Chương 41: Thẩm vấn
“Đội trưởng, anh đến rồi?”
Đứng ở trước cổng biệt thự, Võ Hoàng Yến mặc lấy một thân quân phục, nghiêm túc hướng về phía Trần Lâm đưa tay lên chào. Đáp lại cô chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, không chút tình cảm nào của Trần Lâm.
“Điều tra như thế nào rồi?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, thần sắc của Võ Hoàng Yến hơi thoáng lộ ra một tia lúng túng. Bất quá, cô vẫn không dám che giấu, liền đem sự thật toàn bộ nói ra.
“Kết quả không được khả quan cho lắm! Thông qua kết quả mà chúng tôi có thể điều tra ra được, thì đối tượng có thể là một thành viên của tổ chức sát thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa, trong đầu của cô ta còn cấy ghép một loại chíp điện tử, chúng tôi nghi ngờ đây là một loại bom mini, có cơ chế tự động kích hoạt, sẽ trực tiếp nổ tung nếu như đối tượng bị dò xét ký ức, đồng thời đem toàn bộ ký ức của cô ta xóa bỏ.”
Im lặng lắng nghe Võ Hoàng Yến báo cáo, trên khuôn mặt của Trần Lâm vẫn bình tĩnh không lộ ra bất kỳ phản ứng nào. Sau đó, anh trực tiếp đi thẳng về phía bên trong biệt thự, cuối cùng anh mới chậm rãi nói ra.
“Theo tôi đến phòng thẩm vấn. Tôi muốn nhìn xem, là ai lại dám ra tay với con gái của tôi!”
Nghe âm thanh nói chuyện của Trần Lâm, lúc này Võ Hoàng Yến cũng không cách nào cảm nhận được tâm tình của anh. Nhưng làm việc dưới trướng của anh nhiều năm như vậy, bình thường khi anh càng bình tĩnh, thì cơn thịnh nộ ở trong lòng anh càng thêm đáng sợ. Chính Võ Hoàng Yến cũng không biết rõ, rốt cuộc lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra hay không.
Bất quá, cho dù là có chuyện gì xảy ra, bản thân cô là cấp dưới của anh, cô nhất định phải chấp hành hết thảy mệnh lệnh của anh. Đây không chỉ là bổn phận của một người quân nhân, nó còn là bổn phận của cô, Phượng Hoàng.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Đang ngồi ở bên ngoài chờ đợi kết quả thẩm vấn, vừa nhìn thấy Trần Lâm bước tới, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, vội vàng đứng dậy, nghiêm túc hô lên.
Lúc này, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi quét ngang bốn phía, khi anh thấy được Thanh Diệp đang trốn ở một góc, không dám nhìn thẳng về phía mình, lông mày của anh lúc này không khỏi dựng thẳng lên.
“Thanh Diệp, A Báo đâu?!”
Vừa nghe được tiếng hô này của Trần Lâm, Thanh Diệp có chút giật mình, ngay cả kẹo mút trên tay lúc này cũng bị cô đánh rơi xuống đất. Sau đó, âm thanh của cô có chút run rẩy, hướng về phía Trần Lâm, ấp a ấp úng nói ra.
“Đội… đội trưởng, A Báo, anh ta… vẫn còn đang ở Châu Thành.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Thanh Diệp, lông mày của Trần Lâm càng thêm nhíu chặt.
“Thế nào? Nhìn tôi đáng sợ đến như thế sao?”
“Không… không có, đội trưởng làm sao lại đáng sợ kia chứ? Chỉ là… chỉ là…”
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm càng nhìn càng không thấy đúng, trong lòng của Thanh Diệp lúc này không khỏi lắp bắp kinh hãi. Cô có cảm giác, nếu như một khi để cho đội trưởng biết được, vì mình mải mê ham chơi, suýt chút nữa để cho con gái anh xảy ra chuyện, có phải mình sẽ bị đội trưởng thiêu sống hay không?
“Đối tượng ở nơi nào? Để tôi đi vào kiểm tra!”
Lúc này, Trần Lâm đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Võ Hoàng Yến nói ra. Nghe thế, trong lòng của Thanh Diệp có chút nhẹ nhõm thở ra một hơi. Bất quá, cô còn chưa có thời gian buông lỏng, đột nhiên âm thanh của Trần Lâm lại lặng lẽ truyền vào trong tai của cô.
