Chương 44
Chỉ trong thời gian chưa tới 1 ngày, có quá nhiều bất ngờ đến với Dịch Thiên. Bây giờ hắn không biết lí do tại sao Nhất Hạ phải chuyển đi vội như vậy, lẽ nào cô ta bị kẻ thù truy sát?
Càng nghĩ Dịch Thiên càng cảm thấy lo lắng, nhưng cho dù hắn phái người của Võ Thành Ti tìm kiếm mọi nơi, vẫn không có tung tích của Nhất Hạ.
Nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, Dịch Thiên ngày càng có tình cảm với Nhất Hạ, cộng thêm việc cô là người đã từng cứu hắn, là ánh sáng ấm áp mà hắn luôn giữ trong tim bấy lâu. Giờ phút này Dịch Thiên phát hiện thứ cảm giác dành cho Nhất Hạ thật khác biệt. Hoàn toàn không giống như sự gượng ép khi phải theo đuổi Cửu Châu.
Cảm giác này xen lẫn giữa hạnh phúc, nhớ nhung khi nghĩ đến Nhất Hạ. Đây chính là tình yêu, không ngờ 1 kẻ điên như Dịch Thiên rồi cũng có ngày thật lòng yêu người khác.
Dịch Thiên nhớ đến Nhật Tư Đồng có quen biết với Nhất Hạ, có vẻ hắn ta biết rất nhiều về cô. Nhưng Nhật Tư Đồng cho rằng chuyện Nhất Hạ biến mất có liên quan đến Dịch Thiên, đối với hắn ta đã ghét càng thêm hận, vừa gặp mặt liền cãi nhau 1 phen hoàn toàn không quan tâm đối phương có mục đích gì.
Cuối cùng Dịch Thiên ra về tay trắng, những ngày tháng tiếp theo còn phải đau đầu nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Nhật Tư Đồng. Mà việc 2 người này không ngừng đấu đá lẫn nhau chính là điều Nhất Hạ mong muốn. Trước đó Nhật Tư Đồng đã tìm thấy tung tích của cô, hắn là người duy nhất biết về thân phận của Nhất Hạ, cũng là người duy nhất biết mục đích của cô khi đến kinh thành.
Hắn đã yêu Nhất Hạ từ lâu, tuy bấy lâu nay luôn giúp cô che dấu bí mật, nhưng lần này lại dùng nó để uy hiếp, buộc cô phải đồng ý gả cho hắn.
Nhất Hạ dĩ nhiên không đồng ý với yêu cầu này nhưng cô lại sợ bí mật của mình bại lộ. Đồng thời đại quân cô bí mật nuôi dưỡng đã bị lưu đày, kế hoạch cô ấp ủ bao năm lại có trục trặc.
Dịch Thiên vẫn đang điều tra về đồng đảng và chủ mưu đứng sau những kẻ tạo phản. Đã có quá nhiều thứ phát sinh vì vậy Nhất Hạ phải tạm thời lánh mặt 1 thời gian. Đó cũng là lí do tại sao cô dựng 1 màn kịch thân mật rồi biến mất trong Võ Thành Ti.
Bên kia Dịch Thiên vẫn cật lực tìm kiếm tung tích của Nhất Hạ ở mọi nơi. Ngày qua ngày hắn ôm nỗi nhớ nhung da diết không thể giãi bày với ai. Nghĩ đến việc cô và Nhật Tư Đồng từng quen biết, trong lòng hắn có chút ghen tị, lại tò mò về mối quan hệ thực sự giữa 2 người.
Chỉ nhìn qua liền biết Nhật Tư Đồng yêu Nhất Hạ, xét về quyền lực Dịch Thiên tự tin mình thắng chắc, nhưng thân phận của tên hoàng tử này lại ở trên hắn rất nhiều. Hắn ta sợ hãi, lỡ như Nhất Hạ yêu thích thân phận nhị hoàng tử, vậy Dịch Thiên chưa đánh đã bại hoàn toàn. Dù sao trước đây hắn ta cũng đối xử không tốt với cô, thậm chí nhiều lần còn khinh thường, bắt nạt Nhất Hạ.
