Chương : 57
Ba người kia lăn qua lăn lại cả một tiếng mới lề mề đi ra.
Cùng với tiếng rống giận “Coi chừng ngực cậu” của Trà Sữa, Khổng Tây xách váy kéo áo lấy gót đạp hài muôn phần khó khăn lao về phía Đông Dã.
Chờ khi cậu chạy đến trước mặt Đông Dã, cặp ngực run rẩy của cậu rốt cuộc chịu không nổi đường xá chòng trành, rớt xuống.
Đông Dã nhanh tay lẹ mắt bắt được, kéo cổ áo cậu nhét vào lại.
Khổng Tây nâng hai trái táo trước ngực, chỉnh chỉnh vị trí, có chút kiêu ngạo nói: “Xem này, D-cup!”
Đông Dã: “…”
Khổng Tây: “Mau mau sờ sờ, bỏ lỡ sau này không còn cơ hội sờ D-cup nữa!”
Đông Dã cực kỳ bất lực, như cậu mong muốn vươn ngón trỏ chọt chọt trái táo, lại ác ý day day táo trên đầu nhũ cậu, nơi sáng nay còn chịu đủ tàn phá lập tức đau rát.
Khổng Tây kêu to “Áu” một tiếng, nhảy dựng ra sau, đưa tay che ngực, quyến rũ liếc ngang Đông Dã, thắt họng nói: “Đáng ghét, sắc lang~~~”
Đông Dã nhất thời không chịu nổi, hoảng sợ lui về phía sau, trong tích tắc không thể tìm được từ ngữ hình dung tâm tình giờ phút này của anh, chỉ lấy vẻ mặt khiếp đảm nhìn chằm chằm Khổng Tây.
Tự thấy bản thân đùa giỡn hơi quá, Khổng Tây chột dạ le lưỡi, móc táo trước ngực ra, nhét một trái cho Đông Dã, chính mình cầm một trái khác, tùy tiện xoa xoa rồi cắn một miếng.
Trà Sữa muốn ngăn cản nhưng không kịp, lao tới đã thấy trái táo không toàn vẹn bị cậu cắn một miếng, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói: “Khỉ! Sao lại ăn ngực mình!?”
Khổng Tây mơ hồ trả lời: “Đói.”
Để phòng ngừa Khổng Tây lấy ngực dọa người, Đông Dã cũng theo sau cắn một miếng trái táo trong tay.
Vì thế, động tác muốn cứu trái táo khác của Trà Sữa lại không kịp, xoay qua đã thấy thêm một trái táo không toàn vẹn khác, nháy mắt câm lặng: “Khỉ! Sao lại ăn ngực Tiểu Tây!?”
Đông Dã: “Mùi vị không tệ.”
Trà Sữa: “…” Đôi chồng chồng này có thể bớt quá đáng được không!!??
Sự thật chứng minh, đôi chồng chồng này không chút để ý tiếp tục quá đáng.
Điều này thể hiện đầy đủ qua sắc mặt đen hơn đáy nồi sau đó của Trà Sữa, có thể đoán Đông Dã đang trả thù việc cô trêu đùa trong WC.
Vì táo – kun đã bị chà đạp thê thảm, bị gặm cắn cho hoa tàn nhụy nát, vậy nên trách nhiệm to lớn độn D-cup đã rơi vào người vải – kun.
Để làm ra đường cong nhô lên trước ngực cậu, Trà Sữa nhét một đống vải vào trong áo, sau khi miễn cưỡng tạo được chút cảm giác mới thả cậu đi, dù sao đến lúc đó cũng có thể PS.
Hoàn tất công tác chuẩn bị, bốn người nhìn chung xem như ok bắt đầu khởi công chụp hình.
Khổng Tây bi thảm bị Trà Sữa chỉ huy ở chòi nghỉ bày đủ loại tư thế mà cậu cảm thấy vô cùng vặn vẹo nhưng trong mắt Trà Sữa lại vô cùng quyến rũ.
Lăn qua lăn lại chụp xong ảnh cá nhân lại lăn tới lăn lui chụp ảnh đôi, Khổng Tây buồn bực bị giày vò không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng sau khi bị Đông Dã đè lên băng ghế làm đủ loại tư thế xong Trà Sữa mới buông tha cậu, vung móng vuốt, đổi cảnh.
Cảnh thứ hai ở hành lang.
Trà Sữa nói chụp bóng lưng và nụ cười ngoái đầu, một cước đá Khổng Tây về trước bảo cậu phải dùng sức uốn éo mông.
Mông – kun nhà Khổng Tây sáng sớm vừa được yêu thương qua, căn bản uốn éo không nổi, xoay một cái liền đau, chỉ có thể cứng ngắc lắc trái rồi lắc phải.
Trà Sữa gào rú: “Khỉ! Mềm mại mềm mại!! Cậu đi thẳng đờ thế làm gì!? Đang phơi cá khô à!!”
Đông Dã quét mắt nhìn Trà Sữa đang phát điên.
Đang nghĩ muốn đi tới đánh người, Trà Sữa tiếp nhận được ánh mắt hàm ý cảnh cáo rõ ràng, lập tức ngoan ngoan câm miệng, cúi đầu chớp mắt lui qua ngồi xuống cạnh Khói Hồng đang hăng hái lướt weibo.
