Chương : 48
01 tháng 10 hôm đó, Khổng Tây hiếm có một lần dậy thật sớm.
Lúc này, Đông Dã đang tập hít đất trên ban công, tùy tiện mặc quần đùi và áo ba lỗ.
Khổng Tây tò mò chạy tới, chảy nước miếng nhìn thân hình tam giác của người kia một hồi, nghịch ngợm từ từ ngồi lên eo anh. Kết quả người ta căn bản không xem mấy miếng thịt trên cơ thể cậu là gì, tiếp tục mặt không đổi sắc chống đẩy.
Ngồi ngồi, Khổng Tây không thành thật úp sấp cả người lên tấm lưng nở nang của người kia, cậu so ra thấp hơn một đoạn, nằm cả người lên cũng không có vấn đề gì.
Đông Dã không hề áp lực thồ cậu tiếp tục, cứ như cõng một thứ rất quan trọng.
Tần suất lên xuống đều đều khiến Khổng Tây lại có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Hoạt động khu phố hôm nay đi không?”
Trước đó đã được Khổng Tây làm công tác tư tưởng qua, như “Khu phố này rất haybài trừ hàng ngoại” “Để làm ăn buôn bán nên giao lưu với các bà nội trợ nhiều hơn, khi cần thiết bán rẻ chút nhan sắc cũng được” vân vân vân, nên người kia đáp vô cùng trôi chảy, lý do để đi cũng đã nghĩ sẵn: “Ừ, đi với em.”
“Vậy em về nhà, chúng ta tách ra đi.”
“Vì sao?” Hơi thở người kia không hề rối loạn, bình tĩnh lên tiếng hỏi, dường như có chút không vui.
Khổng Tây cẩn thận trở mình xuống khỏi lưng anh, ngồi một bên cười khúc khích, không quan tâm anh có nhìn thấy không, nói: “Mấy bà cô này không chỉ có tính không ưa hàng ngoại, mà còn không thích đồng tính, thế nên đi riêng đi, tránh mấy bả nói lung tung, ảnh hưởng việc buôn bán ở siêu thị.” Nói xong sáp tới hôn sườn mặt vì chảy ít mồ hôi mà có vẻ vô cùng gợi cảm, rồi toét miệng cười, sau đó mới thỏa mãn chạy bộp bộp xuống lầu, về nhà.
Trên tờ rơi tuyên truyền hoạt động viết mời mọi người tập trung ở cổng khu phố, sau đó thống nhất số lượng xe khách đến Thủy Cung.
Khi Khổng Tây tới, Đông Dã đã đến được một lúc, đang bị một đám phụ nữ vây quanh, cho dù vậy, anh vẫn là người đầu tiên phát hiện Khổng Tây.
Tên kia ăn mặc như học sinh, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ nét mặt.
Không hề có ai tới bắt chuyện với cậu ta, tên kia cũng không để ý, chỉ âm thầm một mình đứng dưới bóng cây.
Đông Dã nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía cậu, sắc mặt cũng theo đó chìm xuống.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn theo ánh mắt Đông Dã, lại quan sát thần sắc không vui của anh, làm như hiểu rõ lấy giọng người từng trải nói: “Cậu trai kia là con nhà họ Khổng, thoạt nhìn âm khí rất nặng đúng không? Mới đầu khi hai vợ chồng còn sống, nhận nuôi ba đứa con gái, sau đó lại sinh thêm một cậu con trai, sống cũng không tệ. Nhưng khi họ vừa mất đi, ba cô con gái suốt ngày chường mặt ra đường, cậu ta lại cả ngày nhốt mình trong nhà, không thèm ra ngoài, rất âm trầm, đến bắt chuyện với cậu ta cậu ta cũng không chào hỏi lại. Cả nhà họ đều nặng âm khí.”
Một người phụ nữ khác lập tức tiếp một câu: “A? Tôi nhớ nhà Đông Dã ở kế bên nhà cậu ta đúng không, tốt nhất không nên có liên hệ gì nha~”
Sắc mặt Đông Dã càng âm trầm, nắm chặt bàn tay đang thả lỏng bên người.
