Chương 15: Ngăn cản
Tiêu Cảnh vớ lấy một viên đá rồi dùng lực mà ném mạnh về phía con mắt ở trung tâm, thành công làm nó văng ra xa, những tia sáng đỏ cũng theo đó mà biến mất.
Những tên đó bắt đầu chú ý tới Tiêu Cảnh, chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Cảnh, tên thì ôm tay kẻ thì ôm chân, bọn chúng muốn khóa Tiêu Cảnh lại, nhưng chừng ấy vẫn không là gì, Tiêu Cảnh vung tay hất văng bọn chúng.
Tên cầm đấu thấy không ổn liền giơ tay lên đưa ra ám hiệu, vừa giơ lên ngay tức khắc những tên Tiêu Cảnh vừa hất văng ra liền ngồi dậy rồi nhanh như cắt lao đến Tiêu Cảnh, khác với lần trước bọn chúng khi sắp chạm vào Tiêu Cảnh liền tự dùng tay xé ngực của bản thân rồi móc ra tinh huyết.
"Phải bắt bọn ta dùng đến tinh huyết ngươi cũng khá lắm."
Tên cầm đầu tự đắc mà nói, tinh huyết mang hình dạng của một viên linh thạch nhưng lại có một màu đỏ, nó được sinh ra từ những người theo ma đạo, tùy theo sức mạnh của kẻ sở hữu mà tinh huyết cũng sẽ mạnh hoặc yếu, mỗi một người chỉ có thể dùng một viên tinh huyết, sau khi dùng sẽ bị trọng thương, mất rất lâu để hồi phục.
Tinh huyết được phóng đến phía Tiêu Cảnh, với cấp bậc của những tên này thì tinh huyết của bọn chúng không gây được quá nhiều sát thương, những viên tinh huyết chạm vào người Tiêu Cảnh cũng không phát nổ mà thay vào đó biến thành những sợi dây xích khóa chặc cơ thể Tiêu Cảnh.
Đây là tinh huyết loại phòng ngự Tiêu Cảnh vùng vẫy cố thoát ra nhưng hoàn toàn thất bại, ngay lúc đó phía sau tên cầm đầu bỗng xuất hiện năm đạo thân ảnh lao như bay đến phía Tiêu Cảnh, đây có lẽ là át chủ bài của tên này.
Lúc bọn chúng sắp lao đến thì bỗng có người xuất hiện chặn lại, là Vĩnh Sinh.
"Ta thấy đệ đi lâu vẫn chưa về nên mới đi tìm, không ngờ đệ lại bị đánh như vậy."
Vĩnh Sinh dễ dàng chặn lại cả năm tên, dù sao nếu nói về thực lực thì Vĩnh Sinh vẫn là người mạnh nhất trong bốn người Diệp Bạch, một tên hoảng sợ mà nói.
"Đào Thiên đại nhân, tên này quá mạnh so với năm người chúng ta."
Đào Thiên chẳng lẽ tên này là con cháu của tên Đào Nguyên sao?
Vĩnh Sinh có chút e sợ vì nếu là vậy thì nếu tên Đào Nguyên được sống lại thì e rằng Vĩnh Sinh khó mà sống được.
Tên Đào Thiên giận dữ mà hét lên.
"Các ngươi chỉ cần cố cầm cự, đợi ta hồi sinh được ông tổ chắc chắn ông sẽ giúp ta hạ đám này."
Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa tên này chắc chắn là cháu chắt của Đào Nguyên, Vĩnh Sinh dồn sức vào tay tung ra "kim cang hộ thể." rồi đẩy bay cả năm tên sau đó Vĩnh Sinh xoay qua muốn phá tinh huyết giải thoát cho Tiêu Cảnh.
Nhưng tinh huyết vô cùng cứng cáp Vĩnh Sinh tuy rằng có thể phá hủy nhưng sẽ rất mất thời gian nếu tới lúc đó thì e rằng bọn chúng đã hồi sinh được Đào Nguyên.
"N.. Ngô huynh c.. con mắt đó là c.. của Đào Nguyên."
Tiêu Cảnh cố dùng chút sức còn lại mà nói, Vĩnh Sinh cũng hiểu bản thân cần làm gì liền phóng vút lên bỏ qua những tên lâu la mà lao đến muốn lấy đi con mắt, bỗng lúc này một tia sét đánh xuống ngăn Vĩnh Sinh lại.
