Chương 22: Thành thiên bắc
Diệp Bạch tuy ở trong hạ cấp vũ trụ nhưng lại sở hữu thể chất đặc thù, vũ trụ chi thể, loại thể chất này rất hiếm có, nó cho người sở hữu khả năng hấp thụ năng lượng từ vũ trụ từ đó mà đẩy nhanh tiến độ tu luyện.
Nguyên lai Diệp Bạch chỉ phát hiện ra bản thân sở hữu loại thể chất này khi cậu rời khỏi hạ cấp vũ trụ, nhưng bây giờ Diệp Bạch đã phát hiện ra chuyện này sớm hơn, bây giờ chỉ cần chăm chỉ tu luyện cộng với hấp thụ năng lượng từ vũ trụ, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ rời khỏi được vũ trụ này.
Hai ngày sau.
Họ đã đến trước cổng nam của thành thiên bắc, Diệp Bạch cõng Vĩnh Sinh trên vai mà đi xuống xe ngựa, hai người kia cũng theo sau.
"Cậu cứ về trước đi, bọn ta tự lo liệu được."
Cơ Chính quay lại nói với người đánh xe, người đó nghe vậy cũng rời đi, vừa vào thành thứ đập trước mắt họ là một khu chợ đông đúc, tấp nập, Cơ Chính đưa cho Diệp Bạch và Tiêu Cảnh một tờ giấy ghi các loại thảo dược cần để trị thương cho Vĩnh Sinh.
"Các huynh đi mua những loại thảo dược này giúp ta, Ngô huynh cứ để ta lo."
Diệp Bạch và Tiêu Cảnh cầm tờ giấy trên tay mội người một hướng đi tìm những loại thảo dược mà Cơ Chính cần, bên trong tờ giấy ghi.
Cỏ hàn phong một nhánh.
Dịch hoa mộng ba lọ.
Đan trị thương trung phẩm một viên.
Vải quấn vết thương một cuộn.
Diệp Bạch và Tiêu Cảnh đi khắp nơi, ghé qua rất nhiều tiệm thuốc mọi thứ trong danh sách gần như đã đủ chỉ còn thiếu mỗi ba lọ dịch hoa mộng, tìm mãi vẫn không được cả hai chỉ đành trở về chỗ Cơ Chính.
"Cơ đệ, bọn ta đã tìm đủ chỉ còn thiếu mỗi ba lọ dịch hoa mộng."
Tiêu Cảnh lên tiếng nói trước, Cơ Chính nghĩ một hồi rồi nói lại.
"Thôi như vậy cũng đủ rồi, các huynh đi tìm phòng trọ, sau đó ta sẽ trị thương cho Ngô huynh."
Nói xong Cơ Chính lấy từ trong y phục ra mấy viên linh thạch đưa cho Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh cũng nhanh chóng cầm linh thạch rồi chạy đi tìm phòng trọ, lúc sau cũng chạy về.
"Ta thuê được phòng rồi, các huynh đi theo ta."
Ba người đi giữa dòng người tấp nập, bỗng Diệp Bạch va phải một người, người này là một cô gái, mặc y phục trắng, xung quanh còn có mấy thị vệ đi theo, bị đụng phải liền tỏ ra tức giận.
"Ngươi không có mắt hả, không thấy bổn cô nương đang đi sao."
Loại người này Diệp Bạch cũng đã gặp nhiều, kiểu gì cũng chuyện bé xé ra to.
"Các huynh đệ đi trước đi, chút nữa ta sẽ đến sau."
Hai người nghe vậy cũng cõng theo Vĩnh Sinh mà đi vào phòng trọ, người đó thấy Diệp Bạch không quan tâm đến mình, lại càng thêm tức giận.
"Người đâu, đánh hắn cho ta, đánh đến khi nào hắn chịu xin lỗi ta thì thôi."
Bốn thị về đi theo cô ta cũng liền tiến đến muốn đánh Diệp Bạch, nhưng Diệp Bạch chỉ ình tĩnh, huơ tay một cái đã đánh văng bọn chúng, sau đó trừng mắt nói.
"Nếu muốn sống thì cút hết cho ta."