Đông Dã hài lòng tiến lên, đến bên Khổng Tây còn đang cố thử mềm hóa cơ thể, dán sát, đưa tay sờ soạng.
Khổng Tây càng thêm cứng ngắc, hai mắt trừng phía trước ra sức cos cá khô.
Đôi bàn tay sáng nay còn sờ qua toàn thân cậu lại nhẹ nhàng vuốt ve sờ ấn dọc theo cơ thể nhưng trước sau không luồn vào trong quần áo. Khổng Tây không tử tế nghĩ: Chắc chắn quần áo quá rắc rối, Đông Dã không vói vào được.
Đông Dã đưa tay vén tóc giả trên đầu Khổng Tây, hơi cúi đầu hà hơi vào lỗ tai hồng hồng của cậu, rồi chạm lên ngậm ngậm liếm liếm.
Khổng Tây nháy mắt mềm nhũn, vừa nhũn vừa tiếp tục không tử tế nghĩ: Chắc chắn do mình hóa trang quá đậm, phấn trét quá dày, Đông Dã ngại nên không hôn môi mà chỉ hôn tai.
Đông Dã tránh ra một khoảng cách, để lộ Khổng Tây mắt ngập nước đã mềm nhũn trong ngực.
Khổng Tây mang vẻ mặt bị chà đạp gợi cảm cùng bộ dáng mảnh mai yểu điệuhướngTrà Sữa chớp chớp mắt. Trà Sữa tích tắc bị cậu giật chết tại chỗ, một móng vuốt bịt mũi, một móng còn lại vỗ thẳng lên lưng Khói Hồng còn đang bấm điện thoại, lờ mờ nói: “Mau mau, mau chụp!”
Khói Hồng ngẩng đầu lên nhìn, cũng bị Khổng Tây làm cho choáng váng hoa mắt vài giây, đợi khi Đông Dã rời đi mới cười he he như sắc lang nhấc máy ảnh SLRlên.
Chụp xong một bộ ảnh, Khói Hồng đột nhiên ló mặt ra từ sau máy ảnh, nói: “Tớ vừa xem weibo, nói có một nam sinh cos loli bị ông chú kéo vào bụi cưỡng hiếp.”
Khổng Tây còn bận suy nghĩ miên man, không nghe rõ.
Đông Dã nghe thấy thì nhíu mày, lục ra một mảnh khăn che mặt trong túi của Trà Sữa mang lên cho Khổng Tây đang ngẩn người, nói: “Xóa hết những tấm lộ mặt.”
Khói Hồng“Vâng vâng” đáp lời, nhanh như bay rút thẻ nhớ trong máy, gắn một cái khác vào, giả bộ như đang xóa ảnh, cuối cùng còn cười khúc khích đưa máy cho Đông Dã kiểm tra.
Đông Dã không cầm, hàm ý không rõ nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi.”
Bốn người tiếp tục ——
Khổng Tây đằng trước ngoáy thắt lưng; Khói Hồngđằng sau cầm máy chờ thời chụp; Trà Sữa lâu lâu gào một câu “Cậu đừng uốn éo quá mức! Sẽ ảnh hưởng thắt lưng, thiếu niên lâu năm ạ!”; Đông Dã nhìn người uốn trái vặn phải phía trước, không yên lòng.
Cuộc thi có ghi rõ, mỗi chức nghiệp chỉ cần 2 hình, vậy nên không bao lâu sau Trà Sữa và Khói Hồng lại lôi Khổng Tây vào WC.
Lần này vào nhà vệ sinh nữ, dù sao Khổng Tây không mấy khác biệt với trai gái khó phân biệt – kun, tuy mới đầu cậu còn sống chết phản kháng, nhưng sau khi bị Trà Sữa kéo vào, mấy cô gái bên trong cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, lập tức không chút phản cảm tiếp tục nên làm gì thì làm đó.
Khổng Tây đỏ mặt, lúng túng quay đầu, xoắn xuýt muốn hộc 3 lít máu.
… Mẹ ơi con gái thời nay đều phóng khoáng vậy sao!! Cửa không đóng đã cởi quần!! Chọc mù mắt cậu rồi biết không!!
Khói Hồng lau lớp hóa trang yêu mị trên mặt cậu, lại đánh lên một lớp thể hiện rõ góc cạnh nam tính.
Nhưng cả người Khổng Tây đều tản ra vẻ ngốc ngốc đáng yêu, lại xinh đẹp như bức tượng trạm trổ hoàn hảo, nếu muốn lộ ra khí chất anh tuấn nam tính thì thật khó.
Trà Sữa sâu sắc tổng kết một câu: “Cậu rất không đàn ông.”
Khổng Tây tự nhận bề ngoài thoạt nhìn không mấy đàn ông nhưng rõ ràng vẫn có những đặc trưng của đàn ông hơn nữa nội tâm đủ mười mươi đàn ông nháy mắt bùng nổ, phản bác: “Chỗ nào không đàn ông!? Thứ gì đàn ông nên có tớ đều có!”
Trà Sữa: “Nhưng thứ phụ nữ có cậu cũng có.”
