Chương 13 : Tông môn nan quan
Chương 13 : Tông môn nan quan
Sau khi Đinh Hạo cùng Trần Lĩnh đi vào Vô cực điện, phát hiện trong Vô cực điện đã có 20 người tới, trông thấy Mã Phong cũng trong đoàn này, Trần Lĩnh dẫn Đinh Hạo tiến đến bái kiến.
Mã Phong ngồi trên ghế khẽ lim dim mắt giống như đang dưỡng thần, nghe tiếng Trần Lĩnh vấn an mới nhìn kỹ Trần Linh:
- Không tệ, cũng mới chỉ vài năm thế nhưng ngươi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ rồi, xem ra mấy năm nay ngươi đã nỗ lực khổ tu, cũng không uổng phí một phen tài bồi của vi sư đối với ngươi.
- Đồ nhi cảm tạ ân huệ của sư phụ, nếu như sư phụ không ban tặng tinh thạch công pháp, làm sao Trần Lĩnh lại có thể tiến triển nhanh như vậy được. Đồ nhi một khắc cũng không dám quên công ơn tài bồi của sư phụ.
Đối với Mã Phong,Trần Lĩnh cực kỳ cung kính.
- Tốt, sư phụ biết con rất mực hiếu thuận. Lần trước vật con dâng cho sư phụ cũng trân quý dị thường! Từ nay về sau tiếp tục gắng gỏi, tránh cho người khác khi dễ Mã Phong ta không có người!
Nói xong dùng mục quang âm hàn quét loạn khắp nơi.
Đinh Hạo vốn đứng sau Trần Lĩnh, lúc này cũng tiến lên bái kiến Mã Phong. Vốn Mã Phong cũng không chú ý Đinh Hạo, lúc này thấy Đinh Hạo bái kiến, hai mắt bắn ra lệ mang mãnh liệt, nhìn Đinh Hạo phảng phất như nhìn một loại trân bảo quí hiếm của thế gian, sau khi liên tiếp khen ngợi ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi bảo:
- Không nghĩ được chỉ vài năm ngắn ngủi ngươi đã có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này, tuy nói ngươi thân hình cốt cách không tồi, nhưng lão phu như thế nào cũng không nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy, trong hàng đệ tử đời thứ ba rốt cuộc không ai có thể là đối thủ của ngươi rồi. Việc của ngươi cùng với ba người bọn Trương Lợi lần trước ta cũng đã nghe nói tới, làm rất tốt, từ nay về sau nếu Trương Lợi còn dám tìm ngươi gây phiền toái, không cần sợ hắn, lão phu làm chủ cho ngươi ! Ta không tin Trương Hoành có thể làm gì ngươi !
Rồi lại quay đầu về Trần Lĩnh liên tục khen ngợi hắn nhãn quang sâu xa, dạy có phương pháp, Đinh Hạo Trần Lĩnh hai người vốn cũng chột dạ, cả nói cũng không dám.
Mã Phong thanh âm rất lớn, phảng phất như là sợ người ta không biết vậy. Vốn mọi người còn không có để ý, nhưng hắn quát tháo như vậy, khiến cho mọi người đều đem sức chú ý tập trung lên người hai thầy trò Đinh Hạo.
Hai thầy trò Đinh Hạo mặc dù bị mọi người chú ý, cũng chẳng có gì không tự nhiên, vẫn hướng Mã Phong không ngừng cung kính, Mã Phong lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, nghĩ mục đích của chính mình tựa hồ cũng đã đạt được, liền để cho hai người đến đứng phía sau, chờ tông chủ đến.
Lúc này phía sau Mã Phong, mọi người cũng đều quay về phía hai người chúc mừng, Trần Lĩnh dắt Đinh Hạo hướng mọi người nhất nhất bái kiến, một vài người cùng theo học Mã Phong, trò chuyện cũng hoà hợp. Dương Lâm, Lý Thuần hai người cùng Trần Lĩnh đều là đệ tử hàng thứ hai, hướng về phía Đinh Hạo khen ngợi không ngớt, Đinh Hạo luôn miệng nói đều là công lao của Trần Lĩnh, Trần Lĩnh lại bảo là kết quả nỗ lực của Trần Hạo, hai người kia lại không ngừng hướng Trần Lĩnh hỏi han, không thể minh bạch Đinh Hạo do đâu lại tiến bộ to lớn như vậy, Trần Lĩnh chỉ nói cái gì Đinh Hạo cốt cách tốt, ngộ tích cao, không ngừng liến thoắng ba hoa.
Hai người bên cạnh cũng có hai đệ tử, tu vi xem ra cũng chỉ Tịch Cốc trung kỳ mà thôi, đều là đạo bào xanh đen, trong tay cầm một thanh hạ phẩm phi kiếm, cũng giống y như thanh Đinh Hạo đang cầm trong tay. Đinh Hạo đương nhiên sẽ không ngu ngốc đem những vật phẩm quý giá như Nghịch Thiên Ma kiếm, trữ vật giới chỉ bày ra trước mắt người khác để bại lộ bản thân. Hai người lạnh lùng nhìn Đinh Hạo, phảng phất như trách cứ Đinh Hạo đoạt danh tiếng của bọn chúng !
Đinh Hạo cũng sẽ không để ý mục quang hai người, tu vi Tịch cốc trung kì trong mắt hắn bình thường như con kiến hôi, thôn phệ xong công hiệu cũng chẳng lớn lắm. Lúc này từ ngoài cửa có một đám người đi vào khiến Đinh Hạo chú ý, chủ yếu là vì ba người Trương Lợi đang ở trong đó, có vẻ như Trương Hoành đại trưởng lão cũng đang ở trong đám người.
Đi tại phía trước khẳng định đúng là Trương Hoành, chỉ nhìn khí thế toàn thân đã biết, người này mũi tẹt mà hếch ngược, hai mắt to nhỏ không đều, hai hàng lông mày cách nhau quá xa, lưỡng quyền nhô cao, làm cho khuôn mặt hắn nhìn giống như một cái trục xe chỉ, người này đúng là xấu đến mức làm người khác tránh mắt chẳng muốn nhìn. Theo sau Trương hoành tổng cộng có khoảng mười mấy người , so với Mã phong bên này, thực lực quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thế nhưng sau khi Trương lợi trông thấy Đinh Hạo lại hướng về hắn hơi gật gật đầu, Đinh Hạo cảm thấy ngoài dự liệu, vội vàng đáp lễ, người này cũng đã đạt tới Khai Quang hậu kỳ.
Sau đó chúng nhân Vô Cực Ma Tông lục tục đến đông đủ, Đinh Hạo cũng đại khái nhận biết thực lực các phương trong Vô Cực Ma Tông
Thực lực lớn nhất đương nhiên là tông chủ Lý Nam Thiên, Lý Nam Thiên có năm đồ đệ, đều là nguyên anh hậu kỳ, hơn nữa tu vi của bản thân trong Vô Cực Ma Tông quả là không kém một ai. Sau đó đến Đại trưởng lão Trương Hoành, có sáu đồ đệ, nhưng chỉ có ba người đạt tới nguyên anh hậu kỳ, còn lại ba người là trung kỳ. Lý Chính Phi, Vương Toàn Đức cả hai trưởng lão thực lực kém hơn một chút, mỗi người đều có hai đồ đệ nguyên anh hậu kỳ. Mà Mã Phong là thực lực yếu nhất, Dương Lâm là nguyên anh hậu kỳ, Lý Thu cùng Trần Lĩnh cũng chỉ là trung kỳ mà thôi!
Nhưng trong đám đệ tử đời thứ ba, ngoại trừ Trương Lợi cũng chỉ có Đinh Hạo đạt đến Khai Quang hậu kỳ, cũng đã cấp cho Mã Phong không ít thể diện, khó trách vừa rồi Mã Phong kêu to như vậy!
Đinh Hạo phát hiện Hồ Thạc một mình đứng ở bên cạnh Lý Chính Phi, có thể nguyên do bởi vì sư phụ đã chết, thực lực bản thân lại yếu nhược, ngay cả người một nhà cũng không có ai để ý gì đến hắn, không trách được lại đem việc trông coi tàng thư phòng giao cho hắn làm!
