Chương 5 : Bế quan tu luyện
Chương 5: Bế quan tu luyện
Nhất khí tạo âm dương sinh ra thiên địa vạn vật, nguyên bổn nhất khí là vô vật, vô vật tức chân không, đạo do tâm ngộ, linh nguyên diệu sấm…
Đem khẩu quyết Luyện Khí sơ kỳ trong ngọc giản nhớ kỹ, Đinh Hạo dần dần tiến nhập vào không minh cảnh giới, căn cứ vào những gì vừa mới lĩnh ngộ bắt đầu đem tâm linh bản thân chìm vào trong đó.
Thiên địa vạn vật do ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tạo thành, cơ thể con người do ngũ thần: hồn, phách, tinh, khí, thần và ngũ tạng: tâm, can, tỳ, phế, thận, tạo thành, tu chân là quá trình tu luyện để cường hóa đối với ngũ thần và ngũ tạng.
Đinh Hạo giải thích theo đạo lý cơ bản nhất thì tu luyện đơn giản chỉ là theo khẩu quyết Luyện Khí sơ kỳ của Vô Cực Ma Công, đem hồn phách tinh khí của mình tập trung vào nội đan của Bát Sí Tử Mãng tại đan điền, dần dần cảm giác được dao động của linh lực rồi dùng tinh thần đem dao động này di chuyển theo chu kỳ lưu chuyển của tâm pháp Vô Cực Ma Công, đó chính là tu luyện.
Lần đầu tiên nội đan phát tác cũng đã tiến hành cải tạo một chút đối với ngũ tạng của Đinh Hạo, mặc dù hiện giờ hắn đang cố chịu đựng nhưng đã có điểm lý giải với nó. Lần này Đinh Hạo đã sớm có chuẩn bị nên chủ động vận đan điền của mình nên cơ thể…
Chỉ là loại cảm giác lúc này hoàn toàn bất đồng, lần đầu phát tác thì năng lượng của nội đan của Bát Sí Tử Mãng tựa như núi lửa bộc phát, không để cho hắn làm chủ, mặc kệ thân thể hắn có khả năng chịu đựng hay không!
Nhưng bây giờ Đinh Hạo có thể dựa vào đan điền để dẫn luồng linh lực lưu động theo quỹ tích, đáng tiếc chính là bây giờ nội đan của Bát Sí Tử Mãng lại như một ao nước tù, chỉ toát ra chút linh khí làm cho Đinh Hạo buồn bực không thôi. Nội đan của Bát Sí Tử Mãng mặc dù chỉ cung cấp một chút linh lực nhưng Đinh Hạo đã cảm giác được biến hóa của thân thể mình.
Ngũ tạng biến hóa rõ ràng nhất, mỗi lần linh khí đi qua thì đều cảm giác chúng càng trở nên cứng cỏi, sinh lực càng thệm thịnh vượng, loại cảm giác huyền diệu này khó mà giải thích, dùng ngôn ngữ rất khó miêu tả chuẩn xác nhưng Đinh Hạo biết thân thể của chính mình thật sự đã xảy ra biến hóa, tai có thể nghe xa hơn, lớp da có thể cảm giác được không khí lưu động, thậm chí hắn có thể cảm giác được từng nhịp đập của tâm mạch.
Phát hiện này làm Đinh Hạo mừng rỡ như điên, hắn biết mình thật sự đã tiến vào Luyện Khí sơ kỳ. Nhưng Đinh Hạo không biết rằng trong một ngày mà tiến được đến giai đoạn như vậy, đối với mọi Tu đạo giả phổ thông là không thể tưởng tượng nổi. Kẻ tu đạo có cơ sở chưa vững mà muốn đi vào cảnh giới này bình thường cũng phải hơn ba năm, người nhanh nhất cũng mất chừng ba năm.
Trước đó, tuy Đinh Hạo không tu đạo nhưng hằng ngày lại ở trong rừng rậm săn bắt, leo núi nên đã rèn luyện được thân thể cường tráng dị thường, đồng thời lần trước nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác làm thân thể hắn được cải tạo không ít, nhưng quan trọng nhất chính là năng lực lĩnh ngộ của Đinh Hạo quả là kinh nhân.
