Chương 46
Dịch Thiên còn muốn tiến thêm bước nữa, Nhị Hạ dĩ nhiên không đồng ý, cô đâu phải thứ để hắn thoả mãn nhu cầu tình dục. Nếu hắn đã không cho cô ra ngoài, vậy cô cũng không thèm quan tâm đến hắn. Những ngày tiếp theo Nhất Hạ đến cả mặt cũng không thêm nhìn một cái khiến Dịch Thiên khó chịu, nhưng hắn vẫn không có ý định thả cô ra ngoài.
Đúng lúc này Cửu Châu công chúa lại tới phủ tìm Dịch Thiên, kể từ khi hắn ta không còn bám riết lấy cô, ngày nào cô ta cũng tìm cách để gặp mặt hắn. Nhất Hạ nghe tiếng động bên ngoài, sau khi hỏi hai tên canh cửa bên ngoài, cô liền biết Cửu Châu đã thích Dịch Thiên. Chuyện này là 1 cơ hội tốt, có thể từ đây, Nhất Hạ sẽ tìm được cách ra ngoài.
Nhất Hạ sớm đã nắm được tính cách của từng người trong hoàng cung, cô công chúa này từ nhỉ được chiều chuộng nên tính cách có phần ương bướng, ngang ngược, ích kỉ. Nhận thấy đây là thời cơ tốt để thoát khỏi Dịch Thiên, Nhất Hạ liền cố tạo ra động tĩnh lớn nhằm mục đích gây sự chú ý.
Quả nhiên Cửu Châu đã chú ý tới phòng của Nhất Hạ, nhưng cô ta bị lớp lớp thị vệ ngăn bên ngoài. Nhất Hạ ở bên trong liền nói lớn:
" Các ngươi cứ để công chúa vào đi, dù sao ta cũng chỉ mang thai đứa con thứ hai thôi mà, tướng công sao lại lo lắng đến mức phái các ngươi canh gác bên ngoài chứ. Mỗi ngày chàng ấy đến đây có vài ba lần, hại ta nhớ chàng ấy muốn chết."
Lời này vừa nói ra Cửu Châu ở bên ngoài rất tức giận, không ngờ mình đường đường là 1 công chúa, mà đến 1 nam nhân cũng tranh không được với tiện dân. Lúc cô ta đang nổi nóng thì Dịch Thiên tới, không khách khí đuổi người về. Cửu Châu không còn bất ngờ về thái độ này, suốt ba năm mỗi lần cô ta đến, hắn đều dùng sự lạnh lùng và chán ghét để đối đãi với cô.
Cửu Châu còn cố nán ( nán hay náng nhỉ?) lại thêm 1 chút, Dịch Thiên cũng không thèm quan tâm cô ta, trực tiếp đi qua mấy tên thị vệ, vào thẳng trong phòng. Nhất Hạ đã sớm đứng ở cửa, cố tình xoa bụng vài cái để chọc tức người đứng bên ngoài.
Dịch Thiên nhìn Nhất Hạ nghịch ngợm, ánh mắt tràn đầy yêu thương, lại chỉ nhận được một cái lườm từ cô, sau đó Dịch Thiên nói:
" Ban nãy nàng nói mang thai con của ta, còn gọi ta là tướng công..."
" Chẳng qua là muốn trêu chọc kẻ đứng bên ngoài kia thôi."
" Nàng có muốn biến nó thành sự thật không?"
" Đương nhiên là không rồi, cho dù là mơ, ta cũng không muốn mơ thấy cảnh ở bên cạnh ngươi. Nó thực sự là ác mộng kinh hoàng đấy!"
Tim Dịch Thiên nhói lên 1 hồi, hắn cố trấn áp bản thân cho bình thường trở lại. Đã đợi 3 năm, không thể gấp gáp trong 1 lúc. Thứ hắn ta muốn là trái tim của Nhất Hạ, không phải là 1 thể xác trống rỗng.