Đoàn người lên xe, Đông Dã bị kéo qua xe số 1, Khổng Tây theo dòng người lên xe số 2, mơ hồ có thể từ cửa sổ nhìn thấy cậu chọn một ghế đơn ngồi xuống.
Dọc đường đi Đông Dã đều tỏ ra không yên lòng, chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu đầy hình ảnh Khổng Tây đứng dưới tàng cây.
Anh đau lòng.
Rõ ràng rất nghiêm túc chuẩn bị tới tham gia hoạt động khu phố, rõ ràng biết những người này không mong đợi thấy mình vẫn miễn cưỡng đi, rõ ràng nội tâm là một người nhiệt tình, chẳng qua không khéo biểu đạt, lại bị người khác cho rằng tính cách có vấn đề.
Một người như vậy, khiến Đông Dã đau lòng đến mức không biết nên làm thế nào.
Sau khi tới nơi, đoàn người bắt đầu tụm năm tụm ba đi dạo quanh Thủy Cung.
Khắp nơi đều là âm thanh ríu rít của trẻ con, Đông Dã buồn bực vô cùng, liên tiếp xoay đầu tìm Khổng Tây, nhưng không làm sao nhìn thấy cậu.
Thủy Cung cómột hành lang nhỏ hình cầu, trên đầu là cá, đặc biệt xây dựng để tạo cho du khách cảm giác như đang bước chầm chậm trong lòng biển.
Tổ trưởng tổ dân phố tập họp mọi người, chia 5 người thành một nhóm, lần lượt đi vào.
Đông Dã vừa lúc ở phía sau Khổng Tây.
Tên kia cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, trên đó còn có dấu hôn tối qua Đông Dã để lại.
Đông Dã ghé người, nghiêng đầu làm như đang chuyên tâm nghiên cứu cá hề, đưa ngón trỏ ngoắc lấy ngón tay Khổng Tây.
Khổng Tây giật mình, muốn rút ngón tay ra, kết quả nửa ngày cũng không thấy có xu hướng giãy thoát, tức giận cúi đầu trừng chân gã sắc ma. Trừng rồi mới phát hiện kẻ đùa giỡn cậu chính là đối tượng nhà cậu, lập tức đỏ mặt, đỏ một mạch đến cổ, càng làm nổi bật dấu hôn tiêu hồn trên đó.
Khổng Tây có tật giật mình dáo dác nhìn quanh, xác định không có ai nhìn qua bên này mới hơi quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Mau buông ra, về nhà cho anh nắm, muốn gặm cũng được.”
Đông Dã không để ý tới cậu, điềm tĩnh tiếp tục nghiên cứu đuôi cá đèn ***g.
Khổng Tây hoàn toàn chịu thua, càng đè thấp mũ xuống, âm thầm cầu nguyện đừng ai nhìn thấy.
Vừa vào hành lang, Khổng Tây liền co giò chạy.
Đông Dã giơ tay lên, cong cong ngón tay, tiếc nuối vừa rồi ngoắc không chặt.
Đi hết Thủy Cung, một đoàn người khí thế hừng hừng quét tới quán lẩu tự phục vụ ăn trưa.
Khổng Tây vẫn như cũ im lặng ngồi trong góc ăn.
Đông Dã càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, không biết đang khó chịu người yêu bị đối xử như vậy, hay khó chịu cách Khổng Tây lặng thinh không nói. Chờ anh ý thức được mình đang làm gì, ngọn nguồn khiến anh khó chịu đã bị anh kéo khỏi chỗ ngồi, đang lấy vẻ mặt kinh hoàng nhìn anh.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, Đông Dã liền biết tên kia chắc chắn đang phiền não “bị nhìn thấy thì làm sao”, “sẽ ảnh hưởng việc làm ăn” vân vân vân, nhất thời tức giận không chỗ xả, nóng máu kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Một cước đá văng cửa WC, Đông Dã trước mặt những người khác ném Khổng Tây vào một phòng, rồi móc ra một con dao trái cây từ túi quần, ngoáy hai nét lên cửa, xoay người, rạch một đường từ trên xuống, đen mặt âm trầm nói: “Ai dám lên tiếng…”
Anh không nói tiếp nửa câu sau mà chỉ ném dao xoay tròn trên không vài vòng, chuẩn xác tiếp lấy, tiện tay ném về trước, xoay người vào phòng, cạch khóa cửa.
