Chương : 7
Màn đêm rơi xuống, lại là lúc nhà họ Cảnh gia bắt đầu lên đèn.
Hàn Tử Dương tới, đi cùng với ba mẹ anh ta.
"Tỗng giám đốc Hàn, ông đã đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!"
"Tổng giám đôc Cảnh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Ái chà, vẫn khách khí như thế, qua tối nay đều là người nhà cả rồi !" Thẩm Xuân Linh ở một bên dịu dàng cười nói.
Những lời này khiến cho Cảnh Tô vừa mới xuống lầu liền đứng khựng lại, lùi bước sao? Cô khẽ nhíu mày một cái, dù sao cũng nên đối mặt. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô tiếp tục xuống lầu.
Tối nay, Cảnh Tô mặc một cái váy dài màu trắng, chiều cao 165cm làm lộ cái váy ra ngoài. Mái tóc dài của cô được vấn đến sau ót, cô không thích trang điểm, luôn xuất hiện trước mọi người với dáng vẻ tự nhiên như vậy.
Cô nhanh chóng đi tới phòng khách, mắt cha Hàn liền tỏa sáng.
"Đây chính là Cảnh Linh phải không?" Ngón tay của ông ấy chỉ vào Cảnh Tô, làm Cảnh Thái sinh có chút lúng túng.
" Xin chào, Bác trai, con là Cảnh Linh!" Từ ngoài cửa tiến vào Cảnh Linh thấy cha Hàn hỏi như thế, trong bụng một hồi khó chịu. Nắm lấy tay cha hàn, tự giới thiệu về mình .
Không biết sao, cha Hàn vì hành động đó mà vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Ừm!" cha Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, lúc này cha Hàn mới nhướng mày lên. Hôm nay, Cảnh Linh mặc một bộ váy đỏ chót, trang điểm xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên của cha Hàn về người con dâu này là không hề thích chút nào.
Nhưng người đang vui vẻ như Cảnh Linh thì làm gì chú thấy chuyện này? Nắm chặt lấy tay của cha Hàn, cô ta quay lại kéo Hàn Tử Dương qua.
"Ba, đây là Tử Dương ~" lúc này Cảnh Linh ngược lại không có chút nhuệ khí như lúc ở trên thương trường, là là bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng.
"Tốt tốt, Tử Dương quả nhiên là nhân tài mà!" Cảnh Thái sinh quan sát Hàn Tử Dương một phen, trong lòng hết sức khen ngợi, người đàn ông này rất xứng với nhà họ Cảnh cũng như rất xứng với Cảnh Linh.
"Quản gia, phân phó mọi người, khai tiệc đi!"
"Dạ, lão gia!"
Một đoàn người tiến vào, nhưng không có ai để ý tới Cảnh Tô, xem cô như trong suốt. Mẹ Hàn và Thẩm Xuân Linh nắm lấy tay cảu nhau, Cảnh Linh khéo léo đi theo bên cạnh.
"Người con dâu này, tôi càng nhìn càng thích đó nha!" Mẹ Hàn vui mừng khen ngợi.
Cha Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Cảnh Tô, chỉ thấy cô ấy lẳng lặng đi theo sau lưng mọi người, cô gái này thật hiền lành! Cha Hàn nhìn Hàn Tử Dương, khe khẽ thở dài một hơi, con trai ông thật không hiểu chính mình mà, chỉ có nhị tiểu thư nhà họ Cảnh mới thích hợp với con trai nhà ông thôi. Cuộc hôn nhân này, ông bắt đầu muốn cản rồi đây.
Mọi người ngồi vào vị trí, Cảnh Tô cũng yên lặng ngồi xuống cùng.
Tối nay cô vốn không muốn ra ngoài, nhưng mẹ cô lại bắt cô phải có mặt ở đây, vì muốn cô hoàn toàn buông tay Hàn Tử Dương, không phải sao? Cho nên cô tới đây, mang theo lời chúc phúc tốt nhất.
"Ơ kìa, Anh Cảnh, anh đúng là có phúc lớn mà!"
