Chương 28: Sinh nhật
“Bố ơi bố, hôm nay bố đừng đi nữa nhé?! Con muốn ngủ cùng với bố và mẹ cơ!”
Đang ngồi ở trong bàn ăn, cô bé Khánh Ngọc có chút nũng nịu, ôm lấy cánh tay của Trần Lâm liên tục lắc qua lắc lại không ngừng. Nhìn thấy bộ dáng của con gái như vậy, Trần Lâm không khỏi liếc mắt nhìn sang Châu Ngọc Ánh.
Thế nhưng, Châu Ngọc Ánh chỉ ho khan lên một tiếng, sau đó cô liền nghiêm giọng nói ra.
“Khục, Khánh Ngọc, con không được làm phiền bố, để cho bố ăn cơm.”
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ trừng đến, cô bé Khánh Ngọc mới có chút ủy khuất cúi thấp đầu xuống, sau đó chậm rãi đem muỗng khuấy lấy thức ăn ở trong chén, một bộ chẳng có muốn ăn.
Thấy thế, Trần Lâm có chút không đành lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra.
“Được rồi, vậy tối nay bố sẽ ngủ cùng với con gái nhé! Bố sẽ không đi làm nữa, còn sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe!”
Vốn dĩ còn đang vô cùng chán nản, vừa nghe được lời này của Trần Lâm nói ra, vẻ mặt của cô bé tức thì rạng rỡ hẳn lên.
“Thật không hả bố?!”
“Tất nhiên là thật rồi, chẳng lẽ bố sẽ lừa con?!”
“Hoan hô bố, bố là người tuyệt vời nhất!”
“Vậy bây giờ con hãy ăn hết cơm đi, không được bỏ lại đó có biết chưa?!”
“Vâng, con biết rồi, thưa bố!”
Nhìn hai bố con bọn họ tự nhiên đối đáp với nhau, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh lúc này không khỏi trừng lớn. Bất quá, khi thấy con gái vậy mà trực tiếp cầm muỗng múc lên thức ăn, ăn một cách say sưa ngon lành, Châu Ngọc Ánh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vừa liếc mắt nhìn lấy Trần Lâm, vừa gắp lấy thức ăn.
Một buổi cơm gia đình cứ như vậy trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi trời tối, tắt đèn lúc này cô bé Khánh Ngọc mới nắm lấy tay của Trần Lâm, vội vàng chạy vào bên trong phòng ngủ của Châu Ngọc Ánh.
Vừa mới từ trong phòng tắm đi ra ngoài, trên đầu của Châu Ngọc Ánh tóc vẫn còn ướt. Hơn nữa, trên người của cô hiện tại chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ cực kỳ mỏng manh, thấy Trần Lâm vậy mà đi theo con gái chạy vào trong phòng, tức thì khuôn mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên.
“Khánh Ngọc, con đang làm gì thế?”
Âm thanh của Châu Ngọc Ánh lúc này có chút tức giận. Thế nhưng, cô bé Khánh Ngọc lại làm như không có nghe thấy, còn cố gắng lôi kéo lấy cánh tay Trần Lâm, rồi chui vào trong chăn, sau đó mới thò đầu ra ngoài, hưng phấn nói ra.
“Bố, bố vừa rồi nói sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe. Vậy thì bố hãy kể cho con nghe đi, con muốn nghe chuyện cổ tích Công chúa ngủ ở trong rừng!”
Thấy con gái không thèm để ý gì đến mình, đã cùng với Trần Lâm chui vào trong chăn, lúc này mặt mũi của Châu Ngọc Ánh tỏ ra cực kỳ khó coi. Mà Trần Lâm cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, sau đó mới đưa tay lên xoa nhẹ lên mái tóc của con gái, bắt đầu thấp giọng nói ra.
“Vậy được rồi, để bố kể chuyện sói và thỏ cho con nghe nhé?!”
“Bố, không phải là bố sẽ kể chuyện Công chúa ngủ trong rừng cho con hay sao?”
Hai mắt của cô bé Khánh Ngọc lúc này hơi hơi chớp chớp, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Lâm.
“Ầy, chuyện này bố không nhớ. Hay là bố kể chuyện thỏ và sói cho con nghe nhé?! Dù sao, chuyện thỏ và sói cũng rất thú vị, con nhất định sẽ thích!”