Trước đây khi Nhất Hạ nói có con với mình, nội tâm Dịch Thiên còn ghét bỏ. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên lại mong điều đó thành sự thật, nói không chừng khi có với nhau một đứa con, cô ta sẽ không bỏ hắn 1 mình mà đi.
Nhưng ước mong dù sao cũng chỉ là ước mong, Dịch Thiên sống trong nỗi nhớ nhung đau khổ suốt mấy năm, mỗi ngày thức dậy hắn không ngừng tìm kiếm. Người xung quanh đều cảm thấy hắn kỳ lạ, trước đây luôn bán lấy Cửu Châu, bây giờ lại hao tốn tiền tài tìm một nữ tử suốt mấy năm.
Có nhiều lời đồn lại cho rằng hắn đang giả trang ngụy tạo chứng cứ vô tội. Nhất Hạ mất tích tại phủ của hắn là thật, trước kia hai người có hiềm khích cũng là thật. Ai biết Dịch Thiên có vì từ thù mà hại Nhất Hạ hay không. Tì? đọc ?hê? ?ại ﹙ T?U?T?u?ệ n.?n ﹚
Mà những tin đồn thất thiệt này đều do Nhật Tư Đồng làm ra, hắn không tin chuyện Nhất Hạ biến mất không liên quan đến Dịch Thiên. Trong lòng hắn ta vẫn luôn lo lắng cho cô, cũng đã hao không ít ngân lượng để phái người đi tìm.
Cứ ngỡ suốt đời này sẽ không được gặp lại, nhưng vào 1 ngày của ba năm sau, Dịch Thiên bất ngờ nhận được tin tức của Dịch Phong, nói rằng đã tìm thấy tung tích của Nhất Hạ, cô vừa đặt chân đến biên giới Nam Đông.
Dịch Thiên vui như trẩy hội, sự mong chờ, nỗi nhớ nhung mấy năm nay cuối cùng cũng sắp tan biến. Hắn nhanh chóng nghiên cứu cung đường đi, sau đó gác bỏ mọi công việc, nhanh chóng đến biên giới tìm Nhất Hạ.
Một người đến biên giới, một người về kinh thành, từ tin tức của Võ Thành Ti, Dịch Thiên biết Nhất Hạ đã đến thành Đoàn Khê, vì vậy hắn đẩy nhanh tốc độ nhanh chóng tới được nơi đó.
Mất nửa tháng di chuyển không ngừng nghỉ từ cưỡi ngựa đến ngồi kiệu, Dịch Thiên cũng tới được thành Đoàn Khê. Vừa tới nơi, hắn đã lật tung cả thành lên, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Dịch Thiên đến nơi Nhất Hạ xuất hiện, hai người gặp lại nhau, thật khó diễn tả cảm xúc của hắn lúc đó. 3 năm không dài không ngắn, nhưng đối với Dịch Thiên lại như 3000 năm, giờ phút này mọi cảm xúc vỡ oà, hắn liền tới ôm chặt Nhất Hạ. Trong ánh mắt đều là vui mừng xen lẫn uất ức.
3 năm trôi qua, Dịch Thiên đã sớm qua cái tuổi tốt nhất để thành gia lập thất. 27 tuổi không phải con số nhiều, nhưng trông bộ dạng hắn ta lúc này không khác gì 1 thúc thúc ngoài 40. Làn da đen sạm, râu tóc lồm xồm, sớm đã không còn phong thái của vị thiếu niên anh tuấn năm xưa. Thật không thể ngờ bệnh tương tư lại tàn phá con người ta ghê gớm như vậy.
Còn Nhất Hạ, tuy mấy năm nay cũng phải đau đầu không ít, nhưng cô lại có vài phần xinh đẹp hơn xưa. Chỉ là giọng điệu trêu chọc người khác vẫn không thay đổi. Thấy Dịch Thiên xuất hiện ở đây lại còn ôm mình, cô có chút bất ngờ. Tuy đã biết mấy năm nay hắn luôn tìm mình, nhưng lại không đoán được lí do hắn làm vậy là gì.
