Chương 37
Phích Lịch Hạn bị tước binh quyền, nhưng vẫn không bị xử tội, hoàng Thượng không hoàn toàn tin tưởng lời của 1 tên nô bộc. Vậy nên đã đuổi toàn bộ mọi người đi, còn mượn con nhện đó của Dịch Thiên suốt 1 đêm.
Chuyện hôm nay hoàn toàn bất lợi cho Phích Lịch Hạ, mà người có lợi nhất chính là Phích Lịch Hoạn. Nếu Phích Lịch Châu chết, ngôi vị tương lai chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta. Nhện độc có thần kỳ như lời Dịch Thiên nói hay không thử sẽ biết, nhưng hôm nay hắn đến cứu giá thật quá nhanh, cứ như đã biết trước mọi việc vậy.
Chuyện này không thể không khiến hoàng thượng nghi ngờ, mọi chuyện đều là kế hoạch của Nhị hoàng tử.
Tên nô bộc được giao cho nhị hoàng tử xử lý, một khi hắn biến mất hoặc vì lý do gì đó mà chết, thì có thể chứng minh Phích Lịch Hoạn có liên quan đến chuyện này. Đây là 1 phép thử của hoàng thượng.
Mặc dù Phích Lịch Hoạn cho người canh gác rất cẩn thận, nhưng nô bộc kia vẫn có thể trốn thoát 1 cách dễ dàng. Hắn vào lều của Dịch Thiên, tháo bỏ lớp Dịch dung lại biến thành Nhị Hạ.
" Ta không biết là ngươi lại giỏi dịch dung thuật như thế đấy."
" Còn tưởng là ai, hoá ra là Dịch đại nhân, làm ta hết hồn."
" Ngươi học thứ hay ho này ở đâu?"
" Sao vậy, Dịch đại nhân cũng muốn học à?"
" Đương nhiên! Thứ này rất thú vị, dù sao biết them vài thứ cũng tốt."
" Chuyện đó để sau này hãy nói, bây giờ ta phải đốt số da này nếu không muốn người khác phát hiện."
Nhị Hạ vừa đứng lên lại bị Dịch Thiên đè xuồng, không hiểu trong đầu Nhị Hạ chứa thứ đen tối gì, cô ta lại nghĩ mình sắp bị sàm sỡ. Nhưng Dịch Thiên không nói không rằng, lập tức nắm lấy bả vai và cánh tay cô kéo 1 cái.
Cơn đau đột nhiên ập tới, nhưng ngay sau đó là sự thoải mái, bả vai không còn đau nhức như trước nữa. Dịch Thiên đưa cho Nhị Hạ 1 lọ thuốc, nói vài câu sau đó đuổi cô ra ngoài.
" Sau này bị thương thì nên chữa trị kịp thời, nếu bỏ lỡ thời gian vàng để trị thương sẽ không chữa được nữa đâu."
" Dịch đại nhân đang quan tâm ta sao?"
" Ngươi không cần đa tạ, ta đối với A Mao, A Cẩu đều như vậy."
Nhị Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cười đáp.
" Dịch đại nhân đúng là người tốt mà, thật không uổng công bấy lâu nay ta luôn kính cẩn với ngài."
Nhị Hạ cầm theo lọ thuốc quay về lều của Phích Lịch Châu, trong lòng có cảm giác ấm áp lạ thường. Gần 10 năm rồi, chẳng còn ai quan tâm đến sống chết của cô. Cho dù lời nói đó chỉ như gió thoảng mây bay, cho dù nó chưa chắc đã là thật lòng. Nhưng ít nhất cô đã được quan tâm.
Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng đã trả nhện độc lại cho Dịch Thiên. Nhìn vào những người trong lều, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công. Hoàng thượng trải qua 1 đêm nghiên cứu chữ viết trên chiếu truyền ngôi giả, ông ta đã biết chữ đó là của Phích Lịch Hạn. Tuy chữ viết đã được nắn nót rất nhiều, nhưng nét thô cứng ấy vẫn không thể sửa. Xem ra kẻ hành thích tối qua chính là đại hoàng tử mà ông ta luôn xem trọng.
Lần này không chỉ Phích Lịch Hạn mà Phích Lịch Hoạn cũng bị phạt. Hoàng hậu ở trong cung không yên phận, nhiều lần làm loạn muốn hoàng thượng tha cho con trai mình. Nhưng đúng lúc này bí mật năm xưa của bà ta bị vạch trần.
Nhị Hạ dẫn theo nha hoàn tham gia đỡ đẻ năm xưa đến, còn mang theo rất nhiều chứng cứ tới. Hoàng thượng vô cùng sốc khi biết sự thật, ngoài sự đau khổ, ông ta còn tự trách bản thân vì đã ruồng bỏ mối liên kết duy nhất giữa mình và Nhĩ Lan trong suốt mấy chục năm qua.