Nếu là người bình thường, lần đầu tiếp cận với việc tu đạo căn bản rất khó giải thích mức độ trừu tượng của việc tu luyện, cho dù họ được lý giải tường tận cũng không có khả năng hiểu, chỉ khi kinh qua thất bại thì mới có thể chính thức tìm được phương pháp. Thế nhưng Đinh Hạo lại có thể trực tiếp vượt qua giai đoạn mê mang quan trọng nhất này nên có thể nhanh chóng đạt tới giai đoạn đó.
Đinh Hạo mở mắt thì phát hiện đã tới trưa hôm sau, hắn tu luyện cả đêm mà chẳng cảm giác thân thể có gì không khỏe, lại thấy tinh thần dâng tràn, thần thanh khí sản, ánh mắt thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông nhỏ của thực vật ngoài mười trượng. Đinh Hạo không hề vì thân thể của mình thay đổi mà cảm thấy kinh ngạc, sự huyền bí của tu chân làm cho hắn bắt đầu tin tưởng những sự tình có thể nảy sinh.
Mặc dù không cảm thấy đói nhưng Đinh Hạo dù sao còn cách Tích Cốc kỳ một đoạn khoảng cách, cần phải cho chút gì vào bụng để bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Sau đó Đinh Hạo tiếp tục tới Tàng Thư Phòng thì phát hiện tam đại đệ tử đang giữ cửa vẫn như cũ ngồi bất động tại đó, lần này hắn không vội vàng như trước mà lại có hứng thú nhìn tam đại đệ tử đó.
Người này tướng mạo cực kì bình thường, nhìn khoảng hai mươi tuổi, nhưng Đinh Hạo biết căn bản không thể theo tướng mạo mà đoán tuổi của người tu đạo được, theo lời Mã Phong thì hai mươi năm qua chưa từng có đệ tử mới sẽ hiểu.
Phảng phất cảm giác được ánh mắt lướt qua của Đinh Hạo, y liền mở mắt, nhìn Đinh Hạo nói:
Tiểu tử, trông ta ổn chứ?
Điều này không phải, chỉ là có một số việc muốn hỏi thăm ngươi, vốn muốn chờ sau khi ngươi tỉnh ngủ để hỏi lại, bất quá ngay lúc đang nhìn thì ngươi tỉnh lại!
Đinh Hạo nhẹ giọng nói.
Đinh Hạo không phải loại người hay bắt chuyện, nhưng hắn vừa mới đến nên đối vối Vô Cực Ma Tông dù sao cũng biết rất ít, điều này sẽ rất bất lợi đối với hành sự sau này nên hắn muốn dò hỏi kỹ lưỡng, đây cũng là tố chất cẩn thận của một thợ săn ở Đinh Hạo.
Ồ, tiểu tử, ta có cần thiết phải trả lời ngươi không, trả lời ngươi thì ta có chỗ nào tốt, nhìn trang phục của ngươi đã biết là người mới nhập môn, ngươi có thứ gì tốt cho ta?
Người này miễn cưỡng nói, giọng nói cực kì khinh thị.
Đinh Hạo cảm giác người này cũng có chút ý tứ, mặc dù là người lấy lợi làm đầu, nhưng tác phong không giống người trong Ma môn, đúng là lạ.
Tuy Đinh Hạo tiếp xúc không nhiều với người trong Ma Đạo nhưng thấy tác phong hành sự của Mã Phong và Trần Lĩnh nên trong lòng đã biết, người này giọng nói mặc dù bất thiện, nhưng cũng không có ác ý!
Nhìn sư huynh tướng mạo đường đường, mặc dù cũng là tam đại đệ tử như ta mà đã có thể quản lý Tàng Thư Phòng rộng lớn như vậy, mỗi lần nhìn thấy thì sư huynh đều khắc khổ tu luyện, đạo hạnh nhất định không thấp, tiểu đệ quả thực bội phục không thôi!
Hắn mặc dù tâng bốc người khác nhưng giọng nói biến hóa một cách nhanh chóng, cảm tình phảng phất như thấm vào phế phủ.
Ài… sư đệ dù vừa mới nhập môn nhưng nhãn lực đúng là bất phàm, bị ngươi đoán đúng hơn phân nửa, ta hôm nay tâm tình rất tốt, ngươi có điều gì nghi hoặc thì hỏi đi và cũng không cần người tiến cống vật gì cho ta.
Bộ dáng uể oải của kẻ này đã biến mất, tinh thần phấn chấn, ánh mắt nhìn Đinh Hạo đã thuận hơn rất nhiều.
Tiểu đệ vừa mới nhập môn, đối với tình hình của bổn môn có thể nói hoàn toàn không biết gì, mong sư huynh chỉ giáo một ít sự việc cơ bản của môn phái. Tại Đoạn Hồn sơn chúng ta thực lực như thế nào, bổn môn tu luyện công pháp uy lực ra sao, đồng thời có cần phải chú ý điều gì không? Tiểu đệ xin ghi nhớ ơn chỉ giáo của sư huynh!
Đinh Hạo khom người nói, dáng vẻ khiêm tốn dị thường.
Thở dài một hơi, tam đại đệ tử kia đáp:
Nói đến không sợ sư đệ chê cười, chúng ta tại Đoạn Hồn sơn thuộc loại môn phái yếu nhất. Công pháp của các Ma môn khác tu luyện đến Nguyên Anh kỳ khoảng trên dưới hai trăm năm, mà của chúng ta lại mất đến bốn trăm năm, mặc kệ loại cảnh giới nào tăng lên cũng chậm không chỉ một bậc. Nếu hai kẻ cùng tu chân, sau trăm năm thì bình thường người của chúng ta ít nhất phải chậm hơn hai tầng cảnh giới so với họ, càng về sau sự chênh lệch càng rõ ràng. Công pháp của bổn môn đã không bằng công pháp của các phái ma môn khác, đến tốc độ tu luyện cũng chậm hơn, ngay cả tu luyện hỏa hầu của môn phái chúng ta so với môn phái khác cũng không bằng, cùng cảnh giới nhưng cũng không phải đối thủ của họ, thật không hiểu công pháp kém cỏi như thế sao còn lưu truyền lại.
Đúng là vì điểm này khiến cho người tu Ma Đến môn phái ta bái sư ngày càng ít, cho dù ngay từ đầu do không biết mà đầu nhập môn phái của chúng ta, sau khi biết thì cũng lần lượt ly khai, những người lưu lại đa số cũng đều lén lút chuyển sang tu công pháp khác, ngay đến cả chưởng môn có thể đột phá đến Phân Thân kỳ cũng đều là nhờ vậy. Nguyên nhân chân chính là như thế, hai mươi mấy năm qua ngươi vốn là đệ tử duy nhất gia nhập môn phái ta, cho nên lần đầu tiên thấy ngươi tiến tới thì ta cảm thấy ngươi thuần túy là một tên ngốc tử. Mặc kệ ngươi ra sao, tiến vào bổn môn là đã đại biểu cho việc từ nay về sau trên con đường tu ma ngươi đều phải theo đuôi kẻ khác. Trên Đoạn Hồn sơn không có môn phái nào chúng ta có thể trêu chọc được, nếu không chết thì đừng có rời khỏi sơn môn đẻ tránh cho bị các môn phái khác đụng tới sau đó tự chuốc lấy nhục. Cũng có mấy người ở ngoài bị người vũ nhục, nhẫn nại không nổi nên bị chém chết đương trường, rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ngay cả Môn Chủ Lý Nam Thiên cũng không dám hỏi mà lại đóng của bế quan không để ý tới, thật sự là uất ức…
Càng nói hắn càng thương tâm, vẻ mặt thống khổ phi thường.
Đến lúc này, Đinh Hạo đã nhận thức được chuyện của Vô Cực Ma Tông, nhưng hối hận thì đã muộn, không kể tới nếu nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác thì không có cách nào xử lý, mà nếu chạy qua môn phái khác thì chắc gì đã được thu nhận.
Nếu bỏ trốn, Trần Lĩnh chỉ cần nói ra trên người hắn có nội đan của Bát Sí Tử Mãng và một đám Bát Sí Tử Mãng con, hắn lập tức sẽ bị người tu ma coi là một sinh vật trân quý như Đường Tăng, những kẻ tu chân bí pháp rất nhiều, chỉ bằng năng lực vừa mới nhập môn của hắn thì cho dù gặp ai cũng chỉ có một con con đường chết, nếu được chết tử tế cũng là một điều xa xỉ.
