Chương : 27
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Diệp Bạch, lão nhân không khỏi cười nói: "Không thể tin được có phải không? Kỳ thật, lần đầu tiên ta nghe vậy thần sắc cũng là như thế. Thiên hạ Huyền binh cũng phân thành cửu đẳng, nhất giai Huyền binh có bạch quang, vô cùng nhạt thường thường chỉ có một chút quang mang. Đó chính là linh tính chi quang của kiếm khí, cũng chính là "'Kiếm khí tượng" ở bề ngoài của kiếm lóe ra trong suốt. Nhưng mắt của người thường lại không thể nhận ra cảm giác đó, chỉ có những người tu luyện "Vọng Khí quyết" như chúng ta thì mới có thể thấy."
"Nhị giai Huyền binh là màu xám, màu xám càng thịnh cho thấy phẩm chất kiếm càng tốt. Ngươi chỉ cần sử dụng "Vọng Khí quyết" với chuôi kiếm nay thì sẽ thấy trên không của nó có một đám sương mù màu xám, hoặc mạnh mẽ hoặc yếu, hoặc phân tán, hoặc ngưng tụ, thậm chí còn có thể tụ lại thành mây. Có thể thành những hình ảnh như hổ, báo, sư tử, long, phượng, cho thấy linh tính của chuôi kiếm này đã thành, đều có chỗ kỳ diệu đặc thù. Nhị giai Huyền binh thường dùng để bày một trận Huyền binh, nhưng muốn gom đủ một bộ thì lại vô cùng khó."
"Tam giai huyền binh, dạng kiếm khí là màu vàng, vàng nhạt, vàng sẫm, tím vàng. Tứ giai Huyền binh là màu xanh biếc, thấp nhất là xanh đậm, cao nhất là xanh thẫm. Ngũ giai huyền binh, kiếm khí phát lên ánh sáng màu lam. Lục giai là màu tím, thất giai là màu đỏ... Tới bát giai thì sẽ có ngũ sắc chi khí quanh quẩn, xông thẳng lên trời, ngưng tụ không tiêu tan, cho dù là cách thật xa cũng có thể trông thấy. Loại bảo vật này thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, ở trong thiên địa là thần binh cao cấp nhất. Còn về cửu giai Huyền binh thì chỉ có trong truyền thuyết, người ta căn bản là không có khả năng thấy được, cho nên không cần nói thêm."
"Đương nhiên, còn có một vài thanh kiếm kỳ lạ không có ở trong ngũ hành, có phong cách riêng, không hạn chế "Vọng Khí quyết" như thế. Bởi vì quan hệ thuộc tính, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đều có, có thể tùy ý biến ảo, thậm chí còn có đám mây bảy sắc, hoặc giản dị như một thanh sắt không thấy lộ ra nửa điểm quang mang. Những cái đó thì "Vọng Khí quyết" đều không thể phân biệt được, là tuyệt thế thần kiếm. Còn có những bảo kiếm mặc dù giai vị không cao nhưng tuyệt đối không thua kém cao giai, có cơ duyên thì bản thân sẽ gặp được, cũng không cần phải nói nhiều vào lúc này."
"Kiếm Môn ta cũng đã từng có một thanh bảo kiếm như vậy, thân kiếm có thất thải quang mang, lưu chuyển như vân khí, tên là "Ngũ Đế Vân Khí Kiếm", phối hợp với "Ngũ Đế Kiếm quyết", uy lực vô cùng, chỉ tiếc đã sớm bị mất đi, không biết tung tích. Đó là một trong những thanh bảo kiếm lợi hại nhất trong thiên hạ, ngay cả ta cũng chỉ là nghe nói qua, chưa có cơ duyên nhìn thấy, tiếc nuối cả đời!"