Cô ta cũng hoảng sợ mà bỏ chạy, Diệp Bạch sau khi xử lí xong cũng liền đi vào trong phòng trọ mà Tiêu Cảnh đã thuê, Vĩnh Sinh đã được băng bó vết thương, thảo dược cũng đã được xài hết, chắc vài tiếng nữa sẽ hồi phục lại.
Diệp Bạch thấy vậy cũng yên tâm, chọn đại một góc rồi ngồi xuống tu luyện, vũ trụ chi thể giúp Diệp Bạch hấp thụ được năng lượng của vũ trụ, nên tốc độ tu luyện cũng tăng gấp trăm lần, thoáng chốc Diệp Bạch đã đột phá lên trúc cơ tầng bốn, nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Bạch lại tiếp tục tu luyện, hấp thu linh khí trời đất cộng với năng lượng của vũ trụ.
Mấy canh giờ sau, Diệp Bạch mở mắt ra, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ đột phá trúc cơ tầng năm, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh phòng.
"Ngô huynh tỉnh rồi sao."
"Ta khỏe rồi, cảm ơn bọn đệ."
"Không sao."
Diệp Bạch mở cửa phòng, bước ra bên ngoài.
"Ta có chút việc, đi trước."
Sau đó đóng cửa lại, theo kí ức kiếp trước, đúng hôm nay sẽ có bí cảnh ở bên ngoài thành thiên bắc, cũng sắp đến lúc mở ra, Diệp Bạch nhanh chóng ra khỏi thành từ cổng đông.
Chắc cũng sắp đến lúc bí cảnh mở rồi.
Diệp Bạch ngồi dưới một góc cây nghỉ ngơi trong lúc chờ bí cảnh, khoảng một cảnh giờ sau, một cánh cổng không gian được mở ra, Diệp Bạch ngồi dậy khởi động lại cơ thể rồi nhanh chóng đi vào trong cánh cửa đó.
Không gian dần tối lại, Diệp Bạch theo đó mà ngất đi, sau khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên một khu đất, xung quanh bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày, Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy mà đi xung quanh, xem ra lần này cũng không có thu hoạch gì lớn rồi, dù gì Diệp Bạch cũng thuộc hỏa hệ.
Nhưng không thể về tay không được, Diệp Bạch đi về phía trước để tìm quái trong bí cảnh, cầu được ước thấy, trước mặt Diệp Bạch là một đàn yêu lang thủy hệ, khoảng mười ba con.
Nguyên lai Diệp Bạch chỉ phát hiện ra bản thân sở hữu loại thể chất này khi cậu rời khỏi hạ cấp vũ trụ, nhưng bây giờ Diệp Bạch đã phát hiện ra chuyện này sớm hơn, bây giờ chỉ cần chăm chỉ tu luyện cộng với hấp thụ năng lượng từ vũ trụ, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ rời khỏi được vũ trụ này.
Hai ngày sau.
Họ đã đến trước cổng nam của thành thiên bắc, Diệp Bạch cõng Vĩnh Sinh trên vai mà đi xuống xe ngựa, hai người kia cũng theo sau.
"Cậu cứ về trước đi, bọn ta tự lo liệu được."
Cơ Chính quay lại nói với người đánh xe, người đó nghe vậy cũng rời đi, vừa vào thành thứ đập trước mắt họ là một khu chợ đông đúc, tấp nập, Cơ Chính đưa cho Diệp Bạch và Tiêu Cảnh một tờ giấy ghi các loại thảo dược cần để trị thương cho Vĩnh Sinh.
"Các huynh đi mua những loại thảo dược này giúp ta, Ngô huynh cứ để ta lo."
Diệp Bạch và Tiêu Cảnh cầm tờ giấy trên tay mội người một hướng đi tìm những loại thảo dược mà Cơ Chính cần, bên trong tờ giấy ghi.
Cỏ hàn phong một nhánh.
Dịch hoa mộng ba lọ.
Đan trị thương trung phẩm một viên.
Vải quấn vết thương một cuộn.
Diệp Bạch và Tiêu Cảnh đi khắp nơi, ghé qua rất nhiều tiệm thuốc mọi thứ trong danh sách gần như đã đủ chỉ còn thiếu mỗi ba lọ dịch hoa mộng, tìm mãi vẫn không được cả hai chỉ đành trở về chỗ Cơ Chính.