Lo lắng và cân nhắc chút lợi hại, Đinh Hạo quyết định tạm thời ở lại Vô Cực Ma Tông, càng ẩn tàng thì càng an toàn, người khác căn bản sẽ không để ý đến hắn. Mặc dù công pháp tiến triển chậm chạm, nhưng cũng chẳng có thứ khác tốt hơn cho hắn.
Mà hiện tại công pháp trong Tàng Thư Phòng mặc dù đều là cơ bản, nhưng đối với người vừa mới nhập môn như Đinh Hạo mà nói thì rất thích hợp.
Ngày mai nội đan của Bát Sí Tử Mãng sẽ phát tác, Đinh Hạo không hề muốn chuyện nội đan của Bát Sí Tử Mãng bị bất cứ kẻ nào phát hiện, nên đã quyết định tốt nhất là bí mật tu luyện tại sơn động phía sau hàn đàm.
Do không có môn nhân nào ở đó nên khoảng không tu luyện tại sơn động rất nhiều, hắn có thể trực tiếp sử dụng. Đinh Hạo chưa có Nguyên Anh khí, cũng không có năng lực phi hành nên đành bỏ qua hàn đàm và chọn một sơn động ở một góc bên cạnh.
Động này sâu năm thước, rộng khoảng ba thước, ngoại trừ một thảo bồ duy nhất để ngồi, ngoài ra không có vật gì khác, nơi đây tương đối giản lậu.
Ở cửa động có dán một khu trùng phù, vài đống cỏ khô che cửa động một cách đơn giản. Khu trùng phù là một trong những bùa chú đơn giản nhất, chỉ cần dùng nước của hoa diệp lan án chiếu theo luật đồ vẽ lên giấy bùa vàng rồi đưa linh lực vào là có thể sử dụng, nó không có tác dụng công kích mà chỉ có thể mê hoặc động vật và người thường mà thôi, trước khi tới Đinh Hạo đã chế tạo được một ít.
Cẩn thận tra xét một phen, sau khi xác định khu trùng phù thật sự hữu hiệu, Đinh Hạo xếp bằng trên thảo bồ và bắt đầu bước vào bế quan lần thứ nhất để tu ma. Truyện hay, nhiệt huyết sôi trào Vạn Giới Chi Trấn Áp Chư Thiên mời mội người vào xem Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Nhất khí tạo âm dương sinh ra thiên địa vạn vật, nguyên bổn nhất khí là vô vật, vô vật tức chân không, đạo do tâm ngộ, linh nguyên diệu sấm…
Đem khẩu quyết Luyện Khí sơ kỳ trong ngọc giản nhớ kỹ, Đinh Hạo dần dần tiến nhập vào không minh cảnh giới, căn cứ vào những gì vừa mới lĩnh ngộ bắt đầu đem tâm linh bản thân chìm vào trong đó.
Thiên địa vạn vật do ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tạo thành, cơ thể con người do ngũ thần: hồn, phách, tinh, khí, thần và ngũ tạng: tâm, can, tỳ, phế, thận, tạo thành, tu chân là quá trình tu luyện để cường hóa đối với ngũ thần và ngũ tạng.
Đinh Hạo giải thích theo đạo lý cơ bản nhất thì tu luyện đơn giản chỉ là theo khẩu quyết Luyện Khí sơ kỳ của Vô Cực Ma Công, đem hồn phách tinh khí của mình tập trung vào nội đan của Bát Sí Tử Mãng tại đan điền, dần dần cảm giác được dao động của linh lực rồi dùng tinh thần đem dao động này di chuyển theo chu kỳ lưu chuyển của tâm pháp Vô Cực Ma Công, đó chính là tu luyện.
Lần đầu tiên nội đan phát tác cũng đã tiến hành cải tạo một chút đối với ngũ tạng của Đinh Hạo, mặc dù hiện giờ hắn đang cố chịu đựng nhưng đã có điểm lý giải với nó. Lần này Đinh Hạo đã sớm có chuẩn bị nên chủ động vận đan điền của mình nên cơ thể…
Chỉ là loại cảm giác lúc này hoàn toàn bất đồng, lần đầu phát tác thì năng lượng của nội đan của Bát Sí Tử Mãng tựa như núi lửa bộc phát, không để cho hắn làm chủ, mặc kệ thân thể hắn có khả năng chịu đựng hay không!