Đám đàn ông ở phòng ngoài mắt nhìn chuôi dao còn đang rung rinh trong kẽ gạch men, rét run người, tiểu xong rời đi, người cuối cùng còn rất quan tâm đóng kỹ cửa giúp hai người.
Lúc này, trong phòng…
Khổng Tây nuốt nước miếng, rụt rụt bả vai, không rõ mình đã làm sai điều gì.
Người kia không nói chuyện, chỉ đứng trước mặt cậu.
Khổng Tây bị bầu không khí quỷ dị tra tấn, vô thức lấy chân trái chà chà chân phải, căng thẳng tìm chuyện nói: “Dao.. dao đó ở đâu ra?”
“Tiện tay lấy ở bên ngoài.”
“…” Lại có thể sử dụng giọng điệu đương nhiên để nói loại chuyện này, Khổng Tây nháy mắt câm lặng.
Tiếp tục một trận trầm mặc.
Khổng Tây cẩn thận ngẩng đầu ngó anh, cam chịu số phận mở miệng lần nữa: “Anh không đói sao?”
“Không hứng thú.”
“…” Khổng Tây nghĩ nửa ngày, quyết định không nên nói ra câu “Nhưng mà em có hứng thú”, đổi thành: “Vậy… nếu đã vào rồi, chúng ta không phải nên hôn một cái rồi đi ra sao?” Nói xong còn lấy vẻ mặt mong đợi lại ngẩng đầu giương mắt nhìn Đông Dã.
Khóe miệng Đông Dã giật giật, nhưng vẫn phối hợp hôn xuống.
Anh cũng không biết tại sao mình kỳ cục như vậy, chỉ là… hơi đau lòng người này mà thôi.
Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Đông Dã nắm móng vuốt của Khổng Tây sống chết không buông, rất thản nhiên dắt cậu tới trước bàn tổ trưởng.
Tổ trưởng đang nhét con tôm rim dầu vào mồm, bên miệng còn lòi ra râu tôm, bộ dáng cực kỳ tức cười.
Khổng Tây không nhịn được, đè vành mũ cười trộm.
Đông Dã tiếp tục trưng bộ mặt liệt, nghiêm túc nói: “Tôi và cậu ta có chuyện cần làm, đi trước.”
Tổ trưởng lập tức gật đầu, cái miệng đang ngậm tôm mấp máy. Khổng Tây không nghe rõ bà nói gì, chỉ nhìn cọng “râu rồng” kia lúc lên lúc xuống xoay một vòng tròn như com-pa, cười run cả bả vai.
Đông Dã cũng chú ý tới cọng râu rồng kia, khóe miệng giật một cái, kéo Khổng Tây tới, thuận tay vỗ mông cậu, “Đi.”
Khổng Tây ngoan ngoan đi về phía trước, lúc đi còn lưu luyến ngoảnh đầu nhìn cái lẩu mới ăn một nửa, đau lòng vô cùng.
Ra khỏi quán lẩu, ánh mặt trời bên ngoài khiến Khổng Tây chói mắt, đầu óc choáng váng bị Đông Dã kéo đi.
Hai người cũng không bắt xe, Đông Dã móc ra một thẻ Z từ túi quần, tìm một điểm cho thuê xe đạp công cộng, quét thẻ lấy xe.
Khổng Tây mắt lấp lánh nhìn anh, quả nhiên đàn ông quét thẻ là đẹp trai nhất, mặc kệ quét thẻ gì.
Đông Dã ngồi trên xe nghiên cứu hướng đi, quay đầu nhìn Khổng Tây đang còn chảy nước miếng nhướng mày, nói: “Lên xe.”