"Anh Hàn, xin chỉ giáo cho?"
"Anh nhìn đi, có hai đứa con gái, đứa lớn thì chinh chiến trên thương trường, là Thường Thắng Tướng quân trong thương giới; còn đứa thứ hai thì, hết sức xinh đẹp, thật đúng là một bông hoa tinh tế mà!"
"Ha ha, anh Hàn cứ nói đùa! Đến đây, anh Hàn, chúng ta uống một chén!"
“Được!"
Cảnh Tô yên lặng ngồi ở bàn cuối cùng ăn cơm, thật giống với câu, náo nhiệt là của người ta, tôi cái gì cũng không có. Không, cô có bữa ăn tối. Khóe miệng của cô giơ lên, thoáng mỉm cười.
Nhưng là, lúc cô ngước đầu lên, thì thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.
Ánh mắt của Hàn Tử Dương chứa đầy tức giận, anh đang rất muốn hỏi người phụ nữ này, cái tên đưa cô đi ngày hôm qua là ai? Thấy nụ cười của cô, Hàn Tử Dương giống như là đang nuốt một con ruồi vậy, thịt bò bít tết thượng hạng, anh thật sự không nuốt trôi được.
Hé miệng uống một hớp rượu đỏ, Cảnh Linh đang nói chuyện hăng say quay đầu lại gọi Hàn Tử Dương, làm anh ta mới vừa nuốt rượu đỏ vừa sặc. Mặt Hàn Tử Dương kìm nén đến đỏ bừng.
Bên này, Cảnh Tô vẫn đang yên lặng ngồi ăn cơm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tô một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Tử Dương, vừa rồi ba mới hỏi chúng ta tính chuyện hôn nhân như thế nào đó?"
"À, cứ đính hôn trước đi!" Anh tùy ý nói.
"Nhìn này, ba, con cũng có ý này đó!" Cảnh Linh hình như vì có cùng suy nghĩ với Hàn Tử Dương mà vui mừng .
"Được, vậy trước cứ cho bọn nhỏ đính hôn trước đi! Anh Hàn, anh thấy thế nào?"
"Đính hôn? Cũng tốt, trước cứ để cho hai đứa làm quen trước đi!" Cha Hàn không hề coi trọng đoạn hôn nhân này, Hàn Tử Dương đề nghị đính hôn cũng vừa đúng ý của ông , ông tin rằng một ngày nào đó Tử Dương sẽ nhìn thấy mặt tốt của Cảnh Tô. Cha Hàn vừa đồng ý, vừa quan sát phản ứng của Cảnh Tô.
Chú ý đến phản ứng của Cảnh Tô, chỉ có mình cha Hàn thôi sao? Thật ra thì chuyện tình cảm của cô cùng Hàn Tử Dương, trên bàn cơm này ai mà không biết, chẳng qua là đang giả vờ không biết mà thôi.
Cảnh Tô nghe được tin tức này, dừng nĩa lại, trong đôi mắt hiện lên chút ưu thương, sương mù xông lên, cô không ngẩng đầu, không phải là do cô không có dũng khí để ngẩng đầu, mà là cô không muốn anh ta nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt mình mà thôi. Cô cho là mình sẽ không thấy khó chịu, tên đàn ông cặn bả này, là chuyện đã qua rồi, thật sự đã qua rồi, ai xem anh ta như bảo vật thì cứ lấy đi. Hơi ngẩng đầu lên, cô vẫn nhẹ nhàng như vậy, cô tự nói với mình như vậy là đủ rồi, nước mắt cũng chỉ là đồ vô dụng!
Trên bàn cơm đều là vui mừng, duy chỉ có mình cô, không vui không buồn, làm người ta không thể hiểu được.
"Không xong rồi, lão gia!" Quản gia vội vội vàng vàng chạy vào.
"Chuyện gì? Không thấy có khách sao?"
"Lão gia, bên ngoài có rất nhiều ký giả ạ!"
"Ký giả? Ông đuổi bọn họ đi thì được rồi!"