"Kiếm trận chi đạo, cho dù là nhất giai kiếm trận, không cần phi kiếm bố trận nhưng uy lực lại một trời một vực. Cho nên, như thế nào tìm được Huyền binh thích hợp với kiếm trận mà ngươi sử dụng cũng là một việc vô cùng quan trọng của Kiếm Môn ta. Kiếm trận, đã là kiếm trận thì tất nhiên là không chỉ có một thanh kiếm, giống như đê giai Lưỡng Ngi kiếm trận phải ít nhất là hai thanh kiếm mới có thể tạo thành được. Nếu như ngươi có một thanh Thủy hệ nhất giai Huyền binh với một thanh Hỏa hệ nhất giai Huyền bình, ngươi sẽ có thể tạo thành nhất giai kiếm trận Thủy Hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận. Nếu ngươi có một thanh Kim hệ nhất giai Huyền binh và một thanh Mộc hệ nhất giai Huyền binh, khi đó tạo thành chính là Kim Mộc Lưỡng Nghi kiếm trận, cái khác cũng dồng dạng là như vậy."
"Nhất giai kiếm trận đối với phi kiếm bày trận yêu cầu không cao, nhất giai Huyền binh là được rồi. Nhưng khi tới nhị giai, tốt nhất nên sử dụng nhị giai Huyền binh, bằng không, phi kiếm bày trận sẽ bị tổn hại, hơn nữa cũng không phát huy ra uy lực chân chính của kiếm trận. Cũng như tam giai kiếm trận cần phải có ba thanh tam giai phi kiếm, còn tiểu Ngũ Hành kiếm trận thì phải cần Ngũ Hành Kim kiếm, Ngũ Hành Thổ kiếm, Ngũ Hành Mộc kiếm, Ngũ hành Hỏa kiếm cùng Ngũ Hành Thủy kiếm, không được sai chút nào. Đương nhiên, cũng không phải là phẩm chất càng cao càng tốt. Chỉ sợ nếu như là năm chuôi bát giai phi kiếm, ngươi còn chưatạo thành kiếm trận thì đã bị phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì đương trường tử vong."
"Nhưng tổng thể mà nói, càng là kiếm tốt thì uy lực của kiếm trận thành càng lớn. Mà phẩm chất thấp nhất, uy lực kiếm trận yếu cũng chưa cần nói, mà vô cùng có khả năng tự động hủy mất, cũng có thể đả thương người sử dụng. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khó có thể luyện thành một kiếm trận lợi hại, vì càng là kiếm tốt thì càng khó cầu. Mấy chuôi nhất giai phi kiếm thì còn dễ nói, nhị giai cũng không khó, tam giai thì phải tốn một chút khí lực thì cũng có thể có được, tới tứ giai thì sẽ tương đối khó khăn.. Đến ngũ giai thì cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên, thực lực của ngươi. Một hay hai chuôi thì còn dễ, chứ bốn đến năm chuôi thì khá phiền toái. Nếu như là một kiếm trận cần đến mấy chục thanh bảo kiếm thì phỏng chừng phải tán gia bại sản, tự bán làm nô lệ cũng không đủ, lại càng không nói đến lục giai, thất giai phi kiếm. Vì vậy, kiếm trận khó thành, một ở tu luyện khó khăn, một ở bày trận khó khăn, một ở phi kiếm khó cầu. Sở dĩ từ trước đến giờ Kiếm Môn đệ tử từ trước tới giờ rất ít, cả mấy đời cũng chỉ có mấy người không phải là bởi không truyền được mà là không thể có nhiều bảo kiếm để cấp cho đệ tử sử dụng, chỉ có thể tự bản thân đi kiếm mà thôi. Lúc này, "Vọng khí", "Giám Vật" nhị quyết là không thể thiếu được!"
"Vọng Khí quyết, nhìn vân khí của kiếm, biết phẩm chất của kiếm, ở biển mà đào cát, trong trăm vạn chuôi kiếm tìm ra thanh kiếm thuộc về mình, đây là "Vọng Khí quyết"."
"Giám Vật quyết, chuyên môn dùng để giám định các loại bảo vật, phối hợp "Vọng Khí quyết", xảo diệu khăng khít, công dụng vô cùng! Là Kiếm môn đệ tử, tìm kiếm làmột pháp quyết, thậm chí..."
