượu.
- Phan công tử, từ biệt khi này không biết khi nào gặp lại, lão phu chúc Phan công tử thuận buồm xuôi gió, thỉnh công tử cạn chén này.
Đợi đến Phan Ngọc uống hết, Mạc lão gia lại châm một ly.
- Lão phu cùng Phan công tử tựa nhất kiến như cố, cùng một kiếp người sinh ra đã biết mùi đời, thật là cuộc đời nhiều điều thú vị. Rượu này ngàn chén không đủ, thỉnh công tử thêm một chén.
Phan Ngọc uống đủ 3 chén sau, khuôn mặt có một chút hồng hồng:
- Ta cũng không uống được nhiều rượu, mong Mạc lão gia thứ tội.
- Không sao, công tử khẳng khái uống ba chén, lão phu tâm nguyện đã đủ.
Phan Ngọc còn nói chuyện, lại thấy choáng váng, miễn cưỡng cười nói:
- Rượu này quả thực tác dụng mạnh, mới uống ba chén liền cảm thấy choáng đầu lợi hại.
Mạc lão gia cười nói:
- Rượu của ta vốn không có tác dụng như thế, chính là bỏ thêm vài thứ ngươi mới có thể thấy choáng đi.
Hồ Tứ kinh hãi, vội vàng giúp Phan Ngọc đứng vững.
Kinh ngạc trừng mắt nhìn Mạc gia, không rõ vì sao hắn lại kê đơn thuốc mê với Phan Ngọc?
Mạc lão gia cười to:
- Đường đường là Lạc Dương Phan Ngọc Phan đại công tử, thực sự là khó gặp, khó gặp!
Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên, phá tan không gian kinh hoàng ấy.
Là Phan Ngọc!
Cùng lúc đó, một trận gió độc mạnh mẽ thổi qua hai gò má nàng, quất làn da của nàng đau rát, vạt áo bay phấp phới, thiếu chút nữa là thổi bay cả người.
Qua một hồi lâu sau, gió mới dừng.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai làm Hồ Tứ nhảy dựng lên, mở to đôi mắt trong veo, quỷ lệ kia lúc này đang từ trên tường chậm rãi bay xuống, dáng vẻ uyển chuyển ngồi trên đống tử thi bên cạnh:
- Lại là ngươi! Ngươi lại phá hư chuyện của ta, có bản lĩnh thì ngươi liền ra đây!
Tiếng kêu thê lương quanh quẩn ở trong đình viện, Hồ Tứ bỗng thấy thân mình trở nên nhẹ nhõm.
Sờ sờ yết hầu, phát hiện chính mình đã có thể phát ra âm thanh. Một mùi thảo mộc thơm ngát từ cạnh người truyền đến.
Nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, thấy Phan Ngọc đang nhìn mình, miệng cười tủm tỉm, đang cùng nàng đứng im bất động.
Cả người nàng cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái, giống như quả trứng vừa lột xác trong nước vậy.
Phả hơi thở nam tính vào vành tai nàng, hắn khẽ cười, nói:
- Tiểu hồ ly, nàng lại thiếu ta một mạng!
Oa, Hồ Tứ vì quá vui mừng mà lệ tràn mi. Một phen kinh sợ vừa nãy đi qua, nàng ôm lấy Phan Ngọc, lớn tiếng khóc:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã muốn bỏ mặc ta. Ta vừa tỉnh, nơi này liền có thật nhiều người chết, ta, ta rất sợ hãi! Ô ô ô!
Vỗ nhẹ lưng Hồ Tứ, Phan Ngọc khẽ cười nói:
- Lúc nguy cấp ta liền tới đó thôi? Ngươi thật có dáng vẻ đáng sợ nga!
Đáng sợ? Ta?
Hồ Tứ nhất thời ngơ ngác, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói:
- Ta đã bị dọa thành như vậy, vì cái gì mà có vẻ đáng sợ được chứ?
Nhìn nàng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngơ ngác nhìn mình, Phan Ngọc mỉm cười:
- Ngươi vừa rồi khóc như vậy, yêu ma quỷ quái gì tất cả đều chạy rất là xa. Vậy không phải ngươi có dáng vẻ đáng sợ sao?
Hả? Hồ Tứ dụi dụi đôi mắt nhìn quanh, thấy không hợp lí liền phản kháng:
- Nào có! Ngươi lại nói hưu nói vượn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc trước đó còn khóc như mưa, giờ cũng đã tươi cười như hoa xuân, giống như đóa hải đường sau cơn mưa, hết sức diểm lệ.
