Chương 53
" Nếu người khác không đối tốt với ngươi, ngươi liền xem họ là kẻ xấu, vậy người có khác gì với họ? Thử hỏi trước nay ngươi đã từng đối tốt với một người xa lạ chưa? Nếu ai cũng giống như ngươi vậy thế gian này còn có người tốt sao?"
Dịch Thiên nghe xong có chút lay động, nhưng từ nhỏ số người tốt hắn gặp được chỉ có Nhất Hạ và hoàng thượng, vì vậy từ lâu hắn đã cho rằng thế gian này đều là kẻ xấu. Suy nghĩ này đã đi theo Dịch Thiên bao nhiêu năm, bây giờ chỉ dùng lời nói mà muốn khiến hắn thay đổi là điều không thể. Vì thế cô quyết định dùng hành động để thay đổi Dịch Thiên, sở dĩ cô phí tâm tư làm chuyện này cũng là vì chút lòng cảm thương.
Từ nhỏ cô đã mất đi phụ mẫu nên rất hiểu cảm giác của hắn ta, cô cũng hiểu được 1 người bị bắt nạt, cô lập sẽ có cảm giác như thế nào. Hơn nữa nếu giúp Dịch Thiên lấy lại mọi cảm xúc mà 1 con người nên có, nói không chừng có thể dụ dỗ hắn làm việc cho mình. Đến lúc đó kế hoạch của Nhất Hạ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy cô không muốn lợi dụng tình cảm của người khác, nhưng Dịch Thiên đã phá hoại kế hoạch của cô 1 lần xem như có tội. Nếu hắn muốn sống bắt buộc phải có giá trị lợi dụng. Đó chỉ là những lời Nhất Hạ tự an ủi mình, sự thật là hắn ta còn khó đối phó hơn hoàng đế nhát cáy trong cung. Nói về mưu trí hai người có thể ngang nhau, nhưng luận về võ công Nhất Hạ đã thua ngay từ đầu.
Nhất Hạ đưa Dịch Thiên đi dạo phố, người người nhìn thấy hắn ta đều sợ hãi nhưng vẫn giả bộ tươi cười. Hắn ta nhìn ánh mắt của bọn họ lại rất đắc ý, trước kia hắn đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt khinh thường của người khác dành cho mình. Bây giờ người người đều phải sợ hãi hắn, đây là một cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Nhất Hạ nhìn Dịch Thiên như thế cũng phải lắc đầu, sau đó cô nhìn thấy một ông lão làm đổ xe hoa quả trên đường liền bảo hắn đến đó giúp. Dịch Thiên không tình nguyện nhưng lời Nhất Hạ nói hắn nào dám không nghe. Mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, ông lão đó cũng vô cùng sợ hãi liên tục từ chối sự giúp đỡ, nhưng Dịch Thiên chỉ liếc mắt qua 1 cái ông ta liền sợ hãi không dám nói thêm câu nào.
Mấy ngày tiếp theo Nhất Hạ đều đưa Dịch Thiên đến những nơi có nạn dân để giúp đỡ. Tuy bề ngoài vẫn không tình nguyện, nhưng dưới sự giám sát của Nhất Hạ hắn lại không dám phản kháng. Những người được giúp đỡ đều vô cùng biết ơn Dịch Thiên, lần đầu tiên được nhiều người yêu thích như vậy trong lòng hắn có một cảm giác rất đặc biệt.
Nhất Hạ cũng nhân cơ hội này giúp Dịch Thiên hiểu về cảm giác của những người xung quanh, đặc biệt là những người bị tra tấn dã man trong Võ Thành ti. Sở dĩ cô làm như vậy cũng là để giúp cho những trưởng bối bị giam giữ bên trong giảm bớt phần nào đau khổ. Cô cũng sẽ có thêm thời gian để nghĩ cách và an bài tốt mọi chuyện, lúc đó mới có cơ hội để cứu họ ra ngoài.
Từ ngày giúp đỡ những nạn nhân và được họ yêu thích, Dịch Thiên có vẽ yêu đời hơn nhiều. Mỗi lần ra đường hắn đều nghe lời Nhất Hạ cố gắng tươi cười, cất đi khuôn mặt khó đăm đăm trước kia. Nhưng sau đó hắn lại nhận ra cởi mở với người khác cũng sẽ khiến bản thân thoải mái. Cũng vì vậy mà hắn tích cực giúp đỡ người khác nhiều hơn, từ đó bách tính dần có thiện cảm với hắn.
Từ trước đến nay Dịch Thiên chưa bao giờ được nhiều người yêu thích như thế, hắn đã từng khát khao được mọi người yêu thích như vậy, chỉ là trước nay vẫn không biết tại sao người khác đều ghét hắn. Từ chuyện này hắn rất mang ơn Nhất Hạ, tình yêu dành cho cô ngày càng lớn, nhưng giữa họ vẫn có khúc mắc về chuyện tạo phản.
