Chương 47: Quá sức tưởng tượng
Thượng Âu Dật quay về từ Châu Âu, hắn mệt mỏi ngả lưng xuống sô pha biệt thự Âu Mạn mà ngủ một mạch tới tối. Đến khi chuông điện thoại kêu vang thì mới tỉnh dậy nghe. Có tận mười mấy cuộc điện thoại, người gọi có vẻ rất kiên trì.
Trong cơn mơ màng chưa tỉnh hắn hắn nghe thấy giọng nói khẽ khàng mang theo sự nghẹn ngào:" Cứu em với…"
Dần nhận diện được giọng nói hắn ngồi bật dậy:" Alo! Mạn Mạn, em sao thế!"
Giọng hắn dịu dàng, trầm lắng như dòng nước ấm chảy vào con tim lạnh giá, hãi hùng mà run rẩy của cô.
Cô cảm giác trống rỗng, bao nhiêu tủi thân uất ức trào lên làm cô không kìm được mà bật khóc. Tiếng khóc khẽ khàng không lớn nhưng đủ làm ruột gan Thượng Âu Dật như nóng hừng hực, đảo lộn lên.
" Anh đây rồi, em đừng sợ, nói cho anh nghe đi!"
Đường Ôn Mạn lau nước mắt, nói một cách dồn dập như đang trút hết tất cả lên người đàn ông trong điện thoại:" Em đang ở nước R. Em đang trên đường đến nhà hàng ăn tối thì có…nhiều người lắm. Toàn là đàn ông to cao, họ còn cầm chai rượu nữa…! Em tưởng là cướp nên nói sẽ đưa hết tiền. Họ…đuổi theo muốn bắt em. Em…"
Giọng nói ngắt quãng thêm vài tiếng nấc chèn vào của cô khiến Thượng Âu Dật đau lòng, cắn răng đứng bật dậy. Hắn vừa bước đi lên trên tầng vừa tháo lỏng cà vạt.
" Em có đang an toàn không?"
Hắn thậm chí chẳng quan tâm đến việc cô đến nước R một mình làm gì mà chỉ để tâm đến việc cô có an toàn không. Đường Ôn Mạn trả lời có sau đó lại cố gắng ôm chặt lấy cơ thể. Cô cố trấn an bản thân miệng lắp ba lắp bắp.
" Em không biết em đang ở đâu nữa! Em chạy vào hai cái ngõ…nào đó. Đây hình như là nhà kho bị bỏ hoang, toàn là đệm, gối cũ!"
Thượng Âu Dật vừa để đồ vào vali vừa nói:
" Em nhớ là ở thành phố nào không?"
" Thành phố Winter!"
Thượng Âu Dật mặt vẫn không giãn ra, lông mày vẫn nhíu chặt:" Bình tĩnh nào! Em cố gắng chịu khó chờ đợi một chút. Sẽ có người đến giúp em! Anh sẽ đến đó sớm!"
…
Thượng Âu Dật mệt mỏi bóp trán, đứng ra cửa sổ hút thuốc lá. Gọi điện thoại cho ai đó nói chuyện rất lâu. Nói xong hắn thở nhẹ rồi đi vào phòng tắm.
Đường Ôn Mạn ngồi trên đống đệm cũ, trống trong một nhà kho. Cô phải gắng sức lắm mới đẩy được cánh cửa kéo xập xệ đóng lại. Lúc cô sợ hãi nhất, lo lắng nhất chẳng biết làm gì ngoài việc gọi cho hắn cả. Cô tin hắn có thể giúp được mình. Hắn thật sự quan trọng đối với cô nhưng tiếc là cô không cách nào dành lấy. Đường Ôn Mạn cố gắng không nghĩ ngợi chuyện ban nãy nữa.
Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi mất. Trong giấc mơ cô và hắn cùng ngồi cạnh nhau, chẳng nói gì chỉ ngắm nhìn bầu trời khuya đầy sao. Tiếng đập vào cửa đã đánh thức cô. Đường Ôn Mạn co rúm người lại, không dám nói cho đến khi nghe thấy họ nói:" Có ai ở trong không? Chúng tôi là quân sĩ!"
