Chương : 61
CHƯƠNG 61: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ
Anh ấy mặc một bộ com-lê màu xám bạc, nhìn rất thanh lịch tao nhã, khí chất nổi bật giữa đám đông. Cho dù xung quanh có nhiều người hơn nữa thì tôi cũng nhận ra anh ấy.
Người như Lục Nguyên Đăng lại đến đón tôi, thực sự làm tôi bất ngờ.
Trong mắt của tôi, chỉ có người khác đến đón anh ấy mới đúng.
“Đi thôi.”
Lục Nguyên Đăng chỉ nói một câu rồi bước ra ngoài.
Tôi đi theo đằng sau, hai chân ngắn bước rất lao lực.
Ức hiếp tôi chân ngắn!
“Anh gọi em đến đây làm gì?” Tôi lên xe, hỏi anh ấy.
Trên máy bay chỉ ăn một chiếc hamburger, tôi hoàn toàn vẫn chưa no, bụng lúc này đang kêu rột rột.
Nếu bây giờ có thể đi ăn cơm, vậy thì thật tốt nhỉ?
“Đi ra khách sạn rồi nói.”
Lục Nguyên Đăng nói một câu, lái xe chạy về phía trước.
Khách sạn?
Sẽ không phải là muốn?
Vết thương ở lưng vẫn chưa khỏi, cộng thêm với việc bụng đói sắp ngỏm rồi, thực sự là ngay cả tâm trạng đối phó với anh ấy cũng không có.
“Em có thể chọn không đi sao?” Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng, nỗ lực làm cho ánh mắt của mình trông đáng thương một chút.
“Em cảm thấy, em có quyền nói không sao?” Lục Nguyên Đăng nói rồi quay đầu nhìn tôi.
Bị ánh mắt của anh ấy nhìn như vậy, tôi lập tức sợ hãi. Cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể cam chịu số phận cùng anh ấy đi đến khách sạn.
Nếu như Lục Nguyên Đăng thật sự muốn làm gì với tôi thì có chết tôi cũng không theo, dựa vào nhân phẩm cao quý của anh ấy sẽ không đến mức ép buộc tôi chứ?
Phòng Lục Nguyên Đăng đặt là phòng tổng thống, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phòng tổng thống là như thế nào.
“Cởi quần áo ra!”
Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
Anh ấy thực sự?
Tôi sợ hãi nhìn anh ấy, không biết làm thế nào.
“Em không muốn làm, em chỉ muốn ăn cái gì thôi.” Tôi nhìn anh ấy, thành thật nói.
“Làm cái gì?” Anh ấy nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng không nhịn được cười mỉm một chút rồi rất nhanh anh tỏ vẻ nghiêm túc trở lại.
Lục Nguyên Đăng không thích cười, cơ bản thì tôi cũng có nhìn thấy nhưng đều là vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng tôi khẳng định vừa nãy anh ấy cố nín cười.
“Anh nói làm cái gì?”
Tôi cũng nghiêm chỉnh nói, tôi chỉ có thể hỏi vặn lại anh ấy.
Anh liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ mờ nhạt.
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi, sau khi thay quần áo xong thì đi với anh lên lầu mười tám.”
Nói xong anh ấy chỉ bộ lễ phục trên giường.
Đó là một lễ phục bộ màu xanh khổng tước, tuy tôi không phải là nhà thiết kế trang phục nhưng làm bao nhiêu sản phẩm xa xỉ, cao cấp nên tôi cũng hiểu một chút. Bộ trang phục này được làm rất tinh xảo, hơn nữa đường kim mũi chỉ đều làm thủ công, vừa mới nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.
Lục Nguyên Đăng đột nhiên bảo thay quần áo là muốn làm gì? Nhưng dù thế nào cũng đỡ hơn quấn ga giường!
Tôi nhìn người đàn ông ngồi trên giường đối diện vững như bàn thạch, nói: “Vậy anh đi ra ngoài đi, anh đứng đây em thay thế nào?”
Tôi nói xong, Lục Nguyên Đăng không phản ứng gì, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Đừng nói người đàn ông này có thú vui ghê tởm là thích nhìn phụ nữ thay quần áo đấy chứ?
“Lục Nguyên Đăng, có thể làm phiền anh di chuyển cái mông cao quý đi ra ngoài một chút có được không?”
Tôi tự nhận là thái độ của tôi đã là rất khá, nhưng đại gia đối diện tôi hoàn toàn không chịu thua, lạnh lùng liếc mắt tôi một cái rồi nói: “Trên người em có cái gì anh chưa nhìn qua, hơn nữa anh đang lướt Facebook, không rảnh nhìn em.”
Vừa nghe lướt Facebook, tôi lập tức chột dạ. Cũng không dám nói nữa, liền cầm bộ lễ phục vào trong nhà tắm, khóa trái cửa lại mới an tâm bắt đầu thay quần áo.
Bộ trang phục rất bó sát người, tôi vốn dĩ không thích mặc loại trang phục kiểu này, nếu bình thường tôi mặc sẽ cảm thấy có chút chật nhưng bây giờ bụng đói đến nỗi mặc vào cảm thấy rộng thùng thình.
Người ta nói người đẹp vì lụa, quả nhiên không sai chút nào. Dáng dấp của tôi cũng tạm được, nhưng mặc bộ này vào lại càng là nổi bật thêm chiều cao, hoàn toàn không giống.
Khí chất lập tức lên một đẳng cấp mới của các quý cô sang trọng.
Phần váy của trang phục hơi dài một chút, phải đi giày cao gót mới hợp. Lúc đi vào khách sạn tôi đổi dép lê, bây giờ chỉ có thể xách váy đi ra ngoài. Khi mở cửa liền nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đứng trước cửa.
Tôi giật mình, không cẩn thận giẫm vào váy, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về phía trước.
Đầu đúng lúc lại đụng phải chỗ đó của Lục Nguyên Đăng.
Thực sự là xấu hổ chết đi mất!
Mặt tôi đỏ lên, vịn chân Lục Nguyên Đăng chuẩn bị đứng dậy thì lại cảm thấy chỗ kia đập thình thịch rạo rực, hơn nữa càng ngày trở nên càng lớn.
“Không biết xấu hổ! Anh… đầu óc anh đang nghĩ gì vậy?”
Tôi thẹn quá hóa giận nhìn Lục Nguyên Đăng, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Anh ấy cười rồi tiến gần về phía tôi, hơi thở nóng bỏng phủ trên mặt tôi.
Mặt của tôi càng đỏ hơn, hơi thở trở nên dồn dập.
“Anh nhớ là em tự mình bổ nhào về phía anh, sao lại thành anh không biết xấu hổ?”
“Còn không phải là bởi vì anh đứng ở cửa, làm em giật cả mình. Anh không có chuyện gì thì đứng ở cửa làm gì, có phải muốn nhìn trộm hay không?” Tôi phản bác.
Càng nghĩ, càng thấy hành động của Lục Nguyên Đăng rất khả nghi.
“Tiểu tiện.”
Anh ấy nói một cách lạnh lùng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Mười phút trôi qua, anh ấy vẫn chưa ra. Tôi không khỏi hoài nghi, có phải anh ấy đại tiện chẳng qua là ngại nói mà thôi.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút, Lục Nguyên Đăng mới từ bên trong đi ra.
Anh ấy liếc mắt với tôi một cái, tôi phát hiện mặt của anh ấy âm u hơn trước khi đi vào.
Nhất định là táo bón! Tôi ngầm đoán.
“Em thấy giày của em và bộ trang phục này hợp với nhau sao?” Anh ấy nhướn mày nói.
Tôi nhìn đôi giày cao gót màu đen của tôi, thực sự không có cách nào khác.
“Em chỉ có đôi giày này thôi.”
Anh ấy không nói gì, đi tới cởi giày của tôi ra, lại lấy ra từ trong tủ quần áo một đôi giày cao gót khác khom lưng thay tôi đi vào.
Từ góc độ này của tôi, vừa vặn nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của Lục Nguyên Đăng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh ấy từ trên cao. Không thể không nói gương mặt của anh ấy thật sự rất đẹp. Đặc biệt là lông mi, vừa đen vừa dài, tôi cảm thấy cũng không kém lông mi của Hoắc Kinh Hùng.
Thảo nào, đôi mắt của anh ấy đẹp như vậy.
Anh ấy nhẹ nhàng mang giày cho tôi, tôi cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Lúc này, người quỳ một chân trên đất lại là Lục Nguyên Đăng cao quý. Tôi ngẩn ngơ, cảm giác mình là cô bé lọ lem.
Nhưng lý trí vẫn còn, tôi biết anh ấy sẽ mãi mãi không phải là hoàng tử của tôi.
Mang giày cho tôi xong, Lục Nguyên Đăng đứng dậy, hình như không cảm thấy khó chịu vì hành vi vừa nãy.
“Đi thôi.” Lục Nguyên Đăng đưa cánh tay về phía tôi, ra hiệu tôi kéo váy lên.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc giày, là một đôi giày màu bạc, phía trên sáng bóng lộng lẫy hài hòa với màu sắc rực rỡ của chiếc váy, nhìn vô cùng sang trọng, thanh lịch.
Cũng không biết Lục Nguyên Đăng muốn đưa tôi đến nơi nào lại cần ăn mặc như thế này. Dù sao bây giờ cũng là mười hai giờ đêm, sợ bản thân làm mất mặt Lục Nguyên Đăng, tay tôi toát mồ hôi, níu anh ấy rất chặt.
Thang máy lên đến tầng mười tám, tôi hít sâu một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài.