Chương : 50
Cúp điện thoại, tôi vẫn thấp thỏm không yên.
Câu nói cuối cùng của Khương Hải là có ý gì?
“Điện thoại của ai?” Lục Nguyên Đăng nhìn tôi, trầm giọng hỏi.
“Không ai cả.” Tôi chột dạ quay đầu ra chỗ khác, nói.
“Không có ai mà mặt em đỏ như vậy?” Lục Nguyên Đăng cười lạnh một tiếng, rõ ràng là không tin lời tôi nói.
Tôi chỉ có thể mượn cớ mệt rồi muốn đi ngủ, chạy trốn lên lầu.
“Đứng lại.” Lục Nguyên Đăng phía sau tôi lạnh giọng nói một câu, thành công ngăn bước chân tôi dừng ở cầu thang.
Ôi, tôi cũng biết bộ dạng này của mình rất kinh sợ! Nhưng hết cách rồi, tôi sợ Lục Nguyên Đăng. Anh ấy không hề hung dữ với tôi nhưng loại cảm giác áp bức này là bẩm sinh rồi.
Trong lòng tôi đang hồi hộp, thầm nghĩ rốt cuộc có nên nói thật với Lục Nguyên Đăng hay không.
Nhưng nói rồi liệu anh ấy có không cho tôi đi không?
Tôi chậm rãi xoay người lại nhìn Lục Nguyên Đăng, không dám nói câu nào.
Người đàn ông từ tốn lau miệng, đi về phía tôi.
Từng bước kéo gần khoảng cách, khiến tim tôi đập mạnh hơn.
Hay là cứ nói đi. Chỉ là một buổi họp lớp bình thường mà thôi, tôi có gì phải sợ.
“Rửa sạch bát, dọn dẹp phòng bếp đi.”
Anh ấy lướt qua từ bên cạnh tôi, nói một câu như vậy rồi vào phòng.
Tôi vốn ôm lòng anh dũng vì nghĩa rồi, nghe thấy anh ấy nói như vậy, lập tức thở dài một hơi.
Cũng may Lục Nguyên Đăng còn có chút lương tâm, đêm nay không tới tìm tôi. Nhưng vì hông đau, tôi cũng không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, trên trán mọc lên một nốt mụn rất to.
Bình thường tôi đều không mọc mụn, sao đến lúc gặp mặt bạn học cũ lại mọc lên nốt mụn to như vậy.
Tôi nhăn mặt, đắp liền hai cái mặt nạ dưỡng da, lại phát hiện nốt mụn kia càng sáng hơn.
Tuyệt vọng.
Thật sự tuyệt vọng.
Tôi dùng rất nhiều kem che khuyết điểm phủ lên cũng không che được nốt mụn kia.
Tôi chỉ có thể mong lát nữa đèn tối hơn chút, mọi người không nhìn thấy nốt mụn trên mặt tôi mà thôi.
Buổi sáng Lục Nguyên Đăng đã đi rồi, vừa hay tôi không cần phải báo cáo với anh ấy là tôi đi đâu.
Chỗ hẹn là nhà hàng Hùng Mặc, thời gian hẹn là sáu giờ tối, lúc năm giờ rưỡi tôi đã đến nhà hàng, vừa hay gặp được Khương Hải đang đứng ở cửa.
Vài năm không gặp, thiếu niên anh tuấn thanh tú trước đây nay các góc cạnh đã trở nên rõ ràng hơn. Lúc giơ tay nhấc chân cũng có sức hấp dẫn của đàn ông thành thục.
Cảm giác tim đập rất mãnh liệt, tôi dường như quay lại nhiều năm về trước, quay lại những năm tháng mới biết yêu kia. Một cái nhìn thoáng qua thời lớp mười khiến nam sinh này ở trong tim tôi ba năm trời.
Thậm chí thời đại học, cậu ấy cũng xuất hiện trong rất nhiều giấc mơ trằn trọc của tôi.
“Ninh Khanh, cậu đã đến rồi.”
Khương Hải bước nhanh tới, dịu dàng cười với tôi.