Tông chủ Lý Nam Thiên chính là dị thường anh tuấn bất phàm, xem ra tuổi không quá bốn mươi, giữa một đám sửu nam lại càng nổi bật, càng thể hiện phong độ phơi phới, đã hơi có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Thấy chúng nhân đã tề tựu đông đủ, Lý Nam Thiên từ trên ghế đứng lên, khoát tay ý bảo chính mình có lời cần nói, khắp nơi đều lập tức an tĩnh xuống.
- Hôm nay mời mọi người tới đây, Nam Thiên quả là bị bức bách bất đắc dĩ, bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt liên quan tới sinh tử tồn vong của Vô Cực Ma Tông, thời điểm tiến cống trăm năm một lần đã tới. Lần tiến cống trước đã dùng hết tất cả tài liệu linh thạch mà bản tông phải tích góp trong nhiều năm, lần tiến cống này Nam Thiên thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể qua được, thực lực của bổn tông trước mắt như thế nào thì trong lòng của mọi người đều đã rõ. Nếu như không qua được cửa ải khó khăn này, nhẹ thì có thể bị đuổi ra khỏi Đoạn Hồn Sơn, nặng thì có thể bị diệt môn. Không biết mọi người có cách gì tốt cung cấp cho Nam Thiên để vượt qua ải khó này?
Lý Nam Thiên chậm rãi nói, tuy biết sự thật như vậy, nhưng mọi người cũng đều có chút khó có thể chấp nhận được, bắt đầu trầm mặc.
Thấy mọi người đều trầm mặc không nói, Lý Nam Thiên ánh mắt nhìn về phía Trương Hoành hỏi:
- Trương Trưởng lão nhiều năm qua đã vì bản tông xuất lực không ít, càng là đức cao vọng trọng, không biết Trương trưởng lão có chủ ý gì hay không?
Trương Hoành trong lòng mắng thầm, bình thường cũng không thấy ngươi đối với ta tôn trọng gì, đến lúc này mới nghĩ tới. Mắng thì mắng, nhưng Lý Nam thiên đã hỏi tới, cũng không thể không trả lời.
- Tông chủ, người cũng không cần nói nữa, trăm năm nay đệ tử của tông môn ta vẫn bị người ta khi dễ vũ nhục, rất ít khi xuất tông ra ngoài, tinh thạch tài liệu càng không có cơ hội tìm kiếm. Cho dù mọi người đem tài sản xuất ra người ta cũng không nhất định coi trọng a, không bằng tới Luyện Ngục Ma Tông nói rõ việc này, cầu xin họ khai ân, buông tha cho chúng ta lần tiến cống này đi.
Trương Hoành vừa nói thế, mọi người luôn miệng nói phải, phảng phất như đó chính là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Nghe nói như thế, Lý Nam Thiên sắc mặt âm trầm biến hóa, sau một lúc lâu lại thở dài một hơi, nói:
- Nam Thiên cũng biết mọi người có chỗ khó xử, Vô Cực Ma công của bản tông tu luyện tốc độ thong thả, so sánh cùng các môn phái khác thua kém rất xa. Những năm gần đây, đệ tử bản tông vì thế mà càng tử thương thảm trọng. Mọi người cũng không có nhiều tài vật trên người, Nam Thiên trong lòng đều biết, mỗi khi Nam Thiên nhớ tới việc này đều cảm thấy thẹn với mọi người, nhưng cho dù bản tông mặt dày hướng tới Luyện Ngục Ma Tông cầu xin, với tác phong của Luyện Ngục Ma Tông cũng sẽ không bỏ qua bổn tông a!
Vừa nói thế, mọi người sắc mặt càng khó coi, cứ nhớ tới tác phong của Luyện Ngục Ma Tông, sắc mặt càng thêm âm trầm!