Nhưng bây giờ Đinh Hạo có thể dựa vào đan điền để dẫn luồng linh lực lưu động theo quỹ tích, đáng tiếc chính là bây giờ nội đan của Bát Sí Tử Mãng lại như một ao nước tù, chỉ toát ra chút linh khí làm cho Đinh Hạo buồn bực không thôi. Nội đan của Bát Sí Tử Mãng mặc dù chỉ cung cấp một chút linh lực nhưng Đinh Hạo đã cảm giác được biến hóa của thân thể mình.
Ngũ tạng biến hóa rõ ràng nhất, mỗi lần linh khí đi qua thì đều cảm giác chúng càng trở nên cứng cỏi, sinh lực càng thệm thịnh vượng, loại cảm giác huyền diệu này khó mà giải thích, dùng ngôn ngữ rất khó miêu tả chuẩn xác nhưng Đinh Hạo biết thân thể của chính mình thật sự đã xảy ra biến hóa, tai có thể nghe xa hơn, lớp da có thể cảm giác được không khí lưu động, thậm chí hắn có thể cảm giác được từng nhịp đập của tâm mạch.
Phát hiện này làm Đinh Hạo mừng rỡ như điên, hắn biết mình thật sự đã tiến vào Luyện Khí sơ kỳ. Nhưng Đinh Hạo không biết rằng trong một ngày mà tiến được đến giai đoạn như vậy, đối với mọi Tu đạo giả phổ thông là không thể tưởng tượng nổi. Kẻ tu đạo có cơ sở chưa vững mà muốn đi vào cảnh giới này bình thường cũng phải hơn ba năm, người nhanh nhất cũng mất chừng ba năm.
Trước đó, tuy Đinh Hạo không tu đạo nhưng hằng ngày lại ở trong rừng rậm săn bắt, leo núi nên đã rèn luyện được thân thể cường tráng dị thường, đồng thời lần trước nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác làm thân thể hắn được cải tạo không ít, nhưng quan trọng nhất chính là năng lực lĩnh ngộ của Đinh Hạo quả là kinh nhân.
Nếu là người bình thường, lần đầu tiếp cận với việc tu đạo căn bản rất khó giải thích mức độ trừu tượng của việc tu luyện, cho dù họ được lý giải tường tận cũng không có khả năng hiểu, chỉ khi kinh qua thất bại thì mới có thể chính thức tìm được phương pháp. Thế nhưng Đinh Hạo lại có thể trực tiếp vượt qua giai đoạn mê mang quan trọng nhất này nên có thể nhanh chóng đạt tới giai đoạn đó.
Đinh Hạo mở mắt thì phát hiện đã tới trưa hôm sau, hắn tu luyện cả đêm mà chẳng cảm giác thân thể có gì không khỏe, lại thấy tinh thần dâng tràn, thần thanh khí sản, ánh mắt thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông nhỏ của thực vật ngoài mười trượng. Đinh Hạo không hề vì thân thể của mình thay đổi mà cảm thấy kinh ngạc, sự huyền bí của tu chân làm cho hắn bắt đầu tin tưởng những sự tình có thể nảy sinh.
Mặc dù không cảm thấy đói nhưng Đinh Hạo dù sao còn cách Tích Cốc kỳ một đoạn khoảng cách, cần phải cho chút gì vào bụng để bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Sau đó Đinh Hạo tiếp tục tới Tàng Thư Phòng thì phát hiện tam đại đệ tử đang giữ cửa vẫn như cũ ngồi bất động tại đó, lần này hắn không vội vàng như trước mà lại có hứng thú nhìn tam đại đệ tử đó.
Người này tướng mạo cực kì bình thường, nhìn khoảng hai mươi tuổi, nhưng Đinh Hạo biết căn bản không thể theo tướng mạo mà đoán tuổi của người tu đạo được, theo lời Mã Phong thì hai mươi năm qua chưa từng có đệ tử mới sẽ hiểu.
Phảng phất cảm giác được ánh mắt lướt qua của Đinh Hạo, y liền mở mắt, nhìn Đinh Hạo nói:
Tiểu tử, trông ta ổn chứ?
Điều này không phải, chỉ là có một số việc muốn hỏi thăm ngươi, vốn muốn chờ sau khi ngươi tỉnh ngủ để hỏi lại, bất quá ngay lúc đang nhìn thì ngươi tỉnh lại!