" Dịch đại nhân làm gì vậy? Vừa gặp đã ôm là thích ta sao?"
" Phải! Ta thích nàng, ta yêu nàng, ta thực sự rất nhớ nàng!"
Nhất Hạ bất ngờ, cô sững sờ 1 lúc mới có thể bình thường trở lại. Vốn dĩ cô chỉ nói đùa muốn trêu chọc Dịch Thiên 1 chút, không ngờ hắn lại nói như vậy.
Dịch Thiên hoàn toàn không nhìn thấy sự chán ghét, thù hận trong mắt Nhất Hạ. Hắn chỉ biết người mình tìm kiếm bấy lâu đang ở trước mặt, hắn phải làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh.
" Ôm cũng đã ôm rồi, bây giờ ta có thể đi chưa?"
" Nàng muốn đi đâu?"
" Đương nhiên là đến kinh thành rồi, nhưng ta đi đến đâu có liên quan đến ngài sao?"
" Sao có thể không liên quan được, bây giờ nàng là người của ta rồi."
Dịch Thiên vòng ra phía sau, bất ngờ ôm eo nhấc bổng Nhất Hạ lên, đưa vào trong kiệu.
" Dịch đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
" Đưa nàng về kinh."
" Ta có thể tự đi được."
" Để nàng tự đến đó, nhỡ đâu nàng trốn mất thì sao?"
" Ta có trốn đi đâu cũng liên quan gì đến ngài chứ?"
" Không liên quan? Nàng định chối bỏ trách nhiệm à?"
" Ta nhớ mình có làm chuyện gì đắc tội với ngài đâu, tại sao lại bắt ta chịu trách nhiệm?"
"Nàng đã quên chuyện đêm đó rồi sao, nàng phải chịu trách nhiệm với ta chứ."
Nhất Hạ còn muốn giả vờ rằng mình không nhớ chuyện gì, nhưng khi Dịch Thiên muốn làm lại chuyện đêm đó cô đột nhiên lại nhớ ra. Càng không ngờ Dịch Thiên nghiêm túc xưa kia lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Càng nghĩ Dịch Thiên càng cảm thấy lo lắng, nhưng cho dù hắn phái người của Võ Thành Ti tìm kiếm mọi nơi, vẫn không có tung tích của Nhất Hạ.
Nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, Dịch Thiên ngày càng có tình cảm với Nhất Hạ, cộng thêm việc cô là người đã từng cứu hắn, là ánh sáng ấm áp mà hắn luôn giữ trong tim bấy lâu. Giờ phút này Dịch Thiên phát hiện thứ cảm giác dành cho Nhất Hạ thật khác biệt. Hoàn toàn không giống như sự gượng ép khi phải theo đuổi Cửu Châu.
Cảm giác này xen lẫn giữa hạnh phúc, nhớ nhung khi nghĩ đến Nhất Hạ. Đây chính là tình yêu, không ngờ 1 kẻ điên như Dịch Thiên rồi cũng có ngày thật lòng yêu người khác.
Dịch Thiên nhớ đến Nhật Tư Đồng có quen biết với Nhất Hạ, có vẻ hắn ta biết rất nhiều về cô. Nhưng Nhật Tư Đồng cho rằng chuyện Nhất Hạ biến mất có liên quan đến Dịch Thiên, đối với hắn ta đã ghét càng thêm hận, vừa gặp mặt liền cãi nhau 1 phen hoàn toàn không quan tâm đối phương có mục đích gì.
Cuối cùng Dịch Thiên ra về tay trắng, những ngày tháng tiếp theo còn phải đau đầu nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Nhật Tư Đồng. Mà việc 2 người này không ngừng đấu đá lẫn nhau chính là điều Nhất Hạ mong muốn. Trước đó Nhật Tư Đồng đã tìm thấy tung tích của cô, hắn là người duy nhất biết về thân phận của Nhất Hạ, cũng là người duy nhất biết mục đích của cô khi đến kinh thành.
