Chương 10: Tiêu Cảnh
Con linh hải ngày càng tăng tốc và sắp đuổi kịp Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, chớp mắt linh hải đã xuất hiện ngay sau lưng họ.
"Ngô huynh không hay rồi."
Vĩnh Sinh đứng như trời trồng, giơ tay nói với Diệp Bạch phía sau.
"Diệp đệ, đệ chạy trước đi để ta câu giờ."
Linh hải lao đến với tốc độ cực kì nhanh, Vĩnh Sinh dùng hai tay chặn nó lại, chân thì cố bám trụ trên nền đá, cứ đà này thì cũng không chống cự được bao lâu nữa.
Diệp Bạch rất muốn chạy nhưng ở kiếp trước vì hắn hèn nhát mà đã khiến cho người thân của mình bỏ mạng, bây giờ hắn không muốn phạm lại sai lầm đó một lần nào nữa. Diệp Bạch xoay người lại chạy đến chỗ Vĩnh Sinh.
"Để ta giúp huynh một tay."
Nói rồi Diệp Bạch lao vào cùng Vĩnh Sinh cản lại con linh hải, nhưng dần dần cả hai đang bị linh hải đẩy lùi, nhưng họ vẫn cố gắng chống cự chứ quyết không bỏ chạy.
Diệp Bạch và Vĩnh Sinh vết thương trên người còn chưa khỏi mà giờ lại bị thương tiếp, linh hải không muốn mất thời gian nữa liền điều khiển hai ám khi xung quanh người tấn công Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, lúc ám khí sắp tấn công đến chỗ họ thì từ đâu hai viên đá bay tới chặn lại.
Từ xa một thiếu niên nhỏ con thua Diệp Bạch những một cái đầu, thiếu niên đó có một mái tóc trắng dài, trên người mặc một bộ y phục xanh dương.
Linh hải bị cắt ngang liền không khỏi tức giận mà thay đổi mục tiêu lao về thiếu niên đó mà tấn công, nhưng lại dễ dàng bị né được, chưa hết thiếu niên đó còn vận một quyền mà đánh về phía linh hải.
Bất ngờ thay sau đòn này linh hải lại bị đánh bay đi, cánh tay của thiếu niên đó nổi lên gân khắp nơi, mặc thì tràn đầy sát khí.
"Chỉ là một con linh hải nhỏ nhoi mà dám tấn công ta a."
Nói xong thiếu niên đó nhanh như cắt xuất hiện trước mặt linh hải rồi tung vô số nắm đấm, nắm đấm của thiếu niên này uy lực vô cùng chí ít lực đấm cũng phải chục vạn.
Chỉ sau một lúc linh hải đã bị hạ, thiếu niên này sau khi hạ xong linh hải liền tiến lại chỗ Diệp Bạch và Vĩnh Sinh.
"Tại hạ Tiêu Cảnh còn hai người?"
"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch là huynh đệ kết nghĩa của ta."
Nói xong mấy lời Vĩnh Sinh cùng Diệp Bạch do kiệt sực mà ngã xuống, nằm dưới sàn đá.
"Tiêu tiên sinh là thể tu đúng không?"
Vĩnh Sinh nằm dưới nền đá mà lên tiếng hỏi, Tiêu Cảnh nghe xong cũng tỏ ra không vui nhưng rồi cũng đáp.
"Thú thật với hai vị ta là người của Tiêu gia từng là thiên tài sở hữu thiên phú tu luyện, nhưng vào mấy năm trước ta bị hãm hại mà mất đi linh căn cả đời không thể tu luyện đã vậy còn bị đuổi ra khỏi Tiêu gia nên chỉ có thể theo con đường thể tu."
Nói xong mấy lời này mà Tiêu Cảnh cũng rưng rưng nước mắt, thấy vậy Diệp Bạch liền ngồi dậy vỗ vai an ủi Tiêu Cảnh.
"Cảm giác bị đuổi khỏi gia tộc bị người đời khinh thường của ngươi ta cũng đã từng trãi qua, ngươi có muốn báo thù không?"
"Có ta muốn."
"Một mình ngươi thì không thể nhưng ba người chúng ta thì có thể, chi bằng cùng nhau kết nghĩa huynh đệ."
"Được ta đồng ý."