- Nam Thiên vốn định mang theo mọi người rời khỏi Đoạn Hồn sơn ra ngoài kiếm nơi cư ngụ, nhưng ly khai sự bảo hộ của Đoạn Hồn sơn, bằng thực lực tông môn ta bên ngoài càng khó sinh tồn. Người của Đạo tông thấy Ma Tông đệ tử ta khẳng định sẽ không nương tay, cho dù Ma Môn tông nhân thấy ta ly khai Đoạn Hồn Sơn cũng sẽ ném đá xuống giếng. Mà Nam Thiên may mắn có được một công pháp, tu luyện đến nay, cũng có chút thành tựu nhỏ, vốn muốn truyền cho mọi người cùng nghiên cứu, tin rằng nếu tu luyện bằng công pháp này nhất định có thể cải biến tình hình tốc độ tu luyện chậm chạp của tông môn ta, chỉ là ông trời không có mắt, nếu không qua được cửa ải này, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.
Người này nói xong lắc lắc đầu liên tục thở dài.
Lời này của Lý Nam Thiên vừa nói ra, đại điện vốn an tĩnh lại bắt đầu ồn ào lên.
Lúc này trưởng lão Lý Chính Phi đứng lên, quay về Lý Nam Thiên nói:
- Không biết tông chủ đoạt được công pháp thần kỳ ra sao, có thể cho mọi người biết hay không, cũng vừa cổ vũ chí khí của mọi người luôn.
- Thật không dám dấu diếm, Vô Cực ma công của bản tông cũng chỉ có pháp quyết tu luyện đến Phân Thần tiền kỳ, bởi vậy nhiều năm qua bản tông một mực tìm kiếm công pháp khác. Nam Thiên đã mất nhiều năm tìm kiếm, may mắn được một công pháp gọi là Thanh Sát quyết, uy lực rất lớn, chính là nhờ có công pháp này trợ giúp bản tông chủ mới có thể đạt tới Phân Thần sơ kì được. Bây giờ Nam Thiên nguyện xuất ra cùng mọi người chia sẻ công pháp này, chỉ mong mọi người có thể nghĩ đến lợi ích chung qua được cửa ải khó này!
Lý Nam Thiên mỗi câu nói đều làm cho mọi người cảm thấy trong lòng cảm động! Liên tục dẫn dắt đã làm cho mọi người một lần nữa tràn ngập hy vọng đối với tông môn, chỉ là nghĩ đến mấy cửa ải khó khăn trước mắt, sắc mặt lại kém đi.
Lúc này Mã Phong quay về Lý Nam Thiên nói:
- Bản nhân gần đây ngẫu nhiên được vài miếng lân phiến của Bát Sí Tử Mãng, vốn muốn dùng nó luyện chế một bộ Hộ Tâm Bảo Giáp, nhưng đang lúc tông môn tồn vong, Mã Phong nguyện hiến tặng cho tông chủ sử dụng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lý Nam Thiên vẻ mặ vui mừng, luôn miệng kêu hay, sau đó mọi người cũng lục tục xuất ra một ít vật phẩm giao nộp cho Lý Nam Thiên. Một lát sau Lý Nam Thiên nhìn chỗ vật phẩm mọi người hiến tặng nói:
- Nam Thiên phi thường cảm kích sự hậu ái của mọi người đối với tông môn, Thanh Sát Quyết đợi Nam Thiên cấp cho các vị trưởng lão nhất định sẽ phân phát cho mọi người. Chỉ là mặc dù như vậy, vật phẩm tiến cống vẫn là không đủ, Nam Thiên cũng biết đây là cực hạn của mọi người, cũng không hề cưỡng bức, chỉ mong mọi người hai năm tới có thể xuất ngoại tìm kiếm một vài thứ. Mặc dù biết là làm khó mọi người, nhưng vì sự tồn vong của tông môn, mong mọi người thông cảm! Nam Thiên biết mọi người bận rộn, nên không muốn nói nhiều, đến lần hội tới, sau hai năm hy vọng mọi người ở đây sẽ đem vật còn thiếu thu thập đủ!
Nói như vậy xong, Lý Nam Thiên mang theo môn nhân của mình rời đi trước.
Đinh Hạo theo Trần Lĩnh đi ra khỏi cửa, vừa vặn trông thấy Hồ Thạc, hướng về phía Hồ Thạc đi tới. Trần Lĩnh vừa mới định đuổi theo Đinh Hạo lại bị Mã Phong ngăn cản, Mã Phong mang theo Trần Lĩnh chẳng biết đi nơi nào! Truyện hay, nhiệt huyết sôi trào Vạn Giới Chi Trấn Áp Chư Thiên mời mội người vào xem Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Sau khi Đinh Hạo cùng Trần Lĩnh đi vào Vô cực điện, phát hiện trong Vô cực điện đã có 20 người tới, trông thấy Mã Phong cũng trong đoàn này, Trần Lĩnh dẫn Đinh Hạo tiến đến bái kiến.