Hắn đã yêu Nhất Hạ từ lâu, tuy bấy lâu nay luôn giúp cô che dấu bí mật, nhưng lần này lại dùng nó để uy hiếp, buộc cô phải đồng ý gả cho hắn.
Nhất Hạ dĩ nhiên không đồng ý với yêu cầu này nhưng cô lại sợ bí mật của mình bại lộ. Đồng thời đại quân cô bí mật nuôi dưỡng đã bị lưu đày, kế hoạch cô ấp ủ bao năm lại có trục trặc.
Dịch Thiên vẫn đang điều tra về đồng đảng và chủ mưu đứng sau những kẻ tạo phản. Đã có quá nhiều thứ phát sinh vì vậy Nhất Hạ phải tạm thời lánh mặt 1 thời gian. Đó cũng là lí do tại sao cô dựng 1 màn kịch thân mật rồi biến mất trong Võ Thành Ti.
Bên kia Dịch Thiên vẫn cật lực tìm kiếm tung tích của Nhất Hạ ở mọi nơi. Ngày qua ngày hắn ôm nỗi nhớ nhung da diết không thể giãi bày với ai. Nghĩ đến việc cô và Nhật Tư Đồng từng quen biết, trong lòng hắn có chút ghen tị, lại tò mò về mối quan hệ thực sự giữa 2 người.
Chỉ nhìn qua liền biết Nhật Tư Đồng yêu Nhất Hạ, xét về quyền lực Dịch Thiên tự tin mình thắng chắc, nhưng thân phận của tên hoàng tử này lại ở trên hắn rất nhiều. Hắn ta sợ hãi, lỡ như Nhất Hạ yêu thích thân phận nhị hoàng tử, vậy Dịch Thiên chưa đánh đã bại hoàn toàn. Dù sao trước đây hắn ta cũng đối xử không tốt với cô, thậm chí nhiều lần còn khinh thường, bắt nạt Nhất Hạ.
Trước đây khi Nhất Hạ nói có con với mình, nội tâm Dịch Thiên còn ghét bỏ. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên lại mong điều đó thành sự thật, nói không chừng khi có với nhau một đứa con, cô ta sẽ không bỏ hắn 1 mình mà đi.
Nhưng ước mong dù sao cũng chỉ là ước mong, Dịch Thiên sống trong nỗi nhớ nhung đau khổ suốt mấy năm, mỗi ngày thức dậy hắn không ngừng tìm kiếm. Người xung quanh đều cảm thấy hắn kỳ lạ, trước đây luôn bán lấy Cửu Châu, bây giờ lại hao tốn tiền tài tìm một nữ tử suốt mấy năm.
Có nhiều lời đồn lại cho rằng hắn đang giả trang ngụy tạo chứng cứ vô tội. Nhất Hạ mất tích tại phủ của hắn là thật, trước kia hai người có hiềm khích cũng là thật. Ai biết Dịch Thiên có vì từ thù mà hại Nhất Hạ hay không. Tì? đọc ?hê? ?ại ﹙ T?U?T?u?ệ n.?n ﹚
Mà những tin đồn thất thiệt này đều do Nhật Tư Đồng làm ra, hắn không tin chuyện Nhất Hạ biến mất không liên quan đến Dịch Thiên. Trong lòng hắn ta vẫn luôn lo lắng cho cô, cũng đã hao không ít ngân lượng để phái người đi tìm.
Cứ ngỡ suốt đời này sẽ không được gặp lại, nhưng vào 1 ngày của ba năm sau, Dịch Thiên bất ngờ nhận được tin tức của Dịch Phong, nói rằng đã tìm thấy tung tích của Nhất Hạ, cô vừa đặt chân đến biên giới Nam Đông.
Dịch Thiên vui như trẩy hội, sự mong chờ, nỗi nhớ nhung mấy năm nay cuối cùng cũng sắp tan biến. Hắn nhanh chóng nghiên cứu cung đường đi, sau đó gác bỏ mọi công việc, nhanh chóng đến biên giới tìm Nhất Hạ.