Chuyện hôm nay hoàn toàn bất lợi cho Phích Lịch Hạ, mà người có lợi nhất chính là Phích Lịch Hoạn. Nếu Phích Lịch Châu chết, ngôi vị tương lai chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta. Nhện độc có thần kỳ như lời Dịch Thiên nói hay không thử sẽ biết, nhưng hôm nay hắn đến cứu giá thật quá nhanh, cứ như đã biết trước mọi việc vậy.
Chuyện này không thể không khiến hoàng thượng nghi ngờ, mọi chuyện đều là kế hoạch của Nhị hoàng tử.
Tên nô bộc được giao cho nhị hoàng tử xử lý, một khi hắn biến mất hoặc vì lý do gì đó mà chết, thì có thể chứng minh Phích Lịch Hoạn có liên quan đến chuyện này. Đây là 1 phép thử của hoàng thượng.
Mặc dù Phích Lịch Hoạn cho người canh gác rất cẩn thận, nhưng nô bộc kia vẫn có thể trốn thoát 1 cách dễ dàng. Hắn vào lều của Dịch Thiên, tháo bỏ lớp Dịch dung lại biến thành Nhị Hạ.
" Ta không biết là ngươi lại giỏi dịch dung thuật như thế đấy."
" Còn tưởng là ai, hoá ra là Dịch đại nhân, làm ta hết hồn."
" Ngươi học thứ hay ho này ở đâu?"
" Sao vậy, Dịch đại nhân cũng muốn học à?"
" Đương nhiên! Thứ này rất thú vị, dù sao biết them vài thứ cũng tốt."
" Chuyện đó để sau này hãy nói, bây giờ ta phải đốt số da này nếu không muốn người khác phát hiện."
Nhị Hạ vừa đứng lên lại bị Dịch Thiên đè xuồng, không hiểu trong đầu Nhị Hạ chứa thứ đen tối gì, cô ta lại nghĩ mình sắp bị sàm sỡ. Nhưng Dịch Thiên không nói không rằng, lập tức nắm lấy bả vai và cánh tay cô kéo 1 cái.
Cơn đau đột nhiên ập tới, nhưng ngay sau đó là sự thoải mái, bả vai không còn đau nhức như trước nữa. Dịch Thiên đưa cho Nhị Hạ 1 lọ thuốc, nói vài câu sau đó đuổi cô ra ngoài.
" Sau này bị thương thì nên chữa trị kịp thời, nếu bỏ lỡ thời gian vàng để trị thương sẽ không chữa được nữa đâu."
" Dịch đại nhân đang quan tâm ta sao?"
" Ngươi không cần đa tạ, ta đối với A Mao, A Cẩu đều như vậy."
Nhị Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cười đáp.
" Dịch đại nhân đúng là người tốt mà, thật không uổng công bấy lâu nay ta luôn kính cẩn với ngài."
Nhị Hạ cầm theo lọ thuốc quay về lều của Phích Lịch Châu, trong lòng có cảm giác ấm áp lạ thường. Gần 10 năm rồi, chẳng còn ai quan tâm đến sống chết của cô. Cho dù lời nói đó chỉ như gió thoảng mây bay, cho dù nó chưa chắc đã là thật lòng. Nhưng ít nhất cô đã được quan tâm.
Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng đã trả nhện độc lại cho Dịch Thiên. Nhìn vào những người trong lều, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công. Hoàng thượng trải qua 1 đêm nghiên cứu chữ viết trên chiếu truyền ngôi giả, ông ta đã biết chữ đó là của Phích Lịch Hạn. Tuy chữ viết đã được nắn nót rất nhiều, nhưng nét thô cứng ấy vẫn không thể sửa. Xem ra kẻ hành thích tối qua chính là đại hoàng tử mà ông ta luôn xem trọng.
Lần này không chỉ Phích Lịch Hạn mà Phích Lịch Hoạn cũng bị phạt. Hoàng hậu ở trong cung không yên phận, nhiều lần làm loạn muốn hoàng thượng tha cho con trai mình. Nhưng đúng lúc này bí mật năm xưa của bà ta bị vạch trần.
Nhị Hạ dẫn theo nha hoàn tham gia đỡ đẻ năm xưa đến, còn mang theo rất nhiều chứng cứ tới. Hoàng thượng vô cùng sốc khi biết sự thật, ngoài sự đau khổ, ông ta còn tự trách bản thân vì đã ruồng bỏ mối liên kết duy nhất giữa mình và Nhĩ Lan trong suốt mấy chục năm qua.