- Ha ha, thật là đáng sợ sao?
Nữ quỷ chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên có thể động tới ta, thật không phải là người thường!
Phan Ngọc nhìn bốn phía đều là máu, mùi máu tanh xộc vào mũi, cảm giác buồn nôn ập tới, mặt mũi nhăn lại:
- Những người này đều là ngươi giết sao?
- Không sai, đều là ta giết!
- Oán khí của ngươi quá lớn, vì sao không bỏ qua hết đi,buông hạ đồ đao – lập địa thành phật? Giết nhiều người như vậy,ngươi tạo nghiệt đã quá nhiều, cho dù là phải tới địa ngục, cũng sẽ phải nhận hết khổ hình, đáng sao?
- Ha ha ha, chỉ cần có thể giết cả nhà Mạc gia, cho dù có phải nhận hết hình phạt ở Địa Ngục, ta cũng cam tâm tình nguyện!
- Chẳng nhẽ, ngươi còn nhiều tâm nguyện như vậy sao?
- Trừ bỏ Mạc Thanh Lam còn chưa chết, những người ở đây đều phải chết. Chỉ cần hắn chết, oán khí của ta tự nhiên tiêu tán.
- Được!
Phan Ngọc một tay vẫn ôm lấy Hồ Tứ, đáp ứng một tiếng, tay còn lại vung lên, một hình nhân béo từ trên trời giáng xuống.
Bùm.
Xuất hiện trước mặt nữ quỷ, xem thân hình, trang phục, xem ra đúng là Mạc lão gia:
- Người ở chỗ này.
Nữ quỷ khuôn mặt đại biến, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành trắng, tròng mắt trừng thật lớn, nhìn gắt gao, chằm chằm vào Mạc lão gia đang quỳ rạp trên mặt đất.
Dưới ánh trăng, Phan Ngọc nhìn thấy tất cả.
Oán hận, thương tâm, tuyệt vọng, đau đớn, đủ loại cảm xúc trong mắt chợt lóe qua.
Mười ngón tay co duỗi không ngừng. Nội tâm nữ quỷ kia đang chịu sự dày vò thống khổ.
Mạc lão gia quỳ rạp trên mặt đất, lão lệ tung hoành, nước mắt nước mũi dính vào chòm râu của lão:
- Mạc Sầu, Mạc Sầu, đừng, đừng giết ta, đừng giết ta!
- Ha ha, đừng giết ngươi! Nói cho cùng, nếu tâm ngươi có nửa điểm thương hại, liền không giết hại trượng phu và con của ta. Ha ha ha!
Trong tay nữ quỷ nhấc lên một cái đầu người, máu chảy đầm đìa, đưa đến trước mặt Mạc lão gia.
Mạc lão gia tập trung nhìn vào, tới lúc nhìn rõ, tay chân khua loạn lên, rõ ràng kia là đầu con trai độc nhất vô nhị của lão!
- Con của ta! Là cha hại ngươi, là cha nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là cha không nên ham bảo vật!
Mạc lão gia ôm đầu người con khóc lớn, tiếng khóc rất thê thảm.
Hồ Tứ nghe được lòng có chút ê ẩm, vụng trộm liếc Phan Ngọc một cái, đã thấy Phan Ngọc trên mặt vẫn như cũ, bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt, giống như chỉ là người đứng xem.
- Thực thương tâm! Đúng. Lúc trước ngươi giết con ta, ta cũng thương tâm như vậy, nay ngươi cảm nhận được mất đi hài tử của mình đau khổ như thế nào đi! Haha, con ta chết thật thảm, hắn còn nhỏ như vậy lại bị đâm thủng bụng, ruột gan vỡ hết, lục phủ ngũ tạng bị người ta đào móc! Thật thê thảm!
Trong lòng bàn tay còn cầm một đoạn ruột người, nữ quỷ đột nhiên kêu lên:
- Thứ này xem ra vẫn còn độ ấm.
- Ta thực xin lỗi ngươi, là sai lầm của ta, ngươi muốn giết cứ giết. Nhưng đừng vì chuyện này mà tạo thêm nghiệp chướng!
Lời còn chưa dứt….
Phốc.
Mạc lão gia thân mình run rẩy, cúi xuống mới phát hiện Mạc Sầu cắm tay phải của nàng vào trong ngực mình, muốn đào cái gì đó lôi ra ngoài.
