Quyển 2 Chương 78: Tôi luyện lại thần đan, động tĩnh của diệp thiên tông
Dương Tử cũng chỉ gãi đầu cười khổ mà nói:
- Nhiều lúc con cũng đen đủi lắm ấy chứ!
Nói xong hắn ném cho Nhẫn Dạ rồi càu nhàu:
- Nhưng mà nó hình như mất hết công dụng rồi, con cảm nhận được nó là do nó hấp dẫn được Thôn Phệ Chi Lực của con. Nhưng nó cũng hút mất một phần lực lượng của con rồi đấy.
Hằng Thiên cũng tiến đến chỗ Nhẫn Dạ xem thử, Nhẫn Dạ thấy vậy liền chìa ra mà hỏi Hằng Thiên:
- Sư phụ à, nếu con không nhầm thì nó cần thêm cả Linh Hỗn Quả với cả Diệp Tâm Cỏ đúng không ạ?
Hằng Thiên cũng sờ cằm mà nói:
- Cũng đúng đấy, nếu ta không nhầm thì nó là Thiên Phàm Đan. Dùng để vượt qua cảnh giới Hoàng Thiên tiến lên Thiên Đạo. Nhưng nó vẫn cần dùng Chư Thiên Vạn Minh Quyết nữa, mà thứ đó ta lại chỉ có một mảnh thôi!
Dương Tử liền hỏi Hằng Thiên:
- Lão tổ à nó trông như thế nào vậy ạ? Có lẽ con sẽ tìm được vì hôm nay con cảm thấy mình rất may mắn.
Hằng Thiên liền nhìn hắn cười mỉm rồi lấy một tờ giấy ra mà nói:
- Đây, nó trông như thế này! Nhìn nó như tờ giấy bình thường nhưng lửa đốt không cháy, đổ nước không thấm, xé không rách. Đến kiếm chém còn bị gãy cả kiếm, nên ta thường cầm nó ra để đỡ đòn.
Dương Thuần và Vân Yến nhìn tờ giấy ấy một hồi rồi cả hai a lên một tiếng:
- A! Nếu không nhầm thì ở Dương gia và Vân gia đều có một mảnh giống thế này.
Dương Thuần cũng nói thêm:
- Ta cũng không rõ ở Vân gia như thế nào nhưng mảnh ở Dương gia đúng là lửa đốt không cháy. Vì hồi nhỏ có hơi nghịch nên lỡ đốt cả cái kho chứa mà có mỗi tờ giấy đấy không sao.
Nói xong hắn gãi đầu cười gượng, Dương Tử liếc nhìn cha mình bằng một ánh mắt phán xét mà nói:
- Thế mà có ai còn chê con phá đồ đó.
Dương Thuần đỏ mặt liền đấm vào đầu Dương Tử mà nói:
- Ta và mẹ con sẽ về để tìm xem có không, tốt nhất là đối sử với con dâu của ta tốt chút vào. Không sau này đừng có vác cái xác về Phong Huyền Tông nữa!
Dương Tử lúc này cảm nhận mình đang dư thừa trong cái gia đình có bốn cô vợ của hắn và một đứa con từ trứng nở ra. Nhẫn Dạ liền tiến đến vỗ vai hắn mà nói:
- Ngày xưa lão tổ nhà con cũng đối xử với ta như thế khi thấy thằng đần Chí Dũng đó đấy.
Hai người cùng lắc đầu thở dài mà nói:
- Thời thế thay đổi nhanh thật, họ lật mặt cũng gọi là nhanh quá đi.
Hằng Thiên nghe thằng đệ tử yêu dấu của mình nói xấu mình liền cầm cục đá lên ném thẳng vào đầu Nhẫn Dạ mà bị xuyên qua. Giờ hắn mới nhớ ra đồ đệ mình vẫn là thần hồn, hắn liền quát lớn:
- Lục Nhẫn Dạ! Ngươi quên lời vi sư nói rồi à?