Đinh Hạo nhẹ giọng nói.
Đinh Hạo không phải loại người hay bắt chuyện, nhưng hắn vừa mới đến nên đối vối Vô Cực Ma Tông dù sao cũng biết rất ít, điều này sẽ rất bất lợi đối với hành sự sau này nên hắn muốn dò hỏi kỹ lưỡng, đây cũng là tố chất cẩn thận của một thợ săn ở Đinh Hạo.
Ồ, tiểu tử, ta có cần thiết phải trả lời ngươi không, trả lời ngươi thì ta có chỗ nào tốt, nhìn trang phục của ngươi đã biết là người mới nhập môn, ngươi có thứ gì tốt cho ta?
Người này miễn cưỡng nói, giọng nói cực kì khinh thị.
Đinh Hạo cảm giác người này cũng có chút ý tứ, mặc dù là người lấy lợi làm đầu, nhưng tác phong không giống người trong Ma môn, đúng là lạ.
Tuy Đinh Hạo tiếp xúc không nhiều với người trong Ma Đạo nhưng thấy tác phong hành sự của Mã Phong và Trần Lĩnh nên trong lòng đã biết, người này giọng nói mặc dù bất thiện, nhưng cũng không có ác ý!
Nhìn sư huynh tướng mạo đường đường, mặc dù cũng là tam đại đệ tử như ta mà đã có thể quản lý Tàng Thư Phòng rộng lớn như vậy, mỗi lần nhìn thấy thì sư huynh đều khắc khổ tu luyện, đạo hạnh nhất định không thấp, tiểu đệ quả thực bội phục không thôi!
Hắn mặc dù tâng bốc người khác nhưng giọng nói biến hóa một cách nhanh chóng, cảm tình phảng phất như thấm vào phế phủ.
Ài… sư đệ dù vừa mới nhập môn nhưng nhãn lực đúng là bất phàm, bị ngươi đoán đúng hơn phân nửa, ta hôm nay tâm tình rất tốt, ngươi có điều gì nghi hoặc thì hỏi đi và cũng không cần người tiến cống vật gì cho ta.
Bộ dáng uể oải của kẻ này đã biến mất, tinh thần phấn chấn, ánh mắt nhìn Đinh Hạo đã thuận hơn rất nhiều.
Tiểu đệ vừa mới nhập môn, đối với tình hình của bổn môn có thể nói hoàn toàn không biết gì, mong sư huynh chỉ giáo một ít sự việc cơ bản của môn phái. Tại Đoạn Hồn sơn chúng ta thực lực như thế nào, bổn môn tu luyện công pháp uy lực ra sao, đồng thời có cần phải chú ý điều gì không? Tiểu đệ xin ghi nhớ ơn chỉ giáo của sư huynh!
Đinh Hạo khom người nói, dáng vẻ khiêm tốn dị thường.
Thở dài một hơi, tam đại đệ tử kia đáp:
Nói đến không sợ sư đệ chê cười, chúng ta tại Đoạn Hồn sơn thuộc loại môn phái yếu nhất. Công pháp của các Ma môn khác tu luyện đến Nguyên Anh kỳ khoảng trên dưới hai trăm năm, mà của chúng ta lại mất đến bốn trăm năm, mặc kệ loại cảnh giới nào tăng lên cũng chậm không chỉ một bậc. Nếu hai kẻ cùng tu chân, sau trăm năm thì bình thường người của chúng ta ít nhất phải chậm hơn hai tầng cảnh giới so với họ, càng về sau sự chênh lệch càng rõ ràng. Công pháp của bổn môn đã không bằng công pháp của các phái ma môn khác, đến tốc độ tu luyện cũng chậm hơn, ngay cả tu luyện hỏa hầu của môn phái chúng ta so với môn phái khác cũng không bằng, cùng cảnh giới nhưng cũng không phải đối thủ của họ, thật không hiểu công pháp kém cỏi như thế sao còn lưu truyền lại.
Đúng là vì điểm này khiến cho người tu Ma Đến môn phái ta bái sư ngày càng ít, cho dù ngay từ đầu do không biết mà đầu nhập môn phái của chúng ta, sau khi biết thì cũng lần lượt ly khai, những người lưu lại đa số cũng đều lén lút chuyển sang tu công pháp khác, ngay đến cả chưởng môn có thể đột phá đến Phân Thân kỳ cũng đều là nhờ vậy. Nguyên nhân chân chính là như thế, hai mươi mấy năm qua ngươi vốn là đệ tử duy nhất gia nhập môn phái ta, cho nên lần đầu tiên thấy ngươi tiến tới thì ta cảm thấy ngươi thuần túy là một tên ngốc tử. Mặc kệ ngươi ra sao, tiến vào bổn môn là đã đại biểu cho việc từ nay về sau trên con đường tu ma ngươi đều phải theo đuôi kẻ khác. Trên Đoạn Hồn sơn không có môn phái nào chúng ta có thể trêu chọc được, nếu không chết thì đừng có rời khỏi sơn môn đẻ tránh cho bị các môn phái khác đụng tới sau đó tự chuốc lấy nhục. Cũng có mấy người ở ngoài bị người vũ nhục, nhẫn nại không nổi nên bị chém chết đương trường, rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ngay cả Môn Chủ Lý Nam Thiên cũng không dám hỏi mà lại đóng của bế quan không để ý tới, thật sự là uất ức…
Càng nói hắn càng thương tâm, vẻ mặt thống khổ phi thường.
Đến lúc này, Đinh Hạo đã nhận thức được chuyện của Vô Cực Ma Tông, nhưng hối hận thì đã muộn, không kể tới nếu nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác thì không có cách nào xử lý, mà nếu chạy qua môn phái khác thì chắc gì đã được thu nhận.
Nếu bỏ trốn, Trần Lĩnh chỉ cần nói ra trên người hắn có nội đan của Bát Sí Tử Mãng và một đám Bát Sí Tử Mãng con, hắn lập tức sẽ bị người tu ma coi là một sinh vật trân quý như Đường Tăng, những kẻ tu chân bí pháp rất nhiều, chỉ bằng năng lực vừa mới nhập môn của hắn thì cho dù gặp ai cũng chỉ có một con con đường chết, nếu được chết tử tế cũng là một điều xa xỉ.
Lo lắng và cân nhắc chút lợi hại, Đinh Hạo quyết định tạm thời ở lại Vô Cực Ma Tông, càng ẩn tàng thì càng an toàn, người khác căn bản sẽ không để ý đến hắn. Mặc dù công pháp tiến triển chậm chạm, nhưng cũng chẳng có thứ khác tốt hơn cho hắn.
Mà hiện tại công pháp trong Tàng Thư Phòng mặc dù đều là cơ bản, nhưng đối với người vừa mới nhập môn như Đinh Hạo mà nói thì rất thích hợp.
Ngày mai nội đan của Bát Sí Tử Mãng sẽ phát tác, Đinh Hạo không hề muốn chuyện nội đan của Bát Sí Tử Mãng bị bất cứ kẻ nào phát hiện, nên đã quyết định tốt nhất là bí mật tu luyện tại sơn động phía sau hàn đàm.
Do không có môn nhân nào ở đó nên khoảng không tu luyện tại sơn động rất nhiều, hắn có thể trực tiếp sử dụng. Đinh Hạo chưa có Nguyên Anh khí, cũng không có năng lực phi hành nên đành bỏ qua hàn đàm và chọn một sơn động ở một góc bên cạnh.
Động này sâu năm thước, rộng khoảng ba thước, ngoại trừ một thảo bồ duy nhất để ngồi, ngoài ra không có vật gì khác, nơi đây tương đối giản lậu.
Ở cửa động có dán một khu trùng phù, vài đống cỏ khô che cửa động một cách đơn giản. Khu trùng phù là một trong những bùa chú đơn giản nhất, chỉ cần dùng nước của hoa diệp lan án chiếu theo luật đồ vẽ lên giấy bùa vàng rồi đưa linh lực vào là có thể sử dụng, nó không có tác dụng công kích mà chỉ có thể mê hoặc động vật và người thường mà thôi, trước khi tới Đinh Hạo đã chế tạo được một ít.
Cẩn thận tra xét một phen, sau khi xác định khu trùng phù thật sự hữu hiệu, Đinh Hạo xếp bằng trên thảo bồ và bắt đầu bước vào bế quan lần thứ nhất để tu ma. Truyện hay, nhiệt huyết sôi trào Vạn Giới Chi Trấn Áp Chư Thiên mời mội người vào xem Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng