Chương 24: Biên cương tiểu thành 24
HAMIstore.
=*=*=*=*=
Vu y còn đang cứu trị cho hai vị thống lĩnh, nhưng tiêu hao lượng lớn dược vật trân quý cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ độc tố lan tràn, không thể hoàn toàn giải độc, đám Man tộc trơ mắt nhìn màu da của hai vị thống lĩnh càng lúc càng biến đen, cảm giác vô cùng không tốt.
Đại đầu mục nôn nóng thậm chí còn muốn tự mình xông vào phủ thành chủ xem xét tình huống, nhưng bị thân vệ của đại thống lĩnh ngăn lại, đại thống lĩnh còn đang ở đây, dù sao cũng phải có người ở lại tọa trấn, chỉ huy toàn cục.
Đám Man tộc bên ngoài chỉ có thể tiếp tục nôn nóng chờ đợi, qua thật lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy đại môn phủ thành chủ truyền đến động tĩnh.
Mười mấy Man tộc bên ngoài nháy mắt toàn bộ nhìn về phía đại môn, sau đó, trong ánh mắt mong chờ của bọn họ, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch sóng vai mà ra.
Hạ Thụy Trạch còn tính là bình thường, vẻ mặt nghiêm túc ôm lấy nỏ tiễn thượng phẩm, nhưng Trình Hoài Tiềm lại khác, tên gia hỏa này nhìn về phía đám Man tộc đang kinh ngạc ngốc lăng nở nụ cười.
Cánh tay vung lên, Trình Hoài Tiềm phất đao hất đống máu trên thân đao xuống đất, không quản đám Man tộc có nghe hiểu hay không, ngữ khí chân thành tha thiết cảm khái:
"Bằng hữu, tôi đợi các người thật lâu a."
Giọng nói còn mang theo chút oán trách, phảng phát như đang trách lão bằng hữu không tuân thủ thời gian, không đúng hẹn mà đến, động tác cùng ngữ khí của anh khiến Man tộc đối diện sởn tóc gáy, thậm chí theo bản năng lùi về sau một bước.
Chuyện đến nước này, cục diện đã hoàn toàn rõ ràng, hai người Đại Hạ xuất hiện ở đại môn phủ thành chủ, nói rõ tất cả Man tộc tiến vào đã vĩnh viễn lưu lại bên trong.
Đại đầu mục hai mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng, điên cuồng cầm đao chém về phía Trình Hoài Tiềm.
Trình Hoài Tiềm duỗi tay ngăn không cho Hạ Thụy Trạch tiếp tục tới gần, tự mình cầm đại đao nghênh đón.
Hôm đầu tiên đến đây, Trình Hoài Tiềm cũng từng chiến đấu qua với một đại đậu mục, tuy thắng, nhưng lại thắng phi thường gian nan, bản thân cũng bị trọng thương.
Hôm nay, chính tay anh đã giết chết không biết bao nhiêu đại đầu mục, đến giờ phút này thực lực của đại đầu mục đã hoàn toàn không làm anh để vào trong mắt.
Nói thật, nếu không phải băn khoăn đại cục làm trọng, cần phải ưu tiên giải quyết đám cao tầng Man tộc trước, Trình Hoài Tiềm thật sự muốn lưu bọn họ đến cuối cùng, để bồi mình thử thực lực hiện tại.
Chỉ một cái xoay người, đại đầu mục đã nhẹ nhàng bị giải quyết, Trình Hoài Tiềm nhìn năm tiểu đầu mục cùng bốn tinh anh Man tộc còn dư lại, đột nhiên quay qua nói với Hạ Thụy Trạch.
"Thử kiếm pháp của cậu xem, tôi giúp cậu áp trận."
Ngữ khí lơ đãng tựa như đang cùng Hạ Thụy Trạch thương lượng xem ai chơi trò chơi trước vậy.
Trình Hoài Tiềm cho rằng đồng đội quá mức ỷ lại vũ khí tầm xa cũng không phải chuyện tốt, sẽ có thời điểm cần phải cận chiến, từ sau khi Hạ Thụy Trạch học tập qua <Kim Linh kiếm pháp> còn chưa từng dùng thử, thừa dịp hiện tại áp lực không lớn luyện qua một chút.
