Chương 8: Trong tiếng chúc tụng vang rộn
Hôm nay trên đường phố đặc biệt náo nhiệt. Đặc biệt là trong ngoài phủ Tiêu gia, càng là kết hoa giăng đèn, khua chiêng gõ trống.
“Tiêu gia thật là náo nhiệt quái” “Chả thế thì sao? Ngày này hàng năm đều là ngày mà đệ tử Tiêu gia chính
thức bái nhập Thiên Cang Kiếm Tông, gia chủ của Tiêu gia đều sẽ mở tiệc tiếp đãi khách khứa tới xem lễ.
“Thật là ngưỡng mộ quá! Tiêu gia có thể móc nối, tạo mối quan hệ tốt với Thiên Cang Kiếm Tông, với tốc độ phát triển của Tiêu gia, chỉ e là sẽ sớm trở thành thế lực đứng đầu Tích Nguyệt Thành này thôi.”
Tiêu gia lúc này, thảm đỏ được trải thẳng một mạch tới chủ viện.
Trong chủ viện, gia chủ Tiêu gia-Tiêu Hùng ngồi trên ghế chủ tọa, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, khóe miệng cong lên, khuôn mặt đầy nét tươi cười, cặp mắt chim ưng khiến người ta phải kinh sợ.
Các gia chủ của tứ đại gia tộc khác cũng lần lượt tới, nhưng có thể nhìn ra được, người của tứ đại gia tộc đều chỉ đến tỏ vẻ chúc mừng ở ngoại mặt, trong
lòng ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.
Theo như bọn họ thấy, nếu không nhờ có Thiên Cang Kiếm Tông, Tiêu gia sao có thể nghênh ngang ngạo nghễ như vậy.
“Nhị tiểu thứ tới!” Lúc này, một âm thanh từ ngoài cổng vang lên.
Ánh mắt của đám đông đồng loạt lia tới, ngay cả gia chủ Tiêu gia-Tiêu Hùng cũng đều đứng dậy.
“Là Vũ Vi về rồi à
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu dắt theo hai ba người tiến vào, bên hông nàng ta đeo một miếng ngọc bội.
Mặt trên của ngọc bội khắc một chữ 'Kiếm' cứng cáp, sắc xảo.
“Là tín vật của đệ tử nội môn Thiên Cang Kiếm Tông.”
“Ồ, nhị tiểu thư của Tiêu gia vừa mới bái nhập Thiên Cang Kiếm Tông một năm mà đã trở thành đệ tử nội môn rồi sao?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chắc là huynh vẫn chưa biết rồi, nhị tiểu thư Tiêu gia thiên phú dị bẩm, nhận được sự trọng dụng của Kiếm Tông, nghe nói nàng ta đã đạt tới luyện thể cảnh cấp chín rồi. Còn hoàn thành bước tu luyện đầu tiên của 'kiếm thể nữa.”
“Thật là lợi hại! Nàng ta mới chỉ mười bảy tuổi thôi nhỉ? Đã đạt tới luyện thể cảnh cấp chín rồi, đợi tới khi luyện thành “kiếm thể, kiếm khí từ trong phát ra, tiền đồ khó mà nói trước được!”
“Hơn nữa, ta còn nghe nói, thiếu tông chủ của Thiên Cang Kiếm Tông còn rất quan tâm tới nàng ta nữa đó, quan hệ của hai người không tầm thường đâu, Tiêu gia này rất có thể là sắp có một con phượng hoàng rồi.”
Nghe lời bàn luận của những người xung quanh, trên mặt Tiêu Vũ Vi không chỉ không có chút bất mãn nào, mà còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ta bước tới trước mặt Tiêu Hùng: “Phụ thân, con đại diện cho người của tông môn tới dẫn dắt người mới trong gia tộc...”
Nghe được lời này, Tiêu Hùng càng thêm phấn khởi, hai mắt như phát sáng.
Đại diện cho tông môn, nư nhỉ của ông ta lại đại diện cho Thiên Cang Kiếm Tông, chuyện này oai phong cỡ nào chứ!
“Hahahah, tốt, tốt, hôm nay con vừa là nhị tiểu thư của Tiêu gia, lại cũng là khách quý từ xa tới, mau ngồi xuống đi.”
Khi nói những lời này, ánh mắt Tiêu Hùng không khỏi liếc tới bốn vị gia chủ khác, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Vũ Vi cũng không khách khí, nàng ta giống như một con khổng tước cao quý, ngồi vào vị trí bên cạnh Tiêu Hùng.
Đợi sau khi khách khứa đều đã vào chỗ ngồi, phía trên bầu trời của Tiêu gia tiếng pháo nổ vang trời, hoa bay khắp chốn.
“Đã tới giờ, đại điển nhập môn chính thức bắt đầu...kính mời đệ tử Thiên Cang Kiếm Tông của Tiêu gia...”
Trong tiếng chúc tụng vang rộn, một vài nam nữ thanh niên bước lên trên đài đã được bố trí từ sớm.
Tiểu thiếu chủ Tiêu gia-Tiêu Vĩnh, tinh thần phấn chấn, hiên ngang đứng ở chủ vị.
Giờ này phút này. Kẻ bị Tiêu gia vứt bỏ-Tiêu Nặc, đã tới bên ngoài cổng lớn của Tiêu gia...
“Đứng lại!” Hai thị vệ tay cầm đao đứng canh gác tại cổng lớn Tiêu gia chặn Tiêu Nặc lại.
“Hừ, ta còn tưởng là ai. Thì ra là 'thiên tài” đã bị đuổi khỏi gia tộc à, ngươi tới đây làm gì?” Một tên hộ vệ cười lạnh, hỏi.
Tiêu Nặc khẽ nhấc mắt, lạnh nhạt nói: “Ta muốn vào trong.” “Vào trong? Được thôi! Đưa thiệp mời ra đây...” Tên hộ vệ nâng giọng, vươn
tay về phía Tiêu Nặc đòi thiệp mời: “Ngoại trừ người của Tiêu gia, người ngoài muốn tiến vào thì đều phải có thiệp mời.”
'Tiêu Nặc vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta không có thiệp mời!”
“Hừ, không có thiệp mời, thế thì cút...” Nói xong, một tên hộ vệ tiến lên đẩy Tiêu Nặc.
Một tên khác cũng vươn tay vỗ một cái lên đầu Tiêu Nặc: “Thứ chó má nhà ngươi mà cũng dám bước vào đại môn Tiêu gia sao?”
Giọng nói của Tiêu Nặc trở nên lạnh lẽo: “Hôm nay ta mang đao tới thì cần gì thiệp mời?”
Keng!
Lời nói vừa dứt, một luồng đao quang màu đen lóe lên, kèm theo dòng máu tươi bắn ra, hai tên hộ vệ lập tức bị ma đao cắt đứt yết hầu.
“Tiêu gia thật là náo nhiệt quái” “Chả thế thì sao? Ngày này hàng năm đều là ngày mà đệ tử Tiêu gia chính
thức bái nhập Thiên Cang Kiếm Tông, gia chủ của Tiêu gia đều sẽ mở tiệc tiếp đãi khách khứa tới xem lễ.
“Thật là ngưỡng mộ quá! Tiêu gia có thể móc nối, tạo mối quan hệ tốt với Thiên Cang Kiếm Tông, với tốc độ phát triển của Tiêu gia, chỉ e là sẽ sớm trở thành thế lực đứng đầu Tích Nguyệt Thành này thôi.”
Tiêu gia lúc này, thảm đỏ được trải thẳng một mạch tới chủ viện.
Trong chủ viện, gia chủ Tiêu gia-Tiêu Hùng ngồi trên ghế chủ tọa, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, khóe miệng cong lên, khuôn mặt đầy nét tươi cười, cặp mắt chim ưng khiến người ta phải kinh sợ.
Các gia chủ của tứ đại gia tộc khác cũng lần lượt tới, nhưng có thể nhìn ra được, người của tứ đại gia tộc đều chỉ đến tỏ vẻ chúc mừng ở ngoại mặt, trong
lòng ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.
Theo như bọn họ thấy, nếu không nhờ có Thiên Cang Kiếm Tông, Tiêu gia sao có thể nghênh ngang ngạo nghễ như vậy.
“Nhị tiểu thứ tới!” Lúc này, một âm thanh từ ngoài cổng vang lên.
Ánh mắt của đám đông đồng loạt lia tới, ngay cả gia chủ Tiêu gia-Tiêu Hùng cũng đều đứng dậy.
“Là Vũ Vi về rồi à
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu dắt theo hai ba người tiến vào, bên hông nàng ta đeo một miếng ngọc bội.
Mặt trên của ngọc bội khắc một chữ 'Kiếm' cứng cáp, sắc xảo.
“Là tín vật của đệ tử nội môn Thiên Cang Kiếm Tông.”
“Ồ, nhị tiểu thư của Tiêu gia vừa mới bái nhập Thiên Cang Kiếm Tông một năm mà đã trở thành đệ tử nội môn rồi sao?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chắc là huynh vẫn chưa biết rồi, nhị tiểu thư Tiêu gia thiên phú dị bẩm, nhận được sự trọng dụng của Kiếm Tông, nghe nói nàng ta đã đạt tới luyện thể cảnh cấp chín rồi. Còn hoàn thành bước tu luyện đầu tiên của 'kiếm thể nữa.”
“Thật là lợi hại! Nàng ta mới chỉ mười bảy tuổi thôi nhỉ? Đã đạt tới luyện thể cảnh cấp chín rồi, đợi tới khi luyện thành “kiếm thể, kiếm khí từ trong phát ra, tiền đồ khó mà nói trước được!”
“Hơn nữa, ta còn nghe nói, thiếu tông chủ của Thiên Cang Kiếm Tông còn rất quan tâm tới nàng ta nữa đó, quan hệ của hai người không tầm thường đâu, Tiêu gia này rất có thể là sắp có một con phượng hoàng rồi.”
Nghe lời bàn luận của những người xung quanh, trên mặt Tiêu Vũ Vi không chỉ không có chút bất mãn nào, mà còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ta bước tới trước mặt Tiêu Hùng: “Phụ thân, con đại diện cho người của tông môn tới dẫn dắt người mới trong gia tộc...”
Nghe được lời này, Tiêu Hùng càng thêm phấn khởi, hai mắt như phát sáng.
Đại diện cho tông môn, nư nhỉ của ông ta lại đại diện cho Thiên Cang Kiếm Tông, chuyện này oai phong cỡ nào chứ!
“Hahahah, tốt, tốt, hôm nay con vừa là nhị tiểu thư của Tiêu gia, lại cũng là khách quý từ xa tới, mau ngồi xuống đi.”
Khi nói những lời này, ánh mắt Tiêu Hùng không khỏi liếc tới bốn vị gia chủ khác, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Vũ Vi cũng không khách khí, nàng ta giống như một con khổng tước cao quý, ngồi vào vị trí bên cạnh Tiêu Hùng.
Đợi sau khi khách khứa đều đã vào chỗ ngồi, phía trên bầu trời của Tiêu gia tiếng pháo nổ vang trời, hoa bay khắp chốn.
“Đã tới giờ, đại điển nhập môn chính thức bắt đầu...kính mời đệ tử Thiên Cang Kiếm Tông của Tiêu gia...”
Trong tiếng chúc tụng vang rộn, một vài nam nữ thanh niên bước lên trên đài đã được bố trí từ sớm.
Tiểu thiếu chủ Tiêu gia-Tiêu Vĩnh, tinh thần phấn chấn, hiên ngang đứng ở chủ vị.
Giờ này phút này. Kẻ bị Tiêu gia vứt bỏ-Tiêu Nặc, đã tới bên ngoài cổng lớn của Tiêu gia...
“Đứng lại!” Hai thị vệ tay cầm đao đứng canh gác tại cổng lớn Tiêu gia chặn Tiêu Nặc lại.
“Hừ, ta còn tưởng là ai. Thì ra là 'thiên tài” đã bị đuổi khỏi gia tộc à, ngươi tới đây làm gì?” Một tên hộ vệ cười lạnh, hỏi.
Tiêu Nặc khẽ nhấc mắt, lạnh nhạt nói: “Ta muốn vào trong.” “Vào trong? Được thôi! Đưa thiệp mời ra đây...” Tên hộ vệ nâng giọng, vươn
tay về phía Tiêu Nặc đòi thiệp mời: “Ngoại trừ người của Tiêu gia, người ngoài muốn tiến vào thì đều phải có thiệp mời.”
'Tiêu Nặc vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta không có thiệp mời!”
“Hừ, không có thiệp mời, thế thì cút...” Nói xong, một tên hộ vệ tiến lên đẩy Tiêu Nặc.
Một tên khác cũng vươn tay vỗ một cái lên đầu Tiêu Nặc: “Thứ chó má nhà ngươi mà cũng dám bước vào đại môn Tiêu gia sao?”
Giọng nói của Tiêu Nặc trở nên lạnh lẽo: “Hôm nay ta mang đao tới thì cần gì thiệp mời?”
Keng!
Lời nói vừa dứt, một luồng đao quang màu đen lóe lên, kèm theo dòng máu tươi bắn ra, hai tên hộ vệ lập tức bị ma đao cắt đứt yết hầu.