Người kia chân dài, bộ dáng nghiêng người chống xe nghoảnh đầu đẹp trai đòi mạng, khiến Khổng Tây choáng váng hoa mắt, lần đầu cảm thấy đàn ông cưỡi xe đạp còn khiến người mê mệt hơn đàn ông lái BMW nhiều.
Hôn mê nửa ngày cuối cùng tìm về đại não, Khổng Tây đỏ mặt tách chân ngồi phía sau, dè dặt bắt góc áo người kia.
Bộ dáng dè dặt của cậu khiến tâm tình Đông Dã rất tốt, cong cong khóe miệng, khẽ đạp chân, xe xuất phát.
Đông Dã cao lớn, Khổng Tây nhỏ gầy, khi hai người đứng cùng nhau lại chưa từng làm người ta khó chịu, chỉ có cảm giác hài hòa khó hiểu. Hiện giờ cưỡi xe đạp cũng thế, cảm thấy ngồi sau xe Đông Dã thì phải là Khổng Tây.
Đông Dã đạp xe rất lâu, vòng tới vòng lui khiến tên ngu đường như Khổng Tây hoàn toàn choáng váng.
Hai người lượn lờ nửa ngày lượn tới một công viên, còn chưa bước vào Khổng Tây đã thấy trước cổng để một lượng lớn chậu hoa cúc cùng tảng đả khắc chữ “Vườn Hoa Cúc”, hắc tuyến treo sau đầu, gì thế này dẫn cậu đi xem hoa cúc à… hoa cúc đó… chẳng lẽ Đông Dã cả ngày ngắm cậu chưa đủ sao… không phải là muốn so sánh hình dạng chứ…
Khổng Tây suy nghĩ mà囧, hắc tuyến rơi đầy.
Đông Dã tìm một chỗ khóa xe, để Khổng Tây an ổn ngồi trên ghế đá, tự xếp hàng đi mua vé.
Khoảng thời gian Quốc Khánh này, người đến công viên dạo vô cùng nhiều, Khổng Tây ngồi trên ghế hết nhìn đông lại ngó tây mới thấy Đông Dã đi ra.
Đông Dã phe phẩy vé trong tay, Khổng Tây nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc, là vé tình nhân!
Khổng Tây: “Sao lại mua vé tình nhân, vào được không?”
Đông Dã: “Được.”
Được rồi, nhìn bộ dáng đã có tính toán trước của anh, Khổng Tây thỏa hiệp, ngoan ngoãn giao ra móng vuốt, đến chỗ kiểm vé vào công viên.
Cuối cùng bọn họ vẫn bị cản lại.
Người kiểm vé cho bọn họ là một tình nguyện viên, có lẽ là sinh viên đại học gần đây đến làm thêm.
Cậu ta lấy vẻ mặt nghênh ngang nói: “Đừng tưởng rằng tùy tiện đi hai người rồi nói là tình nhân tôi sẽ tin! Giả bộ làm gì, thành thật mà mua vé thường đi!”
Vẻ mặt đó, giọng nói đó, rất đáng đánh, cả Khổng Tây cũng muốn đập cậu ta.
Đông Dã rất bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu ta, kéo Khổng Tây đang còn trừng nam sinh kia đến trước mặt, cúi đầu làm một nụ hôn dài, còn đẩy lưỡi vào, cuối cùng Khổng Tây không khống chế được, không cẩn thận uốn giọng “Ưm~~~~~” một tiếng, khung cảnh nhất thời vô cùng ướt át.
Hôn xong, Đông Dã một tay ôm lấy Khổng Tây đã nhũn chân, một tay đưa vé đến trước mặt nam sinh đang hóa đá, bình tĩnh nói: “Kiểm vé.”
Nam sinh hoàn toàn bị dọa choáng váng, không có chút phản ứng gì, ngược lại một nữ sinh ở cổng khác thò người qua, xé vé xoẹt xoẹt hai cái, cười nói: “Vào đi vào đi, nghiên cứu hoa cúc vui vẻ ha.”