Khổng Tây: “…”
Trà Sữa: “Mặt nhỏ, mắt to, D-cup, eo thon, thiếu gì nữa? Cậu xem cậu lông chân cũng không mọc, hơn nữa cậu có một thứ mà mỗi người phụ nữ đều có nhưng đàn ông tuyệt đối không có…”
Khổng Tây: “???”
Trà Sữa: “Cậu có đàn ông!”
Khổng Tây: “…”
Trà Sữa nhún vai bất đắc dĩ: “Xem đi, cậu còn phủ nhận cái gì.”
Khổng Tây phồng mang trừng cô: “Tớ không có tháng!”
Trà Sữa dừng một chút, chọt chọt bụng cậu, nói: “Nếu cái này cậu cũng có… Chúc mừng cậu, cậu có thể sinh con cho Đông Dã rồi.”
Khổng Tây: “…”
Đợi Trà Sữa chà đạp Khổng Tây từ đầu tới chân mấy lần, lần nữa kéo cậu đi ra, Đông Dã đang bị người quấy lấy chụp hình chung.
Khổng Tây đột phá vòng vây, chạy đến bên Đông Dã mách lẻo: “Trà Sữa chà đạp em.”
Đông Dã buồn cười nhìn cái mặt bánh bao của cậu, vô thức muốn xoa đầu cậu, lại bị bộ tóc giả trên đầu cậu ngăn cản ý niệm, đổi thành miết mặt cậu, “Đợi vào game chà đạp lại.”
Trà Sữa ở cách đó không xa tru: “Ai ai ai, Đông Dã không nên bao che cậu ta vậy chứ!” Nói xong kéo Khói Hồng đánh tới, dự định tính sổ với Khổng Tây.
Các cô gái luôn quấn quít Đông Dã tự động tản ra, dọn chỗ cho bọn họ chụp hình.
Bộ dáng của Khổng Tây cuối cùng đã khôi phục bình thường, trên mặt cũng sạch bóng. Khói Hồng vẽ nét không đẹp nên chỉ giúp cậu che bớt cục mụn nhỏ bên thái dương, để cậu trưng mặt mộc ra.
Đông Dã rất hài lòng khi mặt cậu đã biến về, ôm lấy không buông, thỉnh thoảng còn đụng đụng hôn hôn hoặc thân mật cọ cọ mũi cậu.
Người xung quanh rất nhiều, Khổng Tây xấu hổ không ngừng trốn, nhưng trốn thế nào cũng không thoát hành động thân mật đột ngột của Đông Dã, mặt đỏ ửng.
Một không ngừng trốn về sau, một không ngừng lấn người đè tới, đến cuối cùng! Khổng Tây bị Đông Dã đè ngã xuống băng ghế trên hành lang.
Những tiếng kinh hô cùng tiếng hút khí nương theo tiếng nháy máy liên tiếp bùng nổ ——
“Trời ạ, quá moe!!”
“Áu, không chịu nổi, cứ thế đè ra sao.”
“Mau chụp mau chụp, tối về up weibo.”
“Up khỉ, cất làm của riêng.”
“Tớ còn phải nuôi hai con sói đói sao có thể cất làm của riêng, nhất định phải up.”
“Oa~~~ công – kun đẹp trai quá~~~~ khiến chị nhộn nhạo.”
“Oa~~~ thụ – kun cũng thật đáng yêu~~~~ cũng khiến chị nhộn nhạo.”
“Anh tuấn cao to công cùng đáng yêu moe thụ, hố của tớ!”
…
…
Tuy nói là đè, thật chất chỉ là Đông Dã ngồi trên băng ghế hơi cúi người, còn Khổng Tây dựa cột mà thôi.
Anh đè không bao lâu thì đứng lên, nhân tiện kéo Khổng Tây đã bị đè mềm nhũn dậy, bình tĩnh nói với Trà Sữa đang bận nhét khăn tay vào lỗ mũi: “Chụp riêng dược sư, cho cô 20 phút.”
Trà Sữa tuân lệnh, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề máu mũi nữa, cấp tốc lôiKhói Hồng và Khổng Tây đến bờ sông.
Thời gian cấp bách, Trà Sữa ném Khổng Tây đến gốc cỏ lau bên bờ sông, ra lệnh cho cậu làm động tác âu yếm vuốt ve cây thuốc.
Khổng Tây nhìn cọng cỏ lau giật giật khóe miệng, tập trung tinh thần đổi nó bằng gương mặt anh tuần của Đông Dã, đổi nửa ngày cũng không thể vẽ dấu bằng giữa 2 bên, mặt kiềm nén đau khổ, chán nản nhìn về phía Đông Dã.
Đông Dã không ở chỗ kia. Khổng Tây có chút thất vọng cúi đầu.
Trà Sữa xuôi theo tầm mắt cậu, lập tức sáng tỏ, giải thích: “Đông Dã đang thay quần áo, cậu thâm tình chút đi!”
Khổng Tây ngoan ngoãn tiếp tục gắng thâm tình với cọng cỏ lau.
5 phút sau, “Bảo cậu nhìn thâm tình! Trừng nó làm gì, còn trừng nữa tròng mắt lồi ra đấy!”