Nhìn lên trên, một lão già râu tóc bạc phơ, xung quanh tỏa ra sát khí nồng đậm, hai mắt ông ta đỏ rực.
"Cha mau đến đây giúp con."
Tên Đào Thiên hét lên đầy sung sướng, sau đó cũng có mấy tiếng khác.
"Có Đào gia chủ ở đây xem ra chúng ta được cứu rồi."
"Đúng đúng."
Đào gia chủ? Chảng lẽ là tên ma đầu Đào Vĩ trong lời đồn a, chẳng phải hắn đã chết rồi ư?
Vĩnh Sinh vẻ mặt vô cùng căng thăng, tên Đào Vĩ nhanh chóng lao tới mà đánh một quyền về phía Vĩnh Sinh, nhưng quyền này không gây ra quá nhiều sát thương, khi Vĩnh Sinh dùng lĩnh vực để kiểm tra thì mới thấy được, linh lực trên cơ thể lão già này không giống như cảnh giới hóa thần đỉnh phong của lão ta, có lẽ là thọ nguyên sắp hết bình thường sống ẩn cư hôm nay là ngày quan trọng nên mới xuất hiện.
Chưa để Vĩnh Sinh kịp suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì khác Đào Vĩ lại lao đến mà dùng "Tàn long chưởng." một con rồng xanh mang theo linh lực vô cùng lớn mà đánh tới Vĩnh Sinh, nếu hứng trọn chiêu này e là không chết cũng trọng thương, Vĩnh Sinh vội dùng "kim cang hộ thể." và "sơn." ngay lập tức cơ thể Vĩnh Sinh được bao bọc một loại ánh sáng vàng, chưa hết Vĩnh Sinh còn có khí thế hừng hực của một ngọn núi, tuy vậy nhưng sau chiêu "Tàn long chưởng." cơ thể của Vĩnh Sinh cũng bị thương không nhẹ, Vĩnh Sinh cố gượng dậy, linh lực liên tục được phóng thích ra khỏi cơ thể, hai mắt Vĩnh Sinh lúc này không khác gì tên Đào Vĩ cũng mang một màu đỏ như máu.
Những tên đó bắt đầu chú ý tới Tiêu Cảnh, chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Cảnh, tên thì ôm tay kẻ thì ôm chân, bọn chúng muốn khóa Tiêu Cảnh lại, nhưng chừng ấy vẫn không là gì, Tiêu Cảnh vung tay hất văng bọn chúng.
Tên cầm đấu thấy không ổn liền giơ tay lên đưa ra ám hiệu, vừa giơ lên ngay tức khắc những tên Tiêu Cảnh vừa hất văng ra liền ngồi dậy rồi nhanh như cắt lao đến Tiêu Cảnh, khác với lần trước bọn chúng khi sắp chạm vào Tiêu Cảnh liền tự dùng tay xé ngực của bản thân rồi móc ra tinh huyết.
"Phải bắt bọn ta dùng đến tinh huyết ngươi cũng khá lắm."
Tên cầm đầu tự đắc mà nói, tinh huyết mang hình dạng của một viên linh thạch nhưng lại có một màu đỏ, nó được sinh ra từ những người theo ma đạo, tùy theo sức mạnh của kẻ sở hữu mà tinh huyết cũng sẽ mạnh hoặc yếu, mỗi một người chỉ có thể dùng một viên tinh huyết, sau khi dùng sẽ bị trọng thương, mất rất lâu để hồi phục.
Tinh huyết được phóng đến phía Tiêu Cảnh, với cấp bậc của những tên này thì tinh huyết của bọn chúng không gây được quá nhiều sát thương, những viên tinh huyết chạm vào người Tiêu Cảnh cũng không phát nổ mà thay vào đó biến thành những sợi dây xích khóa chặc cơ thể Tiêu Cảnh.
Đây là tinh huyết loại phòng ngự Tiêu Cảnh vùng vẫy cố thoát ra nhưng hoàn toàn thất bại, ngay lúc đó phía sau tên cầm đầu bỗng xuất hiện năm đạo thân ảnh lao như bay đến phía Tiêu Cảnh, đây có lẽ là át chủ bài của tên này.