Sau khi Dịch Thiên rời đi không bao lâu, hắn liền bị triệu vào cung đến tận khuya chỉ để đánh cờ cùng hoàng thượng. Lúc này tại phủ của hắn cũng tới một loạt hắc y nhân nhắm vào phòng của Nhất Hạ. Đám người bên ngoài tuy võ công cao nhưng sát thủ được phái tới quá nhiều, mấy chục người bọn họ cũng không thể phân thân. Chợt cánh cửa bị đạp ra, hai tên sát thủ bước vào, bọn chúng cho rằng Nhất Hạ chỉ là 1 nữ tử yếu đuối nên không để vào mắt.
Đúng lúc này Nhất Hạ nhanh chóng trừ khử bọn chúng, sau đó nhân lúc hỗn loạn dùng khinh công bỏ chạy. Gần 1 tháng trôi qua Nhất Hạ mới có thể hội họp với người của mình, lúc này bọn họ đã theo kế hoạch bàn bạc trước đó, bí mật đưa từng đoàn quân cải trang thành dân thường vào thành. Tuy cách này tốn nhiều thời gian, nhưng hiện tại không thể không dùng nó. Nhất Hạ còn cần chuẩn bị 1 số thứ, cũng xem như là đủ thời gian để số quân an toàn vào thành.
Nhất Hạ nhanh chóng dịch dung thành 1 người khác, chỉ có như vậy cô mới có thể đi lại trong thành mà không bị ai phát hiện.
Lúc này Dịch Thiên quay lại phủ phát hiện ngoài phòng Nhất Hạ đã biến thành 1 đống hỗn loạn, xác chết ngổn ngang, bên trong phòng không còn 1 ai. Từ vết tích trong phòng có thể thấy Nhất Hạ nhất định vẫn bình an vô sự và đã bỏ đi.
Dịch Thiên sợ hãi, 1 lần nữa hắn lại lạc mất cô, hắn cũng tự trách mình vì không thể bảo vệ cô khỏi đám sát thủ. Nếu Dịch Thiên ở đó, hắn chắc chắn sẽ không để Nhất Hạ có chút thương tổn gì.
Nhưng chuyện quan trọng hiện tại là phải tìm ra Nhất Hạ trước khi cô ta kịp trốn kỹ hơn. Dịch Thiên cho người đi tìm khắp thành cũng không có tin tức, cứ ngỡ hắn sẽ không thể tìm được cô nữa, cho đến khi hắn lướt qua một người phụ nữ trung niên. Dịch Thiên cười khẩy 1 cái sau đó vác người phụ nữ kia về trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Thuộc hạ còn nghĩ cấp trên của mình đã đổi khẩu vị sang những người lớn tuổi.
Dịch Thiên mang nữ nhân đó vào phòng lệnh thuộc hạ khoá toàn bộ cửa lại, sau đó nghiêm túc nhìn người trước mặt. Nữ nhân kia cũng lên tiếng mắng:
" Tên điên kia! Đến 1 bà già như ta ngươi cũng không tha, có phải là biến thái quá mức rồi không?"
" Chỉ cần là nàng, cho dù có xấu xí già nua bao nhiêu ta đều yêu."
" Ngươi! Ngươi đúng là tên điên! Ta còn lớn tuổi hơn mẫu thân ngươi đấy."
Dịch Thiên ôm nữ nhân kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nói:
" Dịch dung thuật của nàng đúng là cao tay, nhưng để đề phòng lại lạc mất nàng, thức ăn mỗi ngày của nàng ta đều bí mật thêm vào đó 1 loại thuốc, nó khiến cơ thể người ăn phải có 1 loại hương thơm rất đặc biệt. Lẽ nào nàng không nhận ra sao?"
Nghe Dịch Thiên nói như vậy, xem ra người trước mặt là Nhất Hạ. Lúc này cô cũng đẩy hắn ra, kiểm tra trên cơ thể mình đúng thật là có mùi thơm nhẹ, phải ngửi thật kĩ mới có thể nhận ra.