"Cơ đệ, bọn ta đã tìm đủ chỉ còn thiếu mỗi ba lọ dịch hoa mộng."
Tiêu Cảnh lên tiếng nói trước, Cơ Chính nghĩ một hồi rồi nói lại.
"Thôi như vậy cũng đủ rồi, các huynh đi tìm phòng trọ, sau đó ta sẽ trị thương cho Ngô huynh."
Nói xong Cơ Chính lấy từ trong y phục ra mấy viên linh thạch đưa cho Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh cũng nhanh chóng cầm linh thạch rồi chạy đi tìm phòng trọ, lúc sau cũng chạy về.
"Ta thuê được phòng rồi, các huynh đi theo ta."
Ba người đi giữa dòng người tấp nập, bỗng Diệp Bạch va phải một người, người này là một cô gái, mặc y phục trắng, xung quanh còn có mấy thị vệ đi theo, bị đụng phải liền tỏ ra tức giận.
"Ngươi không có mắt hả, không thấy bổn cô nương đang đi sao."
Loại người này Diệp Bạch cũng đã gặp nhiều, kiểu gì cũng chuyện bé xé ra to.
"Các huynh đệ đi trước đi, chút nữa ta sẽ đến sau."
Hai người nghe vậy cũng cõng theo Vĩnh Sinh mà đi vào phòng trọ, người đó thấy Diệp Bạch không quan tâm đến mình, lại càng thêm tức giận.
"Người đâu, đánh hắn cho ta, đánh đến khi nào hắn chịu xin lỗi ta thì thôi."
Bốn thị về đi theo cô ta cũng liền tiến đến muốn đánh Diệp Bạch, nhưng Diệp Bạch chỉ ình tĩnh, huơ tay một cái đã đánh văng bọn chúng, sau đó trừng mắt nói.
"Nếu muốn sống thì cút hết cho ta."
Cô ta cũng hoảng sợ mà bỏ chạy, Diệp Bạch sau khi xử lí xong cũng liền đi vào trong phòng trọ mà Tiêu Cảnh đã thuê, Vĩnh Sinh đã được băng bó vết thương, thảo dược cũng đã được xài hết, chắc vài tiếng nữa sẽ hồi phục lại.
Diệp Bạch thấy vậy cũng yên tâm, chọn đại một góc rồi ngồi xuống tu luyện, vũ trụ chi thể giúp Diệp Bạch hấp thụ được năng lượng của vũ trụ, nên tốc độ tu luyện cũng tăng gấp trăm lần, thoáng chốc Diệp Bạch đã đột phá lên trúc cơ tầng bốn, nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Bạch lại tiếp tục tu luyện, hấp thu linh khí trời đất cộng với năng lượng của vũ trụ.
Mấy canh giờ sau, Diệp Bạch mở mắt ra, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ đột phá trúc cơ tầng năm, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh phòng.
"Ngô huynh tỉnh rồi sao."
"Ta khỏe rồi, cảm ơn bọn đệ."
"Không sao."
Diệp Bạch mở cửa phòng, bước ra bên ngoài.
"Ta có chút việc, đi trước."
Sau đó đóng cửa lại, theo kí ức kiếp trước, đúng hôm nay sẽ có bí cảnh ở bên ngoài thành thiên bắc, cũng sắp đến lúc mở ra, Diệp Bạch nhanh chóng ra khỏi thành từ cổng đông.
Chắc cũng sắp đến lúc bí cảnh mở rồi.
Diệp Bạch ngồi dưới một góc cây nghỉ ngơi trong lúc chờ bí cảnh, khoảng một cảnh giờ sau, một cánh cổng không gian được mở ra, Diệp Bạch ngồi dậy khởi động lại cơ thể rồi nhanh chóng đi vào trong cánh cửa đó.
Không gian dần tối lại, Diệp Bạch theo đó mà ngất đi, sau khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên một khu đất, xung quanh bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày, Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy mà đi xung quanh, xem ra lần này cũng không có thu hoạch gì lớn rồi, dù gì Diệp Bạch cũng thuộc hỏa hệ.
Nhưng không thể về tay không được, Diệp Bạch đi về phía trước để tìm quái trong bí cảnh, cầu được ước thấy, trước mặt Diệp Bạch là một đàn yêu lang thủy hệ, khoảng mười ba con.