Chương : 26
CHƯƠNG 26: KHÔNG PHẢI CHỒNG, LÀ CHỒNG CŨ
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Lục Nguyên Đăng.
“Chuyện hôm qua anh đã điều tra rõ rồi, em biết ai làm không?”
“Là Mạc Hân đúng không? Ngoại trừ anh ta ra thì còn có thể là ai nữa?” Tôi lười biếng lên tiếng.
Gặp phải một tên chồng cũ như vậy, tôi quả thực rất bất lực.
Hình như Lục Nguyên Đăng cười nhẹ một tiếng, anh ta tiếp tục nói: “Em hiểu chồng em nhỉ!”
“Chồng cái gì chứ? Là chồng cũ.” Tôi nhấn mạnh.
Nói thật, tôi không muốn dính líu một chút nào với tên đàn ông Mạc Hân kia nữa.
“Vậy em định làm gì?” Lục Nguyên Đăng hỏi tôi.
Tôi biết, Lục Nguyên Đăng không phải nhân vật tầm thường, chỉ cần anh ta mở miệng là có cách khiến Mạc Hân phải chịu khổ. Mà hiện tại, anh ta lại đang hỏi ý kiến tôi.
Tôi không biết tại sao anh ta lại có hứng thú với tôi, lại còn bằng lòng làm những chuyện này vì tôi nữa chứ. Nhưng Mạc Hân làm những chuyện này cho tôi, tôi đương nhiên cũng biết không có bát cơm nào dễ ăn như vậy.
“Hận như vậy thì phải làm thế nào?” Tôi nói như đinh đóng cột.
Nếu có thể, tôi thật sự hi vọng Mạc Hân bị ngồi tù rũ xương.
“Ừ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng đáp một tiếng, coi như câu trả lời dành cho tôi.
Trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nghĩ đến không phải chịu sự quấy rầy của Mạc Hân trong khoảng thời gian dài, tôi cảm thấy cả người được thả lỏng.
Mà tất thảy phải cảm ơn Lục Nguyên Đăng mới được.
“Cảm…”
Câu cảm ơn còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới giọng hờn dỗi của phụ nữ.
“Lục thiếu gia à, kéo khóa giúp người ta một chút đi, người ta không tự kéo được.”
“Tút tút” hai tiếng, điện thoại đã bị cúp rồi.
Tôi không khỏi hoài nghi, rốt cuộc Lục Nguyên Đăng đang ở đâu gọi điện thoại cho tôi. Lẽ nào vừa mới sáng sớm đã vội vàng nói cho tôi tin tức này từ chốn bình yên kia sao?
Tôi nên vui mừng chứ nhỉ? Dù gì anh ta cũng coi trọng chuyện của tôi như vậy.
Nhưng tôi không cười nổi, hơn nữa, trong lòng còn có một cảm giác chua xót. Tối qua anh ta còn bảo tôi làm tình nhân của anh ta, tôi không đồng ý, lẽ nào anh ta dẫn người khác về rồi ư?
Tôi không phải nàng thiếu nữ mới biết yêu, đương nhiên biết điều này đại diện cho thứ gì.
Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi vội vàng lắc đầu, trút bỏ toàn bộ những suy nghĩ đáng sợ kia ra ngoài.
Lục Nguyên Đăng và tôi là hai con người thuộc hai thế giới, có lẽ tối đó tôi không nên lên xe của anh ta. Nếu như vậy, cũng sẽ không xảy ra sự việc như vậy trong ngày hôm đó.
Chỉ hy vọng sau khi giải quyết chuyện của Mạc Hân, giữa tôi và anh ta không xảy ra vấn đề gì nữa.
“Điện thoại của ai vậy? Nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của em, lẽ nào em thất tình rồi?”
Giọng nói của Tống Trọng vang lên, tôi mới phát hiện không biết anh ta đã tỉnh dậy rồi nghiêng người nhìn tôi từ bao giờ rồi?
“Yêu còn chả yêu thì thất tình kiểu gì chứ?” Tôi liếc Tống Trọng một cái rồi quay về vị trí của mình.
Đương nhiên anh ta không biết chuyện của tôi, tôi với anh ta cũng không thân thiết lắm nên cũng không cần nói cho anh ta biết những chuyện kia.
“Vậy em thấy anh thế nào? Có muốn yêu đương với anh không?”
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ cà chớn, tôi tiếp tục trợn mắt nhìn anh ta: “Chẳng ra làm sao cả.”
Một playboy như anh ta, dù anh ta muốn chơi đùa, tôi cũng không dám đụng vào.
“Thật nhàm chán?”
Tống Trọng bĩu môi, sau khi đứng dậy vươn vai thì anh ta ngồi xuống phía đối diện với tôi.
“Vậy em nói với anh chút chuyện thú vị nhé. Mười giờ sáng nay sẽ mở hội nghị cổ đông, một giờ chiều đến nhà máy ở Thành Đông để khảo sát, ba rưỡi chiều có hội nghị qua video với công ty FT của Mỹ. Sáu giờ tối có một bữa tiệc với đại diện của tập đoàn Cường Thịnh, chín giờ…”
“Được rồi, được rồi, không cần nói nữa, em thắng rồi.”
Tống Trọng bất lực bò ra bàn, bày ra dáng vẻ tuyệt vọng đáng thương.
Oắt con, còn không trị nổi anh sao!