Chương : 60
Nội loạn khiến New York trăm nghề tiêu điều, cảnh tượng phồn hoa ngày xưa không còn, bị tác động mạnh đầu tiên chính là lượng khách du lịch. Du khách giảm đi làm cho vô số phòng khách sạn bỏ trống, vì muốn hút khách thuê phòng, những chủ khách sạn kia liền đưa ra đủ loại đủ dạng biện pháp giảm giá lẫn điều kiện ưu đãi.
Bọn Thẩm Dịch lựa chọn ở tại khách sạn Imperial —— một trong những khách sạn có rượu ngon nhất nước Mỹ.
Chỉ dùng 200 đô-la Mỹ liền có thể vào ở Phòng Tổng Thống, đây là chuyện trước kia mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì lý do an toàn, sáu người mướn tận ba phòng, hai phòng kia chỉ là che giấu tai mắt người khác.
Chiến đấu nguyên ngày, tất cả mọi người đều muốn tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc Ôn Nhu từ trong phòng tắm đi ra, hai chân trần trụi bước đi trên mặt thảm hoa lệ, mặc trên người một chiếc áo ngủ đắt tiền, trên đầu còn quấn khăn tắm, hai cánh tay tuyết trắng lộ bên ngoài, tư thái nhẹ nhàng, mấy gã mày râu thấy chảy nước miếng.
Hồng Lãng chậc chậc tán thưởng: “Thực không nghĩ tới cô em như thế sao lại chạy đi làm cảnh sát, riêng tư thái, khuôn mặt này của cô, rất nhiều nghề nghiệp tốt xếp hàng chờ dài.”
Mắt Ôn Nhu liếc hắn một cái: “Ngươi xác định nghề nghiệp dùng thân thể cùng khuôn mặt lấy được đều là nghề nghiệp tốt?”
Hồng Lãng thức thời ngậm miệng không hé, Kim Cương cùng Thẩm Dịch che miệng cười.
Kim Cương nói: “Kỳ thật dùng bộ dáng của Ôn Nhu, mặc đồng phục cảnh sát cũng không tệ. Có một từ hình dung thế nào ấy nhỉ?”
Thẩm Dịch trả lời: “Tư thế hiên ngang.”
“Đúng.” Kim Cương vỗ đùi: “Chính là từ này.”
Ôn Nhu cười đắc ý.
Thẩm Dịch đột nhiên chuyển biến ý: “Còn có một từ gọi đồng phục gợi cảm.”
Ôn Nhu vừa thẹn vừa giận, cầm lên một cái gạt tàn thuốc đánh tới Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cười ha ha trốn vào phòng tắm.
Tiến vào phòng tắm, Thẩm Dịch dần dần thu hồi vẻ trêu cười, trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc.
Ôn Nhu là cô gái tỉ mỉ, sau khi tắm xong, còn chủ động vặn nước đổ đầy bồn tắm công cộng.
Nằm trong bồn tắm có thể dung nạp bốn người cùng lúc, Thẩm Dịch nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng lúc ban ngày chiến đấu.
Mạo hiểm giả đến từ Bắc Khu kia, sớm làm hắn rung động thật sâu.
Cho tới nay, hắn đều rất tự tin chính mình tại Huyết Tinh đô thị, không nói xuất sắc nhất, cũng tuyệt đối là thực lực đứng đầu danh sách khu vực cùng độ khó đấy. Mặc dù bản thân hắn am hiểu không phải chiến đấu, nhưng hắn chưa từng cho là trong chiến đấu mình sẽ thua bởi ai.
Cho dù là mạo hiểm giả cận chiến như Hồng Lãng, Thẩm Dịch cùng hắn chống lại, cũng có đầy đủ tự tin có thể đánh bại.
Nhưng là mạo hiểm giả Bắc Khu hôm nay, Thẩm Dịch biết rất rõ, nếu như chính mình một chọi một cùng y đơn đả độc đấu, hắn không có bất kỳ hi vọng thắng lợi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới người mạo hiểm kia vẻn vẹn dựa vào chiến đấu bình thường đánh với Ôn Nhu Hồng Lãng vẫn chiếm phần lớn chủ động, Thẩm Dịch đã cảm thấy trong nội tâm toát ra hàn khí.