Bàn tay nhích từng chút, từng chút một, thân thể lão run lên, Mạc Sầu hung hăng lôi ra ngoài.
Trái tim đỏ còn nguyên máu thịt, ấm áp, đặt nó trong lòng bàn tay, nàng bóp bóp chút hơi thở tàn tạ của trái tim, nhẹ dâng lên một luồng máu tanh tưởi.
Mạc lão gia hoảng sợ trừng to mắt nhìn, tơ máu theo miệng chảy ra.
Bùm.
Thân mình té trên mặt đất khí tuyệt mà chết. Mạc Sầu cười khanh khách, nàng đang cầm trái tim đỏ tươi kia nhìn xuống
- Thật kỳ quái, sao ác độc như ngươi mà lại có trái tim màu đỏ hồng? Ta lại tưởng là màu đen chứ!Haha, thật buồn cười, ha ha ha ha!
Nàng cười lớn, một khỏa minh châu theo khóe mắt chảy ra, dừng ở vạt áo nàng (minh châu là nước mắt nha các nàng)
- Hắn đã chết, thù của ngươi cũng đã báo, cảm giác như thế nào?
Phan Ngọc trầm ngâm giờ mới mở miệng, Hồ Tứ chân sớm đã mềm nhũn.
- Cảm giác, ha ha, cảm giác tốt hơn nhiều! Ha ha ha, hắn rốt cuộc cũng chết, ha ha ha ha!
Mạc Sầu vứt trái tim đi, điên cuồng cười thê lương trong trang viện
- Nói như thế, ngươi ở lại trên thế gian này cũng vô dụng. Quỷ vô thường muốn bắt ngươi chắc cũng đang ở trên đường rồi, ngươi nên thành thật mà xuống địa ngục đi.
- Địa ngục?
Mạc Sầu dừng tiếng cười, tao nhã phất tay, một chiếc gương đồng xuất hiện trong tay, nàng vuốt ve nó như người âu yếm, lộ ra răng nanh nhọn hoắt:
- Có nó ta vì sao phải đi địa ngục, chỉ sợ tới địa ngục là các ngươi đi.
- Ai nha, thật sự sao? Ta sợ quá.
Hồ Tứ chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã ngồi, nàng không nghĩ tới lúc này đây Phan Ngọc đường hoàng ung dung mà cười.
Đưa gương đồng đối diện Phan Ngọc, Mạc Sầu cười duyên dáng :
- Để ta đưa các ngươi đi!
Một luồng ánh sáng theo trung tâm gương đồng bắn nhanh tới Phan Ngọc, Hồ Tứ tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng kêu than một tiếng.
**
Đợi thật lâu, Hồ Tứ không thấy thân mình có gì khác thường, còn đang nghi hoặc liền nghe một giọng nói trên tức:
- Tứ nhi. Còn muốn ngủ đến khi nào? Mau đứng dậy.
Nàng choàng tỉnh, trước mắt là ánh sáng mặt trời, không có máu, không có người chết cũng không có nữ quỷ, Phan Ngọc đang ngồi êm đẹp đối diện nàng cười hì hì.
Hồ Tứ đứng lên xem xét một phen, quả thực trên người rất sạch sẽ, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ nàng nằm mơ?
- Ta…..
- Ngươi cái gì mà ngươi, ăn cơm chiều xong liền ngủ như một con heo. Nếu như không biết trước ngươi là hồ ly, ta quả thực nghĩ không ra.
Phan Ngọc gõ gõ đầu nàng.
- Trời đã sáng, Mạc lão gia mời chúng ta đi ăn điểm tâm, mau rửa mặt chải đầu.
Vừa nghe ăn cơm, Hồ Tứ nhất thời đem sự sợ hãi vứt qua đầu, lập tức nhảy xuống giường, vội vàng rửa mặt, vô cùng cao hứng đi theo Phan Ngọc.
Ánh mặt trời chói chang, Hồ Tứ đi theo Phan Ngọc, từ nhỏ đến lớn Hồ tứ cũng quá ngạc nhiên vì mơ toàn ác mộng quái dị, nhưng đêm qua thì chân thật vô cùng, nàng còn có thể chạm đến người trong mộng nữa đó.
Nhớ tới máu tươi cùng mọi người chết thảm, tâm trạng nàng liền không rét mà run, lắc lắc đầu, tâm trí của nàng muốn nổ tung rồi.
- Tứ nhi, không thoải mái sao?
Ngẩng đầu nhìn Phan Ngọc, Hồ Tứ không nhịn được nhéo ống tay áo Phan Ngọc, nhích lại gần hắn, tựa như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn.
Phan Ngọc cười cười, vỗ về an ủi Hồ Tứ.
Mạc lão gia sang sảng tiếng cười, nhìn qua cả người có tinh thần cực kỳ vui vẻ, bên cạnh còn có Mạc phu nhân cùng Mạc thiếu gia.
Nhìn đến vị công tử kia, Hồ Tứ có chút nghi hoặc.
Hắn là tên hay bắt nạt con gái nhà lành, hơn nữa khi đó nhìn hắn quỷ khí cả người dày đặc, làm cho người ta nhìn qua không hề thoải mái.
Nhưng mà hiện tại trước mắt, nhìn qua thấy tinh thần thanh khí hào sảng, hào hoa phong nhã, quả nhiên là một vị công tử tuấn tú.
Hồ Tứ nghi hoặc nhìn đến bàn đầy thức ăn, nhất thời não trống rỗng, hương vị kia dụ dỗ nàng muốn nhỏ nước miếng. Nếu không phải Phan Ngọc còn cùng Mạc gia trò chuyện, chỉ sợ nàng đã nhào vô bàn rồi.
- Phan công tử thật không lưu lại sao, nhất định phải đi?
- Mạc lão gia, hôm nay trời đẹp, tiểu bối trong nhà có việc quan trọng, ta nghĩ hôm nay lên đường. Hôm qua đều nhờ lão gia cho ngủ lại, hai chủ tớ mới tránh được mưa bão, ân tình này tiểu bối suốt đời khó quên.
Mạc lão gia mỉm cười:
- Chỉ là tiện tay không cần cảm tạ, Phan công tử đừng quá lời, thật ra công tử đến đây trị được bệnh cho hài tử, lão phu vô cùng cảm kích, chút lễ mọn này mong công tử vui lòng nhận lấy.
Hai gia đinh bưng lên hai cái khay là vàng nén cùng ngân phiếu, Phan Ngọc cười cười đem vàng bạc thu lấy, quay đầu ôm quyền:
- Tiểu bối chỉ là thấy việc liền dốc lực, Mạc lão gia đừng quá khách khí.
- Hài tử bệnh đã lâu, thỉnh bao nhiêu danh y đều không thể chữa khỏi, một chút này không đáng kể đến, lão phu kính Phan công tử một chén.
Hương vị rượu tinh khiết, nồng đậm phác mũi, Phan Ngọc uống một hơi cạn sạch:
- Tạ Mạc lão gia ban thưởng.
Thấy Phan Ngọc uống xong, Mạc lão gia càng vui vẻ, tự mình vì Phan Ngọc châm rượu.
- Phan công tử, từ biệt khi này không biết khi nào gặp lại, lão phu chúc Phan công tử thuận buồm xuôi gió, thỉnh công tử cạn chén này.
Đợi đến Phan Ngọc uống hết, Mạc lão gia lại châm một ly.
- Lão phu cùng Phan công tử tựa nhất kiến như cố, cùng một kiếp người sinh ra đã biết mùi đời, thật là cuộc đời nhiều điều thú vị. Rượu này ngàn chén không đủ, thỉnh công tử thêm một chén.
Phan Ngọc uống đủ 3 chén sau, khuôn mặt có một chút hồng hồng:
- Ta cũng không uống được nhiều rượu, mong Mạc lão gia thứ tội.
- Không sao, công tử khẳng khái uống ba chén, lão phu tâm nguyện đã đủ.
Phan Ngọc còn nói chuyện, lại thấy choáng váng, miễn cưỡng cười nói:
- Rượu này quả thực tác dụng mạnh, mới uống ba chén liền cảm thấy choáng đầu lợi hại.
Mạc lão gia cười nói:
- Rượu của ta vốn không có tác dụng như thế, chính là bỏ thêm vài thứ ngươi mới có thể thấy choáng đi.
Hồ Tứ kinh hãi, vội vàng giúp Phan Ngọc đứng vững.
Kinh ngạc trừng mắt nhìn Mạc gia, không rõ vì sao hắn lại kê đơn thuốc mê với Phan Ngọc?
Mạc lão gia cười to:
- Đường đường là Lạc Dương Phan Ngọc Phan đại công tử, thực sự là khó gặp, khó gặp!