Lúc này, Đông Dã đang tập hít đất trên ban công, tùy tiện mặc quần đùi và áo ba lỗ.
Khổng Tây tò mò chạy tới, chảy nước miếng nhìn thân hình tam giác của người kia một hồi, nghịch ngợm từ từ ngồi lên eo anh. Kết quả người ta căn bản không xem mấy miếng thịt trên cơ thể cậu là gì, tiếp tục mặt không đổi sắc chống đẩy.
Ngồi ngồi, Khổng Tây không thành thật úp sấp cả người lên tấm lưng nở nang của người kia, cậu so ra thấp hơn một đoạn, nằm cả người lên cũng không có vấn đề gì.
Đông Dã không hề áp lực thồ cậu tiếp tục, cứ như cõng một thứ rất quan trọng.
Tần suất lên xuống đều đều khiến Khổng Tây lại có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Hoạt động khu phố hôm nay đi không?”
Trước đó đã được Khổng Tây làm công tác tư tưởng qua, như “Khu phố này rất haybài trừ hàng ngoại” “Để làm ăn buôn bán nên giao lưu với các bà nội trợ nhiều hơn, khi cần thiết bán rẻ chút nhan sắc cũng được” vân vân vân, nên người kia đáp vô cùng trôi chảy, lý do để đi cũng đã nghĩ sẵn: “Ừ, đi với em.”
“Vậy em về nhà, chúng ta tách ra đi.”
“Vì sao?” Hơi thở người kia không hề rối loạn, bình tĩnh lên tiếng hỏi, dường như có chút không vui.
Khổng Tây cẩn thận trở mình xuống khỏi lưng anh, ngồi một bên cười khúc khích, không quan tâm anh có nhìn thấy không, nói: “Mấy bà cô này không chỉ có tính không ưa hàng ngoại, mà còn không thích đồng tính, thế nên đi riêng đi, tránh mấy bả nói lung tung, ảnh hưởng việc buôn bán ở siêu thị.” Nói xong sáp tới hôn sườn mặt vì chảy ít mồ hôi mà có vẻ vô cùng gợi cảm, rồi toét miệng cười, sau đó mới thỏa mãn chạy bộp bộp xuống lầu, về nhà.
Trên tờ rơi tuyên truyền hoạt động viết mời mọi người tập trung ở cổng khu phố, sau đó thống nhất số lượng xe khách đến Thủy Cung.
Khi Khổng Tây tới, Đông Dã đã đến được một lúc, đang bị một đám phụ nữ vây quanh, cho dù vậy, anh vẫn là người đầu tiên phát hiện Khổng Tây.
Tên kia ăn mặc như học sinh, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ nét mặt.
Không hề có ai tới bắt chuyện với cậu ta, tên kia cũng không để ý, chỉ âm thầm một mình đứng dưới bóng cây.
Đông Dã nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía cậu, sắc mặt cũng theo đó chìm xuống.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn theo ánh mắt Đông Dã, lại quan sát thần sắc không vui của anh, làm như hiểu rõ lấy giọng người từng trải nói: “Cậu trai kia là con nhà họ Khổng, thoạt nhìn âm khí rất nặng đúng không? Mới đầu khi hai vợ chồng còn sống, nhận nuôi ba đứa con gái, sau đó lại sinh thêm một cậu con trai, sống cũng không tệ. Nhưng khi họ vừa mất đi, ba cô con gái suốt ngày chường mặt ra đường, cậu ta lại cả ngày nhốt mình trong nhà, không thèm ra ngoài, rất âm trầm, đến bắt chuyện với cậu ta cậu ta cũng không chào hỏi lại. Cả nhà họ đều nặng âm khí.”
Một người phụ nữ khác lập tức tiếp một câu: “A? Tôi nhớ nhà Đông Dã ở kế bên nhà cậu ta đúng không, tốt nhất không nên có liên hệ gì nha~”
Sắc mặt Đông Dã càng âm trầm, nắm chặt bàn tay đang thả lỏng bên người.