10 phút sau, “Bảo cậu vuốt thâm tình! Nhổ nó làm gì, mẹ cậu, cậu nhổ mất gốc nó rồi!! Mau đổi cọng khác.”
15 phút sau, “… Cậu có nhìn tớ khóc cũng vậy thôi, tiếp tục thâm tình với cọng cỏ đi!”
20 phút sau, Trà Sữa lao tới trước mặt Đông Dã ngồi cách đó không xa, nước mắt lưng tròng ôm đùi: “Đông Dã! Lantis! Cao thủ! Thần tượng! Anh mau xem tiểu thụ nhà anh đi, cậu ấy như vậy bảo em làm sao chụp đây, oa oa oa…”
Đông Dã nhìn đồng hồ đeo tay, bình tĩnh nói: “Đến giờ.”
Trà Sữa bật khóc, “Châm chước cho em thêm mấy phút đi, ức hự hự hự.”
Có lẽ thấy Trà Sữa quá đáng thương, cũng có thể do chính anh ngồi không nhàm chán, Đông Dã nhíu nhíu mày nói với Khổng Tây: “Làm tốt mấy ngày nữa lại dẫn em đi công viên trò chơi.”
Khổng Tây lập tức sáng quắc mắt nhìn qua, ánh sáng đó lấp lánh như đèn pha thiếu chút chói ngất Trà Sữa.
Có vật chất dụ dỗ quả nhiên khác hẳn, vẻ mặt Khổng Tây nhìn cọng cỏ nhỏ chỉ có thể gọi là dịu dàng, hận không thể vắt vài giọt nước ra.
Khói Hồng nắm chắt cơ hội chụp mấy tấm, lại bảo cậu bày tư thế khác, cuối cùng trong vòng nửa giờ lăn lộn xong.
Trà Sữa hướng Đông Dã làm động tác ok, Đông Dã cấp tốc kéo Khổng Tây vào WC, lột quần áo.
Trong WC hơi ẩm thấp, Khổng Tây sợ lạnh rụt vào ***g ngực Đông Dã.
Đông Dã kiềm chế ý nghĩ muốn xử tử cậu ngay tại chỗ, thuần khiết giúp cậu mặc quần áo, cuối cũng vẫn không nhịn được đè Khổng Tây lên tường hôn một trận.
Bọn Trà Sữa có xe, sau khi Đông Dã trảquần áo thì kéo Khổng Tây rời đi.
Giờ cơm trưa đã qua một lúc, ở khoảng thời gian lỡ cỡ này cũng không có nhà hàng nào cung cấp bữa chính, hai người đều chỉ mới gặm một bên “ngực” của Khổng Tây nên rất đói, vội vã chạy về nhà nấu cơm lấp bụng.
Bọn họ về đến nhà vừa lúc bắt gặp xe các chị Khổng Tây từ ngoài về, mấy người cứ thế đối mặt nhau.
Khổng Tây căng thẳng muốn chết, nhưng vẫn đứng bên Đông Dã, nắm tay anh chào hỏi các chị: “Chị hai, chị ba, chị tư…”
Đông Dã kéo khóe miệng hướng các cô cười, giọng vẫn lạnh nhạt như trước: “Chào.”
Chị ba cười cười, ra hiệu cho bọn họ nhìn xuống túi nguyên liệu nấu ăntrong tay, nói: “Cả haiăn cơm chưa?”
Khổng Tây căng thẳng thiếu chút cắn đầu lưỡi, bệnh cà lăm lại xông ra: “Chưa… chưa ạ.”
Chị tư dựa lên xe, nhướng mày: “Không giới thiệu chút sao?”
“A, đây là bạn G…” Cậu chưa kịp nói xong, lực tay Đông Dã nắm cậu đột ngột biến lớn. Khổng Tây tức khắc thức thời đổi giọng: “Đây là đối tượng của em, Đông Dã, đồng ruộng phía đông.”
Chị tư không còn gì để hỏi gật đầu vào nhà.
Chị ba lại cười với bọn họ, cũng theo sau vào nhà.
Chỉ còn lại chị hai vẫn không nhúc nhích, dường như đang quan sát bọn họ.
Khổng Tây rất buồn bực, rõ ràng là chị của mình, tại sao lại cảm thấy như đang gặp người nhà Đông Dã, hơn nữa chị ba và chị tư cũng quá thất đức, không nói bọn họ vào nhà, ném bọn họ cho chị hai, không biết cậu sợ chị hai sao!? Hất bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chị hai: “Vào cùng ăn đi.”
Chị hai nói xong xoay người vào nhà, Khổng Tây không thể tin trợn to mắt.
Đông Dã vân vê móng vuốt trong tay, nói: “Đừng sợ.”
Khổng Tây không phục liếc ngang anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu trừng mũi giầy, sĩ diện nói: “Ai sợ chứ, vào thôi!” Nói xong không cho Đông Dã cơ hội mở miệng kéo anh vào trong, càng đi càng nhanh như sợ anh đột ngột đổi ý.
Đông Dã cũng không cản, bất đắc dĩ để cậu nắm kéo đi, trước khi vào cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên phát hiện từ khi gặp được Khổng Tây tới nay, tim của anh cũng như bầu trời này, từ từ trở nên quang đãng trong xanh không gợn bóng mây.
