Chương : 16
Ngồi bên cạnh anh ta là cô người mẫu Lôi Ân Ân.
Thỉnh thoảng Lôi Ân Ân lại cọ bộ ngực khủng của cô ta vào người của Lục Nguyên Đăng, hình ảnh này khiến tôi cảm thấy cay mắt.
Tôi không nhịn được mà nghi ngờ, Lục Nguyên Đăng đến đấy là để giúp Tống Trọng rửa sạch tin đồn.
“Tổng giám đốc Lục, anh đúng là cứu người trong lúc nguy cấp mà.” Tống Trọng mỉm cười đi đến, sau đó nói với Lục Nguyên Đăng một câu đầy ẩn ý.
Ý tưởng này của anh ta hoàn toàn giống tôi.
Lục Nguyên Đăng chỉ mỉm cười chứ không thừa nhận hay phủ nhận, giống như những lời đồn nhảm nhí kia không hề ảnh hưởng gì đến anh ta cả.
Ánh mắt của anh ta lại hướng về chỗ của tôi: “Tổng giám đốc Tống, dạo gần đây khẩu vị của anh có phần đạm bạc nhỉ.”
Rõ ràng là Lục Nguyên Đăng muốn nói tôi kém hơn cô em ngực khủng ngồi bên cạnh anh ta mà! Tôi liếc anh ta một cái rồi cũng không thèm để ý nữa.
Tôi không thể giải thích nội hàm của bản thân cho loại sinh vật nông cạn như anh ta hiểu được cả.
Tống Trọng liếc mắt nhìn tôi, khoé miệng mang theo ý cười: “Anh cũng đừng nhìn bề ngoài, thực ra móng vuốt của con mèo hoang này cũng sắc bén lắm.”
Nói xong liền dẫn tôi đến chỗ ngồi.
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Trọng, hình như anh ta cũng không cà lơ phất phơ như bên ngoài. Bởi vì ít nhất anh ta cũng nhìn thấu được con người tôi.
Tôi vẫn luôn tự nhận khi ở công ty tôi đều kìm nén cá tính của mình, vậy mà anh ta vẫn cứ nhìn ra được.
“Phụ nữ sao, phải hoang dã một chút mới thú vị. Đặc biệt là trong những lúc nào đó…” Lục Nguyên Đăng chỉ hờ hững nói một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía tôi.
Tôi luôn cảm giác là lời này của anh ta có ẩn ý.
Bởi vì ánh mắt của anh ta thật sự là rất mập mờ.
Tựa hồ anh ta đang nhắc cho tôi nhớ chuyện đêm đó.
Khi nghĩ đến điều kiện mà hôm đó anh ta nói với tôi thì mặt tôi lại đỏ bừng.
Trên đời này có những người, bọn họ chỉ nói vu vơ vài câu cũng đủ để khiến cho cảm xúc của người khác rối loạn.
Và Lục Nguyên Đăng chắc chắn nằm trong số đó.
“Sao mặt của cô lại đỏ như vậy?” Tống Trọng muốn đổ thêm dầu vào lửa nên mới hỏi tôi câu đó vào lúc này.
“Tôi thấy hơi nóng.” Tôi thuận miệng trả lời, sau đó Tống Trọng liền yêu cầu bật điều hòa.
“Tổng giám đốc Tống thật là tri kỷ.” Lôi Ân Ân đứng bên cạnh, giọng nói chua loét.
Bây giờ thì tôi dám khẳng định tin tức giải trí kia là sự thật.
Tuy ảnh chụp không quá rõ ràng, nhưng góc mặt của Lôi Ân Ân lại rất rõ ràng. Nhưng mà bức ảnh kia chụp cảnh cô ta nghiêng người dựa vào người đàn ông bên cạnh.
Cho nên có thể là cô ta đã bị Tống Trọng cự tuyệt. Thảo nào giọng điệu của cô ta lại kỳ quái như vậy.
Tống Trọng cũng không rảnh mà để ý đến cô ta, thỉnh thoảng anh ta lại gắp thức ăn cho tôi, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Những người phụ nữ đang ngồi ở đây đều ném ánh mắt ghen tỵ về phía tôi. Dù sao trừ tôi ra thì những người phụ nữ khác đều phải gắp thức ăn cho đàn ông.
Tôi thì cũng không có vấn đề gì cả, cứ yên tâm vui chơi ăn uống. Dù sao giờ trong túi tôi chỉ còn khoảng mấy chục nghìn, nên nếu không nhân cơ hội này ăn cho no thì tôi sợ bản thân sẽ không chống đỡ nổi.
Đến lúc cuối có lẽ vì tôi đã uống nhiều nên muốn đi vệ sinh.
Nhìn mấy người đàn ông kia đang uống rượu, tôi không biết nên mở miệng như thế nào. Nhưng đến lúc không thể nhịn được nữa thì tôi chỉ đành đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này thì Lục Nguyên Đăng ở phía đối diện với tôi cũng đứng dậy.
“Tôi đi toilet một chút.”
Sau đó anh ta nhìn tôi rồi cười nói: “Cùng nhau đi chứ?”
Cùng cái đầu anh ấy!
Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Tổng giám đốc Lục, anh định cùng với người đẹp đến nhà vệ sinh để làm gì vậy, dù sao cô ấy cũng là người của tổng giám đốc Tống đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu anh muốn dẫn thì cũng nên dẫn em người mẫu của anh đi cùng chứ.”
Tôi cũng không thèm để ý đến bọn họ mà đi thẳng ra ngoài, bởi vì tôi sắp không nhịn được nữa rồi.
Bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, khiến cho cảm giác buồn tiểu của tôi càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Tôi bước nhanh về phía toilet, nhưng bỗng nhiên giọng nói của Lục Nguyên Đăng lại vang lên ở sau lưng tôi.
“Cô có quan hệ như thế nào với Tống Trọng?”