Lúc bọn chúng sắp lao đến thì bỗng có người xuất hiện chặn lại, là Vĩnh Sinh.
"Ta thấy đệ đi lâu vẫn chưa về nên mới đi tìm, không ngờ đệ lại bị đánh như vậy."
Vĩnh Sinh dễ dàng chặn lại cả năm tên, dù sao nếu nói về thực lực thì Vĩnh Sinh vẫn là người mạnh nhất trong bốn người Diệp Bạch, một tên hoảng sợ mà nói.
"Đào Thiên đại nhân, tên này quá mạnh so với năm người chúng ta."
Đào Thiên chẳng lẽ tên này là con cháu của tên Đào Nguyên sao?
Vĩnh Sinh có chút e sợ vì nếu là vậy thì nếu tên Đào Nguyên được sống lại thì e rằng Vĩnh Sinh khó mà sống được.
Tên Đào Thiên giận dữ mà hét lên.
"Các ngươi chỉ cần cố cầm cự, đợi ta hồi sinh được ông tổ chắc chắn ông sẽ giúp ta hạ đám này."
Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa tên này chắc chắn là cháu chắt của Đào Nguyên, Vĩnh Sinh dồn sức vào tay tung ra "kim cang hộ thể." rồi đẩy bay cả năm tên sau đó Vĩnh Sinh xoay qua muốn phá tinh huyết giải thoát cho Tiêu Cảnh.
Nhưng tinh huyết vô cùng cứng cáp Vĩnh Sinh tuy rằng có thể phá hủy nhưng sẽ rất mất thời gian nếu tới lúc đó thì e rằng bọn chúng đã hồi sinh được Đào Nguyên.
"N.. Ngô huynh c.. con mắt đó là c.. của Đào Nguyên."
Tiêu Cảnh cố dùng chút sức còn lại mà nói, Vĩnh Sinh cũng hiểu bản thân cần làm gì liền phóng vút lên bỏ qua những tên lâu la mà lao đến muốn lấy đi con mắt, bỗng lúc này một tia sét đánh xuống ngăn Vĩnh Sinh lại.
Nhìn lên trên, một lão già râu tóc bạc phơ, xung quanh tỏa ra sát khí nồng đậm, hai mắt ông ta đỏ rực.
"Cha mau đến đây giúp con."
Tên Đào Thiên hét lên đầy sung sướng, sau đó cũng có mấy tiếng khác.
"Có Đào gia chủ ở đây xem ra chúng ta được cứu rồi."
"Đúng đúng."
Đào gia chủ? Chảng lẽ là tên ma đầu Đào Vĩ trong lời đồn a, chẳng phải hắn đã chết rồi ư?
Vĩnh Sinh vẻ mặt vô cùng căng thăng, tên Đào Vĩ nhanh chóng lao tới mà đánh một quyền về phía Vĩnh Sinh, nhưng quyền này không gây ra quá nhiều sát thương, khi Vĩnh Sinh dùng lĩnh vực để kiểm tra thì mới thấy được, linh lực trên cơ thể lão già này không giống như cảnh giới hóa thần đỉnh phong của lão ta, có lẽ là thọ nguyên sắp hết bình thường sống ẩn cư hôm nay là ngày quan trọng nên mới xuất hiện.
Chưa để Vĩnh Sinh kịp suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì khác Đào Vĩ lại lao đến mà dùng "Tàn long chưởng." một con rồng xanh mang theo linh lực vô cùng lớn mà đánh tới Vĩnh Sinh, nếu hứng trọn chiêu này e là không chết cũng trọng thương, Vĩnh Sinh vội dùng "kim cang hộ thể." và "sơn." ngay lập tức cơ thể Vĩnh Sinh được bao bọc một loại ánh sáng vàng, chưa hết Vĩnh Sinh còn có khí thế hừng hực của một ngọn núi, tuy vậy nhưng sau chiêu "Tàn long chưởng." cơ thể của Vĩnh Sinh cũng bị thương không nhẹ, Vĩnh Sinh cố gượng dậy, linh lực liên tục được phóng thích ra khỏi cơ thể, hai mắt Vĩnh Sinh lúc này không khác gì tên Đào Vĩ cũng mang một màu đỏ như máu.