Chương 5: Trong khu rừng rậm
Dãy núi Hắc Trùng.
Trong khu rừng rậm.
'Tiêu Nặc không chút tốn sức mà chém chết ba tên.
“Thật là một thanh đao tốt...” Tiêu Nặc nhìn thanh ma đao màu đen trong tay, trên mặt lộ ra một chút sự kích động, cảm giác khi mình có thực lực thật là tuyệt.
“Đao này chính là vảy rồng của Yêu Hậu Ám Dạ hóa thành, vậy thì gọi mi là Ám Tinh Hồn đi!”
Một lát sau, Tiêu Nặc thu lại ma đao, sau đó từ trên thi thể của ba tên Tiêu Ất tìm được sáu viên linh khí đan và một bộ võ thuật có tên là < Đao pháp Lang Hình>.
Linh khí đan có tác dụng nâng cao tu vi, là một loại đan dược hạ phẩm khá thường gặp. Mà < Đao pháp Lang Hình> lại là võ học thượng thừa của nhà họ Tiêu, chỉ có đệ tử cấp cao trong tộc mới có tư cách tu luyện.
“Tiêu Vĩnh mới chỉ đưa chút lợi lộc này mà đã khiến ba người các ngươi tới giết ta, xem ra trong mắt hắn, ta quả thực chẳng đáng một đồng..."
Tiêu Nặc cười tự giễu. Sáu viên linh khí đan và < Đao pháp Lang Hình> tuy là giá trị không thấp, nhưng so với lợi ích mà Thiên Cang Kiếm Tông mang lại cho Tiêu gia, chút đồ
này chỉ là mắt muỗi.
Nghĩ tới những hành vi của Tiêu gia, nghĩ tới thủ đoạn tàn độc của Tiêu Vĩnh, ánh mắt của Tiêu Nặc lập tức trở nên sắc bén.
Nếu không phải hắn vô ý khởi động thần đàn, có được kim tháp Hồng Mông, thì bản thân hắn hôm nay đã thật sự phải nuốt hận ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này rồi.
Nay hắn đã có được kim tháp Hồng Mông, lại có được đứng đầu trong vũ trụ tứ đại luyện thể thần quyết, điều này tương đương với việc được hồi sinh một
lần nữa, nhất định phải bước tới đỉnh cao.
“Tiêu Vĩnh, ba ngày sau chẳng phải ngươi sẽ chính thức gia nhập Thiên Cang Kiếm Tông hay sao? Ta sẽ không để cho ngươi...toại nguyện.”
Vụt!
Sau khi Tiêu Nặc thu đao lại phía sau, ánh mắt kiên định, cất bước rời đi.
Tích Nguyệt Thành! Người xe tấp nập, phồn hoa náo nhiệt.
Trong Tích Nguyệt Thành có tổng cộng năm đại gia tộc, năm đại gia tộc này gần như là độc chiếm tài sản của hơn chín mươi phần trăm toàn thành.
Vị thế của Tiêu gia vốn dĩ thấp bé, sau đó móc nối được quan hệ với Thiên Cang Kiếm Tông, trong vòng vài năm ngắn ngủi, đã lật mình trở thành một trong ba đại gia tộc đứng đầu, thậm chí không tới vài năm, càng có xu thể trở thành gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc.
Tiêu Nặc trở về nơi ở, một căn phòng nhỏ hoang vắng.
Tiêu gia chính là nhẫm lên “thi thể” của Tiêu Nặc mà phất lên, nhưng sự phồn hoa của Tiêu Gia lại chẳng hề chia cho hắn dù chỉ là một chút.
Tiêu Nặc sống một mình, hắn không có quá nhiều ký ức về mẫu thân, còn về phụ thân, nửa năm trước, khi hắn bị cướp đi “Thiên Phượng Huyết, vì chuyện này mà đã rời khỏi gia tộc, cho tới nay cũng không trở lại.
Ban đêm. Lặng ngắt như tờ.
Tiêu Nặc ngồi trên bục luyện công ở trong phòng, đôi mắt nhắm chặt, trong đầu bắt đầu đọc pháp quyết của.
Tầng đầu tiên tên là “Thanh đồng cổ thể”, một khi luyện thành, da thịt sẽ cứng như đồng xanh, đao kiếm chém không rách, nước lửa cũng không thể làm tổn hại tới.
Cho dù là đấm nhẹ một quyền cũng đủ để đánh gãy xương cốt của đối thủ.
Nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Nặc liền mở mắt.
“Tuy mới chỉ là tầng thứ nhất của, nhưng điều kiện tu hành lại cực kỳ hà khắc, nếu muốn luyện được “thanh đồng cổ thể, còn cần có một lượng lớn nguồn linh khí tiến vào cơ thể, thể trạng cơ thể hiện tại của mình quá yếu, mà còn thiếu nguồn nguyên liệu để luyện thể, khó mà đạt được yêu cầu của thanh đồng cổ thể...”
Tiêu Nặc lẩm bẩm một mình.
Tiêu Nặc hiện tại chỉ có luyện thể cảnh cấp bốn.
Còn xa mới với tới điều kiện để luyện thanh đồng cổ thể.
Nhưng mà Tiêu Nặc không hề nóng vội, tầng thứ nhất còn có một vài thủ thuật quan trọng, cứ dung nạp vào cơ thể trước đã.
Sau đó, Tiêu Nặc dựa vào thủ thuật cơ bản vận chuyển linh khí trong cơ thể, cùng với linh lực trong đan điền, lan ra khắp các kinh mạch, điều khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Cảnh giới của Tiêu Nặc vậy mà lại tụt xuống luyện thể cảnh cấp ba rồi.
“Chuyện gì thế này?”
Trong khu rừng rậm.
'Tiêu Nặc không chút tốn sức mà chém chết ba tên.
“Thật là một thanh đao tốt...” Tiêu Nặc nhìn thanh ma đao màu đen trong tay, trên mặt lộ ra một chút sự kích động, cảm giác khi mình có thực lực thật là tuyệt.
“Đao này chính là vảy rồng của Yêu Hậu Ám Dạ hóa thành, vậy thì gọi mi là Ám Tinh Hồn đi!”
Một lát sau, Tiêu Nặc thu lại ma đao, sau đó từ trên thi thể của ba tên Tiêu Ất tìm được sáu viên linh khí đan và một bộ võ thuật có tên là < Đao pháp Lang Hình>.
Linh khí đan có tác dụng nâng cao tu vi, là một loại đan dược hạ phẩm khá thường gặp. Mà < Đao pháp Lang Hình> lại là võ học thượng thừa của nhà họ Tiêu, chỉ có đệ tử cấp cao trong tộc mới có tư cách tu luyện.
“Tiêu Vĩnh mới chỉ đưa chút lợi lộc này mà đã khiến ba người các ngươi tới giết ta, xem ra trong mắt hắn, ta quả thực chẳng đáng một đồng..."
Tiêu Nặc cười tự giễu. Sáu viên linh khí đan và < Đao pháp Lang Hình> tuy là giá trị không thấp, nhưng so với lợi ích mà Thiên Cang Kiếm Tông mang lại cho Tiêu gia, chút đồ
này chỉ là mắt muỗi.
Nghĩ tới những hành vi của Tiêu gia, nghĩ tới thủ đoạn tàn độc của Tiêu Vĩnh, ánh mắt của Tiêu Nặc lập tức trở nên sắc bén.
Nếu không phải hắn vô ý khởi động thần đàn, có được kim tháp Hồng Mông, thì bản thân hắn hôm nay đã thật sự phải nuốt hận ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này rồi.
Nay hắn đã có được kim tháp Hồng Mông, lại có được đứng đầu trong vũ trụ tứ đại luyện thể thần quyết, điều này tương đương với việc được hồi sinh một
lần nữa, nhất định phải bước tới đỉnh cao.
“Tiêu Vĩnh, ba ngày sau chẳng phải ngươi sẽ chính thức gia nhập Thiên Cang Kiếm Tông hay sao? Ta sẽ không để cho ngươi...toại nguyện.”
Vụt!
Sau khi Tiêu Nặc thu đao lại phía sau, ánh mắt kiên định, cất bước rời đi.
Tích Nguyệt Thành! Người xe tấp nập, phồn hoa náo nhiệt.
Trong Tích Nguyệt Thành có tổng cộng năm đại gia tộc, năm đại gia tộc này gần như là độc chiếm tài sản của hơn chín mươi phần trăm toàn thành.
Vị thế của Tiêu gia vốn dĩ thấp bé, sau đó móc nối được quan hệ với Thiên Cang Kiếm Tông, trong vòng vài năm ngắn ngủi, đã lật mình trở thành một trong ba đại gia tộc đứng đầu, thậm chí không tới vài năm, càng có xu thể trở thành gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc.
Tiêu Nặc trở về nơi ở, một căn phòng nhỏ hoang vắng.
Tiêu gia chính là nhẫm lên “thi thể” của Tiêu Nặc mà phất lên, nhưng sự phồn hoa của Tiêu Gia lại chẳng hề chia cho hắn dù chỉ là một chút.
Tiêu Nặc sống một mình, hắn không có quá nhiều ký ức về mẫu thân, còn về phụ thân, nửa năm trước, khi hắn bị cướp đi “Thiên Phượng Huyết, vì chuyện này mà đã rời khỏi gia tộc, cho tới nay cũng không trở lại.
Ban đêm. Lặng ngắt như tờ.
Tiêu Nặc ngồi trên bục luyện công ở trong phòng, đôi mắt nhắm chặt, trong đầu bắt đầu đọc pháp quyết của.
Tầng đầu tiên tên là “Thanh đồng cổ thể”, một khi luyện thành, da thịt sẽ cứng như đồng xanh, đao kiếm chém không rách, nước lửa cũng không thể làm tổn hại tới.
Cho dù là đấm nhẹ một quyền cũng đủ để đánh gãy xương cốt của đối thủ.
Nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Nặc liền mở mắt.
“Tuy mới chỉ là tầng thứ nhất của, nhưng điều kiện tu hành lại cực kỳ hà khắc, nếu muốn luyện được “thanh đồng cổ thể, còn cần có một lượng lớn nguồn linh khí tiến vào cơ thể, thể trạng cơ thể hiện tại của mình quá yếu, mà còn thiếu nguồn nguyên liệu để luyện thể, khó mà đạt được yêu cầu của thanh đồng cổ thể...”
Tiêu Nặc lẩm bẩm một mình.
Tiêu Nặc hiện tại chỉ có luyện thể cảnh cấp bốn.
Còn xa mới với tới điều kiện để luyện thanh đồng cổ thể.
Nhưng mà Tiêu Nặc không hề nóng vội, tầng thứ nhất còn có một vài thủ thuật quan trọng, cứ dung nạp vào cơ thể trước đã.
Sau đó, Tiêu Nặc dựa vào thủ thuật cơ bản vận chuyển linh khí trong cơ thể, cùng với linh lực trong đan điền, lan ra khắp các kinh mạch, điều khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Cảnh giới của Tiêu Nặc vậy mà lại tụt xuống luyện thể cảnh cấp ba rồi.
“Chuyện gì thế này?”