Nhẫn Dạ nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác huýt sáo tỏ vẻ vô tội. Dương Tử cũng để họ một mình mà bế Yên Nhi đi về phòng của mình. Đang đi hắn cũng khởi lên Bách Động Minh Thân rồi nói:
- Này mấy người đưa Tiểu Nhu đi chơi chút đi, con bé đòi nhiều quá rồi.
Cả bốn phân thân đều đồng thanh nói với dọng trách móc khi thấy hắn bế Yên Nhi trên tay:
- Bản thể vô sỉ!
Dương Tử đặt Yên Nhi xuống rồi quát:
- Này! Dù gì ta cũng là chủ nhân của mấy người đấy có biết lễ phép gì không vậy?
Số 1 giơ ngón giữa lên học được từ Chí Dũng mà nói:
- Vô sỉ thì vẫn là vô sỉ!
Số 2 gật đầu nói thêm:
- Còn làm cái hành động mà Chí Dũng tiền bối bảo là bóc lột sức lao động nữa chứ!
Số 4 cũng bồi thêm:
- Vô sỉ rồi còn háu sắc nữa, Tiểu Yên Nhi vẫn nên đề phòng hắn đấy nhé!
Dương Tử thấy số 3 không nói gì liền chạy lại túm cổ áo hắn lên rồi nói:
- Số 3 ngươi vẫn còn thương ta đúng không? Nói gì làm ta vui đi!
Số 3 ngoáy mũi rồi quay mặt đi chỗ khác mà nói:
- Cũng được đấy, nhưng nhìn Yên Nhi muội muội đi đã. Chừng nào khỏi bệnh rồi ta nói cho mi nghe!
Dương Tử nghe vậy cũng từ từ quay lại nhìn Yên Nhi, cô nàng vẫn đứng đấy nhưng có một bộ dạng như sắp tra tấn Dương Tử vậy. Lúc này cũng chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn từ nhà trọ phát ra. Ở Diệp Thiên Tông bây giờ đang rất là nhộn nhịp, nhưng là nhộn nhịp của sự chết tróc. Diệp Huyền ngồi ở trên đại điện của tông môn, hắn đang tự nghĩ:
- Vậy mà ta lại cảm nhận được khí tức của hắn, nhưng vì sao ta lại không thể thăm dò hắn qua thiên đạo cơ chứ. Thậm chí còn bị phản phệ nữa.
Hắn đang rối tung lên vì đống suy nghĩ của mình thì có một đồ đệ chạy đế và nói:
- Không ổn rồi tông chủ đại nhân!
Diệp Huyền vẫn ung dung nói:
- Sao? Có chuyện gì thì từ từ nói rõ ra cho ta nghe xem nào.
Đệ tử kia liền nói ngay:
- Tông môn ở Nhất Vực lẫn Nhị Vực đều bị thế lực nào đó mang tên Sát Phạt Điện diệt sạch rồi. Giờ chúng còn đang tấn công ở Tam Vực và cả ở đây luôn rồi ạ!
Diệp Huyền liền đập tay xuống ghế mà quát:
- Cái gì vậy? Ta nuôi lũ trưởng lão các ngươi đều là để làm cảnh à? Còn không nhanh đi giải quyết đi?
Lũ trưởng lão cũng nháo nhào hết lên và chuẩn bị lực lượng đánh lại Sát Phạt Điện. Vì thế ta mới thấy được cảnh nhộn nhịp này của Diệp Thiên Tông. Một kẻ lạ mặt cầm quạt đi tới đặt tay lên vai của Diệp Huyền mà nói:
- Diệp Huynh không cần quá lo lắng vậy chứ, chẳng phải chúng vẫn chỉ là con kiến thôi sao? Ta có một chủ ý rất hay chẳng biết Diệp Huynh muốn nghe không?
Diệp Huyền liền nói:
- Nói thử ta nghe xem!
Rồi hắn thì thầm vào tai Diệp Huyền, chỉ thấy từ đại điện chuyền ra tiếng cười rất lớn của hắn. Lúc này nhóm Linh Nhi,Dạ Hy và Chí Dũng cũng đã đặt chân đến Tứ Vực trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể. Linh Nhi vươn vai mà nói:
- Vậy thì phải hỏi xem Bắc Phi tỷ ở đâu thôi.