Cùng với tiếng rống giận “Coi chừng ngực cậu” của Trà Sữa, Khổng Tây xách váy kéo áo lấy gót đạp hài muôn phần khó khăn lao về phía Đông Dã.
Chờ khi cậu chạy đến trước mặt Đông Dã, cặp ngực run rẩy của cậu rốt cuộc chịu không nổi đường xá chòng trành, rớt xuống.
Đông Dã nhanh tay lẹ mắt bắt được, kéo cổ áo cậu nhét vào lại.
Khổng Tây nâng hai trái táo trước ngực, chỉnh chỉnh vị trí, có chút kiêu ngạo nói: “Xem này, D-cup!”
Đông Dã: “…”
Khổng Tây: “Mau mau sờ sờ, bỏ lỡ sau này không còn cơ hội sờ D-cup nữa!”
Đông Dã cực kỳ bất lực, như cậu mong muốn vươn ngón trỏ chọt chọt trái táo, lại ác ý day day táo trên đầu nhũ cậu, nơi sáng nay còn chịu đủ tàn phá lập tức đau rát.
Khổng Tây kêu to “Áu” một tiếng, nhảy dựng ra sau, đưa tay che ngực, quyến rũ liếc ngang Đông Dã, thắt họng nói: “Đáng ghét, sắc lang~~~”
Đông Dã nhất thời không chịu nổi, hoảng sợ lui về phía sau, trong tích tắc không thể tìm được từ ngữ hình dung tâm tình giờ phút này của anh, chỉ lấy vẻ mặt khiếp đảm nhìn chằm chằm Khổng Tây.
Tự thấy bản thân đùa giỡn hơi quá, Khổng Tây chột dạ le lưỡi, móc táo trước ngực ra, nhét một trái cho Đông Dã, chính mình cầm một trái khác, tùy tiện xoa xoa rồi cắn một miếng.
Trà Sữa muốn ngăn cản nhưng không kịp, lao tới đã thấy trái táo không toàn vẹn bị cậu cắn một miếng, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói: “Khỉ! Sao lại ăn ngực mình!?”
Khổng Tây mơ hồ trả lời: “Đói.”
Để phòng ngừa Khổng Tây lấy ngực dọa người, Đông Dã cũng theo sau cắn một miếng trái táo trong tay.
Vì thế, động tác muốn cứu trái táo khác của Trà Sữa lại không kịp, xoay qua đã thấy thêm một trái táo không toàn vẹn khác, nháy mắt câm lặng: “Khỉ! Sao lại ăn ngực Tiểu Tây!?”
Đông Dã: “Mùi vị không tệ.”
Trà Sữa: “…” Đôi chồng chồng này có thể bớt quá đáng được không!!??
Sự thật chứng minh, đôi chồng chồng này không chút để ý tiếp tục quá đáng.
Điều này thể hiện đầy đủ qua sắc mặt đen hơn đáy nồi sau đó của Trà Sữa, có thể đoán Đông Dã đang trả thù việc cô trêu đùa trong WC.
Vì táo – kun đã bị chà đạp thê thảm, bị gặm cắn cho hoa tàn nhụy nát, vậy nên trách nhiệm to lớn độn D-cup đã rơi vào người vải – kun.
Để làm ra đường cong nhô lên trước ngực cậu, Trà Sữa nhét một đống vải vào trong áo, sau khi miễn cưỡng tạo được chút cảm giác mới thả cậu đi, dù sao đến lúc đó cũng có thể PS.
Hoàn tất công tác chuẩn bị, bốn người nhìn chung xem như ok bắt đầu khởi công chụp hình.
Khổng Tây bi thảm bị Trà Sữa chỉ huy ở chòi nghỉ bày đủ loại tư thế mà cậu cảm thấy vô cùng vặn vẹo nhưng trong mắt Trà Sữa lại vô cùng quyến rũ.
Lăn qua lăn lại chụp xong ảnh cá nhân lại lăn tới lăn lui chụp ảnh đôi, Khổng Tây buồn bực bị giày vò không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng sau khi bị Đông Dã đè lên băng ghế làm đủ loại tư thế xong Trà Sữa mới buông tha cậu, vung móng vuốt, đổi cảnh.
Cảnh thứ hai ở hành lang.
Trà Sữa nói chụp bóng lưng và nụ cười ngoái đầu, một cước đá Khổng Tây về trước bảo cậu phải dùng sức uốn éo mông.
Mông – kun nhà Khổng Tây sáng sớm vừa được yêu thương qua, căn bản uốn éo không nổi, xoay một cái liền đau, chỉ có thể cứng ngắc lắc trái rồi lắc phải.
Trà Sữa gào rú: “Khỉ! Mềm mại mềm mại!! Cậu đi thẳng đờ thế làm gì!? Đang phơi cá khô à!!”
Đông Dã quét mắt nhìn Trà Sữa đang phát điên.
Đang nghĩ muốn đi tới đánh người, Trà Sữa tiếp nhận được ánh mắt hàm ý cảnh cáo rõ ràng, lập tức ngoan ngoan câm miệng, cúi đầu chớp mắt lui qua ngồi xuống cạnh Khói Hồng đang hăng hái lướt weibo.