Tất nhiên Dịch Thiên không muốn Nhất Hạ vướng vào chuyện này, chỉ cần cô không tiếp tục chống phá hoàng thượng, hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, thậm chí hắn có thể thả đồng bọn của cô ra ngoài. Nhưng suốt thời gian ở bên nhau Nhất Hạ đối với Dịch Thiên vẫn không có chút tình cảm nào, điều này khiến hắn rất buồn bã đau lòng.
Nghe nói nữ nhân đều thích ngọt ngào lãng mạn, vậy nên Dịch Thiên đã dành một ngày để chuẩn bị một bất ngờ cho Nhất Hạ. Từ sáng sớm hắn đã đi ra ngoài chuẩn bị một buổi tiệc rượu trên thuyền.
Nhất Hạ phát hiện dịch thiên không có ở trong phủ đến thuộc hạ của hắn cũng chỉ còn lại vài người vì vậy cô đã đến địa lao của Võ Thành ti gặp tù nhân nhân lúc Cai ngục không chú ý đến mình nhất hạ đã đến căn phòng giam giữ những tên giặc tạo phản vừa gặp được bọn nhất hạ họ liền nhận ra cô Những người đàn ông già noel cố lên tấm thân đầy thương tích đến sống sót gặp lại nhau hai bên đều vô cùng xúc động tay chân run rẩy tay bắt mặt mừng trong run rẩy.
" Thôi thúc! Chu thúc! Các vị thúc thúc đã chịu khổ rồi."
Người đàn ông giọng run run nói:
" Tại sao con lại đến đây nữa, không sợ hắn phát hiện sao"?
" Không biết hắn đã đi đâu mà mang theo rất nhiều người, từ sáng sớm con đã không gặp hắn rồi. Nhân lúc ít người con lén tới đây, bây giờ con sẽ phát tín hiệu cho người của Lục Thanh Các đến cứu mọi người ra ngoài."
" Không được! Bọn ta hiện tại đã bị thương không thể chạy xa. Hơn nữa một khi phát hiện tù nhân đã bị cướp bọn chúng lập tức sẽ phong tỏa thành. Như vậy không những chúng ta không thể thoát mà còn liên lụy đến con, liên lụy đến đại nghiệp."
" Nhưng con không thể trơ mắt nhìn mọi người chịu đau khổ giày vò thêm được nữa. Suốt 3 năm qua con còn tưởng các vị thúc thúc đã chết, liền ôm theo đau đớn rời khỏi Nam Đông. Nếu biết mọi người vẫn còn sống, cho dù có liều chết con cũng sẽ cứu thúc thúc ra ngoài."
" Đứa trẻ này giống y chang mẫu thân của nó, luôn bướng bỉnh, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng con phải biết phân biệt chuyện lớn nhỏ nặng nhẹ, không thể tùy ý mãi được. Ngay từ đầu bọn ta đáng lẽ phải chết, sống lay lắt đến hiện tại đã không dễ dàng, đại nghiệp sau này phải giao cho con gánh vác. Nếu chỉ vì bọn ta mà làm lỡ chuyện, không phải con đã biến bọn ta thành tội nhân sao?"
" Từ nhỏ Hạ nhi đã được các vị thúc thúc nuôi nấng dạy bảo, mọi người đều là người thân của con. Phụ mẫu đã không còn, con không thể mất thêm một ai nữa."
" Ngốc quá! Sinh lão bệnh tử là chuyện tự nhiên của một kiếp người. Những người như chúng ta cho dù chức vụ có cao bao nhiêu cũng chỉ là bề tôi, có thể được con xem như người thân cũng không uổng sống kiếp này, nghe lời ta đừng làm chuyện dại dột."
" Nhưng mà con..."
" Nếu con vẫn làm chuyện dại dột, cho dù ta thực sự được cứ ra ngoài cũng sẽ tự tử chết."
Nghe bọn họ uy hiếp Nhất Hạ không dám làm liều, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ việc cứu họ ra ngoài. Cô hỏi thuộc hạ của hắn cũng không biết Dịch Thiên đã đi đâu, hỏi mấy người ngoài phố liền nói hắn dẫn theo rất nhiều người ra bến tàu. Nghe nói hắn đã bao con thuyền đó đến tận sáng hôm sau, còn đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc rượu.
Nhận thấy đây là cơ hội tốt để cướp ngục, Nhất Hạ đã để một người ở đó canh chừng. Khi nào Dịch Thiên hoặc người của hắn rời đi phải lập tức phát tín hiệu để mọi người biết.
Nhất Hạ vừa ra ngoài đã đến tìm người của Lục Thanh Các, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch cướp ngục tối nay. Cô thẫn thờ ngồi bên hồ một lúc lâu, trời vừa tối lại quay về căn cứ bí mật của mình dành chút thời gian để dịch dung, sau đó mới cùng đồng bọn đến Võ Thành ti.
