Chương : 67
CHƯƠNG 67: TÔI CHẾT CHẮC RỒI
Mẹ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, điều đó tôi rất rõ ràng.
Nhìn thấy tôi, mẹ vội vã từ đứng lên, bước nhanh tới phía tôi.
“Con gái à. Nhiều ngày như vậy không thấy con, hình như con mập hơn chút rồi.”
Tôi biết mẹ chắc chắn không phải đang quan tâm đến sức khỏe của tôi, bà ấy chẳng qua chỉ đang nói, tôi theo Lục Nguyên Đăng rồi, cuộc sống được tốt hơn. Nhưng sự chua xót trong đó chỉ có mình tôi hiểu.
“Mẹ tìm con có chuyện gì?” Tôi trực tiếp nói thẳng.
Hiện tại, tôi chỉ muốn mau mau giải quyết chuyện của Ninh Uy Phước, sau đó, để cha mẹ và nó cùng về quê.
Nhưng Lục Nguyên Đăng rốt cuộc lúc nào mới có thể giúp tôi. Tôi đoán không ra, càng cảm thấy nỗi dằn vặt này còn xa lắm.
Mẹ tôi nhìn Lục Nguyên Đăng, vội vàng bất an xoa xoa đôi bàn tay lên quần, nói với tôi: “À thì con cũng biết đó, cha con đã về hưu, lương hưu cũng không mấy, em trai con hiện tại lại thất nghiệp, chúng ta một nhà ba người vẫn cần phải sống…”
Tôi hiểu rồi, vòi tiền.
Trước cha tôi đi làm ở bệnh viện của trấn trên, tiền lương hưu một tháng hơn mười triệu. Tuy nói ở Thành phố Phùng không được sống sung sướng mấy, nhưng vẫn có thể bảo đảm cả nhà sống cuộc sống cơ bản. Huống chi, tiền thuê nhà tôi cũng đã nộp rồi.
Chỉ có thể nói, Ninh Uy Phước đến bây giờ, vẫn còn bận cầm tiền của cha mẹ đi hưởng thụ. Cha mẹ lúc trước tích lũy được nhiêu cũng đã bị nó thua sạch, hiện tại như vậy, nó lại còn không biết hối cải!
Đột nhiên, tôi chẳng muốn lo gì nữa! Không muốn lo cho Ninh Uy Phước, cũng không muốn lo cho cha mẹ. Chí ít như vậy, tôi cũng sẽ không cần phải dây dưa cùng Lục Nguyên Đăng.
“Con không có tiền.” Tôi nói một cách lạnh lùng.
Kỳ thực hiện tại trong thẻ của tôi có hơn hai trăm triệu, Tống Trọng cho tôi bảy chục triệu tôi còn chưa xài mấy, tiền thưởng hơn một trăm triệu rưỡi lại còn cả hơn chục triệu tiền lương còn dư lại tháng trước nữa.
Nhưng tôi không muốn cho một cắc tiền nào, tôi còn nợ Lục Nguyên Đăng gần ba tỷ, số tiền này còn thiếu rất nhiều. Còn nữa, trong nhà căn bản là cái hố không đáy, mãi mãi cũng không lấp đầy nổi.
“Con không có, nhưng Lục tiên sinh chắc chắn có mà.” Mẹ thấp giọng nói, vươn tay chọc chọc eo tôi, ý bảo tôi mở miệng đòi tiền Lục Nguyên Đăng.
Bà biết rõ tôi và Lục Nguyên Đăng quan hệ thế nào, cũng không biết nhục mà còn cho là quang vinh. Con gái đi làm tình nhân của người khác, bà không cảm thấy mất mặt sao?
Lời của bà, Lục Nguyên Đăng rõ ràng cũng nghe thấy rồi.
Anh ấy cười cười, nói với mẹ tôi: “Bà muốn tiền đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Mẹ tôi gật đầu, con mắt đều đang lòe lòe sáng, như thể đã thấy một đống tiền rồi vậy.
Tôi cũng cho rằng, Lục Nguyên Đăng sẽ lấy tiền cho mẹ. Dù sao, cái anh ấy không thiếu nhất chính là tiền.
Ai ngờ, anh ấy giương mắt nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
“Trong khu biệt thự này đâu cũng là người có tiền, tuyển vú em hay quét dọn cũng không ít. Nếu như bà muốn kiếm tiền, có rất nhiều cơ hội.”
