Chương : 32
CHƯƠNG 32: VUI SƯỚNG VÌ GIẢI TỎA ĐƯỢC NỖI LÒNG
Mang đồ xuống tầng, Tống Trọng đã lái xe đứng dưới tầng chờ tôi. Tôi vốn không muốn để cho anh ta tới nhưng anh ta nói một cô gái hơn nửa đêm đi ra ngoài không an toàn chút nào, cố chấp muốn đưa tôi đi, tôi cũng không tiện từ chối.
Mà bây giờ, bộ dáng chật vật của tôi đã bị anh ta thu hết vào trong mắt.
Đem đồ bỏ vào cốp, sau đó tôi yên lặng ngồi vào ghế sau.
Tống Trọng không lái xe đi ngay mà thấp giọng nói:
“Sao vậy? Có muốn nói gì với anh không?”
Khó có khi Tống Trọng có bộ dạng nghiêm túc như vậy, trái tim tôi cũng theo đó mà mềm đi một chút…
Mấy ngày nay ở chung với nhau, tôi cảm thấy Tống Trọng là người có thể tin tưởng được.
Hoặc là, từ trước tới nay tôi luôn che giấu tâm trạng, nên hiện giờ rất cần một chỗ để xả ra.
Tôi hít sâu một hơi, đem những ấm ức về gia đình mà tôi phải chịu suốt mấy năm nay đều kể hết ra.
Đương nhiên, những chuyện liên quan đến Mạc Hân thì tôi không nói.
Không phải là tôi cố ý muốn giấu giếm, nhưng tôi cảm thấy nói với người khác phái về đời sống tình cảm của mình thì hơi kì lạ.
Tống Trọng không nói gì, lặng im nghe tôi kể, thỉnh thoảng còn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
Không thể không nói, Tống Trọng là người rất biết lắng nghe. Từ đầu tới cuối, anh ta không hề lộ ra vẻ thương hại với tôi, có lẽ anh ta cũng biết, nếu anh ta làm thế thì sẽ khiến cho tôi càng thêm khó xử.
“Sau khi nói xong, trong lòng có dễ chịu hơn chút nào không?” Anh ta cũng không nói với tôi mấy lời nhận xét đánh giá gì đó, chỉ đơn giản hỏi tôi một câu như vậy.
Sự quan tâm này giống như cử chỉ bình thường của hai người bạn.
Đơn giản nhưng dễ chịu vô cùng.
“Đi thôi, đi quán bar quẩy một trận!”
Trong lòng không thoải mái, chỉ muốn uống thật say.
“Không phải em dị ứng với rượu sao? Chẳng lẽ là giả?” Tống Trọng nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, mở bình nước suối bên cạnh ra, thuốc mà Lục Nguyên Đăng mua cho tôi lúc trước cũng được lấy ra vài viên.
Uống thuốc và nước vào bụng, tôi cười nói với Tống Trọng: “Uống thuốc dị ứng xong thì có thể tùy ý một lần rồi!”
“Em đẹp, em nói gì cũng đúng!”
Tống Trọng cười một tiếng, đạp chân ga, mang tôi đi thẳng đến NowFine.
Vừa đến cửa ra vào, tôi lập tức nhớ lại cảnh tượng trước đây tôi gặp Lục Nguyên Đăng.
Trời cao phù hộ, ở nơi chuyên cung cấp thú vui tiêu khiển cho kẻ có tiền như thế này, tôi không hi vọng gặp lại Lục Nguyên Đăng lần nữa.
Tôi đi theo sau lưng Tống Trọng vào trong, trên đường đi đã đón nhận không biết bao nhiêu ánh mắt.
Đương nhiên, không phải bởi vì tôi xinh đẹp. Điều đó tôi vẫn tự mình hiểu được. Tuy dáng dấp tôi cũng được, nhưng trong quán rượu này có quá nhiều phụ nữ trang điểm tinh xảo, ăn mặc gợi cảm, tôi so với họ quả thật không có chút sức hấp dẫn nào.
“Sao bọn họ lại nhìn em chằm chằm thế?” Tôi hơi lo lắng kéo tay áo Tống Trọng hỏi.
“Có lẽ bởi vì gương mặt của em lem nhem như một chú mèo đó!”
Tống Trọng nhìn chằm chằm tôi một lúc, khóe miệng cố nén nụ cười.
Tôi kinh ngạc, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, nhìn hai viền mắt bị nước mắt làm trôi mascara, lem nhem hết ra mặt, tôi thật sự khóc không ra nước mắt.
Chuyện này cũng phải trách Mạc Hân, sau khi kết hôn liền không cho tôi mua đồ trang điểm đắt tiền, làm hại tôi có cả đống đồ trang điểm không chống nước. Lần này đúng là làm trò cười cho mọi người rồi!
Tôi vội vã dùng nước rửa sạch mặt mình, nhưng chán nỗi không có nước tẩy trang. Sau khi rửa xong, tôi cứ có cảm giác là lạ.
“Thôi vậy, dù sao cũng đỡ hơn lúc nãy!”
Tôi an ủi mình đôi câu, lau nước trên mặt, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.