" Chỉ có mình ngươi mới nghĩ ra được trò này, đúng là tên điên mà."
" Ta đã từng nói rồi, Ta là 1 tên điên yêu nàng, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào để được ở bên cạnh nàng, ta đều nguyện ý."
" Vậy ngươi thả ta ra đi."
" Chuyện này không thể!"
" Xì! Cho dù phải trả bất cứ cái giá nào để ở bên cạnh nàng ta đều nguyện ý..."
Nhìn dáng vẻ chán ghét của Nhất Hạ, Dịch Thiên không tránh khỏi đau lòng, hỏi:
" Nàng thực sự không muốn ở bên ta đến vậy sao?"
" Vậy ngươi nói xem lí do gì ta lại phải muốn ở bên cạnh ngươi?"
Nghe đến đây Dịch Thiên liền biết Nhất Hạ không có chút tình cảm nào với mình. Nhưng với sự mặt dày cố chấp, hắn vẫn quyết bám theo đến khi cô thừa nhận yêu hắn mới thôi. Nhưng muốn 1 nữ nhân yêu mình, đầu tiên vẫn phải chiều theo ý cô ta, vì vậy Dịch Thiên lại nói:
" Ta có thể để nàng ra ngoài."
Vừa nghe đến đây Nhất Hạ liền lấy lại sự vui vẻ, ngay sau đó cô lại thấy lo lắng, bởi vì cô biết chắc Dịch Thiên lại sắp dở trò gì đó. Quả nhiên hắn lại ra điều kiện với Nhất Hạ.
" Ta cho nàng 2 lựa chọn, hoặc là mỗi lần ra ngoài phải có ta đi theo, hoặc là nàng phải hứa cho dù đi đến đâu cũng phải thông báo để ta phái người giám sát."
" Hơ hơ! Ngươi xem ta là phạm nhân sao?"
" Ta xem nàng như nương tử của mình, ta làm mọi việc chỉ là vì sợ nàng chạy mất thôi. Suốt ba năm không có nàng bên cạnh ta sống không hạnh phúc. Bây giờ ta không muốn quay lại ngày tháng tăm tối đó nữa."
Đúng lúc này Cửu Châu công chúa lại tới phủ tìm Dịch Thiên, kể từ khi hắn ta không còn bám riết lấy cô, ngày nào cô ta cũng tìm cách để gặp mặt hắn. Nhất Hạ nghe tiếng động bên ngoài, sau khi hỏi hai tên canh cửa bên ngoài, cô liền biết Cửu Châu đã thích Dịch Thiên. Chuyện này là 1 cơ hội tốt, có thể từ đây, Nhất Hạ sẽ tìm được cách ra ngoài.
Nhất Hạ sớm đã nắm được tính cách của từng người trong hoàng cung, cô công chúa này từ nhỉ được chiều chuộng nên tính cách có phần ương bướng, ngang ngược, ích kỉ. Nhận thấy đây là thời cơ tốt để thoát khỏi Dịch Thiên, Nhất Hạ liền cố tạo ra động tĩnh lớn nhằm mục đích gây sự chú ý.
Quả nhiên Cửu Châu đã chú ý tới phòng của Nhất Hạ, nhưng cô ta bị lớp lớp thị vệ ngăn bên ngoài. Nhất Hạ ở bên trong liền nói lớn:
" Các ngươi cứ để công chúa vào đi, dù sao ta cũng chỉ mang thai đứa con thứ hai thôi mà, tướng công sao lại lo lắng đến mức phái các ngươi canh gác bên ngoài chứ. Mỗi ngày chàng ấy đến đây có vài ba lần, hại ta nhớ chàng ấy muốn chết."