Nói tới đây, lão giả có chút cười cười xấu hổ, âm thanh giảm thấp xuống, nói: "Kỳ thật, nếu tại thời điểm ngươi khốn quẫn, đi trước mấy cửa hàng, dùng hai thứ bảo quyết này để tìm bảo vật thì vẫn có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn. Đây cũng chính là lời của ta lúc trước, Cửu Đại Kỳ Thuật, chỉ cần ngươi có một môn, ngươi cũng sẽ không lo bị chết đói, thậm chí, có thể làm giàu cũng không phải là vấn đề... Chỉ là, Kiếm Môn ta luyện kiếm, quá tiêu tốn tiền tài, căn bản là chỉ nhập mà không xuất. Đôi khi, để mua được một thanh kiếm thường thường phải bán hết gia tài, thậm chí bán mình làm nô lệ. Trong lịch sử, việc này cũng không xa lạ gì, nhiều người vì quá si kiếm mà như vậy, cho nên..."
Lão giả len len sờ sờ mặt, nói: "Người trong Kiếm Môn ta, luôn luôn là người nghèo khổ. Hài tử, ngươi có thể sẽ rơi vào cảnh không khác gì chúng ta. Đương nhiên, nếu ngươi không nghĩ đến việc tu luyện kiếm trận, chỉ muốn làm phú ông, vậy tuyệt đối là đủ rồi!"
Nghe đến đây, Diệp Bạch dĩ nhiên không nói gì cả, khinh bỉ liếc mắt nhìn lão giả một cái. Có cơ hội này thì ai muốn bỏ qua, ngay cả cuộc sống thật sự sẽ có thể là kẻ nghèo hèn hắn cũng sẽ không hối hận.
Xem ra, sau này tiền bạc cũng là một vấn đề khó khăn. Chính mình hiện giờ cũng không giàu có gì, mà theo lão giả nói, tu luyện kiếm trận cũng là đốt tiền một cách chuyên nghiệp. Không có tiền, thật đúng là không có điều kiện!
"Tốt lắm, không nói chuyên đó nữa, dù sao có "Vọng Khí", "Giám Vật" nhị quyết này thì có thể cam đoan là ngươi không bị chết đói. Đây chính là gốc rễ gây dựng của Kiếm Môn ta, là đạo sinh tồn của Kiếm Môn ta, thậm chí cũng không thua gì kiếm trận truyền thừa. Ngươi không thể khinh thường, nhất đinh phải chăm chú học."
Diệp Bạch gật gật đầu, nhưng lão giả rất nhanh liền nói cho hắn: "Đương nhiên, tạm thời ngươi cũng không thể sử dụng, nếu không sẽ giống như ngày hôm qua, sẽ làm cho hai mắt của ngươi bị thương. Ngươi vừa có được "Vọng Khí quyết", không thể dùng nhiều. "Vọng Khí quyết" tổng cộng có năm tầng, tầng thứ nhất là "Hư Thất Sinh Bạch", tầng thứ hai là "Luyện Mục Sinh Đồng", tầng thứ ba là "Bằng Sinh Tử Điện", tầng thứ tư là Động Sát Nhập Vi"(nhìn rõ hết thảy), tầng thứ năm là "Vô Trung Sinh Hữu". Chỉ tới khi ngươi đạt đến tầng thứ hai, "Luyện Mục Sinh Đồng" thì lúc đó mới có thể chân chính sử dụng. Ngày đó, ngươi nhìn thấy chỉ là mộc thuộc tính linh quang của "Thứ Huyễn Đằng" mà thôi. Nhưng là, bỏi vì trình độ của ngươi không đủ nên dẫn đến hai mắt bị phản phệ, tạo thành sự đau đớn kịch liệt, không thể chịu nổi, thậm chí dẫn đến việc mù mắt."
Diệp Bạch nghe đến đó liền không khỏi cảm thấy không lạnh mà run, âm thầm may mắn vì chính mình lúc trước cũng không có mâu thuẫn với lão giả mà lập tức ngồi xuống khôi phục, nếu không chỉ sợ bi giò mình cũng đã thành người đui mù. Lão giả cười nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, chỉ cần không quá mức độ thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng cho dù ngươi có luyện đến tầng thứ hai "Luyện Mục Sinh Hồng", cũng không thể dễ dàng sử dụng, loại nghịch thiên pháp thuật này tự có chỗ thiếu hụt của nó. Đê giai phi kiếm, một ngày không thể sử dụng vượt quá ba lượt, trung giai phi kiếm một ngày không được quá một lượt, cao giai phi kiếm thì một tháng cũng chỉ có thể sử dụng một lần, nếu quá thì sẽ con mắt sẽ bị đả thương. Đương nhiên, khi "Vọng Khí quyết" của ngươi được đề cao thì thời gian cũng sẽ ngắn lại. Đến lúc đó, có nên sử dụng đề cao, ngươi trong lòng mình sẽ tự động hiểu được, căn bản không cần ta nhiều lời. Ta chỉ là khuyên ngươi, lúc vào thời điểm cảm giác không thể sử dụng thì không nên sử dụng mà thôi!"
Diệp Bạch gật đầu, cung kính nói: "Tạ ơn sư phụ, đồ đệ sẽ nhớ kỹ."
Lão giả thấy Diệp Bạch gật đầu hiểu được, thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Tốt lắm, những điều ta biết cũng đã nói hết, còn lại một chút công việc cần chú ý thì ngày sau ta sẽ giải khai cho ngươi. Hiện tại, nhiệm vụ thiết yếu của ngươi chính là thông qua khảo nghiệm ý chí lực thập cấp mà thôi. Một khi đã không thông qua, những lời ta nói cũng không có tác dụng gì, cho nên ngươi cũng nên nghĩ cho cẩn thận, tuyệt đối đừng nên hối hận!"
Diệp Bạch nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt không hối hận!"
Lão giả cười nói: "Tốt lắm, bây giờ ta sẽ đưa ngươi vào địa phương thí luyện ý chí lực đệ nhị tầng, "Bách Xích Hàn Động"(Động băng trăm thước). Ở nơi này, ngươi phải chịu đựng vượt qua ba ngày, một khi ngươi thành công vượt qua, xem như ngươi đã vượt qua khảo nghiệm ý chí lực nhị cấp. Một khi trên đường ngươi rời khỏi, hoặc ngất mê trong đó thì sẽ tự động được truyền tống ra, khảo nghiệm cũng kết thúc, không có cơ hội thứ hai. Ngươi phải chuẩn bị tốt!"
Diệp Bạch đứng lên, hoạt động thân mình, kiểm tra thân thể một lần. Từ khi từ ảo cảnh đệ nhất tầng "Hỏa quật" đi ra, Kiếm lão cố ý kéo dài thời gian cho hắn như vậy, chính là cho hắn có thời gian nghỉ ngơi. Hiện giờ, hắn đã sớm khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu, hướng phía Kiếm lão gật đầu, nói:"Sư phụ, ta đã chuẩn bị xong!"
Kiếm lão khẽ vươn tay, nguyên lai địa phương xuất hiện "Hỏa quật" trên mặt đất nhất thời lại lần nữa vỡ ra thành một cái động lớn. Nhưng lúc này, lại có hàn khí dày đặc, gió lạnh thấu xương. "Vù vù..." Đao phong mang theo quang mang màu lam nhạt, từ trong huyệt động chung quanh thổi qua. Đôi khi, cột băng trụ cao đến vài chục trượng cũng bị cắt đứt, mà cả huyệt động cũng chỉ là một mảnh băng màu lam và các khối băng màu lam, đóng băng đến hàng trăm thước, không hổ là "Bách Xích Hàn Động". Nơi này làm sao con người có thể ở lại, quả thực là luyện ngục.
Chỉ là, Diệp Bạch cũng không chút nào do dự, chỉ nhìn thoáng qua lão giả một chút, thấy hắn lộ ra một vẻ mặt cổ vũ, cười cươi, cuối cùng kiểm tra cơ thể một lần, đảm bảo không có gì khác thường liền lập tức đi vào động khẩu băng lam kia. Cuối cùng, thân ảnh hắn dần hoàn toàn biến mất ở cái động khẩu lớn kia, đem động khẩu của băng huyệt kia đóng lại.