Mã Phong ngồi trên ghế khẽ lim dim mắt giống như đang dưỡng thần, nghe tiếng Trần Lĩnh vấn an mới nhìn kỹ Trần Linh:
- Không tệ, cũng mới chỉ vài năm thế nhưng ngươi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ rồi, xem ra mấy năm nay ngươi đã nỗ lực khổ tu, cũng không uổng phí một phen tài bồi của vi sư đối với ngươi.
- Đồ nhi cảm tạ ân huệ của sư phụ, nếu như sư phụ không ban tặng tinh thạch công pháp, làm sao Trần Lĩnh lại có thể tiến triển nhanh như vậy được. Đồ nhi một khắc cũng không dám quên công ơn tài bồi của sư phụ.
Đối với Mã Phong,Trần Lĩnh cực kỳ cung kính.
- Tốt, sư phụ biết con rất mực hiếu thuận. Lần trước vật con dâng cho sư phụ cũng trân quý dị thường! Từ nay về sau tiếp tục gắng gỏi, tránh cho người khác khi dễ Mã Phong ta không có người!
Nói xong dùng mục quang âm hàn quét loạn khắp nơi.
Đinh Hạo vốn đứng sau Trần Lĩnh, lúc này cũng tiến lên bái kiến Mã Phong. Vốn Mã Phong cũng không chú ý Đinh Hạo, lúc này thấy Đinh Hạo bái kiến, hai mắt bắn ra lệ mang mãnh liệt, nhìn Đinh Hạo phảng phất như nhìn một loại trân bảo quí hiếm của thế gian, sau khi liên tiếp khen ngợi ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi bảo:
- Không nghĩ được chỉ vài năm ngắn ngủi ngươi đã có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này, tuy nói ngươi thân hình cốt cách không tồi, nhưng lão phu như thế nào cũng không nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy, trong hàng đệ tử đời thứ ba rốt cuộc không ai có thể là đối thủ của ngươi rồi. Việc của ngươi cùng với ba người bọn Trương Lợi lần trước ta cũng đã nghe nói tới, làm rất tốt, từ nay về sau nếu Trương Lợi còn dám tìm ngươi gây phiền toái, không cần sợ hắn, lão phu làm chủ cho ngươi ! Ta không tin Trương Hoành có thể làm gì ngươi !
Rồi lại quay đầu về Trần Lĩnh liên tục khen ngợi hắn nhãn quang sâu xa, dạy có phương pháp, Đinh Hạo Trần Lĩnh hai người vốn cũng chột dạ, cả nói cũng không dám.
Mã Phong thanh âm rất lớn, phảng phất như là sợ người ta không biết vậy. Vốn mọi người còn không có để ý, nhưng hắn quát tháo như vậy, khiến cho mọi người đều đem sức chú ý tập trung lên người hai thầy trò Đinh Hạo.
Hai thầy trò Đinh Hạo mặc dù bị mọi người chú ý, cũng chẳng có gì không tự nhiên, vẫn hướng Mã Phong không ngừng cung kính, Mã Phong lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, nghĩ mục đích của chính mình tựa hồ cũng đã đạt được, liền để cho hai người đến đứng phía sau, chờ tông chủ đến.
Lúc này phía sau Mã Phong, mọi người cũng đều quay về phía hai người chúc mừng, Trần Lĩnh dắt Đinh Hạo hướng mọi người nhất nhất bái kiến, một vài người cùng theo học Mã Phong, trò chuyện cũng hoà hợp. Dương Lâm, Lý Thuần hai người cùng Trần Lĩnh đều là đệ tử hàng thứ hai, hướng về phía Đinh Hạo khen ngợi không ngớt, Đinh Hạo luôn miệng nói đều là công lao của Trần Lĩnh, Trần Lĩnh lại bảo là kết quả nỗ lực của Trần Hạo, hai người kia lại không ngừng hướng Trần Lĩnh hỏi han, không thể minh bạch Đinh Hạo do đâu lại tiến bộ to lớn như vậy, Trần Lĩnh chỉ nói cái gì Đinh Hạo cốt cách tốt, ngộ tích cao, không ngừng liến thoắng ba hoa.