Khuôn mặt của cô bé hơi thoáng hiện lên một tia thất vọng. Nhưng hơi thoáng suy nghĩ một chút, cô bé vẫn cố gắng mím môi, gật đầu nói ra.
“Vậy được rồi, bố cứ kể chuyện thỏ và sói cho con nghe đi!”
Thấy thế, Trần Lâm không khỏi nhếch môi lên cười khẽ một tiếng. Sau đó, giọng nói ấm áp của anh chậm rãi vang lên.
“Ngày xửa ngày xưa, ở trong một khu rừng nọ, có một con thỏ trắng và một con sói xám. Bọn chúng…”
Âm thanh của Trần Lâm vô cùng dễ nghe, hơn nữa giọng điệu kể chuyện của anh lại du dương trầm bổng. Chẳng mấy chốc, cô bé Khánh Ngọc liền thiu thỉu thiếp đi. Mà lúc này, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh cũng chăm chú nhìn về phía hai bố con bọn họ, trên khuôn mặt lộ ra biểu hiện vô cùng phức tạp.
Đợi cho Trần Lâm kể chuyện kết thúc, lại cẩn thận đắp chăn lên trên người của Khánh Ngọc. Lúc này, anh mới quay đầu nhìn sang Châu Ngọc Ánh, dự định mở miệng ra để nói chuyện. Nhưng mà, anh còn chưa có lên tiếng, cả người của Khánh Ngọc đã lăn qua, đem cánh tay của anh ôm chặt lấy.
Trong lúc mơ màng, trên khuôn mặt của cô bé vậy mà lộ ra một tia lo lắng, âm thanh có chút sợ hãi, nói ra.
“Bố ơi, bố đừng bỏ con đi nữa có được không?!”
Nghe được lời này của con bé, trái tim của Trần Lâm tức thì trở nên mềm nhũn. Anh vội vàng vuốt nhẹ lên trên trán của con bé, thấp giọng nói ra.
“Con gái ngoan, bố sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, bố sẽ bảo vệ cho con và mẹ con, được chưa?!”
“Ừm?!”
Cũng không biết là trong lúc mơ ngủ vô tình đáp lại, vẫn là cô bé có thể nghe được âm thanh của Trần Lâm. Lúc này, cô bé hơi khe khẽ đáp lại một tiếng, sau đó liền ôm lấy cánh tay của Trần Lâm ngủ một cách say sưa, ngon lành.
Thấy được tình cảnh này, Châu Ngọc Ánh có chút bất đắc dĩ, cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể im lặng, ngồi ở một bên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Lâm cũng không biết là mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi anh tỉnh dậy, thấy được hai mẹ con Châu Ngọc Ánh ôm lấy nhau, chui rúc vào trong lồng ngực của mình, trong lòng Trần Lâm nhất thời không khỏi xông lên một trận cảm xúc cực kỳ khó tả. Bất quá, lúc này anh cũng không dám làm ra động tác quá mạnh, để cho hai mẹ con Châu Ngọc Ánh tỉnh giấc, chỉ có thể lặng yên một bên đưa tay chống lấy cái cằm, một bên chăm chú nhìn lấy vẻ mặt ngọt ngào của hai mẹ con bọn họ khi ngủ.
“Anh… anh tỉnh dậy từ lúc nào?”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này mí mắt của Châu Ngọc Ánh hơi khẽ run lên một cái. Sau đó, hai mắt của cô bỗng dưng mở lớn, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Trần Lâm.
Nghe được âm thanh của cô, Trần Lâm lúc này mới hơi thoáng giật mình, khóe miệng hơi mở ra, cười nhẹ một tiếng.
“Vừa mới.”
Nhưng mà, Châu Ngọc Ánh giống như bắt gặp được ánh mắt của Trần Lâm vẫn đang dừng lại ở trên cơ thể của mình, lúc này cô mới kinh hoảng phát hiện ra, đêm qua mình vậy mà ngủ quên, còn để lộ ra đồ lót ở trước mặt anh.
“A!”
