Chương 12: Cơ Chính
Diệp Bạch đã xâm nhập vào được bên trong kết giới, bên trong là một không gian tối mù mịt, Diệp Bạch tiến đi mấy bước, phía trước có nhiều chòm sáng, lại gần mới thấy đó là những viên huyết linh thạch.
Diệp Bạch đưa tay sờ vào những viên huyết linh thạch, có tổng cộng mười ba viên, Diệp Bạch hết sờ vào lại đưa một đạo ánh mắt mà quan sát, Diệp Bạch sau một hồi quan sát liền chầm chậm đưa tay ra lấy đi một viên huyết thạch rồi đặt nó sang bên trái.
Xong Diệp Bạch lại lấy tiếp một viên đặt cạnh viên lúc nãy, chỉ sau ngần ấy động tác kết giới đã được giải, không gian xung quanh dần đỗ vỡ, Diệp Bạch cũng thoát ra khỏi cấu tạo kết giới, kết giới lúc này đã được giải, đã có thể đi tiếp.
Diệp Bạch không vội mà chạy đến chỗ hai người kia để giúp đỡ.
* * *
Tiêu Cảnh không sợ hãi, mà thay vào đó lại thích thú vô cùng, đối mặt với con bạch hổ đang lao đến Tiêu Cảnh vẫn bình tĩnh mà nghiêng người sang một bên né được bạch hổ đang lao đến, bạch hổ vẫn không dừng lại nó nhanh như chớp mà chuyển hướng tiếp tục lao đến Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh định né tiếp nhưng cơ thể lại không thể di chuyển, hóa ra bạch hổ trước khi lao đến đã dùng hàn khí đông cứng Tiêu Cảnh lại, bây giờ không thể né nhưng Tiêu Cảnh vẫn tin mình có thể chặn lại được đòn này.
Bạch hổ dốc hết sức lao đến đâm vào Tiêu Cảnh, đòn này chí ít cũng nặng bốn mươi vạn cân, Tiêu Cảnh dính đòn này cơ thể đã bị thương giờ còn nặng hơn, bạch hổ muốn đánh tiếp nhưng nó chợt nhận ra cơ thể khó di chuyển vô cùng, nhìn lên Tiêu Cảnh mặc cho vết thương vẫn đang dùng hai tay bóp chặt hai bên má bạch hổ.
Tiêu Cảnh lấy hết sức, hai mắt đỏ như máu gân nổi khắp nơi trên cơ thể, bạch hổ cũng cảm nhận được nguy hiểm mà vùng vẫy cố thoát ra, nhưng nó cảm nhận được một cơn đau thấu trời sau đó hai bên mặt nó bị xé nát ra, Tiêu Cảnh vẫn không dừng lại mà vung tay đấm liên tục vào mặt bạch hổ.
Bạch hổ cứ như vậy mà bị giết còn Tiêu Cảnh thì cũng kiệt sức mà ngất đi, đến lúc Diệp Bạch đến nơi chỉ thấy xác của vô số yêu thú đi thêm một đoạn nữa thì trước mắt Diệp Bạch là bạch hổ bị biến dạng không còn dấu hiệu sống còn Tiêu Cảnh thì ngất ở kế bên, phía xa còn có Vĩnh Sinh cũng ngất đi, Diệp Bạch vội đỡ Tiêu Cảnh ngồi dậy rồi chạy lại đỡ Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh trên người chằn chịt vết thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng còn đối với Tiêu Cảnh thì có một vết thương rất lớn ở bụng, trên tay và chân nhẹ nhất cũng bị trầy xước, nếu không chữa trị kịp thì Tiêu Cảnh khó sống được, bỗng từ đằng xa một bóng người đi đến, bóng người này không lớn cho lắm xét về chiều cao thì còn thua Tiêu Cảnh.
Người này đi lại càng gần, Diệp Bạch cũng bất giác mà bật trạng thái chiến đấu, người đó thấy vậy thì vội xua tay.
"Ta với cũng giống các ngươi, ngươi đừng lo."
Diệp Bạch nghe vậy cũng trở lại bình thường, bỗng mắt của người này nhìn thấy hai người nằm dưới đất và đang trọng thương.
"Huynh đệ may cho ngươi, ta có biết y thuật, để ta giúp ngươi."
Nói xong người này rút ra một cuốn vải, sau khi mở ra thì bên trong có chứa mười lăm cây kim châm cứu, những cây kim đó ấy vậy mà lại phát ra một thứ ánh sáng vàng huyền ảo.
Người này cũng không nói nhiều nhanh như chớp đã liên tục châm cứu cho Tiêu Cảnh, chỉ sau một lúc trên người Tiêu Cảnh đã được châm mười ba cây kim châm cứu, người này lại lấy ra một cây kim rồi từ từ châm vào trán Tiêu Cảnh, sau đó một thứ ánh sáng vàng chói mắt phát ra, trên người Tiêu Cảnh phát ra vô số luồng ánh sáng.
Chỉ sau vài phút vết thương trên người Tiêu Cảnh đã gần như khỏi hẳn.
Đây mà còn là châm cứu a?
Diệp Bạch không khỏi cảm thán trong lòng, sau đó Tiêu Cảnh cũng dần mở mắt tỉnh dậy, biết được người trước mắt đã cứu mình, Tiêu Cảnh liền vội chắp tay cúi người.
"Mong ngài nhận của Tiêu mỗ ta một lời cảm ơn."
Người này chỉ gãi đầu cười.
"Không có gì đâu, ta chỉ là tiện tay giúp thôi."
Cùng lúc Vĩnh Sinh cũng tỉnh dậy, Diệp Bạch thấy Vĩnh Sinh tỉnh dậy cũng lên tiếng.
"Chúng ta nếu đã có duyên chi bằng kết nghía huynh đệ a?"
Vĩnh Sinh vừa tỉnh dậy vẫn không hiểu chuyện gì nhưng khi biết người đó đã cứu Tiêu Cảnh cũng vô cùng biết ơn mà muốn được kết nghĩa huynh đệ với người này.
"Được ta đồng ý, ta là Cơ Chính còn hai vị."
Vĩnh Sinh khi nhận được sự đồng ý liền không khỏi vui mừng ra mặt vội đáp lời.
"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch còn người mà lúc nãy ngươi cứu là Tiêu Cảnh."
Cơ Chính sau đó lấy tiếp kim châm cứu ra.
"Ngô huynh, huynh còn bị thương để ta giúp huynh."
Sau một lúc cả Vĩnh Sinh và Diệp Bạch cũng đã được trị thương, cả ba vừa định đi thì bị Cơ Chính chặn lại.
"Các huynh khoan hãy đi."
Nghe được câu này ba người cũng dừng lại nhìn Cơ Chính, Cơ Chính đi xung quanh liên tục nhìn những tảng đã như đang tìm một thứ gì đó, cuối cùng dừng lại trước một tảng đã có in hoa văn rồng, Cơ Chính bắt đầu truyền linh lực vào nó, tảng đã theo đó mà phát sáng, Cơ Chính nhấc tay lên tảng đá đó cũng bay lên theo.
Cơ Chính nhảy lên tảng đá mà ngồi, rồi nhìn về hướng ba người mà nói.
"Các huynh mau lên đây."
Diệp Bạch có chút nghi ngờ nhưng cũng lên sau đó Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh cũng lên, sau khi thấy đã đủ người Cơ Chính bọc tay bằng linh lực tay còn lại thì liên tục truyền linh lực cho tảng đá, Cơ Chính đẩy tay về phía trước tảng đá cũng theo đó mà lao nhanh về phía trước, với cái tốc độ này thì đi một vạn dặm cũng không còn là vấn đề nữa.
Diệp Bạch đưa tay sờ vào những viên huyết linh thạch, có tổng cộng mười ba viên, Diệp Bạch hết sờ vào lại đưa một đạo ánh mắt mà quan sát, Diệp Bạch sau một hồi quan sát liền chầm chậm đưa tay ra lấy đi một viên huyết thạch rồi đặt nó sang bên trái.
Xong Diệp Bạch lại lấy tiếp một viên đặt cạnh viên lúc nãy, chỉ sau ngần ấy động tác kết giới đã được giải, không gian xung quanh dần đỗ vỡ, Diệp Bạch cũng thoát ra khỏi cấu tạo kết giới, kết giới lúc này đã được giải, đã có thể đi tiếp.
Diệp Bạch không vội mà chạy đến chỗ hai người kia để giúp đỡ.
* * *
Tiêu Cảnh không sợ hãi, mà thay vào đó lại thích thú vô cùng, đối mặt với con bạch hổ đang lao đến Tiêu Cảnh vẫn bình tĩnh mà nghiêng người sang một bên né được bạch hổ đang lao đến, bạch hổ vẫn không dừng lại nó nhanh như chớp mà chuyển hướng tiếp tục lao đến Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh định né tiếp nhưng cơ thể lại không thể di chuyển, hóa ra bạch hổ trước khi lao đến đã dùng hàn khí đông cứng Tiêu Cảnh lại, bây giờ không thể né nhưng Tiêu Cảnh vẫn tin mình có thể chặn lại được đòn này.
Bạch hổ dốc hết sức lao đến đâm vào Tiêu Cảnh, đòn này chí ít cũng nặng bốn mươi vạn cân, Tiêu Cảnh dính đòn này cơ thể đã bị thương giờ còn nặng hơn, bạch hổ muốn đánh tiếp nhưng nó chợt nhận ra cơ thể khó di chuyển vô cùng, nhìn lên Tiêu Cảnh mặc cho vết thương vẫn đang dùng hai tay bóp chặt hai bên má bạch hổ.
Tiêu Cảnh lấy hết sức, hai mắt đỏ như máu gân nổi khắp nơi trên cơ thể, bạch hổ cũng cảm nhận được nguy hiểm mà vùng vẫy cố thoát ra, nhưng nó cảm nhận được một cơn đau thấu trời sau đó hai bên mặt nó bị xé nát ra, Tiêu Cảnh vẫn không dừng lại mà vung tay đấm liên tục vào mặt bạch hổ.