Hai người bên cạnh cũng có hai đệ tử, tu vi xem ra cũng chỉ Tịch Cốc trung kỳ mà thôi, đều là đạo bào xanh đen, trong tay cầm một thanh hạ phẩm phi kiếm, cũng giống y như thanh Đinh Hạo đang cầm trong tay. Đinh Hạo đương nhiên sẽ không ngu ngốc đem những vật phẩm quý giá như Nghịch Thiên Ma kiếm, trữ vật giới chỉ bày ra trước mắt người khác để bại lộ bản thân. Hai người lạnh lùng nhìn Đinh Hạo, phảng phất như trách cứ Đinh Hạo đoạt danh tiếng của bọn chúng !
Đinh Hạo cũng sẽ không để ý mục quang hai người, tu vi Tịch cốc trung kì trong mắt hắn bình thường như con kiến hôi, thôn phệ xong công hiệu cũng chẳng lớn lắm. Lúc này từ ngoài cửa có một đám người đi vào khiến Đinh Hạo chú ý, chủ yếu là vì ba người Trương Lợi đang ở trong đó, có vẻ như Trương Hoành đại trưởng lão cũng đang ở trong đám người.
Đi tại phía trước khẳng định đúng là Trương Hoành, chỉ nhìn khí thế toàn thân đã biết, người này mũi tẹt mà hếch ngược, hai mắt to nhỏ không đều, hai hàng lông mày cách nhau quá xa, lưỡng quyền nhô cao, làm cho khuôn mặt hắn nhìn giống như một cái trục xe chỉ, người này đúng là xấu đến mức làm người khác tránh mắt chẳng muốn nhìn. Theo sau Trương hoành tổng cộng có khoảng mười mấy người , so với Mã phong bên này, thực lực quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thế nhưng sau khi Trương lợi trông thấy Đinh Hạo lại hướng về hắn hơi gật gật đầu, Đinh Hạo cảm thấy ngoài dự liệu, vội vàng đáp lễ, người này cũng đã đạt tới Khai Quang hậu kỳ.
Sau đó chúng nhân Vô Cực Ma Tông lục tục đến đông đủ, Đinh Hạo cũng đại khái nhận biết thực lực các phương trong Vô Cực Ma Tông
Thực lực lớn nhất đương nhiên là tông chủ Lý Nam Thiên, Lý Nam Thiên có năm đồ đệ, đều là nguyên anh hậu kỳ, hơn nữa tu vi của bản thân trong Vô Cực Ma Tông quả là không kém một ai. Sau đó đến Đại trưởng lão Trương Hoành, có sáu đồ đệ, nhưng chỉ có ba người đạt tới nguyên anh hậu kỳ, còn lại ba người là trung kỳ. Lý Chính Phi, Vương Toàn Đức cả hai trưởng lão thực lực kém hơn một chút, mỗi người đều có hai đồ đệ nguyên anh hậu kỳ. Mà Mã Phong là thực lực yếu nhất, Dương Lâm là nguyên anh hậu kỳ, Lý Thu cùng Trần Lĩnh cũng chỉ là trung kỳ mà thôi!
Nhưng trong đám đệ tử đời thứ ba, ngoại trừ Trương Lợi cũng chỉ có Đinh Hạo đạt đến Khai Quang hậu kỳ, cũng đã cấp cho Mã Phong không ít thể diện, khó trách vừa rồi Mã Phong kêu to như vậy!
Đinh Hạo phát hiện Hồ Thạc một mình đứng ở bên cạnh Lý Chính Phi, có thể nguyên do bởi vì sư phụ đã chết, thực lực bản thân lại yếu nhược, ngay cả người một nhà cũng không có ai để ý gì đến hắn, không trách được lại đem việc trông coi tàng thư phòng giao cho hắn làm!