Ngay lập tức, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh trở nên đỏ bừng, hai tay vội vàng che lấy trước ngực. Trong con ngươi còn mang theo mấy phần tức giận, trừng về phía Trần Lâm, thấp giọng nói ra.
“Anh nhìn cái gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh lúc này, Trần Lâm không khỏi đưa tay sờ lên trên mũi lắc đầu. Sau đó, anh chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói ra.
“Trời cũng đã sáng rồi, tôi đi vệ sinh sau đó sẽ nấu đồ ăn sáng. Bình thường, cô và con gái thích ăn món gì, để tôi đi chuẩn bị đồ ăn?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, thần sắc của Châu Ngọc Ánh hơi có một chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng bước nhanh xuống giường, nói ra.
“Không được, tôi muốn đi vệ sinh trước!”
Sau đó, Châu Ngọc Ánh liền cấp tốc chạy vào trong nhà vệ sinh. Lúc này, trong lòng của cô cảm thấy rất loạn. Hôm qua lúc đi tắm, cô cũng không có đem quần áo lọt bỏ vào máy giặt. Dù sao, thường ngày chỉ có hai mẹ con, cô cũng không có quá nhiều chú ý như vậy.
Nhưng lúc này thì khác, nếu như để cho Trần Lâm phát hiện ra đồ lót của mình tùy tiện vứt bỏ lung tung ở trong phòng tắm, chẳng phải là quá mất mặt rồi hay sao?
Tất nhiên, những thứ này Trần Lâm cũng không hề biết. Anh thấy phản ứng của Châu Ngọc Anh có chút vội vàng, anh chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút, cũng không có tiếp tục để ý.
“Thôi chết, sắp trễ giờ đi học của con bé rồi?! Sáng nay công ty có một cuộc họp vô cùng quan trọng, tôi không thể đến buổi họp trễ được. Anh có thể đưa con bé đi học giúp tôi được không?”
Vừa mới ăn xong bữa sáng, phát hiện thời gian đã hơn bảy giờ, lúc này Châu Ngọc Ánh có chút vội vàng, nhìn về phía Trần Lâm hô lên.
Thấy bộ dáng của cô như vậy, mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng Trần Lâm vẫn gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy cô cứ đi làm trước đi. Tôi sẽ đưa con gái đến trường học sau.”
“Cảm ơn!”
Châu Ngọc Ánh có chút áy náy nhìn về phía Trần Lâm nói ra. Sau đó, cô cũng vội vàng mang theo tài liệu, bước nhanh xuống lầu.
Lúc này, trong nhà cũng chỉ còn lại có Trần Lâm và con gái. Không biết trong đầu của con bé đang nghĩ đến vấn đề gì, bộ dáng rơi vào trầm tư một hồi rất lâu. Thấy thế, Trần Lâm không khỏi đưa mắt nhìn sang, nhấc tay xoa nhẹ lên đầu của con bé một cái.
“Làm sao? Con còn không tranh thủ ăn đi, kẻo trễ giờ học bây giờ?!”
Nghe Trần Lâm nhắc nhở, cô bé mới bắt đầu chăm chú ăn. Thế nhưng, ăn được một lúc, động tác của con bé đột nhiên ngừng lại. Sau đó, con bé hơi liếc mắt nhìn về phía Trần Lâm, bắt đầu thấp giọng nói ra.
“Bố, hôm nay bố có thể đưa con đi chơi được không?”
Nghe lời đề nghị này của con bé, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi nghiêm lại.
“Thế con không cần phải đến trường đi học ư?!”
Ngay lập tức, cô bé liền bĩu môi, nói ra.
“Bố, hôm nay là thứ bảy, trường con được nghỉ. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của con. Mẹ thì suốt ngày bân việc, chẳng có thời gian để dẫn con đi chơi. Bố, bố có thể dẫn con đi chơi được không?”
Lúc này, con bé vừa nói vừa cố ý lắc lắc lấy cánh tay của Trần Lâm. Cho tới lúc này, Trần Lâm mới sực nhớ ra, hôm nay quả thật chính là ngày sinh của con gái anh. Bất quá, nhiều năm như vậy, chính anh cũng chưa từng tổ chức cho mình sinh nhật một lần nào. Thế nên, lúc này anh hơi có chút kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tự trách. Đã năm năm rồi, đây là lần đầu anh ở cùng với con gái trong ngày sinh nhật của con bé.
