Chương : 56
CHƯƠNG 56: CHẤT NGỌT XẤU HỔ
“Sao anh biết?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Lẽ nào, cảnh Lục Nguyên Đăng kéo tôi vào xe vừa rồi đều bị anh ấy nhìn thấy?
Anh ấy bĩu môi, chỉ chỉ lên mặt tôi.
Sao vậy?
Tôi lấy gương ra soi, mới phát hiện môi mình đỏ ửng, cũng sưng lên không rõ hình dáng.
Ai da, tên Lục Nguyên Đăng này thật ác miệng.
Tống Trọng là một tay lão luyện tình trường, đương nhiên biết rõ đây là xảy ra chuyện gì. Tôi có chút xấu hổ, đỏ mặt đi vào phòng vệ sinh rửa sơ, sửa lại lớp trang điểm.
Lúc trở lại phòng làm việc, Tống Trọng liền đóng cửa lại, áy này nhìn tôi, nói:
“Hôm nay khiến em vất vả rồi, anh không nghĩ Lục Nguyên Đăng sẽ làm khó em như vậy.”
Tôi biết, anh ấy đang nói đến chuyện Lục Nguyên Đăng muốn tôi cởi thắt lưng.
“Không sao cả, chỉ là cởi một cái thắt lưng lại giúp công ty kiếm được mấy chục tỷ, cũng đáng giá. Chẳng qua không biết, biểu hiện của em tốt như vậy, liệu có tiền thưởng không nhỉ?”
“Ba trăm năm mươi triệu.” Tống Trọng hời hợt nói.
Lòng tôi trở nên vô cùng kích động.
Ba trăm năm mươi triệu đối với Tống Trọng mà nói cũng không đáng vào đâu, nhưng với tôi, điều đó đại biểu cho việc cách lúc trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng gần hơn một bước. Nói như vậy, tôi có thể sớm thoát khỏi anh ấy rồi.
Có lẽ là một năm, cũng có thể ngắn hơn. Xem ra, tôi phải cố gắng thật tốt mới được.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, cả buổi chiều tôi đều rất nhiệt tình, lại thiết kế ra bản vẽ phác thảo của một chiếc đồng hồ. Tống Trọng xem qua, nói còn có vài khuyết điểm, để tôi sửa lại.
“Thật ra em phát hiện, anh thực sự rất có thiên phú, cũng không phải loại bùn nhão giống mẹ anh nói. Vì sao anh không chịu làm việc cho tốt?” Tôi hỏi Tống Trọng.
Ánh mắt anh ấy trầm xuống, tôi biết, nhất định là mình đã hỏi cái gì không nên hỏi rồi.
Giây tiếp theo, anh ấy lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình.
“Bởi vì, làm bùn nhão tương đối thoải mái.”
Lí do thoái thác rất tốt, tôi cũng không phản bác được gì.
Sau khi tan việc, theo thường lệ tôi tiễn anh ấy về nhà.
Ngồi ở phía sau, anh ấy bỗng nhiên mở miệng.
“Ninh Khanh, em nấu cơm cho anh đi, anh có chút nhớ tài nấu nướng của em. Sau này chỉ cần em rảnh rỗi thì nấu cơm cho anh đi! Sẽ được trả lương.”
Lúc này tôi chính là kẻ thiếu tiền, không có cách nào từ chối tiền vàng mê hoặc kia. Huống chi, Lục Nguyên Đăng cũng không yêu cầu tôi phải về nhà nấu cơm mỗi ngày. Làm xong cơm cho Tống Trọng, tôi vẫn còn dư thời gian.
Tôi cùng Tống Trọng đến siêu thị mua vài món ăn, vừa mới vào nhà liền phát hiện mẹ anh ấy đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Khí chất của bà ấy thực sự rất tốt, vừa nhìn chính là dáng vẻ tiểu thư khuê các. Ngay cả một cô gái như tôi nhìn thấy cũng không tự chủ mà bị hấp dẫn.
“Mẹ, sao lại mẹ tới đây?” Tống Trọng đi tới, cà lơ phất phơ ngồi xuống sofa.
“Tới xem xem, có phải con vẫn sống cùng người ta hay không.”
Nói xong, ánh mắt mập mờ liếc về phía tôi.
Tôi cười cười, hào phóng tự giới thiệu: “Chào dì, con là nhân viên kiêm giúp việc của Tống Trọng, cũng không ở chung với anh ấy. Lúc trước chỉ là ở tạm chỗ này, hiện tại đã rời đi rồi.”
Lúc mở miệng gọi dì, chính tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao, người phụ nữ trước mặt thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.
Nhưng mẹ anh ấy lại giống như không nghe thấy lời nói của tôi, mỉm cười gật đầu nói: “Còn biết nấu ăn, tốt, tốt.”
Tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đành phải đi thẳng vào phòng bếp, sau khi làm xong cơm nước, liền mang ra bên ngoài. Mẹ Tống Trọng cố ý muốn tôi ở lại ăn cơm, nhưng bị anh ấy khéo léo từ chối.
Bà ấy chỉ có thể kéo tay tôi, kín đáo đưa danh thiếp cho tôi, nói: “Đây là danh thiếp của dì, có việc cứ gọi cho dì.”
Tôi cúi đầu nhìn, Hà Thúy Như. Nghe tên đã cảm thấy rất dịu dàng rồi.
Từ nhà Tống Trọng đi ra, tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị đã phải nghênh đón trận mưa xối xả.
Vội vàng tìm quán cà phê để trú mưa, ngồi vào chỗ, tôi gọi một ly cà phê, định đợi mưa tạnh lại đi tiếp.
Thời tiết se lạnh kết hợp cùng cà phê ấm áp, đậm đà, đơn giản chính là sự phối hợp tuyệt vời nhất.
Ngay lúc tôi đang hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái này, bỗng cà phê nóng bỏng cứ như vậy rót xuống đầu tôi.