Hắn ý thức được, bởi vì hai lần nhiệm vụ trước hoàn thành quá thành công, thế nên bản thân vẫn có chút xem thường những người khác. Mà mạo hiểm giả Bắc Khu kia giống như hồi chuông cảnh tỉnh hắn, nhắc nhở hắn ở trong thế giới Huyết Tinh đô thị này, cường giả có hằng hằng sa số.
Bọn hắn có lẽ cũng không phong quang vô hạn, thế nhưng thực lực kinh người, hơn nữa đồng dạng có được dũng khí cùng dũng mãnh bỏ qua sinh tử.
Thẩm Dịch biết rõ sở trường chiến đấu cấp chuyên gia lợi hại, nhưng hắn chưa từng nghe nói người nào có thể chỉ dựa vào loại năng lực này liền cường đại tới mức thế đấy. Bởi vậy có thể thấy, năng lực chỉ là một phương diện, trọng yếu hơn vẫn là người sử dụng nó.
Có thể khẳng định, dù Thẩm Dịch có được chiến đấu cấp chuyên gia, cũng không thể có được đấu pháp điên cuồng, cấp tốc, hung ác mà cương liệt như người mạo hiểm kia vậy.
Loại đấu pháp này không thuộc năng lực sở trường chiến đấu cấp chuyên gia đấy.
Tất cả năng lực chỉ là cho ngươi có thể làm được chuyện gì, nhưng là làm như thế nào, như thế nào phát huy, vẫn là phải xem bản thân người sử dụng.
Tính cách điên cuồng khát máu của người mạo hiểm kia mới là bản chất biến y trở nên cường đại như vậy. Dù y không có sở trường chiến đấu cấp chuyên gia, chỉ sợ cũng dám cùng hai người Hồng Lãng Ôn Nhu đối bính, hơn nữa vẫn có thể không rơi vào hạ phong. Cùng lắm đòn công kích bình thường giảm xuống độ phát huy hiệu quả tổn thương chút ít mà thôi.
Nghĩ vậy, nội tâm Thẩm Dịch trở nên thông suốt.
Những năng lực kia, tựu giống như công cụ Huyết Tinh đô thị cho ngươi, làm sao sử dụng nó cho tốt, còn phải xem bản thân người sử dụng, nếu chỉ biết dùng kỳ thật còn thiếu rất nhiều.
Đúng lúc này, Huyết Tinh văn chương đột nhiên truyền đến đinh một tiếng.
Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Ngươi tăng lên cảm ngộ chiến đấu, ngươi ở thế giới nhiệm vụ lần này tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú. Trong lúc thiên phú thức tỉnh, Huyết Tinh văn chương sẽ tiến hành đánh giá phương thức chiến đấu của ngươi, tiến hành phán định nét nổi trội. Giai đoạn thức tỉnh có thời gian từ 24 đến 48 tiếng đồng hồ, trong vòng 48 giờ, ngươi phải tận khả năng sử dụng phương thức nổi trội của mình đi chiến đấu. Trong lúc ấy, Huyết Tinh văn chương sẽ chính thức xác định điểm nổi trội tiến hành hệ thống hóa cho ngươi, cũng chính thức thức tỉnh thiên phú.
Lần nhắc nhở này khiến Thẩm Dịch ngạc nhiên một hồi.
Mở ra thiên phú không ngờ là thông qua loại phương thức này sao?
Hóa ra cái gọi là thiên phú kỳ thật chính là điểm nổi bật.
Mở ra thiên phú chính là khiến phương thức chiến đấu nổi trội của mạo hiểm giả chính thức tiến vào chương trình hệ thống hóa.
Người, là một loại tánh mạng không cách nào tính toán, mà Huyết Tinh đô thị lại cấp cho người thuộc tính có thể bị tính toán. Đã tánh mạng có thể bị tính toán, như vậy điểm nổi trội cũng có thể đồng dạng.
Ý nghĩa thiên phú chính tại đây.