Dịch Thiên nghe xong có chút lay động, nhưng từ nhỏ số người tốt hắn gặp được chỉ có Nhất Hạ và hoàng thượng, vì vậy từ lâu hắn đã cho rằng thế gian này đều là kẻ xấu. Suy nghĩ này đã đi theo Dịch Thiên bao nhiêu năm, bây giờ chỉ dùng lời nói mà muốn khiến hắn thay đổi là điều không thể. Vì thế cô quyết định dùng hành động để thay đổi Dịch Thiên, sở dĩ cô phí tâm tư làm chuyện này cũng là vì chút lòng cảm thương.
Từ nhỏ cô đã mất đi phụ mẫu nên rất hiểu cảm giác của hắn ta, cô cũng hiểu được 1 người bị bắt nạt, cô lập sẽ có cảm giác như thế nào. Hơn nữa nếu giúp Dịch Thiên lấy lại mọi cảm xúc mà 1 con người nên có, nói không chừng có thể dụ dỗ hắn làm việc cho mình. Đến lúc đó kế hoạch của Nhất Hạ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy cô không muốn lợi dụng tình cảm của người khác, nhưng Dịch Thiên đã phá hoại kế hoạch của cô 1 lần xem như có tội. Nếu hắn muốn sống bắt buộc phải có giá trị lợi dụng. Đó chỉ là những lời Nhất Hạ tự an ủi mình, sự thật là hắn ta còn khó đối phó hơn hoàng đế nhát cáy trong cung. Nói về mưu trí hai người có thể ngang nhau, nhưng luận về võ công Nhất Hạ đã thua ngay từ đầu.
Nhất Hạ đưa Dịch Thiên đi dạo phố, người người nhìn thấy hắn ta đều sợ hãi nhưng vẫn giả bộ tươi cười. Hắn ta nhìn ánh mắt của bọn họ lại rất đắc ý, trước kia hắn đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt khinh thường của người khác dành cho mình. Bây giờ người người đều phải sợ hãi hắn, đây là một cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Nhất Hạ nhìn Dịch Thiên như thế cũng phải lắc đầu, sau đó cô nhìn thấy một ông lão làm đổ xe hoa quả trên đường liền bảo hắn đến đó giúp. Dịch Thiên không tình nguyện nhưng lời Nhất Hạ nói hắn nào dám không nghe. Mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, ông lão đó cũng vô cùng sợ hãi liên tục từ chối sự giúp đỡ, nhưng Dịch Thiên chỉ liếc mắt qua 1 cái ông ta liền sợ hãi không dám nói thêm câu nào.
Mấy ngày tiếp theo Nhất Hạ đều đưa Dịch Thiên đến những nơi có nạn dân để giúp đỡ. Tuy bề ngoài vẫn không tình nguyện, nhưng dưới sự giám sát của Nhất Hạ hắn lại không dám phản kháng. Những người được giúp đỡ đều vô cùng biết ơn Dịch Thiên, lần đầu tiên được nhiều người yêu thích như vậy trong lòng hắn có một cảm giác rất đặc biệt.
Nhất Hạ cũng nhân cơ hội này giúp Dịch Thiên hiểu về cảm giác của những người xung quanh, đặc biệt là những người bị tra tấn dã man trong Võ Thành ti. Sở dĩ cô làm như vậy cũng là để giúp cho những trưởng bối bị giam giữ bên trong giảm bớt phần nào đau khổ. Cô cũng sẽ có thêm thời gian để nghĩ cách và an bài tốt mọi chuyện, lúc đó mới có cơ hội để cứu họ ra ngoài.
Từ ngày giúp đỡ những nạn nhân và được họ yêu thích, Dịch Thiên có vẽ yêu đời hơn nhiều. Mỗi lần ra đường hắn đều nghe lời Nhất Hạ cố gắng tươi cười, cất đi khuôn mặt khó đăm đăm trước kia. Nhưng sau đó hắn lại nhận ra cởi mở với người khác cũng sẽ khiến bản thân thoải mái. Cũng vì vậy mà hắn tích cực giúp đỡ người khác nhiều hơn, từ đó bách tính dần có thiện cảm với hắn.
Từ trước đến nay Dịch Thiên chưa bao giờ được nhiều người yêu thích như thế, hắn đã từng khát khao được mọi người yêu thích như vậy, chỉ là trước nay vẫn không biết tại sao người khác đều ghét hắn. Từ chuyện này hắn rất mang ơn Nhất Hạ, tình yêu dành cho cô ngày càng lớn, nhưng giữa họ vẫn có khúc mắc về chuyện tạo phản.
Tất nhiên Dịch Thiên không muốn Nhất Hạ vướng vào chuyện này, chỉ cần cô không tiếp tục chống phá hoàng thượng, hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, thậm chí hắn có thể thả đồng bọn của cô ra ngoài. Nhưng suốt thời gian ở bên nhau Nhất Hạ đối với Dịch Thiên vẫn không có chút tình cảm nào, điều này khiến hắn rất buồn bã đau lòng.
Nghe nói nữ nhân đều thích ngọt ngào lãng mạn, vậy nên Dịch Thiên đã dành một ngày để chuẩn bị một bất ngờ cho Nhất Hạ. Từ sáng sớm hắn đã đi ra ngoài chuẩn bị một buổi tiệc rượu trên thuyền.
Nhất Hạ phát hiện dịch thiên không có ở trong phủ đến thuộc hạ của hắn cũng chỉ còn lại vài người vì vậy cô đã đến địa lao của Võ Thành ti gặp tù nhân nhân lúc Cai ngục không chú ý đến mình nhất hạ đã đến căn phòng giam giữ những tên giặc tạo phản vừa gặp được bọn nhất hạ họ liền nhận ra cô Những người đàn ông già noel cố lên tấm thân đầy thương tích đến sống sót gặp lại nhau hai bên đều vô cùng xúc động tay chân run rẩy tay bắt mặt mừng trong run rẩy.
" Thôi thúc! Chu thúc! Các vị thúc thúc đã chịu khổ rồi."
Người đàn ông giọng run run nói:
" Tại sao con lại đến đây nữa, không sợ hắn phát hiện sao"?
" Không biết hắn đã đi đâu mà mang theo rất nhiều người, từ sáng sớm con đã không gặp hắn rồi. Nhân lúc ít người con lén tới đây, bây giờ con sẽ phát tín hiệu cho người của Lục Thanh Các đến cứu mọi người ra ngoài."
" Không được! Bọn ta hiện tại đã bị thương không thể chạy xa. Hơn nữa một khi phát hiện tù nhân đã bị cướp bọn chúng lập tức sẽ phong tỏa thành. Như vậy không những chúng ta không thể thoát mà còn liên lụy đến con, liên lụy đến đại nghiệp."
" Nhưng con không thể trơ mắt nhìn mọi người chịu đau khổ giày vò thêm được nữa. Suốt 3 năm qua con còn tưởng các vị thúc thúc đã chết, liền ôm theo đau đớn rời khỏi Nam Đông. Nếu biết mọi người vẫn còn sống, cho dù có liều chết con cũng sẽ cứu thúc thúc ra ngoài."
" Đứa trẻ này giống y chang mẫu thân của nó, luôn bướng bỉnh, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng con phải biết phân biệt chuyện lớn nhỏ nặng nhẹ, không thể tùy ý mãi được. Ngay từ đầu bọn ta đáng lẽ phải chết, sống lay lắt đến hiện tại đã không dễ dàng, đại nghiệp sau này phải giao cho con gánh vác. Nếu chỉ vì bọn ta mà làm lỡ chuyện, không phải con đã biến bọn ta thành tội nhân sao?"
" Từ nhỏ Hạ nhi đã được các vị thúc thúc nuôi nấng dạy bảo, mọi người đều là người thân của con. Phụ mẫu đã không còn, con không thể mất thêm một ai nữa."
" Ngốc quá! Sinh lão bệnh tử là chuyện tự nhiên của một kiếp người. Những người như chúng ta cho dù chức vụ có cao bao nhiêu cũng chỉ là bề tôi, có thể được con xem như người thân cũng không uổng sống kiếp này, nghe lời ta đừng làm chuyện dại dột."
" Nhưng mà con..."
" Nếu con vẫn làm chuyện dại dột, cho dù ta thực sự được cứ ra ngoài cũng sẽ tự tử chết."
Nghe bọn họ uy hiếp Nhất Hạ không dám làm liều, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ việc cứu họ ra ngoài. Cô hỏi thuộc hạ của hắn cũng không biết Dịch Thiên đã đi đâu, hỏi mấy người ngoài phố liền nói hắn dẫn theo rất nhiều người ra bến tàu. Nghe nói hắn đã bao con thuyền đó đến tận sáng hôm sau, còn đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc rượu.
Nhận thấy đây là cơ hội tốt để cướp ngục, Nhất Hạ đã để một người ở đó canh chừng. Khi nào Dịch Thiên hoặc người của hắn rời đi phải lập tức phát tín hiệu để mọi người biết.
Nhất Hạ vừa ra ngoài đã đến tìm người của Lục Thanh Các, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch cướp ngục tối nay. Cô thẫn thờ ngồi bên hồ một lúc lâu, trời vừa tối lại quay về căn cứ bí mật của mình dành chút thời gian để dịch dung, sau đó mới cùng đồng bọn đến Võ Thành ti.