Tông chủ Lý Nam Thiên chính là dị thường anh tuấn bất phàm, xem ra tuổi không quá bốn mươi, giữa một đám sửu nam lại càng nổi bật, càng thể hiện phong độ phơi phới, đã hơi có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Thấy chúng nhân đã tề tựu đông đủ, Lý Nam Thiên từ trên ghế đứng lên, khoát tay ý bảo chính mình có lời cần nói, khắp nơi đều lập tức an tĩnh xuống.
- Hôm nay mời mọi người tới đây, Nam Thiên quả là bị bức bách bất đắc dĩ, bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt liên quan tới sinh tử tồn vong của Vô Cực Ma Tông, thời điểm tiến cống trăm năm một lần đã tới. Lần tiến cống trước đã dùng hết tất cả tài liệu linh thạch mà bản tông phải tích góp trong nhiều năm, lần tiến cống này Nam Thiên thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể qua được, thực lực của bổn tông trước mắt như thế nào thì trong lòng của mọi người đều đã rõ. Nếu như không qua được cửa ải khó khăn này, nhẹ thì có thể bị đuổi ra khỏi Đoạn Hồn Sơn, nặng thì có thể bị diệt môn. Không biết mọi người có cách gì tốt cung cấp cho Nam Thiên để vượt qua ải khó này?
Lý Nam Thiên chậm rãi nói, tuy biết sự thật như vậy, nhưng mọi người cũng đều có chút khó có thể chấp nhận được, bắt đầu trầm mặc.
Thấy mọi người đều trầm mặc không nói, Lý Nam Thiên ánh mắt nhìn về phía Trương Hoành hỏi:
- Trương Trưởng lão nhiều năm qua đã vì bản tông xuất lực không ít, càng là đức cao vọng trọng, không biết Trương trưởng lão có chủ ý gì hay không?
Trương Hoành trong lòng mắng thầm, bình thường cũng không thấy ngươi đối với ta tôn trọng gì, đến lúc này mới nghĩ tới. Mắng thì mắng, nhưng Lý Nam thiên đã hỏi tới, cũng không thể không trả lời.
- Tông chủ, người cũng không cần nói nữa, trăm năm nay đệ tử của tông môn ta vẫn bị người ta khi dễ vũ nhục, rất ít khi xuất tông ra ngoài, tinh thạch tài liệu càng không có cơ hội tìm kiếm. Cho dù mọi người đem tài sản xuất ra người ta cũng không nhất định coi trọng a, không bằng tới Luyện Ngục Ma Tông nói rõ việc này, cầu xin họ khai ân, buông tha cho chúng ta lần tiến cống này đi.
Trương Hoành vừa nói thế, mọi người luôn miệng nói phải, phảng phất như đó chính là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Nghe nói như thế, Lý Nam Thiên sắc mặt âm trầm biến hóa, sau một lúc lâu lại thở dài một hơi, nói:
- Nam Thiên cũng biết mọi người có chỗ khó xử, Vô Cực Ma công của bản tông tu luyện tốc độ thong thả, so sánh cùng các môn phái khác thua kém rất xa. Những năm gần đây, đệ tử bản tông vì thế mà càng tử thương thảm trọng. Mọi người cũng không có nhiều tài vật trên người, Nam Thiên trong lòng đều biết, mỗi khi Nam Thiên nhớ tới việc này đều cảm thấy thẹn với mọi người, nhưng cho dù bản tông mặt dày hướng tới Luyện Ngục Ma Tông cầu xin, với tác phong của Luyện Ngục Ma Tông cũng sẽ không bỏ qua bổn tông a!
Vừa nói thế, mọi người sắc mặt càng khó coi, cứ nhớ tới tác phong của Luyện Ngục Ma Tông, sắc mặt càng thêm âm trầm!
- Nam Thiên vốn định mang theo mọi người rời khỏi Đoạn Hồn sơn ra ngoài kiếm nơi cư ngụ, nhưng ly khai sự bảo hộ của Đoạn Hồn sơn, bằng thực lực tông môn ta bên ngoài càng khó sinh tồn. Người của Đạo tông thấy Ma Tông đệ tử ta khẳng định sẽ không nương tay, cho dù Ma Môn tông nhân thấy ta ly khai Đoạn Hồn Sơn cũng sẽ ném đá xuống giếng. Mà Nam Thiên may mắn có được một công pháp, tu luyện đến nay, cũng có chút thành tựu nhỏ, vốn muốn truyền cho mọi người cùng nghiên cứu, tin rằng nếu tu luyện bằng công pháp này nhất định có thể cải biến tình hình tốc độ tu luyện chậm chạp của tông môn ta, chỉ là ông trời không có mắt, nếu không qua được cửa ải này, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.