Đoàn người lên xe, Đông Dã bị kéo qua xe số 1, Khổng Tây theo dòng người lên xe số 2, mơ hồ có thể từ cửa sổ nhìn thấy cậu chọn một ghế đơn ngồi xuống.
Dọc đường đi Đông Dã đều tỏ ra không yên lòng, chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu đầy hình ảnh Khổng Tây đứng dưới tàng cây.
Anh đau lòng.
Rõ ràng rất nghiêm túc chuẩn bị tới tham gia hoạt động khu phố, rõ ràng biết những người này không mong đợi thấy mình vẫn miễn cưỡng đi, rõ ràng nội tâm là một người nhiệt tình, chẳng qua không khéo biểu đạt, lại bị người khác cho rằng tính cách có vấn đề.
Một người như vậy, khiến Đông Dã đau lòng đến mức không biết nên làm thế nào.
Sau khi tới nơi, đoàn người bắt đầu tụm năm tụm ba đi dạo quanh Thủy Cung.
Khắp nơi đều là âm thanh ríu rít của trẻ con, Đông Dã buồn bực vô cùng, liên tiếp xoay đầu tìm Khổng Tây, nhưng không làm sao nhìn thấy cậu.
Thủy Cung cómột hành lang nhỏ hình cầu, trên đầu là cá, đặc biệt xây dựng để tạo cho du khách cảm giác như đang bước chầm chậm trong lòng biển.
Tổ trưởng tổ dân phố tập họp mọi người, chia 5 người thành một nhóm, lần lượt đi vào.
Đông Dã vừa lúc ở phía sau Khổng Tây.
Tên kia cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, trên đó còn có dấu hôn tối qua Đông Dã để lại.
Đông Dã ghé người, nghiêng đầu làm như đang chuyên tâm nghiên cứu cá hề, đưa ngón trỏ ngoắc lấy ngón tay Khổng Tây.
Khổng Tây giật mình, muốn rút ngón tay ra, kết quả nửa ngày cũng không thấy có xu hướng giãy thoát, tức giận cúi đầu trừng chân gã sắc ma. Trừng rồi mới phát hiện kẻ đùa giỡn cậu chính là đối tượng nhà cậu, lập tức đỏ mặt, đỏ một mạch đến cổ, càng làm nổi bật dấu hôn tiêu hồn trên đó.
Khổng Tây có tật giật mình dáo dác nhìn quanh, xác định không có ai nhìn qua bên này mới hơi quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Mau buông ra, về nhà cho anh nắm, muốn gặm cũng được.”
Đông Dã không để ý tới cậu, điềm tĩnh tiếp tục nghiên cứu đuôi cá đèn ***g.
Khổng Tây hoàn toàn chịu thua, càng đè thấp mũ xuống, âm thầm cầu nguyện đừng ai nhìn thấy.
Vừa vào hành lang, Khổng Tây liền co giò chạy.
Đông Dã giơ tay lên, cong cong ngón tay, tiếc nuối vừa rồi ngoắc không chặt.
Đi hết Thủy Cung, một đoàn người khí thế hừng hừng quét tới quán lẩu tự phục vụ ăn trưa.
Khổng Tây vẫn như cũ im lặng ngồi trong góc ăn.
Đông Dã càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, không biết đang khó chịu người yêu bị đối xử như vậy, hay khó chịu cách Khổng Tây lặng thinh không nói. Chờ anh ý thức được mình đang làm gì, ngọn nguồn khiến anh khó chịu đã bị anh kéo khỏi chỗ ngồi, đang lấy vẻ mặt kinh hoàng nhìn anh.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, Đông Dã liền biết tên kia chắc chắn đang phiền não “bị nhìn thấy thì làm sao”, “sẽ ảnh hưởng việc làm ăn” vân vân vân, nhất thời tức giận không chỗ xả, nóng máu kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Một cước đá văng cửa WC, Đông Dã trước mặt những người khác ném Khổng Tây vào một phòng, rồi móc ra một con dao trái cây từ túi quần, ngoáy hai nét lên cửa, xoay người, rạch một đường từ trên xuống, đen mặt âm trầm nói: “Ai dám lên tiếng…”
Anh không nói tiếp nửa câu sau mà chỉ ném dao xoay tròn trên không vài vòng, chuẩn xác tiếp lấy, tiện tay ném về trước, xoay người vào phòng, cạch khóa cửa.