"Nhưng mà, bọn họ nói, bọn họ nói ~"
"Nói gì?"
"Nói, bọn họ là do nhị tiểu thư mời tới!"
Nghe được câu này, ánh mắt của tất cả mọi người điều tập trung lên người Cảnh Tô.
Nói thật, lúc mới vừa nghe thấy lời này của quản gia, trong lòng cô cả kinh, cô quả thật có nói qua, nhưng địa điểm là ở ‘ Vạn Đình ’, trong này rốt cuộc có cái gì mình không biết đây?
"Cảnh Tô, chuyện gì xảy ra?" Sắc Mặt Cảnh Thái sinh tái xanh, đứa con gái nhỏ này, đúng là đứa con riêng làm cho ông mất mặt, nuôi dạy nhiều năm như vậy, vẫn không thể biến thành một người hào phóng.
"Ba, là do con gọi , nhưng địa điểm không phải con chọn!" Cảnh Tô nhẹ nhàng dao nĩa trong tay xuống, không chút sợ hãi chút nhìn Cảnh Thái sinh.
"Nếu đã tới, vậy thì mời vào đi!"
Cảnh Thái Lam vẫn luôn là cự phách trong thương giới, trước mặt giới truyền thong thì vẫn luôn giử hình tượng là trên hết , xem như chưa xảy ra việc gì.
"Nếu là do con mời tới, thỉnh Thần đến thì dễ, đưa thần đi thì phải xem con làm như thế nào!" Cảnh Thái sinh nhìn cảnh cáo Cảnh Tô, vừa dứt lời , đám ký giả đã vào tới.
Ngược lại cha Hàn lại rất xem trong nha đầu này, tin tưởng cô có năng lực xử lý tốt chuyện này.
"Nha đầu, bác trai đi cùng con!"
Cảnh Tô nhìn cha Hàn kinh ngạc, trong mắt Cảnh Linh thì thoáng qua một tia ghen ghét, từ lúc bước vào cửa đến giờ, thái độ của cha Hàn đối với cô là lúc lạnh lúc nóng , cô thật sự không hiểu nổi, nhưng thái độ của ông ấy đối với Tô Đích làm cho cô cảm thấy được sắp có chuyện không như mong đợi xảy ra rồi.
Chỉ là rất nhanh, cô liền cười, tối nay chỉ là món ăn khai vị cô dành cho Cảnh Tô, khiến Cảnh tô hoàn toàn Thân Bại Danh Liệt, chuyện lần trước có ba đứng ra đè lại, làm cô phải ra mặt cho ná, nhưng mà lần này nó nhất định sẽ chết chắc, trời muốn đổ mưa, mẹ kết hôn, chính cô đem chuyện xấu này truyền ra ngoài, ai có thể cản trở được chứ? Chuyện cô làm lần này thật sự không chê vào đâu được, trừ phi là có quan chức cấp cao điều tra, nếu không, cô chắc chắn sẽ không ai biết được việc này.
"Lão gia, ký giả ở sảnh ngoài!"
"Ba. con sẽ xử lý tốt chuyện này , các ngươi cứ việc dùng bữa ăn đi! Bác Hàn, cám ơn ý tốt của bác, Cảnh Tô xin ghi nhận!" Cô khẽ vuốt cằm, nnhấc váy lên đi ra sảnh ngoài.
Thật ra thì trong lòng cô đang rất thấp thỏm, chuyện phát sinh ngày hôm qua, mà hôm nay muốn cô ra mặt giải thích thật là chuyện không thể nào, cô nên làm cái gì đây? Không được phải kéo dài mới được! Đang rầu rỉ, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng thở, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
"Không có tới trể!"
"Quả thật không có tới trể!"
Người vừa tới nội tâm có hơi bất ổn, anh ta giao cho Cảnh Tô một thứ rồi rời đi, Cảnh Tô lớn tiếng gọi lại, người nọ lại càng chạy nhanh hơn. Cảnh Tô cảm thấy kỳ quái, thế nhưng khi cô nhìn thấy vật bên trong thì không khỏi mừng rỡ!