Đông Dã hài lòng tiến lên, đến bên Khổng Tây còn đang cố thử mềm hóa cơ thể, dán sát, đưa tay sờ soạng.
Khổng Tây càng thêm cứng ngắc, hai mắt trừng phía trước ra sức cos cá khô.
Đôi bàn tay sáng nay còn sờ qua toàn thân cậu lại nhẹ nhàng vuốt ve sờ ấn dọc theo cơ thể nhưng trước sau không luồn vào trong quần áo. Khổng Tây không tử tế nghĩ: Chắc chắn quần áo quá rắc rối, Đông Dã không vói vào được.
Đông Dã đưa tay vén tóc giả trên đầu Khổng Tây, hơi cúi đầu hà hơi vào lỗ tai hồng hồng của cậu, rồi chạm lên ngậm ngậm liếm liếm.
Khổng Tây nháy mắt mềm nhũn, vừa nhũn vừa tiếp tục không tử tế nghĩ: Chắc chắn do mình hóa trang quá đậm, phấn trét quá dày, Đông Dã ngại nên không hôn môi mà chỉ hôn tai.
Đông Dã tránh ra một khoảng cách, để lộ Khổng Tây mắt ngập nước đã mềm nhũn trong ngực.
Khổng Tây mang vẻ mặt bị chà đạp gợi cảm cùng bộ dáng mảnh mai yểu điệuhướngTrà Sữa chớp chớp mắt. Trà Sữa tích tắc bị cậu giật chết tại chỗ, một móng vuốt bịt mũi, một móng còn lại vỗ thẳng lên lưng Khói Hồng còn đang bấm điện thoại, lờ mờ nói: “Mau mau, mau chụp!”
Khói Hồng ngẩng đầu lên nhìn, cũng bị Khổng Tây làm cho choáng váng hoa mắt vài giây, đợi khi Đông Dã rời đi mới cười he he như sắc lang nhấc máy ảnh SLRlên.
Chụp xong một bộ ảnh, Khói Hồng đột nhiên ló mặt ra từ sau máy ảnh, nói: “Tớ vừa xem weibo, nói có một nam sinh cos loli bị ông chú kéo vào bụi cưỡng hiếp.”
Khổng Tây còn bận suy nghĩ miên man, không nghe rõ.
Đông Dã nghe thấy thì nhíu mày, lục ra một mảnh khăn che mặt trong túi của Trà Sữa mang lên cho Khổng Tây đang ngẩn người, nói: “Xóa hết những tấm lộ mặt.”
Khói Hồng“Vâng vâng” đáp lời, nhanh như bay rút thẻ nhớ trong máy, gắn một cái khác vào, giả bộ như đang xóa ảnh, cuối cùng còn cười khúc khích đưa máy cho Đông Dã kiểm tra.
Đông Dã không cầm, hàm ý không rõ nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi.”
Bốn người tiếp tục ——
Khổng Tây đằng trước ngoáy thắt lưng; Khói Hồngđằng sau cầm máy chờ thời chụp; Trà Sữa lâu lâu gào một câu “Cậu đừng uốn éo quá mức! Sẽ ảnh hưởng thắt lưng, thiếu niên lâu năm ạ!”; Đông Dã nhìn người uốn trái vặn phải phía trước, không yên lòng.
Cuộc thi có ghi rõ, mỗi chức nghiệp chỉ cần 2 hình, vậy nên không bao lâu sau Trà Sữa và Khói Hồng lại lôi Khổng Tây vào WC.
Lần này vào nhà vệ sinh nữ, dù sao Khổng Tây không mấy khác biệt với trai gái khó phân biệt – kun, tuy mới đầu cậu còn sống chết phản kháng, nhưng sau khi bị Trà Sữa kéo vào, mấy cô gái bên trong cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, lập tức không chút phản cảm tiếp tục nên làm gì thì làm đó.
Khổng Tây đỏ mặt, lúng túng quay đầu, xoắn xuýt muốn hộc 3 lít máu.
… Mẹ ơi con gái thời nay đều phóng khoáng vậy sao!! Cửa không đóng đã cởi quần!! Chọc mù mắt cậu rồi biết không!!
Khói Hồng lau lớp hóa trang yêu mị trên mặt cậu, lại đánh lên một lớp thể hiện rõ góc cạnh nam tính.
Nhưng cả người Khổng Tây đều tản ra vẻ ngốc ngốc đáng yêu, lại xinh đẹp như bức tượng trạm trổ hoàn hảo, nếu muốn lộ ra khí chất anh tuấn nam tính thì thật khó.
Trà Sữa sâu sắc tổng kết một câu: “Cậu rất không đàn ông.”
Khổng Tây tự nhận bề ngoài thoạt nhìn không mấy đàn ông nhưng rõ ràng vẫn có những đặc trưng của đàn ông hơn nữa nội tâm đủ mười mươi đàn ông nháy mắt bùng nổ, phản bác: “Chỗ nào không đàn ông!? Thứ gì đàn ông nên có tớ đều có!”
Trà Sữa: “Nhưng thứ phụ nữ có cậu cũng có.”