Đám đàn ông ở phòng ngoài mắt nhìn chuôi dao còn đang rung rinh trong kẽ gạch men, rét run người, tiểu xong rời đi, người cuối cùng còn rất quan tâm đóng kỹ cửa giúp hai người.
Lúc này, trong phòng…
Khổng Tây nuốt nước miếng, rụt rụt bả vai, không rõ mình đã làm sai điều gì.
Người kia không nói chuyện, chỉ đứng trước mặt cậu.
Khổng Tây bị bầu không khí quỷ dị tra tấn, vô thức lấy chân trái chà chà chân phải, căng thẳng tìm chuyện nói: “Dao.. dao đó ở đâu ra?”
“Tiện tay lấy ở bên ngoài.”
“…” Lại có thể sử dụng giọng điệu đương nhiên để nói loại chuyện này, Khổng Tây nháy mắt câm lặng.
Tiếp tục một trận trầm mặc.
Khổng Tây cẩn thận ngẩng đầu ngó anh, cam chịu số phận mở miệng lần nữa: “Anh không đói sao?”
“Không hứng thú.”
“…” Khổng Tây nghĩ nửa ngày, quyết định không nên nói ra câu “Nhưng mà em có hứng thú”, đổi thành: “Vậy… nếu đã vào rồi, chúng ta không phải nên hôn một cái rồi đi ra sao?” Nói xong còn lấy vẻ mặt mong đợi lại ngẩng đầu giương mắt nhìn Đông Dã.
Khóe miệng Đông Dã giật giật, nhưng vẫn phối hợp hôn xuống.
Anh cũng không biết tại sao mình kỳ cục như vậy, chỉ là… hơi đau lòng người này mà thôi.
Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Đông Dã nắm móng vuốt của Khổng Tây sống chết không buông, rất thản nhiên dắt cậu tới trước bàn tổ trưởng.
Tổ trưởng đang nhét con tôm rim dầu vào mồm, bên miệng còn lòi ra râu tôm, bộ dáng cực kỳ tức cười.
Khổng Tây không nhịn được, đè vành mũ cười trộm.
Đông Dã tiếp tục trưng bộ mặt liệt, nghiêm túc nói: “Tôi và cậu ta có chuyện cần làm, đi trước.”
Tổ trưởng lập tức gật đầu, cái miệng đang ngậm tôm mấp máy. Khổng Tây không nghe rõ bà nói gì, chỉ nhìn cọng “râu rồng” kia lúc lên lúc xuống xoay một vòng tròn như com-pa, cười run cả bả vai.
Đông Dã cũng chú ý tới cọng râu rồng kia, khóe miệng giật một cái, kéo Khổng Tây tới, thuận tay vỗ mông cậu, “Đi.”
Khổng Tây ngoan ngoan đi về phía trước, lúc đi còn lưu luyến ngoảnh đầu nhìn cái lẩu mới ăn một nửa, đau lòng vô cùng.
Ra khỏi quán lẩu, ánh mặt trời bên ngoài khiến Khổng Tây chói mắt, đầu óc choáng váng bị Đông Dã kéo đi.
Hai người cũng không bắt xe, Đông Dã móc ra một thẻ Z từ túi quần, tìm một điểm cho thuê xe đạp công cộng, quét thẻ lấy xe.
Khổng Tây mắt lấp lánh nhìn anh, quả nhiên đàn ông quét thẻ là đẹp trai nhất, mặc kệ quét thẻ gì.
Đông Dã ngồi trên xe nghiên cứu hướng đi, quay đầu nhìn Khổng Tây đang còn chảy nước miếng nhướng mày, nói: “Lên xe.”
