Chương 72
Nguỵ Thanh Trạch biết Tịch Nguyên lúc này đang mất bình tĩnh nhưng trong long anh không hiểu sao lại đau đến mức này.Người đầu tiên cô nghi ngờ chính là anh….Tịch Nguyên gọi điện cho Hạ Phong liên tục nhưng kết quả cô nhận được là ’ thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…’Xin anh…đừng xảy ra chuyện gì được không?Tịch Nguyên như nghĩ được gì đó,cô nắm lấy cánh tay Nguỵ Thanh Trạch lắc mạnh:“Thanh Trạch,gọi cho ba được không? Ông ấy có thể giúp được…”“Không được!” Nguỵ Thanh Trạch cắt ngang lời cô,dứt khoát từ chối.Hy vọng duy nhất của cô bỗng chốc bị vụt tắt.Cả đời cô chỉ có Hồng Thế Mã là chỗ dựa,sau này lại có thêm Hạ Phong che chở,Tịch Nguyên không muốn mất đi ai cả…“Tại sao?…Nguỵ Thanh Trạch rốt cuộc là anh có dính dáng đến chuyện này không?”“Tôi ở bên em 5năm,tôi thế nào em còn không rõ sao? Tại sao không chọn tin tưởng tôi? Từ trước đến nay tôi chưa từng tổn thương em,bây giờ cũng vậy,sau này vẫn vậy.Chú Hồng đang trên thuyền, vận chuyển một chuyến hàng cực khủng bây giờ em gọi chỉ làm mọi chuyện thêm rối mà thôi.”Nguỵ Thanh Trạch vừa giải thích vừa nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng.Khoảng nữa tiếng sau cũng đến được nơi xảy ra tai nạn.Tịch Nguyên lao ra khỏi xe.Cô chạy đến chỗ chiếc xe nhưng bị người ta chặn lại,sự bất lực cùng đau lòng khiến nước mắt cô cứ thế tuôn ra.Hạ Phong ….Anh ở đâu?Tịch Nguyên ngó ngang ngó dọc nhưng chẳng thấy anh đâu.“Bên đó rất nguy hiểm,chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm.Cô nên ở đây đợi.” Một người nhân viên lên tiếng khuyên nhủ.Lời vừa nói xong thì người đã chạy đến chỗ chiếc xe.Tịch Nguyên bỏ ngoài tai những lời này vì trong đầu cô báy giờ chỉ có Hạ Phong.Cô ngồi thụp xuống đất dùng tay của mình đào,đào đến nỗi tay cô dính đầy đất mái lẫn lộn.Em xin lỗi…Giá như cô không để anh lại.Em sai rồi! Anh xuất hiện đi được không? Đừng đùa nữa!Tịch Nguyên tìm được một chiếc hộp gần đó, là hộp nhẫn của anh.Cô mở ra,lấy nhẫn đeo vào tay mình. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Em đồng ý! Em đồng ý rồi,anh ra đây với em được không?”Mặc kệ những lời nói của cô chẳng có kì tích nào xảy ra cả,thay vào đó là cơn mưa ngày càng lớn.Tịch Nguyên cứ đào mãi đào mãi,tìm đến kiệt sức rồi vẫn không tìm thấy anh. Khóc đến hết nước mắt anh vẫn chưa xuất hiện.có lẽ đây là một sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô.Đúng, đây chính là hình phạt dành cho những kẻ không biết trân trọng!Em đồng ý rồi! Tại sao lại không quay về cưới em.nếu em không xuất hiện trong cuộc đời anh thì bây giờ anh đã sống cuộc đời cao cao tại thượng của mình rồi.Anh đã vì em mà làm tất cả tại sao không cho em cơ hội trả lại cho anh.Nói dối! Anh nói sẽ đợi em,nói sẽ lấy em tất cả đều là dối trá.Nếu anh không xuất hiện,em sẽ đi tìm anh. Tìm đến khi nào không tìm được nữa thì thôi.Nếu có cơ hội,em không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.Tịch Nguyên ngưng khóc,cũng chẳng điên loạn, cô cứ im im,lặng lặng ngồi ở đó với đôi mắt vô hồn mang nỗi đau chí mạng.Nguỵ Thanh Trạch từ đầu đến cuối đều đứng phía sau cô,có cản cũng không được,chỉ đành lẳng lặng che ô cho cô,anh chợt nhật ra rằng.Đáy biển là nơi chúng ta ko thể chạm tới cũng giống như trái tim em vậy dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng ko thể chạm tới.Em có thêm một ánh sao,tôi mất cả bầu trời…