Chương 58: Không ngán một ai
Nửa đêm, Tả Dư dọn ra khỏi ngôi nhà Thượng Âu Dật tặng cô và cho thuê. Ma xui quỷ khiến cô kéo đồ tới khu chung cư cao cấp của Tưởng Vũ.
Nghe thấy tiếng chuông anh từ trong chăn mệt mỏi chui ra mở cửa. Thấy Tả Dư kéo cái 2 cái vali to tướng đang đứng trước cửa anh liền ngỡ ngàng không thôi.
" Em! Đến đây làm gì thế?"
Tả Dư đẩy Tưởng Vũ qua một bên rồi kéo vali vào trong. Cô vừa đi vừa nói thản nhiên:" Tôi không còn nhà nữa, tôi chỉ biết tới đây!"
Anh đóng cửa rồi đi theo:" Hả? Nhà của em để làm gì?"
" Cho thuê rồi." Cô ngồi phịch xuống sô pha mắt nhắm hờ gương mặt mệt mỏi.
Anh ngờ vực không thôi. Cô đang có nhà lại cho thuê rồi tới đây ở nhà của anh? Thôi sao cũng được, cô muốn gì cũng được. Anh kéo vali cô vào căn phòng dành cho khách rồi bắt đầu chuẩn bị chăn gối để cô ở lại. Tiện thể khi cô xem ti vi anh lấy cho cô cốc nước ép dưa hấu mát lạnh.
" Cảm ơn." Cô lơ đễnh mở miệng rồi ngồi thu người uống một ngụm nước.
Tưởng Vũ ngồi xuống bên cạnh Tả Dư.
" Em định ở đây thật à?"
" Đúng vậy! Tôi sẽ trả tiền nhà cho anh!"
" Không phải! Ý anh…" Anh xua tay
" Nhà anh lớn như vậy, tận 3 phòng ngủ chẳng nhẽ không cho tôi ở một phòng được." Tả Dư bĩu môi nhìn anh.
Mặt Tưởng Vũ hơi nóng lên khi nghe cô nói, rõ ràng anh không hẹp hòi như lời cô. Thôi kệ, cũng tốt!
" Không phải trả tiền đâu, dù sao anh cũng ở một mình, em tới ở chung cũng vui hơn."
Tả Dư gật gật đầu, bây giờ mới mỉm cười.
…
Thượng Âu Dật đang ôm Đường Ôn Mạn ngủ sau cuộc hoan ái thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Hắn chộp lấy điện thoại tắt chuông nhanh nhất có thể vì sợ tiểu yêu tinh bên cạnh thức giấc. Anh ấn nút nghe điện rồi dựa vào thành giường
" Tưởng Vũ! Cậu chê sống quá lâu rồi đúng không? Nửa đêm nửa hôm gọi gọi cái gì?"
Tưởng Vũ đầu dây bên kia cũng cảm nhận đước át khí lan tràn qua điện thoại của hắn.
" Xin lỗi nhưng tôi muốn nói với cậu cái này!"
" Nói."
" Tả Dư tới nhà nói muốn sống cùng tôi."
Thượng Âu Dật lần này kinh ngạc mà mở miệng trong vô thức:" Cái gì? Sao lại vậy!"
" Tôi không biết! Vậy mới hỏi cậu! Nửa đêm tôi thức giấc ra mở cửa còn tưởng mình mơ cơ!"
" Thôi cũng là chuyện tốt, có khi đang mở lòng với cậu."
Tưởng Vũ ho khẽ:" Con người cô ấy cũng hay tuỳ hứng. Chắc vài ngày là chán."
…
Anh ta sai rồi. Tả Dư thật sự ở lại sống cùng anh. Hơn một tháng rồi cô tìm được công việc phiên dịch đúng chuyên môn, cứ thế ở nhà dịch tài liệu cho người thuê rồi còn dọn dẹp nấu nướng y như cô vợ nhỏ. Tưởng Vũ chóng mặt với tất cả những gì chứng kiến được. Lòng lại ấm áp vô cùng, anh luôn về sớm để ăn cơm cô nấu. Chẳng ai nói với ai về chuyện tình cảm nhưng vẫn lẳng lặng quan tâm nhau. Anh ngồi sô pha làm việc khuya cô sẽ pha cà phê đặt đó. Cô với không tới đồ dùng trên cao, hôm sau đã thấy chúng ở chỗ dễ với.
Tả Dư còn lén ngắm nhìn Tưởng Vũ khi anh phơi quần áo lúc sáng sớm. Mỉm cười trong vô thức, tim nhộn nhịp một cách lạ thường mà cô chẳng để tâm.