Bạch hổ cứ như vậy mà bị giết còn Tiêu Cảnh thì cũng kiệt sức mà ngất đi, đến lúc Diệp Bạch đến nơi chỉ thấy xác của vô số yêu thú đi thêm một đoạn nữa thì trước mắt Diệp Bạch là bạch hổ bị biến dạng không còn dấu hiệu sống còn Tiêu Cảnh thì ngất ở kế bên, phía xa còn có Vĩnh Sinh cũng ngất đi, Diệp Bạch vội đỡ Tiêu Cảnh ngồi dậy rồi chạy lại đỡ Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh trên người chằn chịt vết thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng còn đối với Tiêu Cảnh thì có một vết thương rất lớn ở bụng, trên tay và chân nhẹ nhất cũng bị trầy xước, nếu không chữa trị kịp thì Tiêu Cảnh khó sống được, bỗng từ đằng xa một bóng người đi đến, bóng người này không lớn cho lắm xét về chiều cao thì còn thua Tiêu Cảnh.
Người này đi lại càng gần, Diệp Bạch cũng bất giác mà bật trạng thái chiến đấu, người đó thấy vậy thì vội xua tay.
"Ta với cũng giống các ngươi, ngươi đừng lo."
Diệp Bạch nghe vậy cũng trở lại bình thường, bỗng mắt của người này nhìn thấy hai người nằm dưới đất và đang trọng thương.
"Huynh đệ may cho ngươi, ta có biết y thuật, để ta giúp ngươi."
Nói xong người này rút ra một cuốn vải, sau khi mở ra thì bên trong có chứa mười lăm cây kim châm cứu, những cây kim đó ấy vậy mà lại phát ra một thứ ánh sáng vàng huyền ảo.
Người này cũng không nói nhiều nhanh như chớp đã liên tục châm cứu cho Tiêu Cảnh, chỉ sau một lúc trên người Tiêu Cảnh đã được châm mười ba cây kim châm cứu, người này lại lấy ra một cây kim rồi từ từ châm vào trán Tiêu Cảnh, sau đó một thứ ánh sáng vàng chói mắt phát ra, trên người Tiêu Cảnh phát ra vô số luồng ánh sáng.
Chỉ sau vài phút vết thương trên người Tiêu Cảnh đã gần như khỏi hẳn.
Đây mà còn là châm cứu a?
Diệp Bạch không khỏi cảm thán trong lòng, sau đó Tiêu Cảnh cũng dần mở mắt tỉnh dậy, biết được người trước mắt đã cứu mình, Tiêu Cảnh liền vội chắp tay cúi người.
"Mong ngài nhận của Tiêu mỗ ta một lời cảm ơn."
Người này chỉ gãi đầu cười.
"Không có gì đâu, ta chỉ là tiện tay giúp thôi."
Cùng lúc Vĩnh Sinh cũng tỉnh dậy, Diệp Bạch thấy Vĩnh Sinh tỉnh dậy cũng lên tiếng.
"Chúng ta nếu đã có duyên chi bằng kết nghía huynh đệ a?"
Vĩnh Sinh vừa tỉnh dậy vẫn không hiểu chuyện gì nhưng khi biết người đó đã cứu Tiêu Cảnh cũng vô cùng biết ơn mà muốn được kết nghĩa huynh đệ với người này.
"Được ta đồng ý, ta là Cơ Chính còn hai vị."
Vĩnh Sinh khi nhận được sự đồng ý liền không khỏi vui mừng ra mặt vội đáp lời.
"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch còn người mà lúc nãy ngươi cứu là Tiêu Cảnh."
Cơ Chính sau đó lấy tiếp kim châm cứu ra.
"Ngô huynh, huynh còn bị thương để ta giúp huynh."
Sau một lúc cả Vĩnh Sinh và Diệp Bạch cũng đã được trị thương, cả ba vừa định đi thì bị Cơ Chính chặn lại.
"Các huynh khoan hãy đi."
Nghe được câu này ba người cũng dừng lại nhìn Cơ Chính, Cơ Chính đi xung quanh liên tục nhìn những tảng đã như đang tìm một thứ gì đó, cuối cùng dừng lại trước một tảng đã có in hoa văn rồng, Cơ Chính bắt đầu truyền linh lực vào nó, tảng đã theo đó mà phát sáng, Cơ Chính nhấc tay lên tảng đá đó cũng bay lên theo.
Cơ Chính nhảy lên tảng đá mà ngồi, rồi nhìn về hướng ba người mà nói.
"Các huynh mau lên đây."
Diệp Bạch có chút nghi ngờ nhưng cũng lên sau đó Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh cũng lên, sau khi thấy đã đủ người Cơ Chính bọc tay bằng linh lực tay còn lại thì liên tục truyền linh lực cho tảng đá, Cơ Chính đẩy tay về phía trước tảng đá cũng theo đó mà lao nhanh về phía trước, với cái tốc độ này thì đi một vạn dặm cũng không còn là vấn đề nữa.