“Kể từ hôm nay trở đi, cô có thể quay trở về đơn vị để huấn luyện. Chưa có mệnh lệnh của tôi, cô không được pháp quay lại nơi này.”
Vừa mới nghe được âm thanh này của Trần Lâm, trong lòng của Thanh Diệp thoáng có một chút sững sờ. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô có chút khiếp sợ, nói ra.
“Đội trưởng, là tôi sai rồi! Xin anh, đừng để tôi trở về nơi đó có được không?”
Thanh Diệp lúc này quả thật đang rất muốn khóc. So với trở lại cái nơi kinh khủng đó, đi theo Trần Lâm ra ngoài làm việc phải nói là muốn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng lúc này, ngay khi vừa mới mở miệng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm trừng đến, tức thì Thanh Diệp khống dám tiếp tục hé răng nói ra nửa lời. Bởi vì, mấy người bọn họ đều vô cùng biết rõ tính cách của đội trưởng. Bình thường đội trưởng của bọn họ hiền hòa, dễ gần nhưng một khi liên quan đến mệnh lệnh của anh, tuyệt đối không có bất kỳ một người nào dám trực tiếp nói một chữ không.
“Tôi… tôi biết rồi!”
Biết rõ không có cách nào thay đổi được quyết định của Trần Lâm, Thanh Diệp lúc này chỉ có thể ảo não, cúi thấp đầu xuống. Bất quá, ngay lúc Thanh Diệp dự định xoay người rời đi, Trần Lâm lại một lần nữa lên tiếng.
“Sau khi trở lại đơn vị, trong vòng nửa năm, nếu như cô không thể tiến vào cảnh giới tông sư, thì cũng không cần thiết phải đến đây gặp tôi nữa, cô đã hiểu rõ chưa?!”
Lần này, mặc dù mệnh lệnh của Trần Lâm đưa ra có chút khó khăn, nhưng hai mắt của Thanh Diệp lập tức trở nên phát sáng. Ngay sau đó, cả thân hình của cô liền đứng thẳng lên, vô cùng nghiêm túc đưa tay đặt lên giữa trán, rõ ràng hô lên một tiếng.
“Vâng, thưa đội trưởng! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao phó!”
Kỳ thật, tất cả mọi người ở đây ai cũng biết rõ, đây cũng không phải là Trần Lâm đang trừng phạt Thanh Diệp. Ngược lại, anh đang muốn trợ giúp để cho Thanh Diệp thăng cấp. Dù sao, lúc bình thường Thanh Diệp thật sự quá mức lười biếng, cho đến hiện tại vẫn còn chưa đột phá đến cảnh giới tông sư, so với những thành viên còn lại trong đội ngũ thuộc vào hạnh lót đáy. Nếu như không để cho cô có một chút áp lực, quả thật không biết đến ngày tháng năm nào Thanh Diệp mới chịu tiến bộ. Hiện tại, coi như là Trần Lâm đang gia tăng áp lực, để cho cô có thể cố gắng thăng cấp.
“Phượng Hoàng, theo tôi đi vào!”
Mà giao phó xong mệnh lệnh đối với Thanh Diệp, Trần Lâm cũng không để ý đến những người còn lại, anh trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía Võ Hoàng Yến, ra lệnh cho cô cùng anh tiến vào bên trong phòng giam để tiếp tục thẩm vấn.
Lập tức, những người còn lại cũng bắt đầu tản ra, chăm chú nhìn về phía trên màn hình được đặt ở bên ngoài phòng giam.
“Ha ha ha, các người có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, cũng không cần bày mấy trò vặt vãnh như vậy đâu. Cho dù chết, tôi cũng tuyệt đối không cung khai ra tổ chức!”
Nghe được tiếng bước chân có người tiến vào bên trong phòng thẩm vấn, lúc này nữ sát thủ mặc dù đã bị bịt mặt, tay chân thậm chí còn bị trói chặt ở trên ghế ngồi, vẫn không hề lộ ra một tia sợ hãi nào. Ngược lại, cô ta còn cất tiếng cười to một cách tràn đầy đắc ý.