Xong Vĩnh Sinh cũng ngồi dậy, rồi cả ba cùng nhau lập lời thề kết nghĩa huynh đệ với nhau, Tiêu Cảnh vui đến nỗi rơi nước mắt, vì từ lúc mất đi linh căn đến giờ không có ai quan tâm đến hắn như vậy.
Sau một lúc cả ba cùng ngồi lại với nhau, bây giờ ai nấy đều mong mau chóng thoát ra khỏi đây, bỗng Diệp Bạch đứng dậy từ trong y phục lấy ra "cổ cơ mật." rồi lật lại trang nói về vô tận trận pháp, ở những dòng cuối rõ ràng là có nói đến cách thoát ra nhưng không hiểu vì lý do gì mà nó đã bị rách mất, nhưng may mắn thay vẫn còn một mẩu giấy bị rách còn kẹp trong trang đó.
Diệp Bạch mở mẩu giấy ra xem thử, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy từ.
Khu vực trung tâm.
Nhưng chỉ với ngần ấy từ Diệp Bạch cũng đã hiểu được lối ra, Diệp Bạch háo hức quay lại.
"Ta tìm được cách ra khỏi nơi này rồi."
Sau đó đưa cho Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh xem, họ xem xong cũng hiểu ý Diệp Bạch.
Cả hai ngồi dậy phủi bụi trên cơ thể rồi bắt đầu chia nhau đi tìm trung tâm của pháp trận này nhưng tìm nửa ngày trời cũng tìm không ra khu trung tâm, có lẽ do nơi này quá rộng lớn chăng, Diệp Bạch từ từ ngồi xuống nhắm mắt lại cố cảm nhận nơi tỏa ra linh khí mạnh mẽ mới mong ước nơi đó sẽ là khu vực trung tâm.
Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh hồi hộp đứng nhìn Diệp Bạch, cuối cùng Diệp Bạch mở mắt ra hớn hở nói với cả hai.
"Ta tìm được khu vực trung tâm rồi, nó cách nơi này khoảng một vạn dặm."
Nghe xong câu này Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh như không tin và tai mình một vạn dặm, đã vậy nơi này còn không thể dùng linh lực, đi bộ một vạn dặm thì không biết đến bao giờ, nhưng chỉ cần có cơ hội thì phải thử.
Nên sau đó cả ba cùng nhau khởi hành theo chỉ dẫn của Diệp Bạch.
"Ngô huynh không hay rồi."
Vĩnh Sinh đứng như trời trồng, giơ tay nói với Diệp Bạch phía sau.
"Diệp đệ, đệ chạy trước đi để ta câu giờ."
Linh hải lao đến với tốc độ cực kì nhanh, Vĩnh Sinh dùng hai tay chặn nó lại, chân thì cố bám trụ trên nền đá, cứ đà này thì cũng không chống cự được bao lâu nữa.
Diệp Bạch rất muốn chạy nhưng ở kiếp trước vì hắn hèn nhát mà đã khiến cho người thân của mình bỏ mạng, bây giờ hắn không muốn phạm lại sai lầm đó một lần nào nữa. Diệp Bạch xoay người lại chạy đến chỗ Vĩnh Sinh.
"Để ta giúp huynh một tay."
Nói rồi Diệp Bạch lao vào cùng Vĩnh Sinh cản lại con linh hải, nhưng dần dần cả hai đang bị linh hải đẩy lùi, nhưng họ vẫn cố gắng chống cự chứ quyết không bỏ chạy.
Diệp Bạch và Vĩnh Sinh vết thương trên người còn chưa khỏi mà giờ lại bị thương tiếp, linh hải không muốn mất thời gian nữa liền điều khiển hai ám khi xung quanh người tấn công Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, lúc ám khí sắp tấn công đến chỗ họ thì từ đâu hai viên đá bay tới chặn lại.
Từ xa một thiếu niên nhỏ con thua Diệp Bạch những một cái đầu, thiếu niên đó có một mái tóc trắng dài, trên người mặc một bộ y phục xanh dương.
Linh hải bị cắt ngang liền không khỏi tức giận mà thay đổi mục tiêu lao về thiếu niên đó mà tấn công, nhưng lại dễ dàng bị né được, chưa hết thiếu niên đó còn vận một quyền mà đánh về phía linh hải.
Bất ngờ thay sau đòn này linh hải lại bị đánh bay đi, cánh tay của thiếu niên đó nổi lên gân khắp nơi, mặc thì tràn đầy sát khí.
