Chương 53: Tả Dư sống! Anh chết cùng em!
Hắn trên đường lao vun vút với tốc độ ánh sáng. Thông báo điện thoại hiện lên màn hình, hắn liếc qua thì thấy dòng chữ ’ Nhớ đi một mình không thì đừng trách tao ác’.
…
Thượng Âu Dật kéo cà vạt vứt xuống ghế sau rồi mở cửa bước ra. Trông hắn lúc này mặt tối sầm đáng sợ hơn bao giờ hết. Thấy Đường Ôn Mạn bị trói quỳ ở kia hắn càng nổi giận hơn nữa.
Tả Dư hét gọi hắn:" Thượng Âu Dật cứu em với xin anh đấy!"
Đường Ôn Mạn quan sát hắn hình như chỉ đi có một mình thì ảo não một chút. Cô hướng mắt về phía hắn như muốn truyền cho hắn sức mạnh.
Cùng lúc đó tên Kha Mã kia cũng nhảy xuống từ nóc chiếc bently. Anh ta nhìn Thượng Âu Dật cười khẩy:" Mày cũng nhanh quá nhỉ? Bây giờ mày chọn đi, cứu một đứa giết một đứa. Đền mạng cho vợ tao!"
" Vợ mày thì liên quan gì đến ân oán tao với mày!" Thượng Âu Dật gằn từng tiếng.
Tên họ Kha mắt hằn tia máu:" Mày nẫng dự án ấy rồi khiến công ty tao tuột dốc bờ vực phá sản. Tao mất tất rồi! Vợ tao cũng treo cổ rồi thằng khốn!" Câu cuối hắn ta nói như hét vào mặt Thượng Âu Dật.
Kha Mã như không còn kiên nhẫn bắn như điên xuống đất. Tả Dư hét toáng lên điên loạn mà gào khóc. Đường Ôn Mạn chấn kinh tim như muốn vỡ ra. Cô cắn răng không muốn rơi nước mắt nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên vì sợ hãi.
Thượng Âu Dật hít thở nhẹ:" Mày bình tĩnh đã, thương lượng đi."
Kha Mã nhếch mép:" Con mẹ nó, tao chỉ muốn đền mạng cho vợ tao thôi!"
Thượng Âu Dật chớp thời cơ cho hắn một cú đấm rồi hất súng hắn ta ra xa. Thượng Âu Dật lại khoá trụ tay tên họ Kha ra sau. Đàn em của tên đó dường như định lao vào thì bị hắn ngăn cản. Tên đó cười haha.
" Mày tưởng uy hiếp được tao á! Bom hẹn giờ ở đằng sau hai đứa kia kìa. Ha ha!"
Thượng Âu Dật kinh hãi hất văng hắn ta ra. Tên áo đen kia xoay lưng Đường Ôn Mạn lại, đầu gối cô cọ sát với mặt đất làm cô đau đớn khẽ kêu lên, sau hai người kia đúng có bom, họ đang được trói bằng dây gắn bom.
Thượng Âu Dật nhìn thấy nó đang đếm ngược 10 phút thì mới thật sự cảm thấy sợ hãi. Chưa bao giờ hắn sợ đến toát mồ hôi hột như thế.
" Chọn một đi, đứa nào đây, một hai ba…bùm haha!" Kha Mã cười khanh khách chỉ chỉ hai người con gái trước mặt."
Chẳng lẽ không còn cách nào. Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lẩm nhẩm. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì bèn lớn tiếng.
" Tả Dư, thả cô ấy ra!"
Tả Dư ngừng khóc thút thít mà mở to mắt. Đường Ôn Mạn như chết tâm, cô không tin nổi hắn…không chọn cô. Tự nhiên sau đó lỗ tai lùng bùng nghe được thông tin còn chấn động hơn.
" Đường Ôn Mạn, anh chết cùng em!"
Hắn lao đến ôm lấy cô như một cơn gió. Cô run rẩy nép vào lòng hắn chẳng nói câu gì được. Thượng Âu Dật nhìn Tả Dư được cắt dây bom an toàn trở ra lại nói tiếp.
" Coi như anh không còn gì phải áy náy với anh Ngữ nữa. Sống tốt."
Tả Dư chân nặng chĩu bước đi không quay đầu. Cô đau lòng nước mắt giàn giũa. Hắn thà chết với Đường Ôn Mạn còn hơn sống với cô. Trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng cảm phục tình yêu của họ. Chỉ là chút chút thôi.
Đồng hồ trên quả bom còn năm phút bỗng nhiên một đoàn xe đi tới. Người dẫn đầu bước xuống xe, tay dắt theo một bé gái chừng 6 tuổi.
" Baba!" Cô nhóc muốn chạy đến chỗ ba mình xoè tay vẫy vẫy. Chạy lại nhưng không may vấp ngã, cô bé khóc oà lên vì đau.
Đường Nam Kỷ giữ cô lại nhẹ nhàng nói:" Chờ chút nhé! Không khóc không khóc."
Kha Mã sững người, mặt đầy vẻ hoảng hốt:" Ninh Ninh! Con gái! Anh thả con gái tôi ra. Đừng làm con bé sợ được không?"
Đường Nam Kỷ thay đổi thái độ nhanh chóng:" Thả giám đốc Thượng và cháu gái tôi ra đi!"
Nhìn thấy con hắn ta buông bỏ đi bao nhiêu là sự dữ tợn trên mặt. Hắn đá vào tên bên cạnh nói đi cắt dây bom cho cô.
Hai người an toàn đi đến phía Đường Nam Kỷ rồi thì bé con kia mới chạy vào vòng tay tên họ Kha.
Hắn ôm chặt con, mắt đỏ hoe. Xoa xoa lưng con, vừa ôn tồn vừa dịu dàng:" Con gái ngoan đừng khóc nữa"
Cô bé thút thít:" Mẹ đâu rồi, con muốn mẹ!"
Đường Ôn Mạn nép sau Thượng Âu Dật chứng kiến cảnh này thật sự đã rơi nước mắt. Cô lay hắn:" Anh giúp họ đi! Em thương em bé quá!"
Hắn khoác vai cô, hôn nhẹ lên giọt lệ trên khoé mắt cô:" Về nhà thôi. Đường Nam Kỷ sẽ lo liệu giúp anh!"
…
Thượng Âu Dật kéo cà vạt vứt xuống ghế sau rồi mở cửa bước ra. Trông hắn lúc này mặt tối sầm đáng sợ hơn bao giờ hết. Thấy Đường Ôn Mạn bị trói quỳ ở kia hắn càng nổi giận hơn nữa.
Tả Dư hét gọi hắn:" Thượng Âu Dật cứu em với xin anh đấy!"
Đường Ôn Mạn quan sát hắn hình như chỉ đi có một mình thì ảo não một chút. Cô hướng mắt về phía hắn như muốn truyền cho hắn sức mạnh.
Cùng lúc đó tên Kha Mã kia cũng nhảy xuống từ nóc chiếc bently. Anh ta nhìn Thượng Âu Dật cười khẩy:" Mày cũng nhanh quá nhỉ? Bây giờ mày chọn đi, cứu một đứa giết một đứa. Đền mạng cho vợ tao!"
" Vợ mày thì liên quan gì đến ân oán tao với mày!" Thượng Âu Dật gằn từng tiếng.
Tên họ Kha mắt hằn tia máu:" Mày nẫng dự án ấy rồi khiến công ty tao tuột dốc bờ vực phá sản. Tao mất tất rồi! Vợ tao cũng treo cổ rồi thằng khốn!" Câu cuối hắn ta nói như hét vào mặt Thượng Âu Dật.
Kha Mã như không còn kiên nhẫn bắn như điên xuống đất. Tả Dư hét toáng lên điên loạn mà gào khóc. Đường Ôn Mạn chấn kinh tim như muốn vỡ ra. Cô cắn răng không muốn rơi nước mắt nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên vì sợ hãi.
Thượng Âu Dật hít thở nhẹ:" Mày bình tĩnh đã, thương lượng đi."
Kha Mã nhếch mép:" Con mẹ nó, tao chỉ muốn đền mạng cho vợ tao thôi!"