Bất quá, Trần Lâm cũng không vội vàng nói chuyện với đối phương, anh đi tới trước bàn thẩm vấn, nhìn lấy hồ sơ kết quả lưu lại ở trên bàn, chậm rãi kiểm tra một chút.
Qua một hồi lâu, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía nữ sát thủ đang ngồi ở phía đối diện, âm thanh không hề mang chút cảm tình nào, chỉ chậm rãi nói ra.
“Là ai đã sai cô đến để bắt cóc con gái tôi?”
Âm thanh này của Trần Lâm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào trong tai của nữ sát thủ, lại giống như là lôi đình, để cho ả ta vô cung sửng sốt, sợ hãi hô lên.
“Sát Thần?!”
“Ồ, thật không nghĩ đến vẫn còn có người nhớ rõ danh hiệu này của tôi. Nói đi, là ai ra lệnh cho cô đến đây để bắt cóc con gái tôi?!”
Trần Lâm chỉ khẽ hô lên một tiếng, sau đó lại một lần nữa đem câu hỏi vừa này nói ra.
Nghe đến chỗ này, thần sắc của nữ sát thủ thoáng có một chút run rẩy. Nhưng mà, nghĩ đến thứ gì đó, ả ta lập tức liền cười to một trận.
“Ha ha ha, cho dù anh là Sát Thần thì như thế nào? Tôi hiện tại đã rơi vào trong tay của các người, các người muốn chém muốn giết thì tùy ý. Chỉ là, muốn tìm hiểu được tổ chức sau lưng của tôi, các ngươi cũng đừng có mơ!”
Vừa nói, nữ sát thủ vừa dự định cắn nát đầu lưỡi của mình, không để cho Trần Lâm tiếp tục truy hỏi. Thế nhưng, động tác này của ả ta lọt vào trong mắt của Trần Lâm thật sự chẳng khác nào trò hề. Cổ tay của anh khẽ động, lập tức liền đem quai hàm của đối phương bóp chặt. Sau đó, âm thanh của anh có chút lạnh lùng vang lên.
“Muốn tự sát sao? Suy nghĩ của cô thật sự là rất ấu trĩ. Nếu như cô đã biết rõ danh hiệu của tôi là Sát Thần, thì cô có lẽ cũng nên hiểu rõ ràng, vì sao đám người bọn họ lại dám gọi tôi như vậy, đúng không?”
Cảm nhận được toàn bộ quai hàm của mình đã bị giữ chặt, không có cách nào khép lại. Hơn nữa, nghe được từng lời từng chữ của Trần Lâm lọt vào bên trong lỗ tai, lúc này toàn bộ thân hình của nữ sát thủ đều không khỏi trở nên run rẩy. So với cái chết, cô ta càng hoảng sợ hơn với thủ đoạn mà Trần Lâm đã từng sử dụng, khiến cho rất nhiều kẻ địch của anh đều khiếp sợ không thôi.
“A… uốn… àm… ì… au… ả… ôi… a…”
Bởi vì quai hàm đã bị Trần Lâm trực tiếp bóp chặt, khoang miệng cũng không có cách nào khép lại. Thế nên, lúc này âm thanh của nữ sát thủ hơi có phần thiếu hụt, cũng không có cách nào phát ra từng chữ rõ ràng.
Bất quá, Trần Lâm lúc này cũng không thèm để ý. Anh chỉ chậm rãi đưa tay đặt lên đỉnh đầu của đối phương, âm thanh thản nhiên nói ra.
“Cũng không có gì, chẳng phải trong đầu của cô có gắng con chíp điện tử hay sao? Vậy tôi muốn nhìn xem thử, vẫn là thuật sưu hồn của tôi lợi hại, hay là công nghệ của các người lợi hại hơn.”
Nói xong lời này, một cỗ lực lượng thần bí từ trong lòng bàn tay của anh nhanh chóng tuôn ra, hướng về phía đỉnh đầu của đối phương chụp xuống. Cảm nhận được luồng lực lượng này, thần sắc của nữ sát thủ không khỏi trở nên hoảng sợ, ngay cả cảm xúc trong lòng cũng trở nên vô cùng hỗn loạn. Đồng thời, một cỗ mùi khai truyền đến, ả ta vậy mà trực tiếp bị dọa sợ, không thể khống chế được cơ thể, bài tiết ra bên ngoài.
Đứng ở trước cổng biệt thự, Võ Hoàng Yến mặc lấy một thân quân phục, nghiêm túc hướng về phía Trần Lâm đưa tay lên chào. Đáp lại cô chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, không chút tình cảm nào của Trần Lâm.
“Điều tra như thế nào rồi?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, thần sắc của Võ Hoàng Yến hơi thoáng lộ ra một tia lúng túng. Bất quá, cô vẫn không dám che giấu, liền đem sự thật toàn bộ nói ra.
“Kết quả không được khả quan cho lắm! Thông qua kết quả mà chúng tôi có thể điều tra ra được, thì đối tượng có thể là một thành viên của tổ chức sát thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa, trong đầu của cô ta còn cấy ghép một loại chíp điện tử, chúng tôi nghi ngờ đây là một loại bom mini, có cơ chế tự động kích hoạt, sẽ trực tiếp nổ tung nếu như đối tượng bị dò xét ký ức, đồng thời đem toàn bộ ký ức của cô ta xóa bỏ.”
Im lặng lắng nghe Võ Hoàng Yến báo cáo, trên khuôn mặt của Trần Lâm vẫn bình tĩnh không lộ ra bất kỳ phản ứng nào. Sau đó, anh trực tiếp đi thẳng về phía bên trong biệt thự, cuối cùng anh mới chậm rãi nói ra.
“Theo tôi đến phòng thẩm vấn. Tôi muốn nhìn xem, là ai lại dám ra tay với con gái của tôi!”
Nghe âm thanh nói chuyện của Trần Lâm, lúc này Võ Hoàng Yến cũng không cách nào cảm nhận được tâm tình của anh. Nhưng làm việc dưới trướng của anh nhiều năm như vậy, bình thường khi anh càng bình tĩnh, thì cơn thịnh nộ ở trong lòng anh càng thêm đáng sợ. Chính Võ Hoàng Yến cũng không biết rõ, rốt cuộc lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra hay không.
Bất quá, cho dù là có chuyện gì xảy ra, bản thân cô là cấp dưới của anh, cô nhất định phải chấp hành hết thảy mệnh lệnh của anh. Đây không chỉ là bổn phận của một người quân nhân, nó còn là bổn phận của cô, Phượng Hoàng.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Đang ngồi ở bên ngoài chờ đợi kết quả thẩm vấn, vừa nhìn thấy Trần Lâm bước tới, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, vội vàng đứng dậy, nghiêm túc hô lên.
Lúc này, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi quét ngang bốn phía, khi anh thấy được Thanh Diệp đang trốn ở một góc, không dám nhìn thẳng về phía mình, lông mày của anh lúc này không khỏi dựng thẳng lên.
“Thanh Diệp, A Báo đâu?!”
Vừa nghe được tiếng hô này của Trần Lâm, Thanh Diệp có chút giật mình, ngay cả kẹo mút trên tay lúc này cũng bị cô đánh rơi xuống đất. Sau đó, âm thanh của cô có chút run rẩy, hướng về phía Trần Lâm, ấp a ấp úng nói ra.
“Đội… đội trưởng, A Báo, anh ta… vẫn còn đang ở Châu Thành.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Thanh Diệp, lông mày của Trần Lâm càng thêm nhíu chặt.
“Thế nào? Nhìn tôi đáng sợ đến như thế sao?”
“Không… không có, đội trưởng làm sao lại đáng sợ kia chứ? Chỉ là… chỉ là…”
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm càng nhìn càng không thấy đúng, trong lòng của Thanh Diệp lúc này không khỏi lắp bắp kinh hãi. Cô có cảm giác, nếu như một khi để cho đội trưởng biết được, vì mình mải mê ham chơi, suýt chút nữa để cho con gái anh xảy ra chuyện, có phải mình sẽ bị đội trưởng thiêu sống hay không?
“Đối tượng ở nơi nào? Để tôi đi vào kiểm tra!”
Lúc này, Trần Lâm đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Võ Hoàng Yến nói ra. Nghe thế, trong lòng của Thanh Diệp có chút nhẹ nhõm thở ra một hơi. Bất quá, cô còn chưa có thời gian buông lỏng, đột nhiên âm thanh của Trần Lâm lại lặng lẽ truyền vào trong tai của cô.