…
Đường Ôn Mạn đi siêu thị mua vài món đồ để nấu lẩu thì gặp Tả Dư đứng trong đám đông cãi vã. Cô nàng im lặng đứng đó nhìn đám con gái kia văng những lời thô thiển tới mình.
" Cô là loại hồ ly tinh, người yêu tôi mà dám ve vãn."
" Đúng là cái thứ gái rẻ tiền, bày đặt vào cửa hàng đắt tiền. Nhìn cái túi toàn rau củ quả quê mùa kia là thấy!"
" Tởm quá đấy em gái, xinh vậy đi mà ve vãn đại gia cớ sao liếc mắt đưa tình ve vãn người yêu bạn chị!"
Tả Dư muốn rời đi nhưng bị giữ lại. Cô cố giằng tay ra thì bị ả đàn bà kia nắm đầu.
Đường Ôn Mạn thấy bất bình không màng mà lao đến cứu cánh. Mấy người xung quanh bu lại càng đông, nhìn năm sáu cô gái đánh nhau mà không ai can ngăn. Đường Ôn Mạn giật tóc con ả kia rồi gỡ rối cho Tả Dư khỏi tay ả ấy.
Tả Dư thoát được nhìn thấy Đường Ôn Mạn thì lòng dâng lên sự cảm kích, lại lao đến đánh cùng cô. Đường Ôn Mạn không ngán một ai, vật lộn cùng bà người phụ nữ, cô còn quật ngã cả ba người phụ nữ nằm sải lai. Còn Tả Dư nhìn vậy yếu nhớt, bị con ả tóc ngắn đè xuống đánh vào mặt túi bụi mà chỉ biết lấy tay che chắn.
Cô sôi máu đẩy con ả ra rồi kéo Tả Dư đứng lên, đầu bù tóc rồi chống nạnh:" Lao vào! Tao chấp hết!!"
Bảo vệ lao như bay vào can ngăn rồi đưa tất cả lên đồn cảnh sát gần nhất. Tả Dư và Đường Ôn Mạn chẳng nói gì còn nhìn nhau bật cười khanh khách đi theo cảnh sát.
Ngồi vào đồn rồi cô còn chỉ vào môi Tả Dư:" Môi chị chảy máu!"
Tả Dư quẹt miệng, đúng là bị ả kia tát rách cả môi.
" Chị đừng lo, xíu nữa có người đến chuộc là xong. Trước em lên hoài, bị Thượng Âu Dật phạt quỳ luôn mà!"
Nghe thấy tiếng chuông anh từ trong chăn mệt mỏi chui ra mở cửa. Thấy Tả Dư kéo cái 2 cái vali to tướng đang đứng trước cửa anh liền ngỡ ngàng không thôi.
" Em! Đến đây làm gì thế?"
Tả Dư đẩy Tưởng Vũ qua một bên rồi kéo vali vào trong. Cô vừa đi vừa nói thản nhiên:" Tôi không còn nhà nữa, tôi chỉ biết tới đây!"
Anh đóng cửa rồi đi theo:" Hả? Nhà của em để làm gì?"
" Cho thuê rồi." Cô ngồi phịch xuống sô pha mắt nhắm hờ gương mặt mệt mỏi.
Anh ngờ vực không thôi. Cô đang có nhà lại cho thuê rồi tới đây ở nhà của anh? Thôi sao cũng được, cô muốn gì cũng được. Anh kéo vali cô vào căn phòng dành cho khách rồi bắt đầu chuẩn bị chăn gối để cô ở lại. Tiện thể khi cô xem ti vi anh lấy cho cô cốc nước ép dưa hấu mát lạnh.
" Cảm ơn." Cô lơ đễnh mở miệng rồi ngồi thu người uống một ngụm nước.
Tưởng Vũ ngồi xuống bên cạnh Tả Dư.
" Em định ở đây thật à?"
" Đúng vậy! Tôi sẽ trả tiền nhà cho anh!"
" Không phải! Ý anh…" Anh xua tay
" Nhà anh lớn như vậy, tận 3 phòng ngủ chẳng nhẽ không cho tôi ở một phòng được." Tả Dư bĩu môi nhìn anh.
Mặt Tưởng Vũ hơi nóng lên khi nghe cô nói, rõ ràng anh không hẹp hòi như lời cô. Thôi kệ, cũng tốt!
" Không phải trả tiền đâu, dù sao anh cũng ở một mình, em tới ở chung cũng vui hơn."
Tả Dư gật gật đầu, bây giờ mới mỉm cười.