Lời này vừa nói ra Cửu Châu ở bên ngoài rất tức giận, không ngờ mình đường đường là 1 công chúa, mà đến 1 nam nhân cũng tranh không được với tiện dân. Lúc cô ta đang nổi nóng thì Dịch Thiên tới, không khách khí đuổi người về. Cửu Châu không còn bất ngờ về thái độ này, suốt ba năm mỗi lần cô ta đến, hắn đều dùng sự lạnh lùng và chán ghét để đối đãi với cô.
Cửu Châu còn cố nán ( nán hay náng nhỉ?) lại thêm 1 chút, Dịch Thiên cũng không thèm quan tâm cô ta, trực tiếp đi qua mấy tên thị vệ, vào thẳng trong phòng. Nhất Hạ đã sớm đứng ở cửa, cố tình xoa bụng vài cái để chọc tức người đứng bên ngoài.
Dịch Thiên nhìn Nhất Hạ nghịch ngợm, ánh mắt tràn đầy yêu thương, lại chỉ nhận được một cái lườm từ cô, sau đó Dịch Thiên nói:
" Ban nãy nàng nói mang thai con của ta, còn gọi ta là tướng công..."
" Chẳng qua là muốn trêu chọc kẻ đứng bên ngoài kia thôi."
" Nàng có muốn biến nó thành sự thật không?"
" Đương nhiên là không rồi, cho dù là mơ, ta cũng không muốn mơ thấy cảnh ở bên cạnh ngươi. Nó thực sự là ác mộng kinh hoàng đấy!"
Tim Dịch Thiên nhói lên 1 hồi, hắn cố trấn áp bản thân cho bình thường trở lại. Đã đợi 3 năm, không thể gấp gáp trong 1 lúc. Thứ hắn ta muốn là trái tim của Nhất Hạ, không phải là 1 thể xác trống rỗng.
Sau khi Dịch Thiên rời đi không bao lâu, hắn liền bị triệu vào cung đến tận khuya chỉ để đánh cờ cùng hoàng thượng. Lúc này tại phủ của hắn cũng tới một loạt hắc y nhân nhắm vào phòng của Nhất Hạ. Đám người bên ngoài tuy võ công cao nhưng sát thủ được phái tới quá nhiều, mấy chục người bọn họ cũng không thể phân thân. Chợt cánh cửa bị đạp ra, hai tên sát thủ bước vào, bọn chúng cho rằng Nhất Hạ chỉ là 1 nữ tử yếu đuối nên không để vào mắt.
Đúng lúc này Nhất Hạ nhanh chóng trừ khử bọn chúng, sau đó nhân lúc hỗn loạn dùng khinh công bỏ chạy. Gần 1 tháng trôi qua Nhất Hạ mới có thể hội họp với người của mình, lúc này bọn họ đã theo kế hoạch bàn bạc trước đó, bí mật đưa từng đoàn quân cải trang thành dân thường vào thành. Tuy cách này tốn nhiều thời gian, nhưng hiện tại không thể không dùng nó. Nhất Hạ còn cần chuẩn bị 1 số thứ, cũng xem như là đủ thời gian để số quân an toàn vào thành.
Nhất Hạ nhanh chóng dịch dung thành 1 người khác, chỉ có như vậy cô mới có thể đi lại trong thành mà không bị ai phát hiện.
Lúc này Dịch Thiên quay lại phủ phát hiện ngoài phòng Nhất Hạ đã biến thành 1 đống hỗn loạn, xác chết ngổn ngang, bên trong phòng không còn 1 ai. Từ vết tích trong phòng có thể thấy Nhất Hạ nhất định vẫn bình an vô sự và đã bỏ đi.
Dịch Thiên sợ hãi, 1 lần nữa hắn lại lạc mất cô, hắn cũng tự trách mình vì không thể bảo vệ cô khỏi đám sát thủ. Nếu Dịch Thiên ở đó, hắn chắc chắn sẽ không để Nhất Hạ có chút thương tổn gì.