Người kia chân dài, bộ dáng nghiêng người chống xe nghoảnh đầu đẹp trai đòi mạng, khiến Khổng Tây choáng váng hoa mắt, lần đầu cảm thấy đàn ông cưỡi xe đạp còn khiến người mê mệt hơn đàn ông lái BMW nhiều.
Hôn mê nửa ngày cuối cùng tìm về đại não, Khổng Tây đỏ mặt tách chân ngồi phía sau, dè dặt bắt góc áo người kia.
Bộ dáng dè dặt của cậu khiến tâm tình Đông Dã rất tốt, cong cong khóe miệng, khẽ đạp chân, xe xuất phát.
Đông Dã cao lớn, Khổng Tây nhỏ gầy, khi hai người đứng cùng nhau lại chưa từng làm người ta khó chịu, chỉ có cảm giác hài hòa khó hiểu. Hiện giờ cưỡi xe đạp cũng thế, cảm thấy ngồi sau xe Đông Dã thì phải là Khổng Tây.
Đông Dã đạp xe rất lâu, vòng tới vòng lui khiến tên ngu đường như Khổng Tây hoàn toàn choáng váng.
Hai người lượn lờ nửa ngày lượn tới một công viên, còn chưa bước vào Khổng Tây đã thấy trước cổng để một lượng lớn chậu hoa cúc cùng tảng đả khắc chữ “Vườn Hoa Cúc”, hắc tuyến treo sau đầu, gì thế này dẫn cậu đi xem hoa cúc à… hoa cúc đó… chẳng lẽ Đông Dã cả ngày ngắm cậu chưa đủ sao… không phải là muốn so sánh hình dạng chứ…
Khổng Tây suy nghĩ mà囧, hắc tuyến rơi đầy.
Đông Dã tìm một chỗ khóa xe, để Khổng Tây an ổn ngồi trên ghế đá, tự xếp hàng đi mua vé.
Khoảng thời gian Quốc Khánh này, người đến công viên dạo vô cùng nhiều, Khổng Tây ngồi trên ghế hết nhìn đông lại ngó tây mới thấy Đông Dã đi ra.
Đông Dã phe phẩy vé trong tay, Khổng Tây nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc, là vé tình nhân!
Khổng Tây: “Sao lại mua vé tình nhân, vào được không?”
Đông Dã: “Được.”
Được rồi, nhìn bộ dáng đã có tính toán trước của anh, Khổng Tây thỏa hiệp, ngoan ngoãn giao ra móng vuốt, đến chỗ kiểm vé vào công viên.
Cuối cùng bọn họ vẫn bị cản lại.
Người kiểm vé cho bọn họ là một tình nguyện viên, có lẽ là sinh viên đại học gần đây đến làm thêm.
Cậu ta lấy vẻ mặt nghênh ngang nói: “Đừng tưởng rằng tùy tiện đi hai người rồi nói là tình nhân tôi sẽ tin! Giả bộ làm gì, thành thật mà mua vé thường đi!”
Vẻ mặt đó, giọng nói đó, rất đáng đánh, cả Khổng Tây cũng muốn đập cậu ta.
Đông Dã rất bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu ta, kéo Khổng Tây đang còn trừng nam sinh kia đến trước mặt, cúi đầu làm một nụ hôn dài, còn đẩy lưỡi vào, cuối cùng Khổng Tây không khống chế được, không cẩn thận uốn giọng “Ưm~~~~~” một tiếng, khung cảnh nhất thời vô cùng ướt át.
Hôn xong, Đông Dã một tay ôm lấy Khổng Tây đã nhũn chân, một tay đưa vé đến trước mặt nam sinh đang hóa đá, bình tĩnh nói: “Kiểm vé.”
Nam sinh hoàn toàn bị dọa choáng váng, không có chút phản ứng gì, ngược lại một nữ sinh ở cổng khác thò người qua, xé vé xoẹt xoẹt hai cái, cười nói: “Vào đi vào đi, nghiên cứu hoa cúc vui vẻ ha.”