…
Thượng Âu Dật đang ôm Đường Ôn Mạn ngủ sau cuộc hoan ái thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Hắn chộp lấy điện thoại tắt chuông nhanh nhất có thể vì sợ tiểu yêu tinh bên cạnh thức giấc. Anh ấn nút nghe điện rồi dựa vào thành giường
" Tưởng Vũ! Cậu chê sống quá lâu rồi đúng không? Nửa đêm nửa hôm gọi gọi cái gì?"
Tưởng Vũ đầu dây bên kia cũng cảm nhận đước át khí lan tràn qua điện thoại của hắn.
" Xin lỗi nhưng tôi muốn nói với cậu cái này!"
" Nói."
" Tả Dư tới nhà nói muốn sống cùng tôi."
Thượng Âu Dật lần này kinh ngạc mà mở miệng trong vô thức:" Cái gì? Sao lại vậy!"
" Tôi không biết! Vậy mới hỏi cậu! Nửa đêm tôi thức giấc ra mở cửa còn tưởng mình mơ cơ!"
" Thôi cũng là chuyện tốt, có khi đang mở lòng với cậu."
Tưởng Vũ ho khẽ:" Con người cô ấy cũng hay tuỳ hứng. Chắc vài ngày là chán."
…
Anh ta sai rồi. Tả Dư thật sự ở lại sống cùng anh. Hơn một tháng rồi cô tìm được công việc phiên dịch đúng chuyên môn, cứ thế ở nhà dịch tài liệu cho người thuê rồi còn dọn dẹp nấu nướng y như cô vợ nhỏ. Tưởng Vũ chóng mặt với tất cả những gì chứng kiến được. Lòng lại ấm áp vô cùng, anh luôn về sớm để ăn cơm cô nấu. Chẳng ai nói với ai về chuyện tình cảm nhưng vẫn lẳng lặng quan tâm nhau. Anh ngồi sô pha làm việc khuya cô sẽ pha cà phê đặt đó. Cô với không tới đồ dùng trên cao, hôm sau đã thấy chúng ở chỗ dễ với.
Tả Dư còn lén ngắm nhìn Tưởng Vũ khi anh phơi quần áo lúc sáng sớm. Mỉm cười trong vô thức, tim nhộn nhịp một cách lạ thường mà cô chẳng để tâm.
…
Đường Ôn Mạn đi siêu thị mua vài món đồ để nấu lẩu thì gặp Tả Dư đứng trong đám đông cãi vã. Cô nàng im lặng đứng đó nhìn đám con gái kia văng những lời thô thiển tới mình.
" Cô là loại hồ ly tinh, người yêu tôi mà dám ve vãn."
" Đúng là cái thứ gái rẻ tiền, bày đặt vào cửa hàng đắt tiền. Nhìn cái túi toàn rau củ quả quê mùa kia là thấy!"
" Tởm quá đấy em gái, xinh vậy đi mà ve vãn đại gia cớ sao liếc mắt đưa tình ve vãn người yêu bạn chị!"
Tả Dư muốn rời đi nhưng bị giữ lại. Cô cố giằng tay ra thì bị ả đàn bà kia nắm đầu.
Đường Ôn Mạn thấy bất bình không màng mà lao đến cứu cánh. Mấy người xung quanh bu lại càng đông, nhìn năm sáu cô gái đánh nhau mà không ai can ngăn. Đường Ôn Mạn giật tóc con ả kia rồi gỡ rối cho Tả Dư khỏi tay ả ấy.
Tả Dư thoát được nhìn thấy Đường Ôn Mạn thì lòng dâng lên sự cảm kích, lại lao đến đánh cùng cô. Đường Ôn Mạn không ngán một ai, vật lộn cùng bà người phụ nữ, cô còn quật ngã cả ba người phụ nữ nằm sải lai. Còn Tả Dư nhìn vậy yếu nhớt, bị con ả tóc ngắn đè xuống đánh vào mặt túi bụi mà chỉ biết lấy tay che chắn.
Cô sôi máu đẩy con ả ra rồi kéo Tả Dư đứng lên, đầu bù tóc rồi chống nạnh:" Lao vào! Tao chấp hết!!"
Bảo vệ lao như bay vào can ngăn rồi đưa tất cả lên đồn cảnh sát gần nhất. Tả Dư và Đường Ôn Mạn chẳng nói gì còn nhìn nhau bật cười khanh khách đi theo cảnh sát.
Ngồi vào đồn rồi cô còn chỉ vào môi Tả Dư:" Môi chị chảy máu!"
Tả Dư quẹt miệng, đúng là bị ả kia tát rách cả môi.
" Chị đừng lo, xíu nữa có người đến chuộc là xong. Trước em lên hoài, bị Thượng Âu Dật phạt quỳ luôn mà!"