Thượng Âu Dật chớp thời cơ cho hắn một cú đấm rồi hất súng hắn ta ra xa. Thượng Âu Dật lại khoá trụ tay tên họ Kha ra sau. Đàn em của tên đó dường như định lao vào thì bị hắn ngăn cản. Tên đó cười haha.
" Mày tưởng uy hiếp được tao á! Bom hẹn giờ ở đằng sau hai đứa kia kìa. Ha ha!"
Thượng Âu Dật kinh hãi hất văng hắn ta ra. Tên áo đen kia xoay lưng Đường Ôn Mạn lại, đầu gối cô cọ sát với mặt đất làm cô đau đớn khẽ kêu lên, sau hai người kia đúng có bom, họ đang được trói bằng dây gắn bom.
Thượng Âu Dật nhìn thấy nó đang đếm ngược 10 phút thì mới thật sự cảm thấy sợ hãi. Chưa bao giờ hắn sợ đến toát mồ hôi hột như thế.
" Chọn một đi, đứa nào đây, một hai ba…bùm haha!" Kha Mã cười khanh khách chỉ chỉ hai người con gái trước mặt."
Chẳng lẽ không còn cách nào. Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lẩm nhẩm. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì bèn lớn tiếng.
" Tả Dư, thả cô ấy ra!"
Tả Dư ngừng khóc thút thít mà mở to mắt. Đường Ôn Mạn như chết tâm, cô không tin nổi hắn…không chọn cô. Tự nhiên sau đó lỗ tai lùng bùng nghe được thông tin còn chấn động hơn.
" Đường Ôn Mạn, anh chết cùng em!"
Hắn lao đến ôm lấy cô như một cơn gió. Cô run rẩy nép vào lòng hắn chẳng nói câu gì được. Thượng Âu Dật nhìn Tả Dư được cắt dây bom an toàn trở ra lại nói tiếp.
" Coi như anh không còn gì phải áy náy với anh Ngữ nữa. Sống tốt."
Tả Dư chân nặng chĩu bước đi không quay đầu. Cô đau lòng nước mắt giàn giũa. Hắn thà chết với Đường Ôn Mạn còn hơn sống với cô. Trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng cảm phục tình yêu của họ. Chỉ là chút chút thôi.
Đồng hồ trên quả bom còn năm phút bỗng nhiên một đoàn xe đi tới. Người dẫn đầu bước xuống xe, tay dắt theo một bé gái chừng 6 tuổi.
" Baba!" Cô nhóc muốn chạy đến chỗ ba mình xoè tay vẫy vẫy. Chạy lại nhưng không may vấp ngã, cô bé khóc oà lên vì đau.
Đường Nam Kỷ giữ cô lại nhẹ nhàng nói:" Chờ chút nhé! Không khóc không khóc."
Kha Mã sững người, mặt đầy vẻ hoảng hốt:" Ninh Ninh! Con gái! Anh thả con gái tôi ra. Đừng làm con bé sợ được không?"
Đường Nam Kỷ thay đổi thái độ nhanh chóng:" Thả giám đốc Thượng và cháu gái tôi ra đi!"
Nhìn thấy con hắn ta buông bỏ đi bao nhiêu là sự dữ tợn trên mặt. Hắn đá vào tên bên cạnh nói đi cắt dây bom cho cô.
Hai người an toàn đi đến phía Đường Nam Kỷ rồi thì bé con kia mới chạy vào vòng tay tên họ Kha.
Hắn ôm chặt con, mắt đỏ hoe. Xoa xoa lưng con, vừa ôn tồn vừa dịu dàng:" Con gái ngoan đừng khóc nữa"
Cô bé thút thít:" Mẹ đâu rồi, con muốn mẹ!"
Đường Ôn Mạn nép sau Thượng Âu Dật chứng kiến cảnh này thật sự đã rơi nước mắt. Cô lay hắn:" Anh giúp họ đi! Em thương em bé quá!"
Hắn khoác vai cô, hôn nhẹ lên giọt lệ trên khoé mắt cô:" Về nhà thôi. Đường Nam Kỷ sẽ lo liệu giúp anh!"