Chương 4
5
Rời khỏi văn phòng thì trời đã tối.
Các học sinh ở bên ngoài không thấy đâu cả.
Tôi mở nhóm chat mới biết.
Khách sạn gần trường đang tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Mọi người đều đang ở bên đó.
Giang Nghiễn cũng có mặt.
Trong nhóm lớp, có người gửi ảnh của anh.
Chàng trai mặt áo thun trắng đứng dưới ánh đèn, trên khuỷu tay là chiếc áo khoác mỏng.
Hệt như một cây trúc xanh biếc.
Lông mi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Người như vậy, ở đâu cũng cực kỳ nổi bật.
Còn tôi...
Tôi ngẩng đầu.
Bóng dáng bản thân phản chiếu trên kính bảng thông báo.
Dáng người gầy gò, ngũ quan bình thường.
Vì mấy ngày nay học dưới đèn dầu nên trán nổi hai cục mụn.
So với cô hot girl mà mình giả mạo không hề giống nhau tí nào.
Trong nhóm vẫn đang thảo luận.
“Đàn anh Giang thực sự rất đẹp trai, nhưng mà hình như đang có tâm sự hay sao ấy, anh ấy cứ uống rượu và thất thần nãy giờ.”
“Chắc đang nhớ Chu Kha đó! Bọn họ còn muốn gặp nhau trên đỉnh cao mà.”
Chu Kha hiện lên và trả lời: “Thấy rồi thấy rồi.”
Vốn là tôi đuối lý vì đã gạt người ta, tôi cũng không có ý định gặp mặt Giang Nghiễn.
Nhưng vào giờ phút này, có lẽ gió đêm làm say lòng người.
Trong lòng tôi chợt xúc động muốn gặp anh.
Thế nhưng, lúc đi tới tầng dưới khách sạn.
Tôi lấy điện thoại ra để coi cho đúng tầng đang diễn ra bữa tiệc.
Trên màn hình hiện lên hai tin nhắn.
Đến từ Giang Nghiễn.
“Tấm hình đó không phải là cô đúng không?”
“Ở ngoài đời cô xấu thế, thật khiến người khác buồn nôn! Sao cô dám lấy ảnh mạng gạt tôi?”
Tôi dừng bước, cả người đông cứng tại chỗ.
Ngay sau đó vòng bạn bè hiện lên một bài viết mới.
Là Chu Kha đăng.
Cô ta đang mang chiếc áo khoác của Giang Nghiễn, dựa vào anh trong tư thế vô cùng thân mật.
Cap là: “Hái được mặt trăng rồi.”
Rời khỏi văn phòng thì trời đã tối.
Các học sinh ở bên ngoài không thấy đâu cả.
Tôi mở nhóm chat mới biết.
Khách sạn gần trường đang tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Mọi người đều đang ở bên đó.
Giang Nghiễn cũng có mặt.
Trong nhóm lớp, có người gửi ảnh của anh.
Chàng trai mặt áo thun trắng đứng dưới ánh đèn, trên khuỷu tay là chiếc áo khoác mỏng.
Hệt như một cây trúc xanh biếc.
Lông mi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Người như vậy, ở đâu cũng cực kỳ nổi bật.
Còn tôi...
Tôi ngẩng đầu.
Bóng dáng bản thân phản chiếu trên kính bảng thông báo.
Dáng người gầy gò, ngũ quan bình thường.
Vì mấy ngày nay học dưới đèn dầu nên trán nổi hai cục mụn.
So với cô hot girl mà mình giả mạo không hề giống nhau tí nào.
Trong nhóm vẫn đang thảo luận.
“Đàn anh Giang thực sự rất đẹp trai, nhưng mà hình như đang có tâm sự hay sao ấy, anh ấy cứ uống rượu và thất thần nãy giờ.”
“Chắc đang nhớ Chu Kha đó! Bọn họ còn muốn gặp nhau trên đỉnh cao mà.”
Chu Kha hiện lên và trả lời: “Thấy rồi thấy rồi.”
Vốn là tôi đuối lý vì đã gạt người ta, tôi cũng không có ý định gặp mặt Giang Nghiễn.
Nhưng vào giờ phút này, có lẽ gió đêm làm say lòng người.
Trong lòng tôi chợt xúc động muốn gặp anh.
Thế nhưng, lúc đi tới tầng dưới khách sạn.
Tôi lấy điện thoại ra để coi cho đúng tầng đang diễn ra bữa tiệc.
Trên màn hình hiện lên hai tin nhắn.
Đến từ Giang Nghiễn.
“Tấm hình đó không phải là cô đúng không?”
“Ở ngoài đời cô xấu thế, thật khiến người khác buồn nôn! Sao cô dám lấy ảnh mạng gạt tôi?”
Tôi dừng bước, cả người đông cứng tại chỗ.
Ngay sau đó vòng bạn bè hiện lên một bài viết mới.
Là Chu Kha đăng.
Cô ta đang mang chiếc áo khoác của Giang Nghiễn, dựa vào anh trong tư thế vô cùng thân mật.
Cap là: “Hái được mặt trăng rồi.”