Đường Ôn Mạn lục lại trong trí nhớ, quân sĩ cũng tựa như là cảnh sát ở nước T. Cô hít một hơi rồi đứng lên, đáp:" Có! Hãy giúp tôi!"
Nghe tiếng đáp lời mấy người ngoài cửa đẩy cửa kéo ra thật nhanh chóng. Cô cúi đầu bước ra, trời lúc này đã tờ mờ sáng.
" Cô là Đường Ôn Mạn?"
Một người đàn ông đĩnh đạc mặc quân phúc khác hẳn những anh quân sĩ ở đây từ từ đi đến. Gương mặt này y đúc người sáng nay cô gặp ở khu trượt tuyết. Nhưng người này không hẳn giống, phong thái của người này có phần điềm đạm, nét mặt hiền hòa hơn. Đường Ôn Mạn che miệng, gật đầu:" Anh… sáng nay…mới gặp nhau ở khu trượt tuyết!"
Hoắc Cửu Lăng không hiểu cô nói vậy là sao. Bỏ qua chuyện đó anh cười khẽ một nụ cười tiêu chuẩn.
" Anh Thượng bảo tôi đến đón cô?"
Thì ra là người quen của Thượng Âu Dật. Cô cảm ơn anh ta rối rít rồi chẳng nó gì mà lên xe để anh ta hộ tống về. Đường Ôn Mạn nắm hai tay vào nhau, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thâm tâm nhẹ hẫng đi.
Xe dừng trước một dinh thự sang trọng, tráng lệ hơn cả dinh thự Thượng gia. Đường Ôn Mạn ngơ ngác:" Đây…đâu phải khách sạn tôi ở!"
Người ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng:" Nếu cô ở khách sạn thì sẽ không an toàn. Tôi vẫn đang điều tra truy bắt bọn chúng. Phiền cô ở lại dinh thự Thống đốc. Vợ tôi sẽ chăm sóc cô!"
Giây phút ấy cô mới ngợ ra người đàn ông này chính là Thống Đốc Quân của nước R. Thượng Âu Dật lại quen biết được người này? Thật là quá sức tưởng tượng của cô rồi!
…
Trong cơn mơ màng chưa tỉnh hắn hắn nghe thấy giọng nói khẽ khàng mang theo sự nghẹn ngào:" Cứu em với…"
Dần nhận diện được giọng nói hắn ngồi bật dậy:" Alo! Mạn Mạn, em sao thế!"
Giọng hắn dịu dàng, trầm lắng như dòng nước ấm chảy vào con tim lạnh giá, hãi hùng mà run rẩy của cô.
Cô cảm giác trống rỗng, bao nhiêu tủi thân uất ức trào lên làm cô không kìm được mà bật khóc. Tiếng khóc khẽ khàng không lớn nhưng đủ làm ruột gan Thượng Âu Dật như nóng hừng hực, đảo lộn lên.
" Anh đây rồi, em đừng sợ, nói cho anh nghe đi!"
Đường Ôn Mạn lau nước mắt, nói một cách dồn dập như đang trút hết tất cả lên người đàn ông trong điện thoại:" Em đang ở nước R. Em đang trên đường đến nhà hàng ăn tối thì có…nhiều người lắm. Toàn là đàn ông to cao, họ còn cầm chai rượu nữa…! Em tưởng là cướp nên nói sẽ đưa hết tiền. Họ…đuổi theo muốn bắt em. Em…"
Giọng nói ngắt quãng thêm vài tiếng nấc chèn vào của cô khiến Thượng Âu Dật đau lòng, cắn răng đứng bật dậy. Hắn vừa bước đi lên trên tầng vừa tháo lỏng cà vạt.
" Em có đang an toàn không?"
Hắn thậm chí chẳng quan tâm đến việc cô đến nước R một mình làm gì mà chỉ để tâm đến việc cô có an toàn không. Đường Ôn Mạn trả lời có sau đó lại cố gắng ôm chặt lấy cơ thể. Cô cố trấn an bản thân miệng lắp ba lắp bắp.