Là ai giúp đỡ cô vậy?
Hàn Tử Dương tới, đi cùng với ba mẹ anh ta.
"Tỗng giám đốc Hàn, ông đã đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!"
"Tổng giám đôc Cảnh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Ái chà, vẫn khách khí như thế, qua tối nay đều là người nhà cả rồi !" Thẩm Xuân Linh ở một bên dịu dàng cười nói.
Những lời này khiến cho Cảnh Tô vừa mới xuống lầu liền đứng khựng lại, lùi bước sao? Cô khẽ nhíu mày một cái, dù sao cũng nên đối mặt. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô tiếp tục xuống lầu.
Tối nay, Cảnh Tô mặc một cái váy dài màu trắng, chiều cao 165cm làm lộ cái váy ra ngoài. Mái tóc dài của cô được vấn đến sau ót, cô không thích trang điểm, luôn xuất hiện trước mọi người với dáng vẻ tự nhiên như vậy.
Cô nhanh chóng đi tới phòng khách, mắt cha Hàn liền tỏa sáng.
"Đây chính là Cảnh Linh phải không?" Ngón tay của ông ấy chỉ vào Cảnh Tô, làm Cảnh Thái sinh có chút lúng túng.
" Xin chào, Bác trai, con là Cảnh Linh!" Từ ngoài cửa tiến vào Cảnh Linh thấy cha Hàn hỏi như thế, trong bụng một hồi khó chịu. Nắm lấy tay cha hàn, tự giới thiệu về mình .
Không biết sao, cha Hàn vì hành động đó mà vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Ừm!" cha Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, lúc này cha Hàn mới nhướng mày lên. Hôm nay, Cảnh Linh mặc một bộ váy đỏ chót, trang điểm xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên của cha Hàn về người con dâu này là không hề thích chút nào.
Nhưng người đang vui vẻ như Cảnh Linh thì làm gì chú thấy chuyện này? Nắm chặt lấy tay của cha Hàn, cô ta quay lại kéo Hàn Tử Dương qua.
"Ba, đây là Tử Dương ~" lúc này Cảnh Linh ngược lại không có chút nhuệ khí như lúc ở trên thương trường, là là bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng.
"Tốt tốt, Tử Dương quả nhiên là nhân tài mà!" Cảnh Thái sinh quan sát Hàn Tử Dương một phen, trong lòng hết sức khen ngợi, người đàn ông này rất xứng với nhà họ Cảnh cũng như rất xứng với Cảnh Linh.
"Quản gia, phân phó mọi người, khai tiệc đi!"
"Dạ, lão gia!"
Một đoàn người tiến vào, nhưng không có ai để ý tới Cảnh Tô, xem cô như trong suốt. Mẹ Hàn và Thẩm Xuân Linh nắm lấy tay cảu nhau, Cảnh Linh khéo léo đi theo bên cạnh.
"Người con dâu này, tôi càng nhìn càng thích đó nha!" Mẹ Hàn vui mừng khen ngợi.
Cha Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Cảnh Tô, chỉ thấy cô ấy lẳng lặng đi theo sau lưng mọi người, cô gái này thật hiền lành! Cha Hàn nhìn Hàn Tử Dương, khe khẽ thở dài một hơi, con trai ông thật không hiểu chính mình mà, chỉ có nhị tiểu thư nhà họ Cảnh mới thích hợp với con trai nhà ông thôi. Cuộc hôn nhân này, ông bắt đầu muốn cản rồi đây.
Mọi người ngồi vào vị trí, Cảnh Tô cũng yên lặng ngồi xuống cùng.
Tối nay cô vốn không muốn ra ngoài, nhưng mẹ cô lại bắt cô phải có mặt ở đây, vì muốn cô hoàn toàn buông tay Hàn Tử Dương, không phải sao? Cho nên cô tới đây, mang theo lời chúc phúc tốt nhất.
"Ơ kìa, Anh Cảnh, anh đúng là có phúc lớn mà!"
"Anh Hàn, xin chỉ giáo cho?"