Vấn đề duy nhất là: Thẩm Dịch cũng không biết thiên phú của mình là cái gì, hắn cũng không biết mình am hiểu phương thức chiến đấu ra sao.
Nghĩ vậy, Thẩm Dịch không khỏi cười khổ: “Mọi người tựa hồ không thấy rõ nhất chính là bản thân. Có lẽ giai đoạn thức tỉnh thiên phú chính là một quá trình nhận thức bản ngã đi. Ngươi phải biết rõ ngươi am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì, sau đó mới có thể phát huy sở trưởng, đi lên con đường chính xác. Như vậy ta đâu này? Cmn chứ rốt cuộc am hiểu gì đây?”
Hai cánh tay hắn đặt sau đầu, gối lên thành hồ tắm kinh nghi nhìn nhìn trần nhà, trầm tư thật lâu.
***
Lúc đi ra từ trong phòng tắm, Hồng Lãng đã đợi đến nóng nảy.
Thẩm Dịch tức giận trừng hắn: “Sao không đi phòng khác tắm rửa?”
“Gian phòng này là Phòng Tổng Thống, không giống a, lão tử trước kia chưa từng có cơ hội ở qua.” Hồng Lãng cười hắc hắc nói.
Thẩm Dịch cười cho hắn một quyền, Hồng Lãng nghiêng người lách qua, không nghĩ tới Thẩm Dịch giẫm chân tại chỗ đuổi tới, khuỷu tay trái lập tức đụng Hướng Hồng Lãng, Hồng Lãng trở tay lại, muốn đẩy Thẩm Dịch đi ra, Thẩm Dịch chùn người xoay tròn một cái, tay trái đã vẽ ra trên không một đường vòng cung, hung hăng đánh vào bụng Hồng Lãng.
Hồng Lãng hú lên quái dị: “Ngươi đánh thật à?”
Hắn cũng không khách khí, nhấc chân đá ngay Thẩm Dịch, Thẩm Dịch bật người tránh thoát, tay phải đẩy chân Hồng Lãng, khiến thân hắn có chút mất thăng bằng, đồng thời một chân đã phi đạp phần gối Hồng Lãng, Hồng Lãng bị Thẩm Dịch đạp trúng một cước, bịch một tiếng ngã xuống đất. Theo thói quen quán tính hắn vung tay lên tính níu lấy thứ gì đó, không ngờ đánh thẳng vào cái bình hoa bên cạnh.
Lập tức bình hoa kia sắp rơi xuống đất nát thành phấn vụn, Thẩm Dịch không ngờ đã đứng cạnh bình hoa, đưa chân móc một cái, móc bình hoa lên, giơ tay quơ lấy rồi trả về chỗ cũ.
Hồng Lãng thấy chiêu ấy trợn mắt há hốc mồm, kêu to lên: “Điều này sao có thể? Làm sao ngươi biết?”
Thẩm Dịch cười nhạt một tiếng: “Lúc đi ra liền chuẩn bị tìm ngươi luyện chiêu, cho nên dự đoán một chút lộ tuyến ra quyền cùng khả năng phản ứng, còn lại chính là thi hành.”
“Ta là hỏi cái bình hoa kìa?”
“Nó không thuộc phạm trù tính toán, nhưng ta xếp nó vào nhân tố biến số, tuy không thể tính toán, lại là có thể ứng đối.” Thẩm Dịch tiếu đáp.
Hồng Lãng lắc lắc đầu to: “Ta không hiểu.”
Thẩm Dịch nhún nhún vai: “Nói thực ra ta cũng không hiểu lắm, ta chỉ là tận lực dùng phương thức mình ưa thích để chiến đấu, suy nghĩ, nếm thử nhiều loại khả năng. Khi ta đá trúng đầu gối ngươi, ta nhanh chóng phân tích ngươi có thể làm ra động tác gì cùng với có thể sẽ sinh ra loại hậu quả gì, ta cũng không thể xác định bình hoa sẽ rơi, nhưng nó có rơi hay chăng không trọng yếu, quan trọng là… ta có tiến nhập vị trí chính xác tại thời điểm chính xác hay chăng.”