Người này nói xong lắc lắc đầu liên tục thở dài.
Lời này của Lý Nam Thiên vừa nói ra, đại điện vốn an tĩnh lại bắt đầu ồn ào lên.
Lúc này trưởng lão Lý Chính Phi đứng lên, quay về Lý Nam Thiên nói:
- Không biết tông chủ đoạt được công pháp thần kỳ ra sao, có thể cho mọi người biết hay không, cũng vừa cổ vũ chí khí của mọi người luôn.
- Thật không dám dấu diếm, Vô Cực ma công của bản tông cũng chỉ có pháp quyết tu luyện đến Phân Thần tiền kỳ, bởi vậy nhiều năm qua bản tông một mực tìm kiếm công pháp khác. Nam Thiên đã mất nhiều năm tìm kiếm, may mắn được một công pháp gọi là Thanh Sát quyết, uy lực rất lớn, chính là nhờ có công pháp này trợ giúp bản tông chủ mới có thể đạt tới Phân Thần sơ kì được. Bây giờ Nam Thiên nguyện xuất ra cùng mọi người chia sẻ công pháp này, chỉ mong mọi người có thể nghĩ đến lợi ích chung qua được cửa ải khó này!
Lý Nam Thiên mỗi câu nói đều làm cho mọi người cảm thấy trong lòng cảm động! Liên tục dẫn dắt đã làm cho mọi người một lần nữa tràn ngập hy vọng đối với tông môn, chỉ là nghĩ đến mấy cửa ải khó khăn trước mắt, sắc mặt lại kém đi.
Lúc này Mã Phong quay về Lý Nam Thiên nói:
- Bản nhân gần đây ngẫu nhiên được vài miếng lân phiến của Bát Sí Tử Mãng, vốn muốn dùng nó luyện chế một bộ Hộ Tâm Bảo Giáp, nhưng đang lúc tông môn tồn vong, Mã Phong nguyện hiến tặng cho tông chủ sử dụng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lý Nam Thiên vẻ mặ vui mừng, luôn miệng kêu hay, sau đó mọi người cũng lục tục xuất ra một ít vật phẩm giao nộp cho Lý Nam Thiên. Một lát sau Lý Nam Thiên nhìn chỗ vật phẩm mọi người hiến tặng nói:
- Nam Thiên phi thường cảm kích sự hậu ái của mọi người đối với tông môn, Thanh Sát Quyết đợi Nam Thiên cấp cho các vị trưởng lão nhất định sẽ phân phát cho mọi người. Chỉ là mặc dù như vậy, vật phẩm tiến cống vẫn là không đủ, Nam Thiên cũng biết đây là cực hạn của mọi người, cũng không hề cưỡng bức, chỉ mong mọi người hai năm tới có thể xuất ngoại tìm kiếm một vài thứ. Mặc dù biết là làm khó mọi người, nhưng vì sự tồn vong của tông môn, mong mọi người thông cảm! Nam Thiên biết mọi người bận rộn, nên không muốn nói nhiều, đến lần hội tới, sau hai năm hy vọng mọi người ở đây sẽ đem vật còn thiếu thu thập đủ!
Nói như vậy xong, Lý Nam Thiên mang theo môn nhân của mình rời đi trước.
Đinh Hạo theo Trần Lĩnh đi ra khỏi cửa, vừa vặn trông thấy Hồ Thạc, hướng về phía Hồ Thạc đi tới. Trần Lĩnh vừa mới định đuổi theo Đinh Hạo lại bị Mã Phong ngăn cản, Mã Phong mang theo Trần Lĩnh chẳng biết đi nơi nào! Truyện hay, nhiệt huyết sôi trào Vạn Giới Chi Trấn Áp Chư Thiên mời mội người vào xem Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng