Chương : 53
"Bây giờ phải đi đâu?" Cảnh Tô mặc bộ lễ phục xa hoa trên người, nhẹ nhàng rúc vào lòng anh.
"Giúp em đi thu dọn cục diện rối rắm!" Tư Mộ Thần vẻ mặt nghiêm túc.
"Mộ Thần, anh đã sớm biết chuyện của Dung Thiểu Tước và Diêu Mộng Lan, như vậy nhất định anh biết mục đích của bọn họ tiếp cận tôi đúng không?"
"Cô bé, em sợ không?"
"Không sợ, chờ ngày giải quyết xong chuyện này, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết!" Tư Mộ Thần biết rõ có một số việc anh cần phải nói với Cảnh Tô, bản thân mình là người giám hộ có lẽ là có sự thương hại đối với cô.
Lúc Tư Mộ Thần đưa Cảnh Tô đến "vạn đình", tất cả đều giống như dự đoán của bọn họ, có rất nhiều phóng viên chờ đợi ở đó.
"Mau nhìn xem, Cảnh Tô đến đó, Cảnh Tô đến đó!" Trong đám người, dường như có ai phát hiện ra bọn họ, đám phóng viên ùn ùn kéo đến.
"Các bạn phóng viên, xin các người yên lặng một chút!" Giọng MC đột nhiên vang lên, đem lực chú ý của mọi người dời đến người chủ trì trên khán đài.
"Tôi tin rằng các cả mọi người đều có nghe nói phải không? hôm nay chúng ta vì ngài Dung Thiểu Tước và tiểu thư Cảnh Tô chuẩn bị một lễ đính hôn xa hoa, nhưng mà hôm nay ngài Dung Thiểu Tước không thể tham dự được, vì vậy tất cả các bạn phóng viên mất một chuyến đi trắng tay rồi!" Lời MC vừa nói ra khiến dưới đàn ồn ào lên.
"Ai nói các vị phóng viên phải uổng công một chuyến đi chứ?" Tư Mộ Thần đi lên đài, trong tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô.
Quay đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, ánh mắt trong suốt càng ôn nhu.
"Tất cả đã có anh!" Cảnh Tô gật gật đầu, vốn tâm tình đang khẩn trương giờ thả lỏng một chút.
"Cô bé, em đến đây nói đi!" Tư Mộ Thần đưa micro đến tay Cảnh Tô, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô.
"Tôi.... ........"
"Cô bé muốn anh nói?" Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tay cô: "Anh đây là muốn báo cho mọi người một tin tốt!"
"Tư Một Thần, không cần đâu, tự tôi nói được rồi!" Cảnh Tô hung hăng giật lấy micro.
Cô còn chưa mở miệng, phóng viên đã bắt đầu hỏi: "Tiểu thư Cảnh Tô, hôm nay Dung tiên sinh vẫn chưa tham dự, bởi vì quan hệ giữa các người đang ồn ào sao?"
"Trước tiên, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện hôn sự của tôi, hôm nay anh ta quả thật có chuyện không thể đến được!
Tôi cũng có một tin muốn tuyên bố, tôi sẽ không gả cho ngài Dung Thiểu Tước, ở trong mắt đại gia, ngài Dung Thiểu Tước là một hóa thân hoàn mỹ, anh ta ôn nhu hiền lành, tôi cũng có cân nhắc xem muốn cùng anh ta trãi qua cả đời này, vì vậy lúc anh ta cầu hôn tôi, tôi rất động tâm, không phải vì tình yêu, chính là động tâm, nhưng lúc tôi nhìn thấy màu đỏ này, tôi biết màu đỏ này thích hợp với màu sắc quân phục!"
Cảnh Tô xoay người lại hướng Tư Mộ Thần, gắt gao nắm chặt tay anh, lần này, cho dù núi đao biển lửa, Cảnh Tô tuyệt đối sẽ không buông tay Tư Mộ Thần.
"Đồ ngốc! Người không biết còn tưởng rằng Tư Mộ Thần anh là sói xám lớn đó!"
"Nếu anh là sói xám lớn, em chính là Hỉ Dương Dương, đùa giỡn với anh!"
Trên khán đài hình ảnh hai người ngọt ngào đến không cần phải nói, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần ân ái người sáng suốt cũng có thể thấy rõ.
Cảnh Tô tiểu thư, nghe nói cô đã thành công sau khi trở thành người phát ngôn đẳng cấp, từ "Sự kiện ảnh thân thể hở hang xinh đẹp" đến "Chị em cùng tranh thiếu tướng", rồi lại đến "Cuộc gặp mặt bí mật với thịnh thế Tiểu Khai", đủ loại chuyện xấu, khiến cho sự nổi tiếng của cô tăng vọt trong làng giải trí, hiện tại giờ phút này cô đứng ở đây cũng không phải muốn làm cho mình càng thêm nổi tiếng chứ?"
"Tiểu thư Cảnh Tô, cô muốn trên quân phục có một chút màu đỏ, ý của cô là sẽ bỏ qua việc gả vào nhà giàu gia nhập vào quân nhân sao?"
"Các bạn phóng viên, tôi nghe nói các người đều rất rảnh rỗi, vậy không bằng đi làm phóng viên chiến trường đi?" Tư Mộ Thần nhìn những thứ thông qua một trò vui giải trí nhỏ khiến cho dư luận xôn xao của mấy kí giả tiêu khiển này thật sự là đáng ghét, Chiến Địa thiếu phóng viên là chuyện tất cả mọi người đều biết đến, hiện tại còn kéo theo mấy kí giả thích tiêu khiển này Chiến Địa khó mà không phải là chuyện xấu.
Một trận ồn ào vốn đang nói về tin tức đính hôn, cứ thế bị Tư Mộ Thần chuyển sang truyền bá huấn luyện phóng viên chiến trường, Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần mà bội phục.
"Cô bé, trên mặt anh có đính vàng sao? em nhìn đến nước miếng muốn rơi xuống rồi."
"Lão đại, là anh không biết đó, anh ở trên màn ảnh quả thật rất đẹp trai, không ít cô gái nhìn anh mà thèm nhỏ dãi!"
"Ai Ai, tôi nói này Đường Tuấn, cậu nói gì đó? Cái gì gọi là thèm nhỏ dãi? Thì ra tôi chính là lấy cái bánh bao đúng không?"
"Được rồi, lão đại, tôi nói bậy, tôi vả miệng, xin lão đại khoan hồng!"
"Im lặng, đừng nói chuyện. Tôi nói này Đường Tuấn, cậu vẫn nhìn Chân Huyên đi? Ở trong mắt cậu lão đại tôi là hoa phi?"
"Cái này tôi không có nói, là tự ngài nói nha!"
Cảnh Tô nghe Đường Tuấn và Tư Mộ Thần cãi nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp, rốt cuộc lại muốn theo bọn họ, muốn đi cùng bọn họ, hạt bụi trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ở cùng với bọn họ, trong lòng không lãnh lẽo.
"Đúng rồi, Tư Mộ Thần gọi điện thoại cho tôi, di động tôi khọng có pin!"
"Gọi cho ai? tiểu bạch? tiểu thái tử?"
Cái gì chứ, tôi muốn gọi cho anh Giang, mấy hôm trước Nha Nha không thoải mái, tôi vẫn quên hỏi, lúc này muốn hỏi thăm cô ấy một chút đã khỏe nhiều chưa?"
"Cô bé, em có biết không, tập đoàn Giang thị đang có nguy cơ phá sản!"
"Cái gì?" Cảnh Tô ngạc nhiên, tập đoàn Giang thị có nguy cơ phá sản, điều này sao có thể?
"Điều này sao có thể? Nhưng mà Nha Nha chưa từng nói qua!"
"Cô bé, không phải Giang Phỉ Á động tâm với em sao?" Tư Mộ Thần đối với Giang Phỉ Á tràn ngập địch ý, hành động của cô, thật ra Tư Mộ Thần đều biết, Anh cũng ích kỷ, thay vì để âm mưu âm thầm kéo tới, không bắt để Cảnh Tô bị cuốn thẳng vào đó, vậy trực tiếp dễ chịu, cho nên anh để mặc Giang Phỉ Á dẫn Cảnh Tô vào đó.
"Anh nói, anh nói, anh cho tôi vào Thịnh Thế?" Cảnh Tô chợt nhớ đến hôm nay ở nhà Dung Thiểu Tước cô nghe được đoạn nói chuyện qua điện thoại kia.
Tư Mộ Thần gật gật đầu, anh cũng rất ngạc nhiên, vì sao cô bé này lại biết nhanh như vậy? Thông Thường Dung Thiểu Tước sẽ không ngốc đến mức đem tất cả mọi chuyện nói với cô bé này đi? Cho dù là vô cùng yêu cô bé này, cũng không thể bộc trực nhanh như vậy.
"Cô bé, em đã biết cái gì?"
"À, buổi sáng hôm nay tôi đến nhà Dung Thiểu Tước, Diêu Mộng Lan và anh ta đang nói chuyện tính kế hại tôi!"
"Tư Mộ Thần, tôi chỉ là một cô gái bình thường, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ phải hao tổn tâm tư tính kế tôi như vậy?"
"Cô bé, đừng vội, rất nhanh, rất nhanh em sẽ biết được chân tướng!" Tư Mộ Thần cũng tự an ủi mình, cô bé, nếu em biết chân tướng sự thật có rời bỏ anh không?
"Giúp em đi thu dọn cục diện rối rắm!" Tư Mộ Thần vẻ mặt nghiêm túc.
"Mộ Thần, anh đã sớm biết chuyện của Dung Thiểu Tước và Diêu Mộng Lan, như vậy nhất định anh biết mục đích của bọn họ tiếp cận tôi đúng không?"
"Cô bé, em sợ không?"
"Không sợ, chờ ngày giải quyết xong chuyện này, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết!" Tư Mộ Thần biết rõ có một số việc anh cần phải nói với Cảnh Tô, bản thân mình là người giám hộ có lẽ là có sự thương hại đối với cô.
Lúc Tư Mộ Thần đưa Cảnh Tô đến "vạn đình", tất cả đều giống như dự đoán của bọn họ, có rất nhiều phóng viên chờ đợi ở đó.
"Mau nhìn xem, Cảnh Tô đến đó, Cảnh Tô đến đó!" Trong đám người, dường như có ai phát hiện ra bọn họ, đám phóng viên ùn ùn kéo đến.
"Các bạn phóng viên, xin các người yên lặng một chút!" Giọng MC đột nhiên vang lên, đem lực chú ý của mọi người dời đến người chủ trì trên khán đài.
"Tôi tin rằng các cả mọi người đều có nghe nói phải không? hôm nay chúng ta vì ngài Dung Thiểu Tước và tiểu thư Cảnh Tô chuẩn bị một lễ đính hôn xa hoa, nhưng mà hôm nay ngài Dung Thiểu Tước không thể tham dự được, vì vậy tất cả các bạn phóng viên mất một chuyến đi trắng tay rồi!" Lời MC vừa nói ra khiến dưới đàn ồn ào lên.
"Ai nói các vị phóng viên phải uổng công một chuyến đi chứ?" Tư Mộ Thần đi lên đài, trong tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô.
Quay đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, ánh mắt trong suốt càng ôn nhu.
"Tất cả đã có anh!" Cảnh Tô gật gật đầu, vốn tâm tình đang khẩn trương giờ thả lỏng một chút.
"Cô bé, em đến đây nói đi!" Tư Mộ Thần đưa micro đến tay Cảnh Tô, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô.
"Tôi.... ........"
"Cô bé muốn anh nói?" Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tay cô: "Anh đây là muốn báo cho mọi người một tin tốt!"
"Tư Một Thần, không cần đâu, tự tôi nói được rồi!" Cảnh Tô hung hăng giật lấy micro.
Cô còn chưa mở miệng, phóng viên đã bắt đầu hỏi: "Tiểu thư Cảnh Tô, hôm nay Dung tiên sinh vẫn chưa tham dự, bởi vì quan hệ giữa các người đang ồn ào sao?"
"Trước tiên, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện hôn sự của tôi, hôm nay anh ta quả thật có chuyện không thể đến được!
Tôi cũng có một tin muốn tuyên bố, tôi sẽ không gả cho ngài Dung Thiểu Tước, ở trong mắt đại gia, ngài Dung Thiểu Tước là một hóa thân hoàn mỹ, anh ta ôn nhu hiền lành, tôi cũng có cân nhắc xem muốn cùng anh ta trãi qua cả đời này, vì vậy lúc anh ta cầu hôn tôi, tôi rất động tâm, không phải vì tình yêu, chính là động tâm, nhưng lúc tôi nhìn thấy màu đỏ này, tôi biết màu đỏ này thích hợp với màu sắc quân phục!"
Cảnh Tô xoay người lại hướng Tư Mộ Thần, gắt gao nắm chặt tay anh, lần này, cho dù núi đao biển lửa, Cảnh Tô tuyệt đối sẽ không buông tay Tư Mộ Thần.
"Đồ ngốc! Người không biết còn tưởng rằng Tư Mộ Thần anh là sói xám lớn đó!"
"Nếu anh là sói xám lớn, em chính là Hỉ Dương Dương, đùa giỡn với anh!"
Trên khán đài hình ảnh hai người ngọt ngào đến không cần phải nói, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần ân ái người sáng suốt cũng có thể thấy rõ.
Cảnh Tô tiểu thư, nghe nói cô đã thành công sau khi trở thành người phát ngôn đẳng cấp, từ "Sự kiện ảnh thân thể hở hang xinh đẹp" đến "Chị em cùng tranh thiếu tướng", rồi lại đến "Cuộc gặp mặt bí mật với thịnh thế Tiểu Khai", đủ loại chuyện xấu, khiến cho sự nổi tiếng của cô tăng vọt trong làng giải trí, hiện tại giờ phút này cô đứng ở đây cũng không phải muốn làm cho mình càng thêm nổi tiếng chứ?"
"Tiểu thư Cảnh Tô, cô muốn trên quân phục có một chút màu đỏ, ý của cô là sẽ bỏ qua việc gả vào nhà giàu gia nhập vào quân nhân sao?"
"Các bạn phóng viên, tôi nghe nói các người đều rất rảnh rỗi, vậy không bằng đi làm phóng viên chiến trường đi?" Tư Mộ Thần nhìn những thứ thông qua một trò vui giải trí nhỏ khiến cho dư luận xôn xao của mấy kí giả tiêu khiển này thật sự là đáng ghét, Chiến Địa thiếu phóng viên là chuyện tất cả mọi người đều biết đến, hiện tại còn kéo theo mấy kí giả thích tiêu khiển này Chiến Địa khó mà không phải là chuyện xấu.
Một trận ồn ào vốn đang nói về tin tức đính hôn, cứ thế bị Tư Mộ Thần chuyển sang truyền bá huấn luyện phóng viên chiến trường, Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần mà bội phục.
"Cô bé, trên mặt anh có đính vàng sao? em nhìn đến nước miếng muốn rơi xuống rồi."
"Lão đại, là anh không biết đó, anh ở trên màn ảnh quả thật rất đẹp trai, không ít cô gái nhìn anh mà thèm nhỏ dãi!"
"Ai Ai, tôi nói này Đường Tuấn, cậu nói gì đó? Cái gì gọi là thèm nhỏ dãi? Thì ra tôi chính là lấy cái bánh bao đúng không?"
"Được rồi, lão đại, tôi nói bậy, tôi vả miệng, xin lão đại khoan hồng!"
"Im lặng, đừng nói chuyện. Tôi nói này Đường Tuấn, cậu vẫn nhìn Chân Huyên đi? Ở trong mắt cậu lão đại tôi là hoa phi?"
"Cái này tôi không có nói, là tự ngài nói nha!"
Cảnh Tô nghe Đường Tuấn và Tư Mộ Thần cãi nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp, rốt cuộc lại muốn theo bọn họ, muốn đi cùng bọn họ, hạt bụi trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ở cùng với bọn họ, trong lòng không lãnh lẽo.
"Đúng rồi, Tư Mộ Thần gọi điện thoại cho tôi, di động tôi khọng có pin!"
"Gọi cho ai? tiểu bạch? tiểu thái tử?"
Cái gì chứ, tôi muốn gọi cho anh Giang, mấy hôm trước Nha Nha không thoải mái, tôi vẫn quên hỏi, lúc này muốn hỏi thăm cô ấy một chút đã khỏe nhiều chưa?"
"Cô bé, em có biết không, tập đoàn Giang thị đang có nguy cơ phá sản!"
"Cái gì?" Cảnh Tô ngạc nhiên, tập đoàn Giang thị có nguy cơ phá sản, điều này sao có thể?
"Điều này sao có thể? Nhưng mà Nha Nha chưa từng nói qua!"
"Cô bé, không phải Giang Phỉ Á động tâm với em sao?" Tư Mộ Thần đối với Giang Phỉ Á tràn ngập địch ý, hành động của cô, thật ra Tư Mộ Thần đều biết, Anh cũng ích kỷ, thay vì để âm mưu âm thầm kéo tới, không bắt để Cảnh Tô bị cuốn thẳng vào đó, vậy trực tiếp dễ chịu, cho nên anh để mặc Giang Phỉ Á dẫn Cảnh Tô vào đó.
"Anh nói, anh nói, anh cho tôi vào Thịnh Thế?" Cảnh Tô chợt nhớ đến hôm nay ở nhà Dung Thiểu Tước cô nghe được đoạn nói chuyện qua điện thoại kia.
Tư Mộ Thần gật gật đầu, anh cũng rất ngạc nhiên, vì sao cô bé này lại biết nhanh như vậy? Thông Thường Dung Thiểu Tước sẽ không ngốc đến mức đem tất cả mọi chuyện nói với cô bé này đi? Cho dù là vô cùng yêu cô bé này, cũng không thể bộc trực nhanh như vậy.
"Cô bé, em đã biết cái gì?"
"À, buổi sáng hôm nay tôi đến nhà Dung Thiểu Tước, Diêu Mộng Lan và anh ta đang nói chuyện tính kế hại tôi!"
"Tư Mộ Thần, tôi chỉ là một cô gái bình thường, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ phải hao tổn tâm tư tính kế tôi như vậy?"
"Cô bé, đừng vội, rất nhanh, rất nhanh em sẽ biết được chân tướng!" Tư Mộ Thần cũng tự an ủi mình, cô bé, nếu em biết chân tướng sự thật có rời bỏ anh không?