Chương 45: Khu trượt tuyết (1)
Đường Ôn Mạn đều đều đến tiệm bánh làm bánh, chăm chỉ vô cùng. Dần dần thuê thêm thợ làm bánh về đào tạo. Có Uông Gia Đinh làm bánh cô thảnh thơi hơn rất nhiều. Thời gian đó cô còn học lái xe, đi chạy bộ rồi tìm kiếm thêm các môn thể thao để rèn luyện bản thân.
Cô học cái gì cũng nhanh nhưng chỉ lái xe là học lâu lắm. Mãi mới lấy được cái bằng khoe với đám bạn chỉ biết đi taxi kia. Thượng Âu Dật và cô đã mấy tháng chẳng gặp nhau. Hắn không hề về Thượng gia, dường như tránh mặt cô. Hắn phải đi Châu Âu để giải quyết vấn đề cơ sở ở đó nên không về Thượng gia. Lần này đi không mang theo Tả Dư thì phải. Thấy Tả Dư đăng status đi làm móng, matxa, yoga, vô cùng nhàn rỗi. Cuộc sống của cô ta dường như nhìn trông rất an nhàn.
Hôm ấy Đường Ôn Mạn nằm trên sô pha trong phòng ngủ thì bà Thượng gõ cửa.
" Con gái! Uống sữa trà gừng ấm bụng trước khi ngủ nào!"
Cô cười hi hi, xoa xoa bụng:" Mẹ! Con đỡ đau rồi!"
Bà Thượng rất để tâm đến Đường Ôn Mạn vào ngày kinh nguyệt. Cô từ khi bắt đầu bị là năm lớp 8. Còn là kiểu người đau bụng khủng khiếp, có lần còn đau đến ngất đi luôn nên bà Thượng luôn tìm cách thức giảm đau không gây hại từ thuốc cho cô. Bây giờ cô lớn vậy rồi vẫn còn lo từng chút như thế.
" Mẹ ngồi đây xem con uống hết đã!"
Bà Thượng nhướn lông mày, đưa cốc cho cô rồi khoanh tay. Đường Ôn Mạn ghét nhất là trà gừng, vị của nó khó uống đối với cô. Bà Thượng lại sợ cô đổ đi nên phải canh chừng khi nào cô uống xong.
Cô đánh trống lảnh:" Dạo này con thấy thời tiết sang thu rồi mà vẫn nóng quá nhỉ! Con thấy đi đâu đó lạnh lạnh để thư giãn cũng tốt!"
Bà Thượng đẩy đẩy cốc, bảo cô uống nhanh, đừng lằng nhằng. Đường Ôn Mạn uống một hơi, mặt nhăn nhó khó coi vô cùng. Bà Thượng lấy lại cái cốc, tiếp lời:" Vậy con đi trượt tuyết đi! Thành phố Winter nước R giáp nước mình mùa đông quanh năm. Có vẻ thích hợp với con!"
Cô thấy cũng thú vị:" Mẹ! Mẹ đi với con nhé, dạo này con thấy cần chút gì đó thư giãn rồi!"
Bà Thượng lắc đầu:" Không được! Mẹ rất sợ lạnh và mẹ có hẹn đi đám cưới con gái bạn mẹ rồi!"
" Ơ nhưng mà các bạn con cũng bận hết rồi!" Ai mà rảnh rỗi như cô chủ Đường đây.
Bà Thượng đứng lên:" Mẹ bảo Thượng Âu Dật đưa con đi! Dù sao khu trượt tuyết lớn nhất thành phố Winter đó là của nó mà!"
Chưa kịp để cô thổ lên tiếng nào bà đã đóng cửa lại bước đi xuống tầng.
" Anh ấy có mở khu trượt tuyết?" Đường Ôn Mạn ngơ ngác. Cô quyết định sẽ đi đến đo một mình, xem thử khu trượt tuyết của hắn sẽ như thế nào.
…
Hôm cô lên máy bay sang nước R để du lịch thì Thượng Âu Dật đang bàn luận kế hoạch gì đó về khi trượt tuyết của hắn.
…
Vào được tới phòng khách sạn đặt trước cô vừa tự cảm thán bản thân quá dũng cảm khi một mình đi du lịch mà còn đặt được khách sạn xịn, vừa thay đồ để đi trượt tuyết. Lên taxi cô dùng Tiếng Anh dể giao tiếp với tài xế, cô muốn đến khu trượt tuyết ở trung tâm thành phố. Tài xế am hiểu đã giới thiệu cho cô một chút. Khu trượt tuyết ấy tên là Forest Snow. Vừa rộng lớn lại có nhiều địa hình thích hợp cho mọi người từng cấp độ.
Đường Ôn Mạn vừa nghe vừa ngắm phố phường. Thành phố Winter này đẹp chẳng kém gì thành phố Vier nước T của cô. Đi qua một màn hình lớn cô thấy một anh chàng đẹp trai vô cùng. Nước da trắng thêm bộ tóc không quá ngắn, mặc vest đĩnh đạc mặt không cảm xúc. Thật sự rất tuấn tú và nhìn đâu đó rất có nèt thanh xuân. Người này ăn mặc đĩnh đạc, ngồi trước ghế nghe phỏng vấn.
Lướt qua không nhanh nên Đường Ôn Mạn mới có dịp quan sát kỹ như thế.
Thuê đồ để trượt tuyết xong cô đi loanh quanh không thấy người hướng dẫn đâu bèn đi loanh quanh tìm chỗ trượt. Đứng trên nhìn xuống, chỗ này có vẻ hơi dốc. Định quay đi nhưng cô thấy vài bạn nhỏ trượt xuống trông rất vui nên định thử xem. Chẳng lẽ mấy đứa nhóc ấy làm được, cô lại thua.
Thế là người cố chấp hơn thua ấy dẫm lên ván, chưa chuẩn bị xong thì đã trượt chân mà lao xuống. Cô nghiêng ngả, chới với, hét ầm ý dọc đường làm người ta nhìn quá trời nhìn.
Mắt mở không nổi, tự nhiên cảm thấy vừa lao vào ai đó, cô nằm ra tuyết, ván trượt cũng văng ra. Bên tai nghe thấy tiếng kêu khẽ. Đường Ôn Mạn lồm cồm bò dậy, phủi phủi tuyết trên người. Nhìn qua ‘nạn nhân’ của cô vừa gây ra thì thấy đó là một người con trai.
Anh tay quay lại với gương mặt có chút tái, lông mày nhíu chặt. Đường Ôn Mạn che miệng. Người này vừa xuất hiện trên màn ảnh lớn này. Ở ngoài đẹp trai hơn cả trong màn ảnh nữa.
" Cô còn không mau đỡ tôi lên!"
Giọng nói trầm mang sát khí nhẹ vang lên. Nhưng Đường Ôn Mạn ngơ ngác không hiểu. Anh chàng kia nhận ra nên lặp lại bằng Tiếng Anh.
Đường Ôn Mạn à à mấy câu rồi đến đỡ anh ấy. Có vẻ cú va chạm không nhẹ vừa rồi làm anh chàng này bị đau chân rồi.
Một tiếng la thất thanh từ xa vọng đến, nói tiếng nước R.
" Hoắc Cửu Dạ! Sao anh dám bỏ rơi em ở kia?"
Cô gái tóc hơi nâu, vặn thành hai bên thuần thục trượt đến. Gương mặt thánh thoát toát lên vẻ đặc biệt.
Cô học cái gì cũng nhanh nhưng chỉ lái xe là học lâu lắm. Mãi mới lấy được cái bằng khoe với đám bạn chỉ biết đi taxi kia. Thượng Âu Dật và cô đã mấy tháng chẳng gặp nhau. Hắn không hề về Thượng gia, dường như tránh mặt cô. Hắn phải đi Châu Âu để giải quyết vấn đề cơ sở ở đó nên không về Thượng gia. Lần này đi không mang theo Tả Dư thì phải. Thấy Tả Dư đăng status đi làm móng, matxa, yoga, vô cùng nhàn rỗi. Cuộc sống của cô ta dường như nhìn trông rất an nhàn.
Hôm ấy Đường Ôn Mạn nằm trên sô pha trong phòng ngủ thì bà Thượng gõ cửa.
" Con gái! Uống sữa trà gừng ấm bụng trước khi ngủ nào!"
Cô cười hi hi, xoa xoa bụng:" Mẹ! Con đỡ đau rồi!"
Bà Thượng rất để tâm đến Đường Ôn Mạn vào ngày kinh nguyệt. Cô từ khi bắt đầu bị là năm lớp 8. Còn là kiểu người đau bụng khủng khiếp, có lần còn đau đến ngất đi luôn nên bà Thượng luôn tìm cách thức giảm đau không gây hại từ thuốc cho cô. Bây giờ cô lớn vậy rồi vẫn còn lo từng chút như thế.
" Mẹ ngồi đây xem con uống hết đã!"
Bà Thượng nhướn lông mày, đưa cốc cho cô rồi khoanh tay. Đường Ôn Mạn ghét nhất là trà gừng, vị của nó khó uống đối với cô. Bà Thượng lại sợ cô đổ đi nên phải canh chừng khi nào cô uống xong.
Cô đánh trống lảnh:" Dạo này con thấy thời tiết sang thu rồi mà vẫn nóng quá nhỉ! Con thấy đi đâu đó lạnh lạnh để thư giãn cũng tốt!"
Bà Thượng đẩy đẩy cốc, bảo cô uống nhanh, đừng lằng nhằng. Đường Ôn Mạn uống một hơi, mặt nhăn nhó khó coi vô cùng. Bà Thượng lấy lại cái cốc, tiếp lời:" Vậy con đi trượt tuyết đi! Thành phố Winter nước R giáp nước mình mùa đông quanh năm. Có vẻ thích hợp với con!"
Cô thấy cũng thú vị:" Mẹ! Mẹ đi với con nhé, dạo này con thấy cần chút gì đó thư giãn rồi!"
Bà Thượng lắc đầu:" Không được! Mẹ rất sợ lạnh và mẹ có hẹn đi đám cưới con gái bạn mẹ rồi!"
" Ơ nhưng mà các bạn con cũng bận hết rồi!" Ai mà rảnh rỗi như cô chủ Đường đây.
Bà Thượng đứng lên:" Mẹ bảo Thượng Âu Dật đưa con đi! Dù sao khu trượt tuyết lớn nhất thành phố Winter đó là của nó mà!"
Chưa kịp để cô thổ lên tiếng nào bà đã đóng cửa lại bước đi xuống tầng.
" Anh ấy có mở khu trượt tuyết?" Đường Ôn Mạn ngơ ngác. Cô quyết định sẽ đi đến đo một mình, xem thử khu trượt tuyết của hắn sẽ như thế nào.
…
Hôm cô lên máy bay sang nước R để du lịch thì Thượng Âu Dật đang bàn luận kế hoạch gì đó về khi trượt tuyết của hắn.
…
Vào được tới phòng khách sạn đặt trước cô vừa tự cảm thán bản thân quá dũng cảm khi một mình đi du lịch mà còn đặt được khách sạn xịn, vừa thay đồ để đi trượt tuyết. Lên taxi cô dùng Tiếng Anh dể giao tiếp với tài xế, cô muốn đến khu trượt tuyết ở trung tâm thành phố. Tài xế am hiểu đã giới thiệu cho cô một chút. Khu trượt tuyết ấy tên là Forest Snow. Vừa rộng lớn lại có nhiều địa hình thích hợp cho mọi người từng cấp độ.
Đường Ôn Mạn vừa nghe vừa ngắm phố phường. Thành phố Winter này đẹp chẳng kém gì thành phố Vier nước T của cô. Đi qua một màn hình lớn cô thấy một anh chàng đẹp trai vô cùng. Nước da trắng thêm bộ tóc không quá ngắn, mặc vest đĩnh đạc mặt không cảm xúc. Thật sự rất tuấn tú và nhìn đâu đó rất có nèt thanh xuân. Người này ăn mặc đĩnh đạc, ngồi trước ghế nghe phỏng vấn.
Lướt qua không nhanh nên Đường Ôn Mạn mới có dịp quan sát kỹ như thế.
Thuê đồ để trượt tuyết xong cô đi loanh quanh không thấy người hướng dẫn đâu bèn đi loanh quanh tìm chỗ trượt. Đứng trên nhìn xuống, chỗ này có vẻ hơi dốc. Định quay đi nhưng cô thấy vài bạn nhỏ trượt xuống trông rất vui nên định thử xem. Chẳng lẽ mấy đứa nhóc ấy làm được, cô lại thua.
Thế là người cố chấp hơn thua ấy dẫm lên ván, chưa chuẩn bị xong thì đã trượt chân mà lao xuống. Cô nghiêng ngả, chới với, hét ầm ý dọc đường làm người ta nhìn quá trời nhìn.
Mắt mở không nổi, tự nhiên cảm thấy vừa lao vào ai đó, cô nằm ra tuyết, ván trượt cũng văng ra. Bên tai nghe thấy tiếng kêu khẽ. Đường Ôn Mạn lồm cồm bò dậy, phủi phủi tuyết trên người. Nhìn qua ‘nạn nhân’ của cô vừa gây ra thì thấy đó là một người con trai.
Anh tay quay lại với gương mặt có chút tái, lông mày nhíu chặt. Đường Ôn Mạn che miệng. Người này vừa xuất hiện trên màn ảnh lớn này. Ở ngoài đẹp trai hơn cả trong màn ảnh nữa.
" Cô còn không mau đỡ tôi lên!"
Giọng nói trầm mang sát khí nhẹ vang lên. Nhưng Đường Ôn Mạn ngơ ngác không hiểu. Anh chàng kia nhận ra nên lặp lại bằng Tiếng Anh.
Đường Ôn Mạn à à mấy câu rồi đến đỡ anh ấy. Có vẻ cú va chạm không nhẹ vừa rồi làm anh chàng này bị đau chân rồi.
Một tiếng la thất thanh từ xa vọng đến, nói tiếng nước R.
" Hoắc Cửu Dạ! Sao anh dám bỏ rơi em ở kia?"
Cô gái tóc hơi nâu, vặn thành hai bên thuần thục trượt đến. Gương mặt thánh thoát toát lên vẻ đặc biệt.