Nhưng chuyện quan trọng hiện tại là phải tìm ra Nhất Hạ trước khi cô ta kịp trốn kỹ hơn. Dịch Thiên cho người đi tìm khắp thành cũng không có tin tức, cứ ngỡ hắn sẽ không thể tìm được cô nữa, cho đến khi hắn lướt qua một người phụ nữ trung niên. Dịch Thiên cười khẩy 1 cái sau đó vác người phụ nữ kia về trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Thuộc hạ còn nghĩ cấp trên của mình đã đổi khẩu vị sang những người lớn tuổi.
Dịch Thiên mang nữ nhân đó vào phòng lệnh thuộc hạ khoá toàn bộ cửa lại, sau đó nghiêm túc nhìn người trước mặt. Nữ nhân kia cũng lên tiếng mắng:
" Tên điên kia! Đến 1 bà già như ta ngươi cũng không tha, có phải là biến thái quá mức rồi không?"
" Chỉ cần là nàng, cho dù có xấu xí già nua bao nhiêu ta đều yêu."
" Ngươi! Ngươi đúng là tên điên! Ta còn lớn tuổi hơn mẫu thân ngươi đấy."
Dịch Thiên ôm nữ nhân kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nói:
" Dịch dung thuật của nàng đúng là cao tay, nhưng để đề phòng lại lạc mất nàng, thức ăn mỗi ngày của nàng ta đều bí mật thêm vào đó 1 loại thuốc, nó khiến cơ thể người ăn phải có 1 loại hương thơm rất đặc biệt. Lẽ nào nàng không nhận ra sao?"
Nghe Dịch Thiên nói như vậy, xem ra người trước mặt là Nhất Hạ. Lúc này cô cũng đẩy hắn ra, kiểm tra trên cơ thể mình đúng thật là có mùi thơm nhẹ, phải ngửi thật kĩ mới có thể nhận ra.
" Chỉ có mình ngươi mới nghĩ ra được trò này, đúng là tên điên mà."
" Ta đã từng nói rồi, Ta là 1 tên điên yêu nàng, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào để được ở bên cạnh nàng, ta đều nguyện ý."
" Vậy ngươi thả ta ra đi."
" Chuyện này không thể!"
" Xì! Cho dù phải trả bất cứ cái giá nào để ở bên cạnh nàng ta đều nguyện ý..."
Nhìn dáng vẻ chán ghét của Nhất Hạ, Dịch Thiên không tránh khỏi đau lòng, hỏi:
" Nàng thực sự không muốn ở bên ta đến vậy sao?"
" Vậy ngươi nói xem lí do gì ta lại phải muốn ở bên cạnh ngươi?"
Nghe đến đây Dịch Thiên liền biết Nhất Hạ không có chút tình cảm nào với mình. Nhưng với sự mặt dày cố chấp, hắn vẫn quyết bám theo đến khi cô thừa nhận yêu hắn mới thôi. Nhưng muốn 1 nữ nhân yêu mình, đầu tiên vẫn phải chiều theo ý cô ta, vì vậy Dịch Thiên lại nói:
" Ta có thể để nàng ra ngoài."
Vừa nghe đến đây Nhất Hạ liền lấy lại sự vui vẻ, ngay sau đó cô lại thấy lo lắng, bởi vì cô biết chắc Dịch Thiên lại sắp dở trò gì đó. Quả nhiên hắn lại ra điều kiện với Nhất Hạ.
" Ta cho nàng 2 lựa chọn, hoặc là mỗi lần ra ngoài phải có ta đi theo, hoặc là nàng phải hứa cho dù đi đến đâu cũng phải thông báo để ta phái người giám sát."
" Hơ hơ! Ngươi xem ta là phạm nhân sao?"
" Ta xem nàng như nương tử của mình, ta làm mọi việc chỉ là vì sợ nàng chạy mất thôi. Suốt ba năm không có nàng bên cạnh ta sống không hạnh phúc. Bây giờ ta không muốn quay lại ngày tháng tăm tối đó nữa."