Khổng Tây: “…”
Trà Sữa: “Mặt nhỏ, mắt to, D-cup, eo thon, thiếu gì nữa? Cậu xem cậu lông chân cũng không mọc, hơn nữa cậu có một thứ mà mỗi người phụ nữ đều có nhưng đàn ông tuyệt đối không có…”
Khổng Tây: “???”
Trà Sữa: “Cậu có đàn ông!”
Khổng Tây: “…”
Trà Sữa nhún vai bất đắc dĩ: “Xem đi, cậu còn phủ nhận cái gì.”
Khổng Tây phồng mang trừng cô: “Tớ không có tháng!”
Trà Sữa dừng một chút, chọt chọt bụng cậu, nói: “Nếu cái này cậu cũng có… Chúc mừng cậu, cậu có thể sinh con cho Đông Dã rồi.”
Khổng Tây: “…”
Đợi Trà Sữa chà đạp Khổng Tây từ đầu tới chân mấy lần, lần nữa kéo cậu đi ra, Đông Dã đang bị người quấy lấy chụp hình chung.
Khổng Tây đột phá vòng vây, chạy đến bên Đông Dã mách lẻo: “Trà Sữa chà đạp em.”
Đông Dã buồn cười nhìn cái mặt bánh bao của cậu, vô thức muốn xoa đầu cậu, lại bị bộ tóc giả trên đầu cậu ngăn cản ý niệm, đổi thành miết mặt cậu, “Đợi vào game chà đạp lại.”
Trà Sữa ở cách đó không xa tru: “Ai ai ai, Đông Dã không nên bao che cậu ta vậy chứ!” Nói xong kéo Khói Hồng đánh tới, dự định tính sổ với Khổng Tây.
Các cô gái luôn quấn quít Đông Dã tự động tản ra, dọn chỗ cho bọn họ chụp hình.
Bộ dáng của Khổng Tây cuối cùng đã khôi phục bình thường, trên mặt cũng sạch bóng. Khói Hồng vẽ nét không đẹp nên chỉ giúp cậu che bớt cục mụn nhỏ bên thái dương, để cậu trưng mặt mộc ra.
Đông Dã rất hài lòng khi mặt cậu đã biến về, ôm lấy không buông, thỉnh thoảng còn đụng đụng hôn hôn hoặc thân mật cọ cọ mũi cậu.
Người xung quanh rất nhiều, Khổng Tây xấu hổ không ngừng trốn, nhưng trốn thế nào cũng không thoát hành động thân mật đột ngột của Đông Dã, mặt đỏ ửng.
Một không ngừng trốn về sau, một không ngừng lấn người đè tới, đến cuối cùng! Khổng Tây bị Đông Dã đè ngã xuống băng ghế trên hành lang.
Những tiếng kinh hô cùng tiếng hút khí nương theo tiếng nháy máy liên tiếp bùng nổ ——
“Trời ạ, quá moe!!”
“Áu, không chịu nổi, cứ thế đè ra sao.”
“Mau chụp mau chụp, tối về up weibo.”
“Up khỉ, cất làm của riêng.”
“Tớ còn phải nuôi hai con sói đói sao có thể cất làm của riêng, nhất định phải up.”
“Oa~~~ công – kun đẹp trai quá~~~~ khiến chị nhộn nhạo.”
“Oa~~~ thụ – kun cũng thật đáng yêu~~~~ cũng khiến chị nhộn nhạo.”
“Anh tuấn cao to công cùng đáng yêu moe thụ, hố của tớ!”
…
…
Tuy nói là đè, thật chất chỉ là Đông Dã ngồi trên băng ghế hơi cúi người, còn Khổng Tây dựa cột mà thôi.
Anh đè không bao lâu thì đứng lên, nhân tiện kéo Khổng Tây đã bị đè mềm nhũn dậy, bình tĩnh nói với Trà Sữa đang bận nhét khăn tay vào lỗ mũi: “Chụp riêng dược sư, cho cô 20 phút.”
Trà Sữa tuân lệnh, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề máu mũi nữa, cấp tốc lôiKhói Hồng và Khổng Tây đến bờ sông.
Thời gian cấp bách, Trà Sữa ném Khổng Tây đến gốc cỏ lau bên bờ sông, ra lệnh cho cậu làm động tác âu yếm vuốt ve cây thuốc.
Khổng Tây nhìn cọng cỏ lau giật giật khóe miệng, tập trung tinh thần đổi nó bằng gương mặt anh tuần của Đông Dã, đổi nửa ngày cũng không thể vẽ dấu bằng giữa 2 bên, mặt kiềm nén đau khổ, chán nản nhìn về phía Đông Dã.
Đông Dã không ở chỗ kia. Khổng Tây có chút thất vọng cúi đầu.
Trà Sữa xuôi theo tầm mắt cậu, lập tức sáng tỏ, giải thích: “Đông Dã đang thay quần áo, cậu thâm tình chút đi!”
Khổng Tây ngoan ngoãn tiếp tục gắng thâm tình với cọng cỏ lau.
5 phút sau, “Bảo cậu nhìn thâm tình! Trừng nó làm gì, còn trừng nữa tròng mắt lồi ra đấy!”