“Kể từ hôm nay trở đi, cô có thể quay trở về đơn vị để huấn luyện. Chưa có mệnh lệnh của tôi, cô không được pháp quay lại nơi này.”
Vừa mới nghe được âm thanh này của Trần Lâm, trong lòng của Thanh Diệp thoáng có một chút sững sờ. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô có chút khiếp sợ, nói ra.
“Đội trưởng, là tôi sai rồi! Xin anh, đừng để tôi trở về nơi đó có được không?”
Thanh Diệp lúc này quả thật đang rất muốn khóc. So với trở lại cái nơi kinh khủng đó, đi theo Trần Lâm ra ngoài làm việc phải nói là muốn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng lúc này, ngay khi vừa mới mở miệng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm trừng đến, tức thì Thanh Diệp khống dám tiếp tục hé răng nói ra nửa lời. Bởi vì, mấy người bọn họ đều vô cùng biết rõ tính cách của đội trưởng. Bình thường đội trưởng của bọn họ hiền hòa, dễ gần nhưng một khi liên quan đến mệnh lệnh của anh, tuyệt đối không có bất kỳ một người nào dám trực tiếp nói một chữ không.
“Tôi… tôi biết rồi!”
Biết rõ không có cách nào thay đổi được quyết định của Trần Lâm, Thanh Diệp lúc này chỉ có thể ảo não, cúi thấp đầu xuống. Bất quá, ngay lúc Thanh Diệp dự định xoay người rời đi, Trần Lâm lại một lần nữa lên tiếng.
“Sau khi trở lại đơn vị, trong vòng nửa năm, nếu như cô không thể tiến vào cảnh giới tông sư, thì cũng không cần thiết phải đến đây gặp tôi nữa, cô đã hiểu rõ chưa?!”
Lần này, mặc dù mệnh lệnh của Trần Lâm đưa ra có chút khó khăn, nhưng hai mắt của Thanh Diệp lập tức trở nên phát sáng. Ngay sau đó, cả thân hình của cô liền đứng thẳng lên, vô cùng nghiêm túc đưa tay đặt lên giữa trán, rõ ràng hô lên một tiếng.
“Vâng, thưa đội trưởng! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao phó!”
Kỳ thật, tất cả mọi người ở đây ai cũng biết rõ, đây cũng không phải là Trần Lâm đang trừng phạt Thanh Diệp. Ngược lại, anh đang muốn trợ giúp để cho Thanh Diệp thăng cấp. Dù sao, lúc bình thường Thanh Diệp thật sự quá mức lười biếng, cho đến hiện tại vẫn còn chưa đột phá đến cảnh giới tông sư, so với những thành viên còn lại trong đội ngũ thuộc vào hạnh lót đáy. Nếu như không để cho cô có một chút áp lực, quả thật không biết đến ngày tháng năm nào Thanh Diệp mới chịu tiến bộ. Hiện tại, coi như là Trần Lâm đang gia tăng áp lực, để cho cô có thể cố gắng thăng cấp.
“Phượng Hoàng, theo tôi đi vào!”
Mà giao phó xong mệnh lệnh đối với Thanh Diệp, Trần Lâm cũng không để ý đến những người còn lại, anh trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía Võ Hoàng Yến, ra lệnh cho cô cùng anh tiến vào bên trong phòng giam để tiếp tục thẩm vấn.
Lập tức, những người còn lại cũng bắt đầu tản ra, chăm chú nhìn về phía trên màn hình được đặt ở bên ngoài phòng giam.
“Ha ha ha, các người có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, cũng không cần bày mấy trò vặt vãnh như vậy đâu. Cho dù chết, tôi cũng tuyệt đối không cung khai ra tổ chức!”
Nghe được tiếng bước chân có người tiến vào bên trong phòng thẩm vấn, lúc này nữ sát thủ mặc dù đã bị bịt mặt, tay chân thậm chí còn bị trói chặt ở trên ghế ngồi, vẫn không hề lộ ra một tia sợ hãi nào. Ngược lại, cô ta còn cất tiếng cười to một cách tràn đầy đắc ý.
Bất quá, Trần Lâm cũng không vội vàng nói chuyện với đối phương, anh đi tới trước bàn thẩm vấn, nhìn lấy hồ sơ kết quả lưu lại ở trên bàn, chậm rãi kiểm tra một chút.
Qua một hồi lâu, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía nữ sát thủ đang ngồi ở phía đối diện, âm thanh không hề mang chút cảm tình nào, chỉ chậm rãi nói ra.
“Là ai đã sai cô đến để bắt cóc con gái tôi?”
Âm thanh này của Trần Lâm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào trong tai của nữ sát thủ, lại giống như là lôi đình, để cho ả ta vô cung sửng sốt, sợ hãi hô lên.
“Sát Thần?!”
“Ồ, thật không nghĩ đến vẫn còn có người nhớ rõ danh hiệu này của tôi. Nói đi, là ai ra lệnh cho cô đến đây để bắt cóc con gái tôi?!”
Trần Lâm chỉ khẽ hô lên một tiếng, sau đó lại một lần nữa đem câu hỏi vừa này nói ra.
Nghe đến chỗ này, thần sắc của nữ sát thủ thoáng có một chút run rẩy. Nhưng mà, nghĩ đến thứ gì đó, ả ta lập tức liền cười to một trận.
“Ha ha ha, cho dù anh là Sát Thần thì như thế nào? Tôi hiện tại đã rơi vào trong tay của các người, các người muốn chém muốn giết thì tùy ý. Chỉ là, muốn tìm hiểu được tổ chức sau lưng của tôi, các ngươi cũng đừng có mơ!”
Vừa nói, nữ sát thủ vừa dự định cắn nát đầu lưỡi của mình, không để cho Trần Lâm tiếp tục truy hỏi. Thế nhưng, động tác này của ả ta lọt vào trong mắt của Trần Lâm thật sự chẳng khác nào trò hề. Cổ tay của anh khẽ động, lập tức liền đem quai hàm của đối phương bóp chặt. Sau đó, âm thanh của anh có chút lạnh lùng vang lên.
“Muốn tự sát sao? Suy nghĩ của cô thật sự là rất ấu trĩ. Nếu như cô đã biết rõ danh hiệu của tôi là Sát Thần, thì cô có lẽ cũng nên hiểu rõ ràng, vì sao đám người bọn họ lại dám gọi tôi như vậy, đúng không?”
Cảm nhận được toàn bộ quai hàm của mình đã bị giữ chặt, không có cách nào khép lại. Hơn nữa, nghe được từng lời từng chữ của Trần Lâm lọt vào bên trong lỗ tai, lúc này toàn bộ thân hình của nữ sát thủ đều không khỏi trở nên run rẩy. So với cái chết, cô ta càng hoảng sợ hơn với thủ đoạn mà Trần Lâm đã từng sử dụng, khiến cho rất nhiều kẻ địch của anh đều khiếp sợ không thôi.
“A… uốn… àm… ì… au… ả… ôi… a…”
Bởi vì quai hàm đã bị Trần Lâm trực tiếp bóp chặt, khoang miệng cũng không có cách nào khép lại. Thế nên, lúc này âm thanh của nữ sát thủ hơi có phần thiếu hụt, cũng không có cách nào phát ra từng chữ rõ ràng.
Bất quá, Trần Lâm lúc này cũng không thèm để ý. Anh chỉ chậm rãi đưa tay đặt lên đỉnh đầu của đối phương, âm thanh thản nhiên nói ra.
“Cũng không có gì, chẳng phải trong đầu của cô có gắng con chíp điện tử hay sao? Vậy tôi muốn nhìn xem thử, vẫn là thuật sưu hồn của tôi lợi hại, hay là công nghệ của các người lợi hại hơn.”
Nói xong lời này, một cỗ lực lượng thần bí từ trong lòng bàn tay của anh nhanh chóng tuôn ra, hướng về phía đỉnh đầu của đối phương chụp xuống. Cảm nhận được luồng lực lượng này, thần sắc của nữ sát thủ không khỏi trở nên hoảng sợ, ngay cả cảm xúc trong lòng cũng trở nên vô cùng hỗn loạn. Đồng thời, một cỗ mùi khai truyền đến, ả ta vậy mà trực tiếp bị dọa sợ, không thể khống chế được cơ thể, bài tiết ra bên ngoài.