“Làm phức tạp như vậy làm gì?”
Thẩm Dịch nói qua một lần chuyện mình vừa rồi tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú.
“Ngươi nói là, ngươi đã có thể thức tỉnh thiên phú?” Kim Cương cảm thấy hiếu kỳ.
Thẩm Dịch buông tay: “Chỉ là tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú mà thôi, cùng thức tỉnh chính thức hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Thiên phú là năng lực duy nhất tùy từng người mà khác nhau trong hệ thống võ lực của Huyết Tinh đô thị, thiên phú của mỗi người bất đồng, tác dụng có thể phát huy cũng bất đồng, có thể nói là ban thưởng không có tính chất công bình nhất trong Huyết Tinh đô thị đi.”
“Như vậy thiên phú của anh rốt cuộc là cái gì?” Ôn Nhu ân cần hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ trả lời.
Trước khi thiên phú chính thức thức tỉnh, bản thân Thẩm Dịch cũng không biết thiên phú của mình rốt cuộc là gì, hắn chỉ có thể tận khả năng đi thử tất cả loại phương thức, xem xem bản thân đến cùng am hiểu cái gì. Phải biết rằng một người có thể am hiểu rất nhiều thứ, ví dụ như Thẩm Dịch am hiểu nấu ăn, hơn nữa hắn từ trước đến nay rất có hứng thú tự mình động thủ nấu đồ, nhưng hắn cũng không hi vọng Huyết Tinh đô thị từ đó nhận định thiên phú của mình chính là nấu nướng. Nếu thật thế, vậy quả là đặc biệt hỏng bét nguy to.
Cho nên mặc dù mở ra thiên phú chính là khai phá nét nổi trội của mình, tương tự phải cẩn thận đối đãi.
Mấy người nói đùa một hồi, Thẩm Dịch lại để cho mập mạp mang đứa bé trai kia tới. Mập mạp bổn sự khác không có, trình độ dỗ con nít đến thật không tệ, hơn nữa hắn chịu khó, gánh vác tất cả những việc vướng víu không ai muốn làm.
Lúc cậu bé tiến vào, Thẩm Dịch đang cầm bộ bản đồ điện tử kia cẩn thận xem xét, cách đó không xa là Ôn Nhu đang giở giở lật lật một quyển sách đọc ngấu nghiến.
Tay của Thẩm Dịch mỗi khi chỉ đến một nơi, kiến trúc tương ứng trên địa đồ sẽ bày ra hình ảnh lập thể phóng đại trước mắt.
Cậu nhóc chưa từng bao giờ thấy công nghệ như thế, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên to lớn.
“Ngồi đi.” Thẩm Dịch cũng không ngẩng đầu lên chĩa chĩa ghế sô pha đối diện nói.
Cậu bé đứng ở đó không nhúc nhích.
Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn cậu một chút, sau đó nói: “Đây không phải một lời đề nghị.”
Cậu bé không cam lòng ngồi xuống.
Thẩm Dịch tiếp tục cúi đầu quan sát địa đồ: “Nhóc tên gì?”
“Jerry Lacios.” Mập mạp vội vàng trả lời.
Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Ta không có hỏi ngươi.”
Mập mạp lập tức câm miệng.
Thẩm Dịch lại lần nữa hỏi: “Tên gọi là gì?”
Cậu nhóc không cam lòng trả lời: “Jerry Lacios… Quy tha ma bắt anh!”
Thẩm Dịch ha ha nở nụ cười: “La Hạo, nhóc này so với ngươi có đảm lược hơn nhiều.”
Mập mạp cười hắc hắc sờ sờ cái ót.
“Vậy… Jerry Lacios, nhóc có thể nói cho anh một ít tin tức có quan hệ khu dị nhân sinh sống sao? Bởi vì nhóc nghịch ngợm đã làm anh mất đi manh mối tìm kiếm dị nhân, nhóc phải đền bù tổn thất đấy.”
Cậu nhóc nhếch miệng lên: “Tôi không biết… Dù biết rõ cũng sẽ không nói anh.”
“Xem ra nhóc có biết. Anh khuyên nhóc tốt nhất nói ra, cho dù anh không muốn ra tay với một đứa bé, nhưng nếu nhóc thật muốn buộc anh…”
“Anh muốn làm gì thì tới đi! Tôi không sợ anh!” Thằng bé kêu to.
Một khắc này, biểu lộ quật cường của cậu nhóc trong ấn tượng Thẩm Dịch tạo nên một hình ảnh sống động —— hắn phảng phất thấy được chính mình khi còn bé.
Thẩm Dịch kinh ngạc nhìn cậu một hồi, hắn đột nhiên phì một tiếng nở nụ cười.
Lắc đầu, Thẩm Dịch đi đến cạnh Ôn Nhu nói: “Cô đoán tôi vừa rồi nghĩ đến gì không?”
“Gì vậy?” Ôn Nhu hỏi.
“Tôi nghĩ tới lão thiếu tướng Đức trong nhiệm vụ lần trước của chúng ta. Vị Thiếu tướng kia đã từng nói với tôi lời uy hiếp mới rồi tôi nói với cậu bé. Tôi đột nhiên cảm thấy tôi đây sẽ thành như Na-zi, uy hiếp một đứa bé, buộc nó nói ra tung tích đồng loại của nó, bán đứng đồng bào nó. Tôi liền giống quan quân Đảng Vệ Quân đi thanh trừ chủng tộc, khắp nơi tìm kiếm người Do Thái…”
“Đây không phải lỗi của anh, chúng ta cũng hết cách.”
“Nhưng thế không đại biểu tôi có thể làm chuyện giống bọn hắn.” Thẩm Dịch quay đầu lại nhìn đứa bé kia.
“Vậy anh còn có biện pháp nào khác sao?”
“Không, tôi không ra tay được với một đứa bé.” Thẩm Dịch trả lời: “Chúng ta vẫn là buông tha cách nghĩ đạt được tin tức từ trên người đứa bé kia đi.”
Câu trả lời này khiến Ôn Nhu và mập mạp đồng thời thở dài một cái, cậu nhóc thì lộ vẻ vui mừng trên mặt. Một khắc này cậu cảm giác mình tựa như tiểu anh hùng chiến thắng kẻ địch, ngẩng đầu mình lên thật cao.
Mỗi người đều có vẻ hơi ủ rũ, còn cậu nhóc, dường như không ai có hứng thú nhìn cậu nữa.
Nhóc quậy nhàn rỗi vô sự, nổi hứng nghiên cứu địa đồ trên bàn.
Cậu lần đầu tiên chứng kiến loại địa đồ công nghệ cao có thể phóng đại từng điểm trên bản đồ thành hình ảnh 3D, cảm giác cực kỳ tò mò.
Cậu lát thì điểm một chút tràng kiến trúc này, lát thì điểm một chút đám kiến trúc kia, thích thú chết đi được.
“Bản đồ này làm như thế nào vậy? Quả thực quá thần kỳ.” Cậu bé kinh hô.
“Khoa học kỹ thuật vượt thời đại, bất quá lại không thể dùng để giúp chúng ta tìm được người muốn tìm.” Thẩm Dịch thở dài trở lại bên người cậu bé, cùng đứa nhỏ chơi đùa trò chơi phóng đại thu nhỏ hình ảnh.
Ngón tay của hắn rơi vào một chỗ cửa hàng bách hóa trên đại lộ 198, hình ảnh 3D của cửa hàng kia lập tức xuất hiện, kể cả cửa, cửa sổ, tầng trệt, mảy may thấy tất.
Thẩm Dịch chỉ vào tòa nhà nói: “Chúng ta biết rõ dị nhân ở ngay một ngóc ngách nào đó trên đại lộ 198, nhưng lại không biết đến cùng là chỗ nào. Có lẽ ở trong tòa nhà này. Hay là ở địa phương khác. Đại lộ 198 chí ít có mấy chục cửa hiệu.”
“Các anh đời này cũng đừng nghĩ tìm được bọn họ.” Cậu bé dương dương đắc ý trả lời.
“Vậy cũng chưa chắc.” Thẩm Dịch điểm thu về tòa nhà vừa rồi, đặt ngón tay trên một giao lộ đường 198: “Dị nhân nếu muốn giấu kín chính mình, nhất định phải phù hợp mấy điều kiện. cơ bản nhất Một: Nhất định phải là một chỗ thích hợp ẩn nấp, không gian cũng đủ lớn, hơn nữa tốt nhất người lui tới nhiều một ít, như vậy có lợi cho bọn hắn ẩn nấp hành tung. Hai: Bọn hắn phải có đường lui, bởi vậy chỗ ẩn nấp tốt nhất là địa phương có đường thông bốn phương tám hướng. Bọn hắn sẽ không chọn chọn giấu kín chính mình tại trung tâm dãy phố, bằng không, bộ đội Chính Phủ Mỹ chỉ cần bọc hai bên đầu đánh vào, như vậy trừ phi là dị nhân có được năng lực chạy trốn, nếu không phần lớn người sẽ không cách nào thoát thân. Ba: Nhiều người vẫn phải ăn cơm, dị nhân cũng là người, cũng cần sinh hoạt. Nếu như có thể lựa chọn điểm ẩn nấp phụ cận cửa hàng hoặc siêu thị, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề không cần thiết. Theo mấy phương diện này xem xét, điểm ẩn nấp thích hợp dị nhân lựa chọn nhất hẳn là quảng trường khu Đông đại lộ 198, tại đây đường xá bình thường, người đi đường đông đúc, giao thông thuận tiện.”
Sắc mặt cậu bé chợt biến đổi, hiển nhiên là bị Thẩm Dịch nói trúng rồi.
Bất quá sau một khắc cậu nhanh chóng khôi phục trấn định: “Quảng trường khu Đông có ba cái siêu thị lớn, bốn khu mua sắm, hai bãi đỗ xe khổng lồ, còn có một hội sở giao dịch tài chính cùng một cái quảng trường vĩ đại, ngoài ra còn những cửa hàng nhỏ đếm không hết, anh nếu có kiên nhẫn thì cứ ở đó chậm rãi tìm đi. Tôi cam đoan anh có tìm tới tết cũng tìm không ra.”
“Nói không sai, cho nên anh vẫn cần nhóc xác thực địa chỉ.”
“Tôi sẽ không nói cho anh biết đấy.” Cậu bé dương dương đắc ý bảo.
Cậu điểm tới một chút kiến trúc quảng trường khu Đông trên đại lộ 198, thần sắc cao hứng.
Thẩm Dịch ngồi kia không nhúc nhích, nhìn xem tay cậu bé bay múa trên địa đồ.
Một lát, hắn đột nhiên nói: “Quảng trường khu Đông ngoại trừ ba cái siêu thị lớn, bốn khu mua sắm, hai bãi đỗ xe khổng lồ, một hội sở giao dịch tài chính, còn có một kiến trúc to lớn cực kỳ dễ khiến người khác chú ý, vừa rồi sao nhóc không đề cập tới?”
Cậu bé ngẩn người, ngón tay Thẩm Dịch đã đã rơi vào chỗ nào đó trên địa đồ.
Hình ảnh một tòa kiến trúc cao lớn lập tức đập vào mắt cậu bé.
Nhà thờ Thiên Chúa St. Pascal Baylon.
Sắc mặt cậu nhóc lập tức trở nên vô cùng khó coi, cậu hoảng sợ nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Nhóc mới vừa rồi nói nhiều nơi như vậy, chỉ có nơi này chưa nói. Anh cố ý dụ nhóc động vào những kiến trúc trên quảng trường khu Đông kia, cơ bản tất cả kiến trúc nhóc đều điểm tới, duy chỉ cái này, nhóc ngay cả đụng cũng không đụng. Vì cái gì?”
Thân thể cậu bé đang run lên.
“Vì bọn hắn núp ở nơi đó.” Thẩm Dịch đứng lên, quay đầu nói với Ôn Nhu: “Sáng mai động thủ, công kích nhà thờ.”
“Đồ khốn! Anh gạt tôi!” Cậu bé tức giận kêu to.
Thẩm Dịch đã quay người tiến vào gian phòng của mình.