10 phút sau, “Bảo cậu vuốt thâm tình! Nhổ nó làm gì, mẹ cậu, cậu nhổ mất gốc nó rồi!! Mau đổi cọng khác.”
15 phút sau, “… Cậu có nhìn tớ khóc cũng vậy thôi, tiếp tục thâm tình với cọng cỏ đi!”
20 phút sau, Trà Sữa lao tới trước mặt Đông Dã ngồi cách đó không xa, nước mắt lưng tròng ôm đùi: “Đông Dã! Lantis! Cao thủ! Thần tượng! Anh mau xem tiểu thụ nhà anh đi, cậu ấy như vậy bảo em làm sao chụp đây, oa oa oa…”
Đông Dã nhìn đồng hồ đeo tay, bình tĩnh nói: “Đến giờ.”
Trà Sữa bật khóc, “Châm chước cho em thêm mấy phút đi, ức hự hự hự.”
Có lẽ thấy Trà Sữa quá đáng thương, cũng có thể do chính anh ngồi không nhàm chán, Đông Dã nhíu nhíu mày nói với Khổng Tây: “Làm tốt mấy ngày nữa lại dẫn em đi công viên trò chơi.”
Khổng Tây lập tức sáng quắc mắt nhìn qua, ánh sáng đó lấp lánh như đèn pha thiếu chút chói ngất Trà Sữa.
Có vật chất dụ dỗ quả nhiên khác hẳn, vẻ mặt Khổng Tây nhìn cọng cỏ nhỏ chỉ có thể gọi là dịu dàng, hận không thể vắt vài giọt nước ra.
Khói Hồng nắm chắt cơ hội chụp mấy tấm, lại bảo cậu bày tư thế khác, cuối cùng trong vòng nửa giờ lăn lộn xong.
Trà Sữa hướng Đông Dã làm động tác ok, Đông Dã cấp tốc kéo Khổng Tây vào WC, lột quần áo.
Trong WC hơi ẩm thấp, Khổng Tây sợ lạnh rụt vào ***g ngực Đông Dã.
Đông Dã kiềm chế ý nghĩ muốn xử tử cậu ngay tại chỗ, thuần khiết giúp cậu mặc quần áo, cuối cũng vẫn không nhịn được đè Khổng Tây lên tường hôn một trận.
Bọn Trà Sữa có xe, sau khi Đông Dã trảquần áo thì kéo Khổng Tây rời đi.
Giờ cơm trưa đã qua một lúc, ở khoảng thời gian lỡ cỡ này cũng không có nhà hàng nào cung cấp bữa chính, hai người đều chỉ mới gặm một bên “ngực” của Khổng Tây nên rất đói, vội vã chạy về nhà nấu cơm lấp bụng.
Bọn họ về đến nhà vừa lúc bắt gặp xe các chị Khổng Tây từ ngoài về, mấy người cứ thế đối mặt nhau.
Khổng Tây căng thẳng muốn chết, nhưng vẫn đứng bên Đông Dã, nắm tay anh chào hỏi các chị: “Chị hai, chị ba, chị tư…”
Đông Dã kéo khóe miệng hướng các cô cười, giọng vẫn lạnh nhạt như trước: “Chào.”
Chị ba cười cười, ra hiệu cho bọn họ nhìn xuống túi nguyên liệu nấu ăntrong tay, nói: “Cả haiăn cơm chưa?”
Khổng Tây căng thẳng thiếu chút cắn đầu lưỡi, bệnh cà lăm lại xông ra: “Chưa… chưa ạ.”
Chị tư dựa lên xe, nhướng mày: “Không giới thiệu chút sao?”
“A, đây là bạn G…” Cậu chưa kịp nói xong, lực tay Đông Dã nắm cậu đột ngột biến lớn. Khổng Tây tức khắc thức thời đổi giọng: “Đây là đối tượng của em, Đông Dã, đồng ruộng phía đông.”
Chị tư không còn gì để hỏi gật đầu vào nhà.
Chị ba lại cười với bọn họ, cũng theo sau vào nhà.
Chỉ còn lại chị hai vẫn không nhúc nhích, dường như đang quan sát bọn họ.
Khổng Tây rất buồn bực, rõ ràng là chị của mình, tại sao lại cảm thấy như đang gặp người nhà Đông Dã, hơn nữa chị ba và chị tư cũng quá thất đức, không nói bọn họ vào nhà, ném bọn họ cho chị hai, không biết cậu sợ chị hai sao!? Hất bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chị hai: “Vào cùng ăn đi.”
Chị hai nói xong xoay người vào nhà, Khổng Tây không thể tin trợn to mắt.
Đông Dã vân vê móng vuốt trong tay, nói: “Đừng sợ.”
Khổng Tây không phục liếc ngang anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu trừng mũi giầy, sĩ diện nói: “Ai sợ chứ, vào thôi!” Nói xong không cho Đông Dã cơ hội mở miệng kéo anh vào trong, càng đi càng nhanh như sợ anh đột ngột đổi ý.
Đông Dã cũng không cản, bất đắc dĩ để cậu nắm kéo đi, trước khi vào cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên phát hiện từ khi gặp được Khổng Tây tới nay, tim của anh cũng như bầu trời này, từ từ trở nên quang đãng trong xanh không gợn bóng mây.