Đang ngồi ở trong bàn ăn, cô bé Khánh Ngọc có chút nũng nịu, ôm lấy cánh tay của Trần Lâm liên tục lắc qua lắc lại không ngừng. Nhìn thấy bộ dáng của con gái như vậy, Trần Lâm không khỏi liếc mắt nhìn sang Châu Ngọc Ánh.
Thế nhưng, Châu Ngọc Ánh chỉ ho khan lên một tiếng, sau đó cô liền nghiêm giọng nói ra.
“Khục, Khánh Ngọc, con không được làm phiền bố, để cho bố ăn cơm.”
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ trừng đến, cô bé Khánh Ngọc mới có chút ủy khuất cúi thấp đầu xuống, sau đó chậm rãi đem muỗng khuấy lấy thức ăn ở trong chén, một bộ chẳng có muốn ăn.
Thấy thế, Trần Lâm có chút không đành lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra.
“Được rồi, vậy tối nay bố sẽ ngủ cùng với con gái nhé! Bố sẽ không đi làm nữa, còn sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe!”
Vốn dĩ còn đang vô cùng chán nản, vừa nghe được lời này của Trần Lâm nói ra, vẻ mặt của cô bé tức thì rạng rỡ hẳn lên.
“Thật không hả bố?!”
“Tất nhiên là thật rồi, chẳng lẽ bố sẽ lừa con?!”
“Hoan hô bố, bố là người tuyệt vời nhất!”
“Vậy bây giờ con hãy ăn hết cơm đi, không được bỏ lại đó có biết chưa?!”
“Vâng, con biết rồi, thưa bố!”
Nhìn hai bố con bọn họ tự nhiên đối đáp với nhau, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh lúc này không khỏi trừng lớn. Bất quá, khi thấy con gái vậy mà trực tiếp cầm muỗng múc lên thức ăn, ăn một cách say sưa ngon lành, Châu Ngọc Ánh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vừa liếc mắt nhìn lấy Trần Lâm, vừa gắp lấy thức ăn.
Một buổi cơm gia đình cứ như vậy trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi trời tối, tắt đèn lúc này cô bé Khánh Ngọc mới nắm lấy tay của Trần Lâm, vội vàng chạy vào bên trong phòng ngủ của Châu Ngọc Ánh.
Vừa mới từ trong phòng tắm đi ra ngoài, trên đầu của Châu Ngọc Ánh tóc vẫn còn ướt. Hơn nữa, trên người của cô hiện tại chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ cực kỳ mỏng manh, thấy Trần Lâm vậy mà đi theo con gái chạy vào trong phòng, tức thì khuôn mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên.
“Khánh Ngọc, con đang làm gì thế?”
Âm thanh của Châu Ngọc Ánh lúc này có chút tức giận. Thế nhưng, cô bé Khánh Ngọc lại làm như không có nghe thấy, còn cố gắng lôi kéo lấy cánh tay Trần Lâm, rồi chui vào trong chăn, sau đó mới thò đầu ra ngoài, hưng phấn nói ra.
“Bố, bố vừa rồi nói sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe. Vậy thì bố hãy kể cho con nghe đi, con muốn nghe chuyện cổ tích Công chúa ngủ ở trong rừng!”
Thấy con gái không thèm để ý gì đến mình, đã cùng với Trần Lâm chui vào trong chăn, lúc này mặt mũi của Châu Ngọc Ánh tỏ ra cực kỳ khó coi. Mà Trần Lâm cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, sau đó mới đưa tay lên xoa nhẹ lên mái tóc của con gái, bắt đầu thấp giọng nói ra.
“Vậy được rồi, để bố kể chuyện sói và thỏ cho con nghe nhé?!”
“Bố, không phải là bố sẽ kể chuyện Công chúa ngủ trong rừng cho con hay sao?”
Hai mắt của cô bé Khánh Ngọc lúc này hơi hơi chớp chớp, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Lâm.
“Ầy, chuyện này bố không nhớ. Hay là bố kể chuyện thỏ và sói cho con nghe nhé?! Dù sao, chuyện thỏ và sói cũng rất thú vị, con nhất định sẽ thích!”