Một người đến biên giới, một người về kinh thành, từ tin tức của Võ Thành Ti, Dịch Thiên biết Nhất Hạ đã đến thành Đoàn Khê, vì vậy hắn đẩy nhanh tốc độ nhanh chóng tới được nơi đó.
Mất nửa tháng di chuyển không ngừng nghỉ từ cưỡi ngựa đến ngồi kiệu, Dịch Thiên cũng tới được thành Đoàn Khê. Vừa tới nơi, hắn đã lật tung cả thành lên, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Dịch Thiên đến nơi Nhất Hạ xuất hiện, hai người gặp lại nhau, thật khó diễn tả cảm xúc của hắn lúc đó. 3 năm không dài không ngắn, nhưng đối với Dịch Thiên lại như 3000 năm, giờ phút này mọi cảm xúc vỡ oà, hắn liền tới ôm chặt Nhất Hạ. Trong ánh mắt đều là vui mừng xen lẫn uất ức.
3 năm trôi qua, Dịch Thiên đã sớm qua cái tuổi tốt nhất để thành gia lập thất. 27 tuổi không phải con số nhiều, nhưng trông bộ dạng hắn ta lúc này không khác gì 1 thúc thúc ngoài 40. Làn da đen sạm, râu tóc lồm xồm, sớm đã không còn phong thái của vị thiếu niên anh tuấn năm xưa. Thật không thể ngờ bệnh tương tư lại tàn phá con người ta ghê gớm như vậy.
Còn Nhất Hạ, tuy mấy năm nay cũng phải đau đầu không ít, nhưng cô lại có vài phần xinh đẹp hơn xưa. Chỉ là giọng điệu trêu chọc người khác vẫn không thay đổi. Thấy Dịch Thiên xuất hiện ở đây lại còn ôm mình, cô có chút bất ngờ. Tuy đã biết mấy năm nay hắn luôn tìm mình, nhưng lại không đoán được lí do hắn làm vậy là gì.
" Dịch đại nhân làm gì vậy? Vừa gặp đã ôm là thích ta sao?"
" Phải! Ta thích nàng, ta yêu nàng, ta thực sự rất nhớ nàng!"
Nhất Hạ bất ngờ, cô sững sờ 1 lúc mới có thể bình thường trở lại. Vốn dĩ cô chỉ nói đùa muốn trêu chọc Dịch Thiên 1 chút, không ngờ hắn lại nói như vậy.
Dịch Thiên hoàn toàn không nhìn thấy sự chán ghét, thù hận trong mắt Nhất Hạ. Hắn chỉ biết người mình tìm kiếm bấy lâu đang ở trước mặt, hắn phải làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh.
" Ôm cũng đã ôm rồi, bây giờ ta có thể đi chưa?"
" Nàng muốn đi đâu?"
" Đương nhiên là đến kinh thành rồi, nhưng ta đi đến đâu có liên quan đến ngài sao?"
" Sao có thể không liên quan được, bây giờ nàng là người của ta rồi."
Dịch Thiên vòng ra phía sau, bất ngờ ôm eo nhấc bổng Nhất Hạ lên, đưa vào trong kiệu.
" Dịch đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
" Đưa nàng về kinh."
" Ta có thể tự đi được."
" Để nàng tự đến đó, nhỡ đâu nàng trốn mất thì sao?"
" Ta có trốn đi đâu cũng liên quan gì đến ngài chứ?"
" Không liên quan? Nàng định chối bỏ trách nhiệm à?"
" Ta nhớ mình có làm chuyện gì đắc tội với ngài đâu, tại sao lại bắt ta chịu trách nhiệm?"
"Nàng đã quên chuyện đêm đó rồi sao, nàng phải chịu trách nhiệm với ta chứ."
Nhất Hạ còn muốn giả vờ rằng mình không nhớ chuyện gì, nhưng khi Dịch Thiên muốn làm lại chuyện đêm đó cô đột nhiên lại nhớ ra. Càng không ngờ Dịch Thiên nghiêm túc xưa kia lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.