"Chỉ là một con linh hải nhỏ nhoi mà dám tấn công ta a."
Nói xong thiếu niên đó nhanh như cắt xuất hiện trước mặt linh hải rồi tung vô số nắm đấm, nắm đấm của thiếu niên này uy lực vô cùng chí ít lực đấm cũng phải chục vạn.
Chỉ sau một lúc linh hải đã bị hạ, thiếu niên này sau khi hạ xong linh hải liền tiến lại chỗ Diệp Bạch và Vĩnh Sinh.
"Tại hạ Tiêu Cảnh còn hai người?"
"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch là huynh đệ kết nghĩa của ta."
Nói xong mấy lời Vĩnh Sinh cùng Diệp Bạch do kiệt sực mà ngã xuống, nằm dưới sàn đá.
"Tiêu tiên sinh là thể tu đúng không?"
Vĩnh Sinh nằm dưới nền đá mà lên tiếng hỏi, Tiêu Cảnh nghe xong cũng tỏ ra không vui nhưng rồi cũng đáp.
"Thú thật với hai vị ta là người của Tiêu gia từng là thiên tài sở hữu thiên phú tu luyện, nhưng vào mấy năm trước ta bị hãm hại mà mất đi linh căn cả đời không thể tu luyện đã vậy còn bị đuổi ra khỏi Tiêu gia nên chỉ có thể theo con đường thể tu."
Nói xong mấy lời này mà Tiêu Cảnh cũng rưng rưng nước mắt, thấy vậy Diệp Bạch liền ngồi dậy vỗ vai an ủi Tiêu Cảnh.
"Cảm giác bị đuổi khỏi gia tộc bị người đời khinh thường của ngươi ta cũng đã từng trãi qua, ngươi có muốn báo thù không?"
"Có ta muốn."
"Một mình ngươi thì không thể nhưng ba người chúng ta thì có thể, chi bằng cùng nhau kết nghĩa huynh đệ."
"Được ta đồng ý."
Xong Vĩnh Sinh cũng ngồi dậy, rồi cả ba cùng nhau lập lời thề kết nghĩa huynh đệ với nhau, Tiêu Cảnh vui đến nỗi rơi nước mắt, vì từ lúc mất đi linh căn đến giờ không có ai quan tâm đến hắn như vậy.
Sau một lúc cả ba cùng ngồi lại với nhau, bây giờ ai nấy đều mong mau chóng thoát ra khỏi đây, bỗng Diệp Bạch đứng dậy từ trong y phục lấy ra "cổ cơ mật." rồi lật lại trang nói về vô tận trận pháp, ở những dòng cuối rõ ràng là có nói đến cách thoát ra nhưng không hiểu vì lý do gì mà nó đã bị rách mất, nhưng may mắn thay vẫn còn một mẩu giấy bị rách còn kẹp trong trang đó.
Diệp Bạch mở mẩu giấy ra xem thử, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy từ.
Khu vực trung tâm.
Nhưng chỉ với ngần ấy từ Diệp Bạch cũng đã hiểu được lối ra, Diệp Bạch háo hức quay lại.
"Ta tìm được cách ra khỏi nơi này rồi."
Sau đó đưa cho Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh xem, họ xem xong cũng hiểu ý Diệp Bạch.
Cả hai ngồi dậy phủi bụi trên cơ thể rồi bắt đầu chia nhau đi tìm trung tâm của pháp trận này nhưng tìm nửa ngày trời cũng tìm không ra khu trung tâm, có lẽ do nơi này quá rộng lớn chăng, Diệp Bạch từ từ ngồi xuống nhắm mắt lại cố cảm nhận nơi tỏa ra linh khí mạnh mẽ mới mong ước nơi đó sẽ là khu vực trung tâm.
Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh hồi hộp đứng nhìn Diệp Bạch, cuối cùng Diệp Bạch mở mắt ra hớn hở nói với cả hai.
"Ta tìm được khu vực trung tâm rồi, nó cách nơi này khoảng một vạn dặm."
Nghe xong câu này Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh như không tin và tai mình một vạn dặm, đã vậy nơi này còn không thể dùng linh lực, đi bộ một vạn dặm thì không biết đến bao giờ, nhưng chỉ cần có cơ hội thì phải thử.
Nên sau đó cả ba cùng nhau khởi hành theo chỉ dẫn của Diệp Bạch.