Tôi cảm thấy tim mình đã đập trật nửa nhịp rồi, nghĩ đến nốt mụn trên mặt, tôi nhanh chóng cúi đầu, đi vào trong cùng cậu ấy.
Trong phòng bao, bạn học cũng tới khá đông rồi. Hơn nữa rất nhiều người còn dẫn theo người nhà, thậm chí còn có hai người còn mang cả con đến.
“Ninh Khanh, chồng cậu đâu? Sao không mang tới?” Úc Phương hỏi tôi.
Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn với tôi hồi cấp ba, cũng là bạn cùng phòng, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt. Sau đó cũng vẫn liên lạc với nhau, lúc tôi kết hôn cậu ấy cũng tới.
Cậu ấy biết Mạc Hân, nên tôi không muốn giấu giếm, trực tiếp đáp lời: “Ly hôn rồi.”
Úc Phương sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ nói như vậy, cậu ấy xấu hổ cười, nói xin lỗi với tôi: “Xin lỗi, tớ không cố ý, tớ không biết.”
“Không sao, ly hôn với tớ tốt vô cùng.”
Khương Hải ngồi bên cạnh tôi, điều này khiến tôi không dám quá trớn, ngay cả động tác ăn cơm.
Mọi người đều đang nói chuyện, duy chỉ có tôi, một câu cũng không dám nói. Có lẽ, mùi vị của mối tình đầu chính là thấp thỏm như vậy. Tôi thích cậu ấy ba năm, nhìn cậu ấy đổi từng người bạn gái, nhưng trước giờ đều không dám nói cho cậu ấy biết tôi thích cậu ấy.
Tôi không có dũng khí, trước đây không có, bây giờ cũng không có.
Trong lúc nói chuyện, tôi biết Khương Hải vẫn ở lại đại học làm giảng viên. Người như cậu ấy, ăn nói đều có hơi thở nho nhã, lời của người làm thầy quá hợp với cậu ấy.
Tôi bị dị ứng cồn nên không ai mời rượu tôi. Nhưng mọi người đều uống không ít, Khương Hải ngồi bên cạnh tôi cũng đỏ mặt lên rồi. Ánh mắt ngà say mơ mơ màng màng, thong dong thanh nhã cười. Thì ra, uống say cũng có thể đẹp đến vậy.
Tôi len lén đánh giá Khương Hải, nhưng không nói với cậu ấy lấy một câu.
Sau khi cuộc hẹn kết thúc, mọi người đề nghị đi hát. Trong đám bạn học có một bạn học con nhà giàu, trực tiếp đặt một phòng bao cao cấp ở Hoa Đan, dẫn chúng tôi qua đó.
Mọi người đều uống rượu, chỉ có thể gọi xe đi.
Hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người tôi và Khương Hải. Hết cách, tôi chỉ có thể lên một chiếc taxi cùng cậu ấy.
Không gian trong xe rất nhỏ, tôi đều có thể cảm nhận được mùi rượu cậu ấy thở ra.
Rõ ràng không uống rượu, tôi lại cảm thấy mình nóng sắp nổ tung ra.
Khương Hải nhìn tôi mấy cái, tôi cảm thấy dường như cậu ấy có chuyện muốn nói với tôi nhưng vẫn không mở miệng.
Cậu ấy ngồi bên cạnh, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám. Vừa đến bên ngoài Hoa Đan, tôi vội vàng bước xuống xe.
Một tay bị Khương Hải kéo lại, tôi nghi ngờ quay lại, vừa hay đối diện với đôi mắt đen nhánh của cậu ấy.
Cậu ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Ninh Khanh, tôi thích cậu.”
Trong nháy mắt, không khí như ngưng lại.
Tôi thấy hơi hoảng hốt, khẩn trương. Mà đây không phải chỉ vì lời bày tỏ của Khương Hải.
Dường như cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi quay đầu nhìn, phát hiện Lục Nguyên Đăng đang đứng trước cửa Hoa Đan. Khoảng cách giữa tôi và anh ấy chỉ có năm thước.
Cho nên, những lời Khương Hải vừa nói, anh ấy nghe thấy hết rồi?