Khuôn mặt của cô bé hơi thoáng hiện lên một tia thất vọng. Nhưng hơi thoáng suy nghĩ một chút, cô bé vẫn cố gắng mím môi, gật đầu nói ra.
“Vậy được rồi, bố cứ kể chuyện thỏ và sói cho con nghe đi!”
Thấy thế, Trần Lâm không khỏi nhếch môi lên cười khẽ một tiếng. Sau đó, giọng nói ấm áp của anh chậm rãi vang lên.
“Ngày xửa ngày xưa, ở trong một khu rừng nọ, có một con thỏ trắng và một con sói xám. Bọn chúng…”
Âm thanh của Trần Lâm vô cùng dễ nghe, hơn nữa giọng điệu kể chuyện của anh lại du dương trầm bổng. Chẳng mấy chốc, cô bé Khánh Ngọc liền thiu thỉu thiếp đi. Mà lúc này, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh cũng chăm chú nhìn về phía hai bố con bọn họ, trên khuôn mặt lộ ra biểu hiện vô cùng phức tạp.
Đợi cho Trần Lâm kể chuyện kết thúc, lại cẩn thận đắp chăn lên trên người của Khánh Ngọc. Lúc này, anh mới quay đầu nhìn sang Châu Ngọc Ánh, dự định mở miệng ra để nói chuyện. Nhưng mà, anh còn chưa có lên tiếng, cả người của Khánh Ngọc đã lăn qua, đem cánh tay của anh ôm chặt lấy.
Trong lúc mơ màng, trên khuôn mặt của cô bé vậy mà lộ ra một tia lo lắng, âm thanh có chút sợ hãi, nói ra.
“Bố ơi, bố đừng bỏ con đi nữa có được không?!”
Nghe được lời này của con bé, trái tim của Trần Lâm tức thì trở nên mềm nhũn. Anh vội vàng vuốt nhẹ lên trên trán của con bé, thấp giọng nói ra.
“Con gái ngoan, bố sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, bố sẽ bảo vệ cho con và mẹ con, được chưa?!”
“Ừm?!”
Cũng không biết là trong lúc mơ ngủ vô tình đáp lại, vẫn là cô bé có thể nghe được âm thanh của Trần Lâm. Lúc này, cô bé hơi khe khẽ đáp lại một tiếng, sau đó liền ôm lấy cánh tay của Trần Lâm ngủ một cách say sưa, ngon lành.
Thấy được tình cảnh này, Châu Ngọc Ánh có chút bất đắc dĩ, cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể im lặng, ngồi ở một bên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Lâm cũng không biết là mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi anh tỉnh dậy, thấy được hai mẹ con Châu Ngọc Ánh ôm lấy nhau, chui rúc vào trong lồng ngực của mình, trong lòng Trần Lâm nhất thời không khỏi xông lên một trận cảm xúc cực kỳ khó tả. Bất quá, lúc này anh cũng không dám làm ra động tác quá mạnh, để cho hai mẹ con Châu Ngọc Ánh tỉnh giấc, chỉ có thể lặng yên một bên đưa tay chống lấy cái cằm, một bên chăm chú nhìn lấy vẻ mặt ngọt ngào của hai mẹ con bọn họ khi ngủ.
“Anh… anh tỉnh dậy từ lúc nào?”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này mí mắt của Châu Ngọc Ánh hơi khẽ run lên một cái. Sau đó, hai mắt của cô bỗng dưng mở lớn, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Trần Lâm.
Nghe được âm thanh của cô, Trần Lâm lúc này mới hơi thoáng giật mình, khóe miệng hơi mở ra, cười nhẹ một tiếng.
“Vừa mới.”
Nhưng mà, Châu Ngọc Ánh giống như bắt gặp được ánh mắt của Trần Lâm vẫn đang dừng lại ở trên cơ thể của mình, lúc này cô mới kinh hoảng phát hiện ra, đêm qua mình vậy mà ngủ quên, còn để lộ ra đồ lót ở trước mặt anh.
“A!”
Ngay lập tức, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh trở nên đỏ bừng, hai tay vội vàng che lấy trước ngực. Trong con ngươi còn mang theo mấy phần tức giận, trừng về phía Trần Lâm, thấp giọng nói ra.