" Em không biết em đang ở đâu nữa! Em chạy vào hai cái ngõ…nào đó. Đây hình như là nhà kho bị bỏ hoang, toàn là đệm, gối cũ!"
Thượng Âu Dật vừa để đồ vào vali vừa nói:
" Em nhớ là ở thành phố nào không?"
" Thành phố Winter!"
Thượng Âu Dật mặt vẫn không giãn ra, lông mày vẫn nhíu chặt:" Bình tĩnh nào! Em cố gắng chịu khó chờ đợi một chút. Sẽ có người đến giúp em! Anh sẽ đến đó sớm!"
…
Thượng Âu Dật mệt mỏi bóp trán, đứng ra cửa sổ hút thuốc lá. Gọi điện thoại cho ai đó nói chuyện rất lâu. Nói xong hắn thở nhẹ rồi đi vào phòng tắm.
Đường Ôn Mạn ngồi trên đống đệm cũ, trống trong một nhà kho. Cô phải gắng sức lắm mới đẩy được cánh cửa kéo xập xệ đóng lại. Lúc cô sợ hãi nhất, lo lắng nhất chẳng biết làm gì ngoài việc gọi cho hắn cả. Cô tin hắn có thể giúp được mình. Hắn thật sự quan trọng đối với cô nhưng tiếc là cô không cách nào dành lấy. Đường Ôn Mạn cố gắng không nghĩ ngợi chuyện ban nãy nữa.
Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi mất. Trong giấc mơ cô và hắn cùng ngồi cạnh nhau, chẳng nói gì chỉ ngắm nhìn bầu trời khuya đầy sao. Tiếng đập vào cửa đã đánh thức cô. Đường Ôn Mạn co rúm người lại, không dám nói cho đến khi nghe thấy họ nói:" Có ai ở trong không? Chúng tôi là quân sĩ!"
Đường Ôn Mạn lục lại trong trí nhớ, quân sĩ cũng tựa như là cảnh sát ở nước T. Cô hít một hơi rồi đứng lên, đáp:" Có! Hãy giúp tôi!"
Nghe tiếng đáp lời mấy người ngoài cửa đẩy cửa kéo ra thật nhanh chóng. Cô cúi đầu bước ra, trời lúc này đã tờ mờ sáng.
" Cô là Đường Ôn Mạn?"
Một người đàn ông đĩnh đạc mặc quân phúc khác hẳn những anh quân sĩ ở đây từ từ đi đến. Gương mặt này y đúc người sáng nay cô gặp ở khu trượt tuyết. Nhưng người này không hẳn giống, phong thái của người này có phần điềm đạm, nét mặt hiền hòa hơn. Đường Ôn Mạn che miệng, gật đầu:" Anh… sáng nay…mới gặp nhau ở khu trượt tuyết!"
Hoắc Cửu Lăng không hiểu cô nói vậy là sao. Bỏ qua chuyện đó anh cười khẽ một nụ cười tiêu chuẩn.
" Anh Thượng bảo tôi đến đón cô?"
Thì ra là người quen của Thượng Âu Dật. Cô cảm ơn anh ta rối rít rồi chẳng nó gì mà lên xe để anh ta hộ tống về. Đường Ôn Mạn nắm hai tay vào nhau, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thâm tâm nhẹ hẫng đi.
Xe dừng trước một dinh thự sang trọng, tráng lệ hơn cả dinh thự Thượng gia. Đường Ôn Mạn ngơ ngác:" Đây…đâu phải khách sạn tôi ở!"
Người ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng:" Nếu cô ở khách sạn thì sẽ không an toàn. Tôi vẫn đang điều tra truy bắt bọn chúng. Phiền cô ở lại dinh thự Thống đốc. Vợ tôi sẽ chăm sóc cô!"
Giây phút ấy cô mới ngợ ra người đàn ông này chính là Thống Đốc Quân của nước R. Thượng Âu Dật lại quen biết được người này? Thật là quá sức tưởng tượng của cô rồi!
…