"Anh nhìn đi, có hai đứa con gái, đứa lớn thì chinh chiến trên thương trường, là Thường Thắng Tướng quân trong thương giới; còn đứa thứ hai thì, hết sức xinh đẹp, thật đúng là một bông hoa tinh tế mà!"
"Ha ha, anh Hàn cứ nói đùa! Đến đây, anh Hàn, chúng ta uống một chén!"
“Được!"
Cảnh Tô yên lặng ngồi ở bàn cuối cùng ăn cơm, thật giống với câu, náo nhiệt là của người ta, tôi cái gì cũng không có. Không, cô có bữa ăn tối. Khóe miệng của cô giơ lên, thoáng mỉm cười.
Nhưng là, lúc cô ngước đầu lên, thì thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.
Ánh mắt của Hàn Tử Dương chứa đầy tức giận, anh đang rất muốn hỏi người phụ nữ này, cái tên đưa cô đi ngày hôm qua là ai? Thấy nụ cười của cô, Hàn Tử Dương giống như là đang nuốt một con ruồi vậy, thịt bò bít tết thượng hạng, anh thật sự không nuốt trôi được.
Hé miệng uống một hớp rượu đỏ, Cảnh Linh đang nói chuyện hăng say quay đầu lại gọi Hàn Tử Dương, làm anh ta mới vừa nuốt rượu đỏ vừa sặc. Mặt Hàn Tử Dương kìm nén đến đỏ bừng.
Bên này, Cảnh Tô vẫn đang yên lặng ngồi ăn cơm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tô một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Tử Dương, vừa rồi ba mới hỏi chúng ta tính chuyện hôn nhân như thế nào đó?"
"À, cứ đính hôn trước đi!" Anh tùy ý nói.
"Nhìn này, ba, con cũng có ý này đó!" Cảnh Linh hình như vì có cùng suy nghĩ với Hàn Tử Dương mà vui mừng .
"Được, vậy trước cứ cho bọn nhỏ đính hôn trước đi! Anh Hàn, anh thấy thế nào?"
"Đính hôn? Cũng tốt, trước cứ để cho hai đứa làm quen trước đi!" Cha Hàn không hề coi trọng đoạn hôn nhân này, Hàn Tử Dương đề nghị đính hôn cũng vừa đúng ý của ông , ông tin rằng một ngày nào đó Tử Dương sẽ nhìn thấy mặt tốt của Cảnh Tô. Cha Hàn vừa đồng ý, vừa quan sát phản ứng của Cảnh Tô.
Chú ý đến phản ứng của Cảnh Tô, chỉ có mình cha Hàn thôi sao? Thật ra thì chuyện tình cảm của cô cùng Hàn Tử Dương, trên bàn cơm này ai mà không biết, chẳng qua là đang giả vờ không biết mà thôi.
Cảnh Tô nghe được tin tức này, dừng nĩa lại, trong đôi mắt hiện lên chút ưu thương, sương mù xông lên, cô không ngẩng đầu, không phải là do cô không có dũng khí để ngẩng đầu, mà là cô không muốn anh ta nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt mình mà thôi. Cô cho là mình sẽ không thấy khó chịu, tên đàn ông cặn bả này, là chuyện đã qua rồi, thật sự đã qua rồi, ai xem anh ta như bảo vật thì cứ lấy đi. Hơi ngẩng đầu lên, cô vẫn nhẹ nhàng như vậy, cô tự nói với mình như vậy là đủ rồi, nước mắt cũng chỉ là đồ vô dụng!
Trên bàn cơm đều là vui mừng, duy chỉ có mình cô, không vui không buồn, làm người ta không thể hiểu được.
"Không xong rồi, lão gia!" Quản gia vội vội vàng vàng chạy vào.
"Chuyện gì? Không thấy có khách sao?"
"Lão gia, bên ngoài có rất nhiều ký giả ạ!"
"Ký giả? Ông đuổi bọn họ đi thì được rồi!"
"Nhưng mà, bọn họ nói, bọn họ nói ~"
"Nói gì?"