“Anh nhìn cái gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh lúc này, Trần Lâm không khỏi đưa tay sờ lên trên mũi lắc đầu. Sau đó, anh chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói ra.
“Trời cũng đã sáng rồi, tôi đi vệ sinh sau đó sẽ nấu đồ ăn sáng. Bình thường, cô và con gái thích ăn món gì, để tôi đi chuẩn bị đồ ăn?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, thần sắc của Châu Ngọc Ánh hơi có một chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng bước nhanh xuống giường, nói ra.
“Không được, tôi muốn đi vệ sinh trước!”
Sau đó, Châu Ngọc Ánh liền cấp tốc chạy vào trong nhà vệ sinh. Lúc này, trong lòng của cô cảm thấy rất loạn. Hôm qua lúc đi tắm, cô cũng không có đem quần áo lọt bỏ vào máy giặt. Dù sao, thường ngày chỉ có hai mẹ con, cô cũng không có quá nhiều chú ý như vậy.
Nhưng lúc này thì khác, nếu như để cho Trần Lâm phát hiện ra đồ lót của mình tùy tiện vứt bỏ lung tung ở trong phòng tắm, chẳng phải là quá mất mặt rồi hay sao?
Tất nhiên, những thứ này Trần Lâm cũng không hề biết. Anh thấy phản ứng của Châu Ngọc Anh có chút vội vàng, anh chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút, cũng không có tiếp tục để ý.
“Thôi chết, sắp trễ giờ đi học của con bé rồi?! Sáng nay công ty có một cuộc họp vô cùng quan trọng, tôi không thể đến buổi họp trễ được. Anh có thể đưa con bé đi học giúp tôi được không?”
Vừa mới ăn xong bữa sáng, phát hiện thời gian đã hơn bảy giờ, lúc này Châu Ngọc Ánh có chút vội vàng, nhìn về phía Trần Lâm hô lên.
Thấy bộ dáng của cô như vậy, mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng Trần Lâm vẫn gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy cô cứ đi làm trước đi. Tôi sẽ đưa con gái đến trường học sau.”
“Cảm ơn!”
Châu Ngọc Ánh có chút áy náy nhìn về phía Trần Lâm nói ra. Sau đó, cô cũng vội vàng mang theo tài liệu, bước nhanh xuống lầu.
Lúc này, trong nhà cũng chỉ còn lại có Trần Lâm và con gái. Không biết trong đầu của con bé đang nghĩ đến vấn đề gì, bộ dáng rơi vào trầm tư một hồi rất lâu. Thấy thế, Trần Lâm không khỏi đưa mắt nhìn sang, nhấc tay xoa nhẹ lên đầu của con bé một cái.
“Làm sao? Con còn không tranh thủ ăn đi, kẻo trễ giờ học bây giờ?!”
Nghe Trần Lâm nhắc nhở, cô bé mới bắt đầu chăm chú ăn. Thế nhưng, ăn được một lúc, động tác của con bé đột nhiên ngừng lại. Sau đó, con bé hơi liếc mắt nhìn về phía Trần Lâm, bắt đầu thấp giọng nói ra.
“Bố, hôm nay bố có thể đưa con đi chơi được không?”
Nghe lời đề nghị này của con bé, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi nghiêm lại.
“Thế con không cần phải đến trường đi học ư?!”
Ngay lập tức, cô bé liền bĩu môi, nói ra.
“Bố, hôm nay là thứ bảy, trường con được nghỉ. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của con. Mẹ thì suốt ngày bân việc, chẳng có thời gian để dẫn con đi chơi. Bố, bố có thể dẫn con đi chơi được không?”
Lúc này, con bé vừa nói vừa cố ý lắc lắc lấy cánh tay của Trần Lâm. Cho tới lúc này, Trần Lâm mới sực nhớ ra, hôm nay quả thật chính là ngày sinh của con gái anh. Bất quá, nhiều năm như vậy, chính anh cũng chưa từng tổ chức cho mình sinh nhật một lần nào. Thế nên, lúc này anh hơi có chút kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tự trách. Đã năm năm rồi, đây là lần đầu anh ở cùng với con gái trong ngày sinh nhật của con bé.