- Nhiều lúc con cũng đen đủi lắm ấy chứ!
Nói xong hắn ném cho Nhẫn Dạ rồi càu nhàu:
- Nhưng mà nó hình như mất hết công dụng rồi, con cảm nhận được nó là do nó hấp dẫn được Thôn Phệ Chi Lực của con. Nhưng nó cũng hút mất một phần lực lượng của con rồi đấy.
Hằng Thiên cũng tiến đến chỗ Nhẫn Dạ xem thử, Nhẫn Dạ thấy vậy liền chìa ra mà hỏi Hằng Thiên:
- Sư phụ à, nếu con không nhầm thì nó cần thêm cả Linh Hỗn Quả với cả Diệp Tâm Cỏ đúng không ạ?
Hằng Thiên cũng sờ cằm mà nói:
- Cũng đúng đấy, nếu ta không nhầm thì nó là Thiên Phàm Đan. Dùng để vượt qua cảnh giới Hoàng Thiên tiến lên Thiên Đạo. Nhưng nó vẫn cần dùng Chư Thiên Vạn Minh Quyết nữa, mà thứ đó ta lại chỉ có một mảnh thôi!
Dương Tử liền hỏi Hằng Thiên:
- Lão tổ à nó trông như thế nào vậy ạ? Có lẽ con sẽ tìm được vì hôm nay con cảm thấy mình rất may mắn.
Hằng Thiên liền nhìn hắn cười mỉm rồi lấy một tờ giấy ra mà nói:
- Đây, nó trông như thế này! Nhìn nó như tờ giấy bình thường nhưng lửa đốt không cháy, đổ nước không thấm, xé không rách. Đến kiếm chém còn bị gãy cả kiếm, nên ta thường cầm nó ra để đỡ đòn.
Dương Thuần và Vân Yến nhìn tờ giấy ấy một hồi rồi cả hai a lên một tiếng:
- A! Nếu không nhầm thì ở Dương gia và Vân gia đều có một mảnh giống thế này.
Dương Thuần cũng nói thêm:
- Ta cũng không rõ ở Vân gia như thế nào nhưng mảnh ở Dương gia đúng là lửa đốt không cháy. Vì hồi nhỏ có hơi nghịch nên lỡ đốt cả cái kho chứa mà có mỗi tờ giấy đấy không sao.
Nói xong hắn gãi đầu cười gượng, Dương Tử liếc nhìn cha mình bằng một ánh mắt phán xét mà nói:
- Thế mà có ai còn chê con phá đồ đó.
Dương Thuần đỏ mặt liền đấm vào đầu Dương Tử mà nói:
- Ta và mẹ con sẽ về để tìm xem có không, tốt nhất là đối sử với con dâu của ta tốt chút vào. Không sau này đừng có vác cái xác về Phong Huyền Tông nữa!
Dương Tử lúc này cảm nhận mình đang dư thừa trong cái gia đình có bốn cô vợ của hắn và một đứa con từ trứng nở ra. Nhẫn Dạ liền tiến đến vỗ vai hắn mà nói:
- Ngày xưa lão tổ nhà con cũng đối xử với ta như thế khi thấy thằng đần Chí Dũng đó đấy.
Hai người cùng lắc đầu thở dài mà nói:
- Thời thế thay đổi nhanh thật, họ lật mặt cũng gọi là nhanh quá đi.
Hằng Thiên nghe thằng đệ tử yêu dấu của mình nói xấu mình liền cầm cục đá lên ném thẳng vào đầu Nhẫn Dạ mà bị xuyên qua. Giờ hắn mới nhớ ra đồ đệ mình vẫn là thần hồn, hắn liền quát lớn:
- Lục Nhẫn Dạ! Ngươi quên lời vi sư nói rồi à?
Nhẫn Dạ nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác huýt sáo tỏ vẻ vô tội. Dương Tử cũng để họ một mình mà bế Yên Nhi đi về phòng của mình. Đang đi hắn cũng khởi lên Bách Động Minh Thân rồi nói:
- Này mấy người đưa Tiểu Nhu đi chơi chút đi, con bé đòi nhiều quá rồi.
Cả bốn phân thân đều đồng thanh nói với dọng trách móc khi thấy hắn bế Yên Nhi trên tay:
- Bản thể vô sỉ!
Dương Tử đặt Yên Nhi xuống rồi quát:
- Này! Dù gì ta cũng là chủ nhân của mấy người đấy có biết lễ phép gì không vậy?
Số 1 giơ ngón giữa lên học được từ Chí Dũng mà nói:
- Vô sỉ thì vẫn là vô sỉ!
Số 2 gật đầu nói thêm:
- Còn làm cái hành động mà Chí Dũng tiền bối bảo là bóc lột sức lao động nữa chứ!
Số 4 cũng bồi thêm:
- Vô sỉ rồi còn háu sắc nữa, Tiểu Yên Nhi vẫn nên đề phòng hắn đấy nhé!
Dương Tử thấy số 3 không nói gì liền chạy lại túm cổ áo hắn lên rồi nói:
- Số 3 ngươi vẫn còn thương ta đúng không? Nói gì làm ta vui đi!
Số 3 ngoáy mũi rồi quay mặt đi chỗ khác mà nói:
- Cũng được đấy, nhưng nhìn Yên Nhi muội muội đi đã. Chừng nào khỏi bệnh rồi ta nói cho mi nghe!
Dương Tử nghe vậy cũng từ từ quay lại nhìn Yên Nhi, cô nàng vẫn đứng đấy nhưng có một bộ dạng như sắp tra tấn Dương Tử vậy. Lúc này cũng chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn từ nhà trọ phát ra. Ở Diệp Thiên Tông bây giờ đang rất là nhộn nhịp, nhưng là nhộn nhịp của sự chết tróc. Diệp Huyền ngồi ở trên đại điện của tông môn, hắn đang tự nghĩ:
- Vậy mà ta lại cảm nhận được khí tức của hắn, nhưng vì sao ta lại không thể thăm dò hắn qua thiên đạo cơ chứ. Thậm chí còn bị phản phệ nữa.
Hắn đang rối tung lên vì đống suy nghĩ của mình thì có một đồ đệ chạy đế và nói:
- Không ổn rồi tông chủ đại nhân!
Diệp Huyền vẫn ung dung nói:
- Sao? Có chuyện gì thì từ từ nói rõ ra cho ta nghe xem nào.
Đệ tử kia liền nói ngay:
- Tông môn ở Nhất Vực lẫn Nhị Vực đều bị thế lực nào đó mang tên Sát Phạt Điện diệt sạch rồi. Giờ chúng còn đang tấn công ở Tam Vực và cả ở đây luôn rồi ạ!
Diệp Huyền liền đập tay xuống ghế mà quát:
- Cái gì vậy? Ta nuôi lũ trưởng lão các ngươi đều là để làm cảnh à? Còn không nhanh đi giải quyết đi?
Lũ trưởng lão cũng nháo nhào hết lên và chuẩn bị lực lượng đánh lại Sát Phạt Điện. Vì thế ta mới thấy được cảnh nhộn nhịp này của Diệp Thiên Tông. Một kẻ lạ mặt cầm quạt đi tới đặt tay lên vai của Diệp Huyền mà nói:
- Diệp Huynh không cần quá lo lắng vậy chứ, chẳng phải chúng vẫn chỉ là con kiến thôi sao? Ta có một chủ ý rất hay chẳng biết Diệp Huynh muốn nghe không?
Diệp Huyền liền nói:
- Nói thử ta nghe xem!
Rồi hắn thì thầm vào tai Diệp Huyền, chỉ thấy từ đại điện chuyền ra tiếng cười rất lớn của hắn. Lúc này nhóm Linh Nhi,Dạ Hy và Chí Dũng cũng đã đặt chân đến Tứ Vực trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể. Linh Nhi vươn vai mà nói:
- Vậy thì phải hỏi xem Bắc Phi tỷ ở đâu thôi.