Chương : 14
CHƯƠNG 14: XẤU HỔ CHẾT MẤT
Cha mẹ nhanh chóng chở đồ đạc đến rồi chuyển vào chỗ của tôi.
Căn nhà này tôi thuê chỉ có một phòng ngủ nên đương nhiên là cha mẹ ngủ trong phòng còn tôi ngủ trên ghế sô pha.
Đồ đạc của họ chất đầy nhà, ở đâu cũng thấy đặc sản mà họ mang từ quê lên. Tôi quần quật thu dọn từ xế chiều đến mười một giờ đêm mới xong hết việc.
Còn trong phòng ngủ đã vọng ra tiếng ngáy của bọn họ từ lâu rồi.
Sau khi tắm xong, tôi mệt mỏi nằm ngủ trên ghế sô pha.
Mới năm giờ sáng mà mẹ tôi đã dậy, sau đó bà vào bếp để chuẩn bị bữa sáng, bởi vì tiếng động rất lớn nên cho dù tôi muốn ngủ thêm cũng không được. Đồng hồ sinh học của một người bình thường đến tám giờ mới dậy như tôi hoàn toàn bị rối loạn.
“Mẹ, mẹ dậy sớm như vậy để làm gì?”
“Tối hôm qua mẹ đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu, định hôm nay làm bánh bao cho con.” Mẹ nói với tôi.
Tôi chỉ cười cười chứ không nói gì cả. Tôi chưa bao giờ ăn bánh bao cả, nhưng cha tôi lại rất thích.
Chỉ khi muốn lấy lòng cha thì mẹ mới không ngại cực khổ mà dậy sớm như vậy.
Nếu không thể ngủ tiếp thì tôi chỉ có thể rời giường.
Sau khi hấp xong bánh bao thì mẹ liền ra phòng khách rồi kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha.
“KhanhKhanhlại đây ngồi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Tôi khẽ nhướn mày, xem ra là lại chuẩn bị nói đến mấy vấn đề khiến tôi phải đau đầu rồi.
Tôi cứ ngồi đó nhìn mẹ mà không nói gì cả.
Cho dù tôi không đáp lại thì bà ấy vẫn cứ tiếp tục nói.
“KhanhKhanh, con xem xem có thể hoà hợp lại được với Mạc Hân hay không, nếu không một người phụ nữ có một đời chồng như con phải sống sao đây? Còn công việc của em trai con phải làm sao đây? Trước đây còn có thể trông cậy vào mối quan hệ của Mạc Hân để xin vào công ty của nó, nhưng giờ thì không được rồi.”
“Mẹ có thể không nhắc đến Mạc Hân nữa hay không?” Tôi vì có chút không kiên nhẫn nên cắt đứt lời của bà.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Một người phụ nữ như con mà không có người đàn ông làm chỗ dựa thì sao có thể sống được ở cái thành phố này.” Ánh mắt khi mẹ nhìn tôi mang theo một tia chán ghét.
Có thể là bà cảm thấy phụ nữ hơn nhau chỉ ở một tấm chồng mà thôi.
Tôi không muốn nghe tiếp nữa nên đứng dậy vào toilet để rửa mặt. Khi tôi đi ra thì thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại.
“Vậy cậu có bạn gái chưa? Cậu có để ý đến việc phụ nữ đã từng ly dị không?”
Mẹ đang gọi điện thoại cho ai!
Tôi đi đến, đoạt lấy điện thoại ở trong tay của mẹ thì phát hiện bà ấy đang gọi điện cho một vị đồng nghiệp nam của tôi ở công ty trước. May mà tôi đã từ chức, nếu không sẽ xấu hổ đến chết mất.
Tôi trực tiếp cúp máy, sau đó kiểm tra lịch sử cuộc gọi, khi thấy kết quả thì tôi chỉ muốn chết quách cho xong. Từ lúc tôi đi rửa mặt đến giờ mẹ đã gọi điện cho năm người, hơn nữa đều là đồng nghiệp nam của tôi.
Đúng là xấu hổ đến chết mất!
“Mẹ, chẳng lẽ con là loại không ai thèm lấy sao! Chẳng lẽ sau khi ly hôn thì giá trị của người phụ nữ sẽ giảm đi sao? Là ai nói với mẹ?” Tôi tức đến nỗi không thể khống chế được cảm xúc của bản thân nữa.
“Con nói vớ vẩn cái gì vậy, bây giờ có người đàn ông nào mà không để ý xem phụ nữ có còn là gái trinh, có phải là hàng dùng rồi hay không?” Mẹ rất tự tin khi nói ra những lời đó với tôi.
Gặp phải một người mẹ như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, vì thể trực tiếp xách túi đi làm.
Khẳng định là tôi không thể ở chung với cha mẹ nữa, hoặc là để cho bọn họ về quê, hoặc là tôi đi thuê nhà cho bọn họ. Nhưng mà bây giờ trong tay tôi chỉ có hơn ba triệu, hơn nữa còn phải gánh một món nợ khổng lồ. Bây giờ tôi thân ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao có thể lo cho bọn họ được.
Tôi biết là bọn họ còn có một khoản tiền tiết kiệm, nhưng đó là để cho em trai của tôi, chứ không liên quan gì đến tôi cả. Tôi đã không còn bất kỳ hy vọng nào với cái gia đình trọng nam khinh nữ này rồi.
Khi tôi chuẩn bị đi ăn sáng thì phát hiện trong túi chỉ còn mấy chục nghìn. Tôi để cái túi này ở trên ghế sô pha, nay tiền trong túi không thấy đâu thì chắc chắn là mẹ tôi lấy đi rồi.
Đây chính là những đồng tiền cuối cùng của tôi đó!
Tôi gọi điện thoại cho mẹ để hỏi xem chỗ tiền còn lại đâu thì bà ấy nói là gửi cho em trai của tôi rồi.
A, có cha mẹ như vậy, cuộc đời của tôi đúng là đáng buồn mà!