"Nói, bọn họ là do nhị tiểu thư mời tới!"
Nghe được câu này, ánh mắt của tất cả mọi người điều tập trung lên người Cảnh Tô.
Nói thật, lúc mới vừa nghe thấy lời này của quản gia, trong lòng cô cả kinh, cô quả thật có nói qua, nhưng địa điểm là ở ‘ Vạn Đình ’, trong này rốt cuộc có cái gì mình không biết đây?
"Cảnh Tô, chuyện gì xảy ra?" Sắc Mặt Cảnh Thái sinh tái xanh, đứa con gái nhỏ này, đúng là đứa con riêng làm cho ông mất mặt, nuôi dạy nhiều năm như vậy, vẫn không thể biến thành một người hào phóng.
"Ba, là do con gọi , nhưng địa điểm không phải con chọn!" Cảnh Tô nhẹ nhàng dao nĩa trong tay xuống, không chút sợ hãi chút nhìn Cảnh Thái sinh.
"Nếu đã tới, vậy thì mời vào đi!"
Cảnh Thái Lam vẫn luôn là cự phách trong thương giới, trước mặt giới truyền thong thì vẫn luôn giử hình tượng là trên hết , xem như chưa xảy ra việc gì.
"Nếu là do con mời tới, thỉnh Thần đến thì dễ, đưa thần đi thì phải xem con làm như thế nào!" Cảnh Thái sinh nhìn cảnh cáo Cảnh Tô, vừa dứt lời , đám ký giả đã vào tới.
Ngược lại cha Hàn lại rất xem trong nha đầu này, tin tưởng cô có năng lực xử lý tốt chuyện này.
"Nha đầu, bác trai đi cùng con!"
Cảnh Tô nhìn cha Hàn kinh ngạc, trong mắt Cảnh Linh thì thoáng qua một tia ghen ghét, từ lúc bước vào cửa đến giờ, thái độ của cha Hàn đối với cô là lúc lạnh lúc nóng , cô thật sự không hiểu nổi, nhưng thái độ của ông ấy đối với Tô Đích làm cho cô cảm thấy được sắp có chuyện không như mong đợi xảy ra rồi.
Chỉ là rất nhanh, cô liền cười, tối nay chỉ là món ăn khai vị cô dành cho Cảnh Tô, khiến Cảnh tô hoàn toàn Thân Bại Danh Liệt, chuyện lần trước có ba đứng ra đè lại, làm cô phải ra mặt cho ná, nhưng mà lần này nó nhất định sẽ chết chắc, trời muốn đổ mưa, mẹ kết hôn, chính cô đem chuyện xấu này truyền ra ngoài, ai có thể cản trở được chứ? Chuyện cô làm lần này thật sự không chê vào đâu được, trừ phi là có quan chức cấp cao điều tra, nếu không, cô chắc chắn sẽ không ai biết được việc này.
"Lão gia, ký giả ở sảnh ngoài!"
"Ba. con sẽ xử lý tốt chuyện này , các ngươi cứ việc dùng bữa ăn đi! Bác Hàn, cám ơn ý tốt của bác, Cảnh Tô xin ghi nhận!" Cô khẽ vuốt cằm, nnhấc váy lên đi ra sảnh ngoài.
Thật ra thì trong lòng cô đang rất thấp thỏm, chuyện phát sinh ngày hôm qua, mà hôm nay muốn cô ra mặt giải thích thật là chuyện không thể nào, cô nên làm cái gì đây? Không được phải kéo dài mới được! Đang rầu rỉ, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng thở, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
"Không có tới trể!"
"Quả thật không có tới trể!"
Người vừa tới nội tâm có hơi bất ổn, anh ta giao cho Cảnh Tô một thứ rồi rời đi, Cảnh Tô lớn tiếng gọi lại, người nọ lại càng chạy nhanh hơn. Cảnh Tô cảm thấy kỳ quái, thế nhưng khi cô nhìn thấy vật bên trong thì không khỏi mừng rỡ!
Là ai giúp đỡ cô vậy?