Chương : 53
CHƯƠNG 53: Ý KHÔNG TẠI LỜI
Muốn có em bé cái đầu anh!
Ai muốn sinh con với anh ấy chứ! Lời như vậy mà cũng có thể mặt không đỏ, tim không đập nói ra. Thật đúng là không biết xấu hổ.
Nhắc đến em bé, đột nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Gần đây, hầu như mỗi ngày tôi đều làm chuyện đó cùng Lục Nguyên Đăng, anh ấy không mang bao, mà tôi cũng đã quên uống thuốc.
Liệu có thể nào mang thai không?
Ngàn vạn lần không nên, trong lòng tôi yên lặng cầu nguyện.
Bác sĩ khẽ ho hai tiếng, không nói thêm lời nào nữa, chỉ dẫn tôi vào phòng phẫu thuật khâu vết thương lại.
Vốn dĩ, phòng phẫu thuật không cho người ngoài vào, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Nguyên Đăng đều đi theo vào trong. Sau khi bác sĩ nhận được một cuộc điện thoại, có lẽ là mệnh lệnh gì đó, liền không đuổi anh ấy ra ngoài nữa.
Người đàn ông này có tiền có thế, cái này cũng không kỳ quái. Khiến tôi tò mò chính là, vì sao anh ấy lại muốn theo vào trong.
“Không cần dùng thuốc tê.” Bỗng nhiên, anh ấy nói ra một câu như vậy.
Trời ơi, anh ấy có bị bệnh không?
Nhất thời, ngay cả tâm tư muốn đập chết anh ấy tôi đều có. Bình thường đã đau đến chết đi sống lại rồi, nếu không dùng thuốc tê, đó chẳng phải là để tôi đi tìm chết sao?
“Anh đi mà làm, anh có bản lĩnh thì đi mà làm.” Phút chốc tức giận, ngay cả thái độ nói chuyện của tôi cũng thay đổi.
“Anh có thể chịu được, lẽ nào em lại không? Trên thế giới này có rất nhiều chuyện còn khó chịu đựng hơn nhiều so với không dùng thuốc tê.” Anh ấy dịu dàng cười nói, lại khiến tôi lạnh toát từ đầu tới chân.
Tôi biết, anh ấy đang nói đến chuyện trong nhà tôi. Vừa nói mấy câu, đã xem như thành công không tiếng động uy hiếp tôi.
Mặc kệ đầu óc anh ấy rốt cuộc có bệnh hay không, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Không phải chỉ là không dùng thuốc tê thôi sao, xã hội trước đây không có thuốc tê, mọi người cũng chịu đựng được đấy thôi.
Tôi nghĩ, ánh mắt của mình lúc này nhất định rất giống liệt sĩ anh dũng hy sinh. Mà tên Lục Nguyên Đăng này, tôi sẽ mãi luôn nhớ kỹ.
Đau quá, thật sự rất đau.
Mỗi dây thần kinh trên người tôi đều cảm giác được đau đớn thấu xương. Tôi gắt gao cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một chút âm thanh nào.
Nếu như kêu lên thành tiếng, vậy khẳng định sẽ bị anh ấy coi thường.
Bác sĩ vá tổng cộng mười tám mũi kim, tôi đếm rất rõ ràng.
“Được rồi.”
Nghe bác sĩ hạ xuống hai chữ này, thần kinh của tôi lập tức buông lỏng, cả người cũng hôn mê bất tỉnh.
Nhờ Lục Nguyên Đăng giày vo như vậy, ước chừng tôi phải ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa.
Thời điểm xuất viện, thuận lợi cũng đã sang tháng sau.
Về đến nhà, ngay ngày hôm sau tôi đã đi làm. Bình thường Lục Nguyên Đăng luôn đi sớm hơn tôi, hơn nữa cũng tan ca muộn hơn, cho nên anh ấy không biết việc này.
Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như có khả năng thay đổi, biết đâu tôi có thể len lén đi làm mà không bị anh ấy phát hiện.
Vì vết thương vẫn cần tĩnh dưỡng, Tống Trọng cũng không sắp xếp cho tôi công việc gì. Trên cơ bản, cả buổi trưa tôi đều nhàn rỗi.
Đến giữa trưa, tôi nhận được điện thoại của Khương Hải. Cậu ấy nói đang ở dưới công ty chờ tôi.
Sáng nay tôi có gửi tin nhắn cho cậu ấy, nói rằng trưa nay sẽ mang áo khoác qua trả, thế nhưng cậu ấy lại kiên trì muốn tự mình tới lấy.
Đi xuống dưới lầu, Khương Hải nhận lấy áo khoác, thuận miệng nói với tôi một câu: “Tôi hơi đói bụng, hay là cậu mời tôi ăn một bữa đi?”
Cậu ấy đã nói đến mức này, nếu như tôi còn không mời cơm, chẳng phải tỏ ra quá chi li sao.
Để thể hiện tình hữu nghị tận tình của chủ nhà, tôi còn đặc biệt chọn một nhà hàng đắt tiền, chuẩn bị khô máu một phen.
Khương Hải cũng không thực sự muốn ăn, chỉ chọn qua loa hai món rồi khép thực đơn lại.
“Sao không chọn nhiều hơn chút?” Tôi hỏi.
“Cậu cũng biết tôi có ý khác. Tôi tới đây không phải để ăn cơm.”
Tuy rằng trong lòng tôi biết rõ, nhưng khi nghe cậu ấy nói trắng ra như vậy, tôi vẫn cảm thấy không thể chống đỡ.
Mượn cớ đi đến phòng vệ sinh, tôi tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Qua loa rửa tay, lại chỉnh sửa lớp trang điểm, tôi căng thẳng quay trở về. Chỉ là không biết, lát nữa rốt cuộc nên đối mặt với Khương Hải thế nào.
Vừa đi được hai bước, lúc ngang qua một căn phòng bao, tôi vừa vặn đụng vào người từ bên trong đi ra.