Sắc mặt mẹ tôi hơi đổi, ngượng ngùng nói với Lục Nguyên Đăng rằng: “À Lục tiên sinh này, ý của tôi là, cậu có thể cho tôi ít tiền tiêu không…”
Tôi đứng ở một bên, chỉ cảm thấy xấu hổ và nực cười.
“Tôi dựa vào cái gì chứ?” Người đàn ông nheo mắt lại, híp nửa con mắt nhìn mẹ.
Lục Nguyên Đăng không nhiều biểu cảm lắm, nhưng bộ dạng này là tỏ vẻ không vui.
Tôi rất rõ ràng.
“Dựa vào việc con gái tôi hiện tại…”
“Đủ rồi!”
Tôi cắt đứt lời mẹ nói, lạnh lùng nói rằng: “Mẹ vẫn nên đi nhanh lên, còn ở đây nữa, con sẽ kêu bảo vệ đó.”
Mẹ đương nhiên không tin tôi sẽ làm như vậy, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tôi quyết tâm, dứt khoát vẫy vẫy tay với bảo vệ tuần tra cách đó không xa.
“Ở đây có người ngoài xông vào, làm phiền anh đưa ra ngoài.”
Bảo vệ không biết tôi, nhưng đương nhiên là biết Lục Nguyên Đăng, thấy anh ấy không lên tiếng mà ngầm cho phép, bèn dẫn mẹ tôi ra ngoài theo lời dặn.
“Mày giỏi lắm Ninh Khanh, bản thân bay được lên cành cao rồi hưởng thụ, ngay cả cha mẹ cũng không cần! Loại con gái như mày, đem ra có ích lợi gì!” Mẹ hung tợn nói với tôi, người lại bị bảo vệ tha ra ngoài.
Hưởng thụ?
Cái hố lửa này là mẹ tự tay đẩy tôi vào. Rõ ràng là vực thẳm không lối thoát, bà lại cảm thấy là tôi đang hưởng thụ? Tôi thật muốn cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống đất.
“Khóc cái gì? Anh không thích phụ nữ rơi nước mắt.” Lục Nguyên Đăng bình thản nói một câu.
Tôi vội vàng lau sạch nước mắt, nặn ra một khuôn mặt tươi cười với Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng là hố lửa, nhưng người có thể kéo tôi ra khỏi hố lửa, cũng chỉ có một mình anh ấy. Tôi chỉ có lấy lòng anh mới có hi vọng thoát khỏi cuộc sống bây giờ.
Trở lại biệt thự, tôi ngoan ngoãn làm cơm cho Lục Nguyên Đăng.
Phải ngoan, phải nghe lời, tôi nhắc nhở chính mình từng lần một.
Cũng may Lục Nguyên Đăng buổi tối không ép buộc tôi, tôi cũng coi như ngủ ngon giấc.
Nhưng hiển nhiên, tôi đã vui mừng quá sớm.
Chưa mở mắt, đã cảm giác có một thân thể phủ lên.
Nụ hôn của anh rơi chi chít trên da thịt trần truồng của tôi, tôi lập tức tỉnh lại. Vừa hé mắt, đã đối mặt với khuôn mặt tỉnh táo tràn đầy sinh lực của Lục Nguyên Đăng.
Xem ra, tâm trạng của anh không tệ.
Ai da, tâm trạng không tốt cũng ép buộc tôi, tốt cũng ép buộc tôi!
Tôi mặc váy ngủ, dưới chỉ có một cái quần lót, tay Lục Nguyên Đăng thuần thục luồn vào chăn, cởi bỏ quần lót nhỏ của tôi, lập tức, thân thể cường tráng đè lên.
Không có đầy đủ bước dạo đầu, nhưng cũng không phải quá đau. Tựa như dưới sự dạy dỗ của Lục Nguyên Đăng, hiện tại thân thể của tôi đã mẫn cảm đến đáng sợ rồi.
Điện thoại di động ở đầu giường rung lên điên cuồng, Lục Nguyên Đăng cũng vận động có quy luật trên người tôi.
“Anh dừng một chút đã, em nhận cuộc điện thoại.”
Kẻ có quyền Lục Nguyên Đăng kia lại cứ không dừng lại, ngược lại còn tăng nhanh động tác.
Tôi sốt ruột, chợt nhấc chân đạp một cái.
Lúc đầu tôi không ngờ có thể đạp cho ngọn núi Lục Nguyên Đăng này di chuyển, nhưng bi kịch là một đạp của tôi đây, Lục Nguyên Đăng lộn một vòng xong, lại trực tiếp lăn xuống giường.
Xong rồi, tôi chết chắc rồi!