Nghe vậy Hạ Thụy Trach hơi sửng sốt, cận chiến cùng viễn chiến bất đồng rất lớn, cậu vẫn luôn dùng nỏ tiến đứng từ xa xạ kích, địch nhân bị thương, đổ máu, ngã xuống, mỗi chi tiết đều không quá rõ ràng, chịu đựng chấn động sẽ nhỏ hơn nhiều.
Chỉ nhìn vô số vết máu của địch nhân trên người Trình Hoài Tiềm là biết, khái niệm bất đồng là thế nào.
Thật sự phải đến gần cận chiến sao?
Tay nắm chặt nỏ tiễn của Hạ Thụy Trạch có chút run, nội tâm không khỏi kháng cự, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nghe theo kiến nghị của đồng đội, đổi nỏ tiễn thành trường kiếm, từng bước đi về phía Man tộc.
Trong lòng Hạ Thụy Trạch kỳ thực không quá tự tin, cậu chưa từng dùng qua vũ khí thế này, hiện tại toàn bộ dựa vào "bản năng thân thể" mà kiếm pháp bạch sắc thượng phẩm mang lại, cụ thể có đáng tin hay không, bản thân cậu cũng không rõ ràng.
Cũng may Trình Hoài Tiềm theo sát phía sau, tốt xấu gì cũng mang lại cho Hạ Thụy Trạch chút dũng khí.
Hiện trường lúc này đã hoàn toàn nghịch chuyển, trước đó một bên chỉ có hai người không thể không ngừng chạy trốn né tránh, hiện tại tương phản, hai người Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch không ngừng áp sát, Man tộc đối diện lại kinh hãi đến độ không ngừng lùi về phía sau.
Năm tiểu đầu mục thì có bốn tên đang bận nâng đỡ đại thống lĩnh tiểu thống lĩnh cùng che chở vu y không hề có sức chiến đấu, nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại một tiểu đầu mục cùng bốn tinh anh Man tộc có năng lực chiến đấu.
Man tộc vội vàng giao lưu gì đó, biểu tình trên mặt vừa vội vàng vừa hoảng loạn, thần sắc Hạ Thụy Trạch cũng có chút khẩn trương, hiện trường chỉ có Trình Hoài Tiềm thong dong tự tại nhất.
Rốt cuộc Man tộc cũng thương lượng xong, một tiểu đầu mục dẫn theo bốn tinh anh Man tộc cùng nhau vọt lên, năm Man tộc còn lại thì cõng theo đại thống lĩnh tiểu thống lĩnh tháo chạy về phía thành Bắc.
"A? Chạy rồi? Phải nhanh chóng giải quyết trận chiến này thôi, chúng ta còn phải truy đuổi con mồi trở lại."
Trình Hoài Tiềm còn có thời gian cùng Hạ Thụy Trạch nói giỡn.
Trái tim Hạ Thụy Trạch kịch liệt nhảy lên, dưới sự khẩn trương cực độ, cậu cắn răng nắm chặt trường kiếm chủ động vọt lên.
Lúc hai bên chạm mặt, Hạ Thụy Trạch nghiêng người tránh thoát đại đao của tiểu đầu mục, trường kiếm từ bên cạnh đâm thẳng ra, dưới sức lực cực lớn, hơn nửa trường kiếm cứ thế xuyên vào bụng tiểu đầu mục.
Thuận thế xoay người rút kiếm ra, tiểu đầu mục lập tức gục xuống, Hạ Thụy Trạch nhanh chóng lắc mình chém đứt cổ một tinh anh Man tộc khác.
Toàn bộ quá trình công kích, thân thể cùng trường kiếm trong tay phảng phất như có suy nghĩ của mình, tự nhiên biết nên tránh thoát thế nào, nên công kích thế nào, nên ngăn cản thế nào, cho dù một chọi năm, Hạ Thụy Trạch cũng không cảm thấy chút áp lực, nhẹ nhàng tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, tựa như hồi nhỏ từng học bơi, sau đó mười mấy năm không xuống nước, đến khi trưởng thành đột nhiên có một ngày bắt buộc phải xuống nước bơi lội, tuy không qua thuần thục, nhưng thân thể đã tự động làm ra động tác, như thể khả năng bơi lội đã khắc sâu vào trong ký ức thân thể.
Cảm giác hiện tại của Hạ Thụy Trạch chính là như vậy, thân thể tự nhiên sẽ nói cho cậu biết nên hành động thế nào, mà cậu chỉ cần theo bản năng công kích, lại dựa vào tố chất cơ thể nghiền áp là được.
Một cái chớp mắt, Hạ Thụy Trạch đã xuyên qua giữa đối thủ, liên tiếp giải quyết năm Man tộc, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đối phương đã toàn bộ ngã xuống sau lưng.
Dưới sự kinh ngạc, Hạ Thụy Trạch theo bản năng muốn quay đầu lại xem đến cùng là tình huống thế nào, nhưng Trình Hoài Tiềm đã duỗi tay ngăn lại, ôm lấy bả vai cậu tiếp tục đi về phía trước, cười nói:
"Đi thôi, lần này đến lượt chúng ta truy bọn họ!"
Liên tiếp hai ngày bị Man tộc truy đuổi, Trình Hoài Tiềm cực kỳ nghẹn khuất, hiện tại đã hoán đổi thân phận thì rất hứng thú, vừa kéo Hạ Thụy Trạch chạy vừa huýt sáo, rất nhanh đã có tiếng vó ngựa truyền đến, đúng là chiến mã trước đó Trình Hoài Tiềm từng thả đi.
Trình Hoài Tiềm nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, sau đó khom lưng ôm lấy eo Hạ Thụy Trạch nhấc người lên phía trước, hai chân dùng sức, chiến mã lập tức phi như bay.
Cuối cùng thành công ngăn chặn Man tộc đang chạy trốn ngay trước cổng thành Bắc, một đường truy kích Hạ Thụy Trạch không ngừng xạ kích.
Tuy đang ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, nhưng kinh nghiệm dùng nỏ tiễn hai ngày nay cộng thêm kỹ năng 'Nhắm bắn chuẩn xác', mũi tên bắn ra cực kỳ chuẩn xác bắn trúng địch nhân.
Kẻ ngã xuống cuối cùng là vu y nhìn không có tính uy hiếp nhất, toàn bộ Biên Lộc Thành lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, ngoại trừ đống chiến mã đầy mặt vô thố của Man tộc, cũng chỉ còn lại Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm là hai sinh vật sống.
Đồng hồ truyền đến một trận rung động kịch liệt, hai người giơ tay xem thử, Hạ Thụy Trạch nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ kéo dài hoàn thành:
[ Nhiệm vụ kéo dài: ngăn chặn tiến độ tiến công của đội ngũ chi viện
Trạng thái: Hoàn thành.
Đánh giá: Hoàn mỹ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Khen thưởng 3000 điểm sinh tồn. Toàn bộ thuộc tính +3. Một bộ <Khô mộc phùng xuân> ]
[ Khô mộc phùng xuân ( Hoàng sắc hạ phẩm): công pháp giúp từ từ tăng cường tố chất thân thể của tu luyện giả, gia tăng tốc độ khôi phục thân thể, ôn dưỡng tinh thần. Tu luyện đến chỗ cao thâm, có tỷ lệ sinh ra kỹ năng 'khô mộc phùng xuân' ]
(Khô mộc phùng xuân: cây khô gặp mùa xuân, giống khởi tử hồi sinh)
Khác biệt duy nhất là công pháp khen thưởng Trình Hoài Tiềm nhận được là <Thương thuật vô song>:
[ Thương Thuật Vô Song (hoàng sắc hạ phẩm): bất động như núi, động như sấm chớp, công pháp thật giả kết hợp, có cương có nhu ]
"An bài khen thưởng còn rất thích hợp a."
Trình Hoài Tiềm nhìn hai loại công pháp khác nhau, cảm thấy rất thú vị, anh thích tiến công, nhận được khen thưởng chính là thuật dùng thương giáo, dục vọng tiến công của đồng đội tương đối yếu, khen thưởng nhận được là công pháp tự bảo vệ mình, như vậy hai người đều vô cùng hài lòng.
Ngoại trừ nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, còn có thêm bảo rương, tuy xác suất xuất hiện khá thấp, nhưng số lượng Man tộc đủ nhiều, cuối cùng đạt được hơn 40 bảo rương, có hơn 30 rương là từ chiến tích của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm chỉ lấy được mấy rương.
Trong đó bảo rương đạt được từ đại thống lĩnh có thể nói là chói lọi rực rỡ nhất, tổng cộng là bảy kiện bảo vật:
[ Cung Húc Nhật (bạch sắc thượng phẩm): tầm bắn phi thường xa, uy lực bắn lớn, tự mang hiệu quả xuyên thấu. Mỗi giờ bổ sung 120 mũi tên, mỗi phút tự động khôi phục hai mũi tên, có thể chồng lên nhiều nhất 24 mũi tên ]
[ Liệt Hỏa Trường Thương (bạch sắc thượng phẩm): lực công kích lớn, độ cứng mạnh, mang theo thuộc tính đâm chọc ]
[ Kinh Cung (bạch sắc thượng phẩm): công pháp bách phát bách trúng ]
[ Tảo Côn (bạch sắc thượng phẩm): công pháp có phong cách biểu diễn tuyệt mỹ, kình lực no đủ, đường côn tung hoành, biến hóa đa dạng ]
[ Thuật Cưỡi Ngựa (bạch sắc thượng phẩm): kỹ năng nắm giữ thuật cưỡi ngựa tốt, gia tăng trình độ khống chế kỵ mã ]
[ Diều Hâu: có thể thả ra một con diều hâu, phụ trợ điều tra ]
[ Chiến Mã: có thể thả ra một con chiến mã, phụ trợ xuất hành ]
Cung tên, cung pháp, côn pháp cùng thuật cưỡi ngựa đều phân cho Hạ Thụy Trạch, trường thương cùng chiến mã, diều hâu thì phân cho Trình Hoài Tiềm.
Trình Hoài Tiềm thật sự rất tò mò đối với diều hâu cùng chiến mã, anh cầm lấy hai miếng hổ phách hình diều hâu cùng chiến mã cỡ ngón tay cái trong tay Hạ Thụy Trạch.
Trình Hoài Tiềm lập tức dựa theo hướng dẫn sử dụng đem diều hâu phóng ra, chỉ thấy một con diều hâu cực lớn từ trên trời lao xuống, trước khi tiếp đất thì kịp thời thu lực, cuối cùng ngoan ngoãn dừng lại trên cánh tay Trình Hoài Tiềm.
Diều hâu động tác linh hoạt, ánh mắt linh động, phảng phất như vật sống, nhưng thật ra chỉ là một vật triệu hoán được mô phỏng lại, nó không cần ăn cơm uống nước, thậm chí cũng không cần nghỉ ngơi.
Lúc cần dùng thì thả từ trong hổ phách ra, không cần thì thu lại, có thể trực tiếp bỏ vào trong không gian hệ thống.
Hai người đầy mặt hiếu kỳ quan sát diều hâu, chỉ thấy Trình Hoài Tiềm giương tay lên, diều hâu lập tức lao thẳng về phía trời cao, mắt thu lại tất cả tin tức xung quanh, sau khi tổng kết đơn giản sẽ phản hồi lại cho Trình Hoài Tiềm, để anh biết được tình huống phát sinh ở phía xa.
Hai mắt diều hâu phi thường sắc bén, gió thổi cỏ lay cũng không thể trốn thoát đôi mắt nó, Trình Hoài Tiềm thả nó bay trên không trung chẳng khác gì có thêm một cái "vệ tinh nhỏ", tính an toàn càng được nâng cao.
Chiến mã cũng vậy, vừa thả ra, so với chiến mã của Man tộc còn cao lớn khỏe mạnh hơn, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, kết quả khống chế phi thường nhẹ nhàng, thậm chí có thể tâm ý tương thông với Trình Hoài Tiềm, ngay cả cảm xúc khi ngồi lên cũng vượt xa chiến mã của Man tộc, Trình Hoài Tiềm cực kỳ yêu thích.
Ngoại trừ mấy thứ này, một phát cuối cùng giết chết vu y còn nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
=*=*=*=*=
Vu y còn đang cứu trị cho hai vị thống lĩnh, nhưng tiêu hao lượng lớn dược vật trân quý cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ độc tố lan tràn, không thể hoàn toàn giải độc, đám Man tộc trơ mắt nhìn màu da của hai vị thống lĩnh càng lúc càng biến đen, cảm giác vô cùng không tốt.
Đại đầu mục nôn nóng thậm chí còn muốn tự mình xông vào phủ thành chủ xem xét tình huống, nhưng bị thân vệ của đại thống lĩnh ngăn lại, đại thống lĩnh còn đang ở đây, dù sao cũng phải có người ở lại tọa trấn, chỉ huy toàn cục.
Đám Man tộc bên ngoài chỉ có thể tiếp tục nôn nóng chờ đợi, qua thật lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy đại môn phủ thành chủ truyền đến động tĩnh.
Mười mấy Man tộc bên ngoài nháy mắt toàn bộ nhìn về phía đại môn, sau đó, trong ánh mắt mong chờ của bọn họ, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch sóng vai mà ra.
Hạ Thụy Trạch còn tính là bình thường, vẻ mặt nghiêm túc ôm lấy nỏ tiễn thượng phẩm, nhưng Trình Hoài Tiềm lại khác, tên gia hỏa này nhìn về phía đám Man tộc đang kinh ngạc ngốc lăng nở nụ cười.
Cánh tay vung lên, Trình Hoài Tiềm phất đao hất đống máu trên thân đao xuống đất, không quản đám Man tộc có nghe hiểu hay không, ngữ khí chân thành tha thiết cảm khái:
"Bằng hữu, tôi đợi các người thật lâu a."
Giọng nói còn mang theo chút oán trách, phảng phát như đang trách lão bằng hữu không tuân thủ thời gian, không đúng hẹn mà đến, động tác cùng ngữ khí của anh khiến Man tộc đối diện sởn tóc gáy, thậm chí theo bản năng lùi về sau một bước.
Chuyện đến nước này, cục diện đã hoàn toàn rõ ràng, hai người Đại Hạ xuất hiện ở đại môn phủ thành chủ, nói rõ tất cả Man tộc tiến vào đã vĩnh viễn lưu lại bên trong.
Đại đầu mục hai mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng, điên cuồng cầm đao chém về phía Trình Hoài Tiềm.
Trình Hoài Tiềm duỗi tay ngăn không cho Hạ Thụy Trạch tiếp tục tới gần, tự mình cầm đại đao nghênh đón.
Hôm đầu tiên đến đây, Trình Hoài Tiềm cũng từng chiến đấu qua với một đại đậu mục, tuy thắng, nhưng lại thắng phi thường gian nan, bản thân cũng bị trọng thương.
Hôm nay, chính tay anh đã giết chết không biết bao nhiêu đại đầu mục, đến giờ phút này thực lực của đại đầu mục đã hoàn toàn không làm anh để vào trong mắt.
Nói thật, nếu không phải băn khoăn đại cục làm trọng, cần phải ưu tiên giải quyết đám cao tầng Man tộc trước, Trình Hoài Tiềm thật sự muốn lưu bọn họ đến cuối cùng, để bồi mình thử thực lực hiện tại.
Chỉ một cái xoay người, đại đầu mục đã nhẹ nhàng bị giải quyết, Trình Hoài Tiềm nhìn năm tiểu đầu mục cùng bốn tinh anh Man tộc còn dư lại, đột nhiên quay qua nói với Hạ Thụy Trạch.
"Thử kiếm pháp của cậu xem, tôi giúp cậu áp trận."
Ngữ khí lơ đãng tựa như đang cùng Hạ Thụy Trạch thương lượng xem ai chơi trò chơi trước vậy.
Trình Hoài Tiềm cho rằng đồng đội quá mức ỷ lại vũ khí tầm xa cũng không phải chuyện tốt, sẽ có thời điểm cần phải cận chiến, từ sau khi Hạ Thụy Trạch học tập qua <Kim Linh kiếm pháp> còn chưa từng dùng thử, thừa dịp hiện tại áp lực không lớn luyện qua một chút.
Nghe vậy Hạ Thụy Trach hơi sửng sốt, cận chiến cùng viễn chiến bất đồng rất lớn, cậu vẫn luôn dùng nỏ tiến đứng từ xa xạ kích, địch nhân bị thương, đổ máu, ngã xuống, mỗi chi tiết đều không quá rõ ràng, chịu đựng chấn động sẽ nhỏ hơn nhiều.
Chỉ nhìn vô số vết máu của địch nhân trên người Trình Hoài Tiềm là biết, khái niệm bất đồng là thế nào.
Thật sự phải đến gần cận chiến sao?
Tay nắm chặt nỏ tiễn của Hạ Thụy Trạch có chút run, nội tâm không khỏi kháng cự, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nghe theo kiến nghị của đồng đội, đổi nỏ tiễn thành trường kiếm, từng bước đi về phía Man tộc.
Trong lòng Hạ Thụy Trạch kỳ thực không quá tự tin, cậu chưa từng dùng qua vũ khí thế này, hiện tại toàn bộ dựa vào "bản năng thân thể" mà kiếm pháp bạch sắc thượng phẩm mang lại, cụ thể có đáng tin hay không, bản thân cậu cũng không rõ ràng.
Cũng may Trình Hoài Tiềm theo sát phía sau, tốt xấu gì cũng mang lại cho Hạ Thụy Trạch chút dũng khí.
Hiện trường lúc này đã hoàn toàn nghịch chuyển, trước đó một bên chỉ có hai người không thể không ngừng chạy trốn né tránh, hiện tại tương phản, hai người Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch không ngừng áp sát, Man tộc đối diện lại kinh hãi đến độ không ngừng lùi về phía sau.
Năm tiểu đầu mục thì có bốn tên đang bận nâng đỡ đại thống lĩnh tiểu thống lĩnh cùng che chở vu y không hề có sức chiến đấu, nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại một tiểu đầu mục cùng bốn tinh anh Man tộc có năng lực chiến đấu.
Man tộc vội vàng giao lưu gì đó, biểu tình trên mặt vừa vội vàng vừa hoảng loạn, thần sắc Hạ Thụy Trạch cũng có chút khẩn trương, hiện trường chỉ có Trình Hoài Tiềm thong dong tự tại nhất.
Rốt cuộc Man tộc cũng thương lượng xong, một tiểu đầu mục dẫn theo bốn tinh anh Man tộc cùng nhau vọt lên, năm Man tộc còn lại thì cõng theo đại thống lĩnh tiểu thống lĩnh tháo chạy về phía thành Bắc.
"A? Chạy rồi? Phải nhanh chóng giải quyết trận chiến này thôi, chúng ta còn phải truy đuổi con mồi trở lại."
Trình Hoài Tiềm còn có thời gian cùng Hạ Thụy Trạch nói giỡn.
Trái tim Hạ Thụy Trạch kịch liệt nhảy lên, dưới sự khẩn trương cực độ, cậu cắn răng nắm chặt trường kiếm chủ động vọt lên.
Lúc hai bên chạm mặt, Hạ Thụy Trạch nghiêng người tránh thoát đại đao của tiểu đầu mục, trường kiếm từ bên cạnh đâm thẳng ra, dưới sức lực cực lớn, hơn nửa trường kiếm cứ thế xuyên vào bụng tiểu đầu mục.
Thuận thế xoay người rút kiếm ra, tiểu đầu mục lập tức gục xuống, Hạ Thụy Trạch nhanh chóng lắc mình chém đứt cổ một tinh anh Man tộc khác.
Toàn bộ quá trình công kích, thân thể cùng trường kiếm trong tay phảng phất như có suy nghĩ của mình, tự nhiên biết nên tránh thoát thế nào, nên công kích thế nào, nên ngăn cản thế nào, cho dù một chọi năm, Hạ Thụy Trạch cũng không cảm thấy chút áp lực, nhẹ nhàng tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, tựa như hồi nhỏ từng học bơi, sau đó mười mấy năm không xuống nước, đến khi trưởng thành đột nhiên có một ngày bắt buộc phải xuống nước bơi lội, tuy không qua thuần thục, nhưng thân thể đã tự động làm ra động tác, như thể khả năng bơi lội đã khắc sâu vào trong ký ức thân thể.
Cảm giác hiện tại của Hạ Thụy Trạch chính là như vậy, thân thể tự nhiên sẽ nói cho cậu biết nên hành động thế nào, mà cậu chỉ cần theo bản năng công kích, lại dựa vào tố chất cơ thể nghiền áp là được.
Một cái chớp mắt, Hạ Thụy Trạch đã xuyên qua giữa đối thủ, liên tiếp giải quyết năm Man tộc, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đối phương đã toàn bộ ngã xuống sau lưng.
Dưới sự kinh ngạc, Hạ Thụy Trạch theo bản năng muốn quay đầu lại xem đến cùng là tình huống thế nào, nhưng Trình Hoài Tiềm đã duỗi tay ngăn lại, ôm lấy bả vai cậu tiếp tục đi về phía trước, cười nói:
"Đi thôi, lần này đến lượt chúng ta truy bọn họ!"
Liên tiếp hai ngày bị Man tộc truy đuổi, Trình Hoài Tiềm cực kỳ nghẹn khuất, hiện tại đã hoán đổi thân phận thì rất hứng thú, vừa kéo Hạ Thụy Trạch chạy vừa huýt sáo, rất nhanh đã có tiếng vó ngựa truyền đến, đúng là chiến mã trước đó Trình Hoài Tiềm từng thả đi.
Trình Hoài Tiềm nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, sau đó khom lưng ôm lấy eo Hạ Thụy Trạch nhấc người lên phía trước, hai chân dùng sức, chiến mã lập tức phi như bay.
Cuối cùng thành công ngăn chặn Man tộc đang chạy trốn ngay trước cổng thành Bắc, một đường truy kích Hạ Thụy Trạch không ngừng xạ kích.
Tuy đang ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, nhưng kinh nghiệm dùng nỏ tiễn hai ngày nay cộng thêm kỹ năng 'Nhắm bắn chuẩn xác', mũi tên bắn ra cực kỳ chuẩn xác bắn trúng địch nhân.
Kẻ ngã xuống cuối cùng là vu y nhìn không có tính uy hiếp nhất, toàn bộ Biên Lộc Thành lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, ngoại trừ đống chiến mã đầy mặt vô thố của Man tộc, cũng chỉ còn lại Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm là hai sinh vật sống.
Đồng hồ truyền đến một trận rung động kịch liệt, hai người giơ tay xem thử, Hạ Thụy Trạch nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ kéo dài hoàn thành:
[ Nhiệm vụ kéo dài: ngăn chặn tiến độ tiến công của đội ngũ chi viện
Trạng thái: Hoàn thành.
Đánh giá: Hoàn mỹ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Khen thưởng 3000 điểm sinh tồn. Toàn bộ thuộc tính +3. Một bộ <Khô mộc phùng xuân> ]
[ Khô mộc phùng xuân ( Hoàng sắc hạ phẩm): công pháp giúp từ từ tăng cường tố chất thân thể của tu luyện giả, gia tăng tốc độ khôi phục thân thể, ôn dưỡng tinh thần. Tu luyện đến chỗ cao thâm, có tỷ lệ sinh ra kỹ năng 'khô mộc phùng xuân' ]
(Khô mộc phùng xuân: cây khô gặp mùa xuân, giống khởi tử hồi sinh)
Khác biệt duy nhất là công pháp khen thưởng Trình Hoài Tiềm nhận được là <Thương thuật vô song>:
[ Thương Thuật Vô Song (hoàng sắc hạ phẩm): bất động như núi, động như sấm chớp, công pháp thật giả kết hợp, có cương có nhu ]
"An bài khen thưởng còn rất thích hợp a."
Trình Hoài Tiềm nhìn hai loại công pháp khác nhau, cảm thấy rất thú vị, anh thích tiến công, nhận được khen thưởng chính là thuật dùng thương giáo, dục vọng tiến công của đồng đội tương đối yếu, khen thưởng nhận được là công pháp tự bảo vệ mình, như vậy hai người đều vô cùng hài lòng.
Ngoại trừ nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, còn có thêm bảo rương, tuy xác suất xuất hiện khá thấp, nhưng số lượng Man tộc đủ nhiều, cuối cùng đạt được hơn 40 bảo rương, có hơn 30 rương là từ chiến tích của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm chỉ lấy được mấy rương.
Trong đó bảo rương đạt được từ đại thống lĩnh có thể nói là chói lọi rực rỡ nhất, tổng cộng là bảy kiện bảo vật:
[ Cung Húc Nhật (bạch sắc thượng phẩm): tầm bắn phi thường xa, uy lực bắn lớn, tự mang hiệu quả xuyên thấu. Mỗi giờ bổ sung 120 mũi tên, mỗi phút tự động khôi phục hai mũi tên, có thể chồng lên nhiều nhất 24 mũi tên ]
[ Liệt Hỏa Trường Thương (bạch sắc thượng phẩm): lực công kích lớn, độ cứng mạnh, mang theo thuộc tính đâm chọc ]
[ Kinh Cung (bạch sắc thượng phẩm): công pháp bách phát bách trúng ]
[ Tảo Côn (bạch sắc thượng phẩm): công pháp có phong cách biểu diễn tuyệt mỹ, kình lực no đủ, đường côn tung hoành, biến hóa đa dạng ]
[ Thuật Cưỡi Ngựa (bạch sắc thượng phẩm): kỹ năng nắm giữ thuật cưỡi ngựa tốt, gia tăng trình độ khống chế kỵ mã ]
[ Diều Hâu: có thể thả ra một con diều hâu, phụ trợ điều tra ]
[ Chiến Mã: có thể thả ra một con chiến mã, phụ trợ xuất hành ]
Cung tên, cung pháp, côn pháp cùng thuật cưỡi ngựa đều phân cho Hạ Thụy Trạch, trường thương cùng chiến mã, diều hâu thì phân cho Trình Hoài Tiềm.
Trình Hoài Tiềm thật sự rất tò mò đối với diều hâu cùng chiến mã, anh cầm lấy hai miếng hổ phách hình diều hâu cùng chiến mã cỡ ngón tay cái trong tay Hạ Thụy Trạch.
Trình Hoài Tiềm lập tức dựa theo hướng dẫn sử dụng đem diều hâu phóng ra, chỉ thấy một con diều hâu cực lớn từ trên trời lao xuống, trước khi tiếp đất thì kịp thời thu lực, cuối cùng ngoan ngoãn dừng lại trên cánh tay Trình Hoài Tiềm.
Diều hâu động tác linh hoạt, ánh mắt linh động, phảng phất như vật sống, nhưng thật ra chỉ là một vật triệu hoán được mô phỏng lại, nó không cần ăn cơm uống nước, thậm chí cũng không cần nghỉ ngơi.
Lúc cần dùng thì thả từ trong hổ phách ra, không cần thì thu lại, có thể trực tiếp bỏ vào trong không gian hệ thống.
Hai người đầy mặt hiếu kỳ quan sát diều hâu, chỉ thấy Trình Hoài Tiềm giương tay lên, diều hâu lập tức lao thẳng về phía trời cao, mắt thu lại tất cả tin tức xung quanh, sau khi tổng kết đơn giản sẽ phản hồi lại cho Trình Hoài Tiềm, để anh biết được tình huống phát sinh ở phía xa.
Hai mắt diều hâu phi thường sắc bén, gió thổi cỏ lay cũng không thể trốn thoát đôi mắt nó, Trình Hoài Tiềm thả nó bay trên không trung chẳng khác gì có thêm một cái "vệ tinh nhỏ", tính an toàn càng được nâng cao.
Chiến mã cũng vậy, vừa thả ra, so với chiến mã của Man tộc còn cao lớn khỏe mạnh hơn, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, kết quả khống chế phi thường nhẹ nhàng, thậm chí có thể tâm ý tương thông với Trình Hoài Tiềm, ngay cả cảm xúc khi ngồi lên cũng vượt xa chiến mã của Man tộc, Trình Hoài Tiềm cực kỳ yêu thích.
Ngoại trừ mấy thứ này, một phát cuối cùng giết chết vu y còn nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.